Lớp vải mỏng dính chặt lấy thân thể mềm mại đầy đặn của nàng.
Không chừa chút nào, áp sát vào ta.
Hơi ấm mềm mại đó, vừa khiến người an lòng, vừa khiến người phát điên.
Ta hỏi nàng: "Trong lòng nàng có ta không?"
Nhưng điều ta muốn hỏi thật ra là, nàng có yêu ta không?
Linh Hi chu miệng, ấn tay ta lên n.g.ự.c nàng, làm nũng nói:
"Có chứ! Ngày nào đêm nào cũng muốn ngủ với ngươi, sao có thể không có. Trong lòng ta, trong mắt ta, đều là Vượng Tài ngoan của ta, nô tài ngoan của ta."
Nhưng trong mắt nàng, rõ ràng chẳng có chút gợn sóng nào.
Ta không chịu để nàng cởi y phục.
Nàng giận dỗi không thèm để ý tới ta, bỏ chạy ra ngoài.
Khi ta tìm được nàng, thấy nàng đang nằm bên hồ nghịch nước.
Ta dỗ nàng về nghỉ, nàng hừ một tiếng, không thèm để tâm.
Ta nghĩ một chút, bèn nói: "Đêm nay, để nàng sờ một chút."
Nàng hân hoan reo lên, nhảy lên người ta, quàng lấy eo ta, ôm lấy cổ, hôn nhẹ lên mặt:
"Chà, ngươi chỉ còn sống được ba tháng nữa, cứ thả câu hoài cũng đâu có ích gì."
Linh Hi tựa vào vai ta, lẩm bẩm.
Dù được ôm nàng gần như vậy, trong lòng ta vẫn trống rỗng.
"Nếu ta c.h.ế.t rồi, nàng có nhớ ta không?"
Nàng búng tai ta, ngáp một cái: "Không biết nữa."
Đến lúc trở về, nàng đã ngủ say trong lòng ta.
Đêm đó, ta ngồi bên cạnh nàng rất lâu.
Ra khỏi phòng, Ảnh Vệ đến bẩm báo:
Thế tử Vĩnh An hầu, Thẩm Minh Chương, đang ở bên ngoài tiểu viện.
Chuyện giữa nàng và Thẩm Minh Chương, ta đều biết.
Khi ở kinh thành, hắn xem như là một trong số ít người mà ta có thể trò chuyện.
Có lần, hắn tìm đến ta trong cơn phiền muộn, chưa nói được mấy câu đã nốc cạn một vò rượu.
Ta nghe nói, vì một nữ tử mà hắn bị Hầu gia lấy gia pháp trừng phạt.
Thẩm Minh Chương cười khổ nói:
"Chữ 'tình' ấy mà, thật đúng là dày vò người. Thư hết lá này đến lá khác gửi đi, lễ vật xe này nối xe khác đưa tới. Thúc giục tới lui, cũng không thấy nàng hồi âm lấy một câu. Nếu không phải Lâm phu nhân nói nàng nhớ ta, ta thật cho rằng trong lòng nàng không hề có ta."
Ta biết hắn nuôi một nha hoàn dung mạo tuyệt mỹ ở Giang Nam.
Bị đánh cũng cam lòng, chỉ để nạp nàng làm thiếp.
Thẩm Minh Chương lại thở dài:
"Giờ ngẫm lại, cũng không rõ là sa vào từ khi nào. Nói là nha hoàn của ta, thực ra việc gì cũng là ta chiều nàng, hầu nàng."
"Nàng vui thì vuốt đầu ta, gọi ta là lang quân tốt."
"Không vui thì đá ta một cước xuống ao sen."
Ta trông hắn nói những chuyện ấy, lúc thì vui vẻ lúc thì u buồn, tựa như kẻ điên.
Chỉ cho rằng Thẩm Minh Chương là người có bệnh, bị người khác dày vò cũng là đáng đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng giờ đây, kẻ đáng đời ấy lại thành ta rồi.
Ta sai ảnh vệ tuỳ tiện nghĩ cách kéo Thẩm Minh Chương đi chỗ khác.
Thực sự sợ rằng nếu gặp hắn, ta sẽ không nhịn được mà bóp c.h.ế.t hắn.
Thư từ kinh thành gửi đến.
Hàn độc, vẫn không có cách giải.
Trước kia không muốn sống, cũng chẳng mấy bận tâm.
Giờ đây muốn sống rồi, lại không có đường sống.
Ta trầm mặc hồi lâu, triệu mười hai ảnh vệ đến, dặn dò hậu sự.
Từng điều từng điều, đều không liên quan gì đến đại sự thiên hạ, quyền thế phú quý.
Dù sao thiên hạ này không có ta, vẫn cứ vận hành như thường.
Từng lời từng chữ, đều là vì Linh Hi.
Sợ nàng bị Hợp Hoan Tông khống chế.
Cũng sợ nàng bị kẻ khác lợi dụng.
Lại càng sợ nàng phải trôi dạt chân trời, lưu lạc khắp nơi.
Dặn dò đến cuối, ta bỗng bật cười.
Thật ra Linh Hi đâu cần ta phải lo lắng đủ điều như thế.
A, thì ra yêu là sợ.
Nghĩ lại những ngày qua, ta chẳng còn là ta nữa.
Sợ ánh mắt nàng nhìn sang chẳng có chút ấm áp.
Cũng sợ ánh mắt ấy chẳng bao giờ nhìn sang ta.
Lời mỉa mai Thẩm Minh Chương từng nói, giờ như một cái tát nặng nề giáng xuống mặt ta.
Trước khi chết, ta lại mơ hồ nhớ đến ánh mắt Linh Hi từng nhìn Thẩm Minh Chương.
Mang theo chút lặng lẽ mơ hồ, là thứ tình ý mà chính nàng cũng chẳng hay biết.
Ta sớm đã căn dặn ảnh vệ:
Sau khi ta chết, nếu Linh Hi nguyện ý, hãy để nàng gả cho Thẩm Minh Chương làm chính thê.
Còn phủ Hầu gia có bằng lòng hay không, không bằng lòng thì c.h.ế.t hết cho ta.
Thẩm Minh Chương phải một đời một kiếp, cung phụng Linh Hi như thần nữ.
Hồng Trần Vô Định
Bên tai ta dường như lại vang lên giọng nàng.
Mở mắt ra, đối diện là đôi mắt m.ô.n.g lung như khói sương kia, như thể lúc mới gặp.
Nàng vuốt ve mặt ta, lẩm bẩm:
"Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, sau trận bệnh này, lại càng thơm hơn nữa rồi, cho ta cắn một cái đi."
Linh Hi lẩm bẩm mãi, bỗng ôm lấy mặt ta kêu lên:
"Vượng Tài ngoan của ta, nô tài ngoan của ta, ta biết mà, ngươi sẽ không c.h.ế.t đâu!"
Nàng hôn chụt chụt lên mặt ta.
Lại chôn mặt vào cổ ta.
Lệ ướt nhòe, thấm lên da thịt ta.
Ta ôm lấy nàng, khẽ đáp: "Được, cho nàng ăn."