Lên kinh thành rồi, ta lại càng chán ghét cái chữ "tình" đó, chỉ là một thứ hư vô.
Người đã đưa ta rời cung, giữ lấy mạng ta năm đó, nay đã trở thành Hoàng hậu.
Bà ta mắt đỏ hoe, giọng đầy cảm xúc nói:
"A Diễn, từ nay, mẫu tử ba người chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa."
Mẫu tử ba người?
Ta nhìn thấy phía sau bà ta, là tiểu hoàng tử đang trừng mắt nhìn ta, liền mỉm cười.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, chán ngán nói:
"Hoàng thượng sủng ái Vinh quý phi, còn con trai người, tuy là con của chính thất, nhưng vẫn chưa được lập làm thái tử. Giờ gọi ta quay về, là muốn ta giúp con trai người tranh đoạt ngôi vị Thái tử sao?”
"Những lời giả dối, không cần nói thêm nữa."
Hồng Trần Vô Định
Không khí trong điện bỗng lạnh ngắt.
Hoàng hậu lau giọt lệ nơi khóe mắt, không diễn nổi nữa.
Bà ta thở dài: "Tốt, A Diễn, ngươi đúng là một kẻ không có trái tim."
Lời này giống hệt như Lâm phu nhân từng nói.
Ta mỉm cười, nhìn bà ta:
"Hoàng hậu, người nhìn ta hẳn thấy rất đau lòng phải không?"
Ta đối với Hoàng hậu, là một ký ức nhơ nhớp không thể nhắc lại.
Cư ngụ nơi cung điện lạnh lẽo tồi tàn, sống dựa vào sắc mặt người khác.
Một khi mang thai, lại bị Vinh quý phi khi ấy ép buộc phá bỏ.
Bà ôm bụng, ngày ngày lẩn tránh, hy vọng dùng ta đổi lấy vinh hoa phú quý.
Đáng tiếc, con của Vinh quý phi ra đời sớm hơn ta.
Không phải trưởng tử của Hoàng đế, thì mọi tính toán đều vô nghĩa.
Hoàng hậu năm ấy, dùng con của Lâm phu nhân thay thế ta, có lẽ trong lòng cũng có chút tình mẫu tử.
Mười năm sống trong cung, đối với ta, chỉ là một ván cờ vô nghĩa.
Đợi đến khi bà ta làm Thái hậu, nhi tử đăng cơ.
Nhưng triều đình lại chẳng phải đồng thanh hô vạn tuế.
Mà là phủ phục dưới chân ta, cung kính dập đầu:
"Bái kiến Nhiếp chính vương, vương gia thiên tuế thiên thiên tuế."
Ta chơi đùa với ngọc tỷ truyền quốc.
Thấy Thái hậu dắt theo hoàng tử, đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm nhìn ta.
Ta cất tiếng cười lớn.
Thái hậu gằn giọng, dữ tợn nói:
"Dung Thừa Diễn! Ngươi cười cái gì! Năm xưa sinh ngươi ra, chỉ để đem hàn độc trên người ta truyền sang ngươi! Từng ấy năm, cũng đến lúc phát tác rồi. Ngươi chỉ còn sống được một năm nữa thôi. Đến lúc đó, thiên hạ này, vẫn sẽ là của con trai ta!"
Nghe xem, thứ hận ý trắng trợn mà không chút che giấu.
Ta nhìn sợi tóc bạc bên thái dương bà, mỉm cười nói:
"Năm xưa, Thánh nữ Hợp Hoan Tông vì tư tình mà phản bội sư môn, tư thông với Lâm tướng quân bỏ trốn. Vậy mà hắn lại dụ nàng ấy tiến cung làm phi, mượn nàng ấy để tranh đoạt quyền thế."
"Nghe nói, Thánh nữ chỉ có thể ngủ với nam nhân 'thanh tịnh', nếu không thì tổn thọ, suy sắc. Thái hậu nương nương, mỗi lần thị tẩm xong, toàn thân có phải đau đớn như bị d.a.o cắt không? Việc này, Lâm tướng quân biết chăng? Hay là, hắn biết mà giả vờ không biết?"
Thái hậu nghe xong, như phát điên, xông lên đánh đ.ấ.m ta.
Chỉ trong khoảnh khắc, bà như già đi thêm vài tuổi.
Bà chỉ vào ta, gào lên:
"Ngươi là ma quỷ! Ngươi không có trái tim! Ngươi không hiểu cái gì là yêu!"
Ta cười to rời đi, mặc cho bà ta gào thét điên loạn.
Yêu?
Ta sinh ra để gánh độc thay mẹ ruột.
Mở mắt nhìn đời, liền nhận ra hận ý trong mắt Lâm phu nhân.
Ta lớn lên trong hận, sống trong hận, nào cần phải hiểu yêu là gì?
Trong vương phủ, mọi người lo đến bạc tóc vì hàn độc của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lại không để tâm.
Sống hay chết, với ta chẳng khác là bao.
Ta bố trí một thế thân ở kinh thành, lặng lẽ rời đi.
Chỉ không biết vì cớ gì, đi mãi đi mãi lại trở về Giang Nam.
Tiểu viện Du Sơn vẫn còn đó.
Người của Thái hậu đuổi đến, ta g.i.ế.c vài tên.
Còn lại một tên cuối cùng.
Hàn độc phát tác, ta nằm bên suối, lặng lẽ chờ cái c.h.ế.t đến.
Nhưng đến trước cái chết, lại là một mùi hương thoang thoảng.
Tựa như gió xuân ấm áp thoảng qua lúc tiết trời còn lạnh.
Cơ thể băng giá như cũng được mùa xuân đánh thức, dần dần hồi phục sinh khí.
Lúc ta mở mắt, liền nhìn thấy Linh Hi.
Nàng giống một đóa hoa ẩn hiện giữa sương mù, ẩn hiện mơ hồ, nhưng lại đẹp đến động hồn đoạt phách.
Vẻ đẹp đó, thật quá nguy hiểm.
Khi đôi mắt trong veo ấy nhìn ta.
Ta bỗng dưng thấy sợ, chỉ muốn g.i.ế.c nàng ngay.
Nàng cảm nhận được sát khí, ấm ức giơ cành hoa đánh ta.
Trong lòng ta lại buồn cười.
Nghĩ bụng, khi kẻ kia vung dao, chúng ta đều phải chết.
Có một tiểu cô nương yểu điệu như thế c.h.ế.t cùng ta.
Cái c.h.ế.t cũng nhuốm chút phong tình.
Nhưng rốt cuộc, chúng ta không chết.
Lưỡi d.a.o của tên đao khách kia lệch đi.
Hắn lại nói, là nàng tránh được đao của hắn.
Tên đao khách c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.
Cô nương g.i.ế.c người ấy vẫn nhíu mày xinh xắn, nhấc váy né m.á.u vấy bẩn tà áo.
Ta liếc thấy cổ tay nàng, nơi đeo chuỗi lục lạc không phát ra âm thanh.
Liền nhận ra thân phận của nàng.
Thánh nữ Hợp Hoan Tông.
Khoảnh khắc ấy, hai chữ "định mệnh" hiện lên trong đầu ta.
Ta sống là vì Thánh nữ Hợp Hoan Tông.
Ta c.h.ế.t cũng bởi vì Thánh nữ mà kết thúc.
Nhưng nàng không đến để g.i.ế.c ta.
Nàng đến để ngủ với ta.
Trong lòng ta, ngổn ngang trăm mối.
11. Ngoại truyện Vượng Tài (tiếp theo)
Lúc ta quỳ một gối dưới đất rửa chân cho nàng, liền biết kiếp này của ta xem như đã xong rồi.
Nàng tựa trên nhuyễn tháp, ngửa mặt nghịch rối bóng.
Thấy ta không động đậy, nàng liền giơ chân đá đá giục:
"Nhanh rửa đi, ta còn chờ ra ngoài chơi đó."
Nàng xưa nay vốn không biết kiêng dè.
Ngón chân đá trúng mặt ta, còn tiện tay điểm điểm lên má.
Ta vừa nghiêng đầu, môi liền chạm vào mu bàn chân trắng nõn của nàng.
Linh Hi nhào tới, đè ta ngã xuống đất, cười hì hì:
"Ngươi ngoan quá, muốn để ta ngủ rồi sao?"
Chậu nước đổ ầm.
Y phục mỏng manh trên người nàng ướt hết cả.