Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 104



 

Mỗi ngày Kỷ Hành đều diễn trò hộc máu, vì muốn diễn cho thật giống thật, hắn không dám dùng nhiều cơm, thế nên chỉ vỏn vẹn chưa đầy mười ngày, cơ thể hắn đã ốm đi rõ rệt. Khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trông chẳng khác nào một kẻ mắc chứng trầm kha lâu năm không sao chữa khỏi. Thế nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo có thần như thuở ban đầu, chẳng qua một đôi mắt như thế đặt trên khuôn mặt xanh xao kia, khiến người ta khó lòng không liên tưởng đến những từ ngữ chẳng mấy tốt đẹp như "hồi quang phản chiếu" hay tương tự.

 

Quý Chiêu kinh hãi, vội mời một vị y sư lừng danh hơn nữa đến khám bệnh cho hắn. Kết quả chẩn đoán của vị đại phu này vẫn là "tâm bệnh", kê đơn thuốc cũng chẳng khác mấy so với vị đại phu trước.

 

Nàng lòng đau như cắt, suốt ngày đêm tận tâm săn sóc. Kỷ Hành được nàng săn sóc đến vậy, thì càng không thể để bản thân mình khỏe lại. Cứ nghĩ một khi hắn khỏe lại, nàng sẽ lập tức rời đi, thì Kỷ Hành càng thêm ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, thế nên hắn càng tận lực giày vò bản thân. Hắn cũng không mở lời cầu xin nàng ở lại, mà ngẫu nhiên còn làm ra vẻ tùy tiện cho nàng đi hay ở, nhưng Quý Chiêu làm sao có thể yên tâm mà rời đi được.

 

Y sư nơi đây rốt cuộc không thể sánh bằng những danh y trong Thái Y Viện. Quý Chiêu muốn đưa Kỷ Hành quay về Kinh thành. Kỷ Hành vừa nghe đến ý định này, liền vội vã thốt lên: "Nàng muốn đưa ta rời đi ư?"

 

Quý Chiêu vội vàng vỗ về hắn: "Không phải, ta... Ta đưa chàng về chữa trị bệnh tật." Thấy hắn thất vọng cúi gằm mặt, nàng còn trấn an thêm: "Ta sẽ cùng chàng quay về."

 

Hai người vì lẽ đó mà quay trở về Kinh thành, một đường bôn ba mỏi mệt, đừng nói là Kỷ Hành, ngay cả Quý Chiêu khuôn dung cũng có phần tiều tụy. Kỳ thật Kỷ Hành cũng không dám diễn trò thái quá -- nếu hắn làm cho thân thể suy kiệt hoàn toàn, thì chuyện phòng the với A Chiêu ai dám gánh vác?

 

Khi về đến Kinh thành, Kỷ Hành bắt đầu làm ra vẻ vô lại, hắn giả vờ ngủ say rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Chiêu không buông, Quý Chiêu cũng đành cùng hắn tiến vào Hoàng cung. Thái hậu biết hoàng nhi lâm bệnh, chân không kịp chạm đất dắt theo Như Ý đến thăm viếng Kỷ Hành.

 

Lúc này Kỷ Hành đã ốm đi rõ rệt, ngay cả cằm cũng đã nhọn hoắt đi. Thế là Thái hậu vừa nhìn thì không nhận ra thân nhi tử của mình.

 

Như Ý đứng bên giường, hai tay khoanh lại như một tiểu bá vương, nó cúi đầu nhìn người đang nằm trên long sàng, sau đó quay đầu hỏi Quý Chiêu đứng cạnh bên: "Điền Thất, vị này là ai vậy?"

 

Kỷ Hành đang giả vờ ngủ bị lời này chọc tức đến mức "mơ màng tỉnh giấc".

 

Thái hậu đã sớm lau lệ, chẳng qua vừa rồi e sợ đánh thức hoàng nhi nên không dám khóc lớn tiếng. Lúc này thấy con đã tỉnh lại, rốt cuộc bà không còn nhẫn nhịn uất nghẹn nữa.

 

Như Ý thấy Thái hậu khóc, nó chưa rõ nguyên cớ, thế nên cũng bị dọa khóc òa, vừa khóc vừa còn bắt chước lời Thái hậu rằng: "Con trai của ta..."

 

Quý Chiêu bịt miệng Như Ý lại.

 

Kỷ Hành tức đến n.g.ự.c đau như cắt, hắn quay đầu đi, "ụa" một tiếng, hộc ra một ngụm máu. Huyết tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống gối đầu màu vàng sáng, trông thật ghê rợn.

 

Thái hậu gấp gáp vô cùng, liền vội vàng truyền Thái y.

 

Quý Chiêu thấy hắn như vậy, cũng lòng quặn đau, lệ rơi lã chã.

 

Kỷ Hành xua lui Thái y, hắn bảo Quý Chiêu đưa Như Ý ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thái hậu.

 

Thái hậu đã tự mình thêu dệt nên một viễn cảnh "Hoàng thượng gặp phải ám sát, thân mang trọng thương thập tử nhất sinh tháo chạy về Kinh thành". Hiện giờ thấy hoàng nhi suy yếu đến thế, bà cũng không đành lòng tra hỏi, chỉ biết không ngừng nức nở.

 

Kỷ Hành chủ động mở lời với bà: "Mẫu hậu, phụ hoàng mới là hung thủ thực sự sát hại cả nhà Quý tiên sinh."

 

Thái hậu sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Lão khốn kiếp [1] -- đây rốt cuộc là có ý gì..." May mà kịp thời ngậm miệng lại, bà lau khóe mắt: "Có thật không?"

 

[1] "Vương bát" là từ ngữ mắng chửi những kẻ gian phu với vợ người khác. "Vương bát đản" ý là mắng kẻ đó là "dã chủng", con hoang do mẹ hắn tư thông với người ngoài mà sinh ra. Đây là một lời nguyền rủa cực kỳ độc địa, mang hàm nghĩa thậm tệ, chứ không nhất thiết kẻ bị mắng phải có bối cảnh thực tế như vậy. Tựa như ở ta hay mắng "phong long" vậy.

 

"Thật còn hơn cả chữ thật."

 

"Việc đó và thương tích của con có liên quan gì đến nhau?"

 

"Mẫu hậu, A Chiêu đã biết rõ sự tình này, nàng muốn xa lìa ta."

 

Thái hậu khẽ nhíu mày, cảm thấy Quý Chiêu quá đỗi không thức thời: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."

 

Kỷ Hành chưa đáp lời, chỉ bất giác lắc đầu. Thái hậu cũng cảm thấy lời mình vừa nói đôi phần vô sỉ, phẩm hạnh của Tiên Hoàng ra sao bà tỏ tường hơn ai hết. Quý Thanh Vân đường đường vô tội, lại uổng mạng. Nay còn muốn bức duyên khuê nữ của người, quả thực có vẻ kém phần phúc hậu.

 

"Đã vậy, chi bằng ban cho nàng ít bạc, để nàng rời đi là được." Thái hậu cất lời.

 

"Song, con không thể xa nàng."

 

Thái hậu nhìn thần sắc tiều tụy của con trai mình, lão bà bà đây bỗng chốc thông suốt: "Bệnh này của con chẳng lẽ là vì nàng mà ra?"

 

Kỷ Hành khẽ gật đầu. Đương nhiên hắn sẽ chẳng nói với bà rằng, đây kỳ thực là do chính hắn tự mình gây ra.

 

Lần này đến lượt Thái hậu cảm thấy nhói lòng. Bà cũng chẳng rõ mình đang lo lắng bệnh tình của con trai hơn, hay là tức điên vì hắn quá đỗi không nên nết. Chỉ vì một cô nương mà hắn đã phát bệnh đến nông nỗi này. Quan trọng là cô nương kia chẳng qua chỉ uy h.i.ế.p đôi chút, còn chưa chân chính rời đi, mà hắn đã muốn c.h.ế.t muốn sống. Nếu như Quý Chiêu thật sự dứt áo ra đi...

 

Thái hậu không dám nghĩ đến hậu quả khôn lường.

 

Bà lưu lại câu nói "Ta sẽ đi khuyên nhủ nàng", đoạn xoay người rời đi.

 

Kỷ Hành cũng chẳng trông cậy Thái hậu có thể thuyết phục được Quý Chiêu. Những lời hắn thốt ra vừa nãy, chính là ngầm ý để Thái hậu không nên làm khó nàng.

 

Quý Chiêu cùng Như Ý nô đùa bên ngoài một hồi, thì Thái hậu bỗng nhiên dẫn nàng đến Từ Ninh cung. Như Ý bị nhũ mẫu ôm đi.

 

Trong chính điện Từ Ninh cung, Thái hậu vẫy lui hết thảy mọi người. Quý Chiêu cảm thấy bà hẳn là có chuyện muốn nói riêng, liền chuẩn bị ra vẻ chăm chú lắng nghe. Thái hậu nhìn tượng Bồ Tát trong chính điện, rồi lại đưa mắt sang tượng Thái Thượng Lão Quân. Chợt bà có chút chột dạ, liền dẫn Quý Chiêu tới một tiểu sảnh nhỏ hơn ở bên cạnh.

 

"Chuyện của ngươi ai gia đều tỏ tường." Thái hậu nói tiếp: "Ngươi có thể vì thù nhà mà từ bỏ vị trí Hoàng hậu, cũng xem như có khí khái phi thường."

 

Quý Chiêu cúi đầu đáp: "Thái hậu nương nương quá khen, đây chỉ là lẽ thường tình của thế gian."

 

"Ngươi thật sự muốn rời xa Hoàng thượng ư?"

 

Quý Chiêu thở dài: "Bỏ được hay không, có sá gì đâu."

 

"Xem ra ý ngươi đã quyết rồi?"

 

Quý Chiêu khẽ gật đầu.

 

"Dẫu sau khi ngươi rời đi, Hoàng thượng sẽ băng hà chăng?"

 

"Hắn sẽ không c.h.ế.t đâu, ta sẽ đợi hắn trị khỏi bệnh mới rời đi."

 

"Nếu ngươi khăng khăng muốn rời đi, bệnh của hắn e rằng sẽ khó lòng thuyên giảm."

 

"Ta..."

 

Thái hậu không chờ nàng đáp lời, liền ngắt lời nàng: "Ta hỏi ngươi, sở dĩ ngươi không muốn gả cho Hoàng thượng, chính là vì phụ thân của hắn là kẻ thù sát hại phụ thân ngươi, phải chăng?"

 

Quý Chiêu gật đầu lia lịa: "Vâng."

 

"Nếu vậy, nếu như có người giúp ngươi sát hại kẻ thù của phụ thân ngươi, người ấy chính là ân nhân của ngươi, phải không?"

 

"Điều đó là đương nhiên, nhưng mà..."

 

"Nếu ân nhân của ngươi muốn ngươi gả cho con trai của người, ngươi có bằng lòng lấy thân báo đáp ân nghĩa không?"

 

"Ta..."

 

"Ngươi có thể vì thù hận mà không gả, vậy thì đương nhiên cũng nên vì ân tình mà gả, như vậy mới là lẽ công bằng."

 

"Ta... ta bằng lòng."

 

Thái hậu bỗng nhiên bật cười, bà chậm rãi cất lời: "Năm Thuần Đạo thứ hai mươi lăm, Tiên Hoàng chưa đến tứ tuần, đang độ tuổi sung mãn, lại bất ngờ nhiễm bệnh nặng, bạo bệnh mà qua đời." Bà nói dứt lời, trong ngữ khí mơ hồ ẩn chứa một tia khoái ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây đúng là sự thật, nhưng vì sao Thái hậu lại bỗng dưng đề cập chuyện này? Quý Chiêu có chút ngờ vực, chợt nàng như nghĩ thông điều gì, kinh ngạc nhìn Thái hậu.

 

"Ngươi quả nhiên rất thông minh." Thái hậu cười nói: "Không sai, chính là như ngươi nghĩ. Lúc bấy giờ rất nhiều người đều hoài nghi cái c.h.ế.t của Tiên Hoàng quá đỗi kỳ quặc, song họ chẳng tìm được bất kỳ chứng cứ nào. Đây là việc ta làm trong đời mà cảm thấy lợi hại nhất."

 

Quý Chiêu thình lình nghe được bí mật động trời như vậy, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Vì, vì lẽ gì?"

 

"Vì sao ư?" Thái hậu lạnh lẽo cười: "Còn có thể vì lẽ gì khác? Nếu như hắn chẳng làm xằng làm bậy đến nông nỗi ấy, ép mẫu tử chúng ta vào tuyệt lộ, ta cũng chẳng đến mức tàn nhẫn ra tay như vậy. Đừng nói là một lần, hắn chính là có c.h.ế.t nghìn lần vạn lần, cũng là đáng đời."

 

Một nữ nhân, phải tuyệt vọng đến nhường nào, mới tàn nhẫn đến mức sát hại trượng phu của mình chứ? Tuy Quý Chiêu chấn kinh, song lại vô cùng thấu hiểu tình cảnh của Thái hậu. Nàng chẳng hề thấy Thái hậu tàn nhẫn chút nào, ngược lại cảm thấy bà quả cảm mà kiên cường. Vị nữ nhân này làm như thế, cũng là để bảo vệ chính mình cùng con trai.

 

"Loại chuyện này ta vốn định mang theo xuống suối vàng, nhưng Hoàng thượng vì ngươi muốn rời đi mà lại triền miên trên giường bệnh, ta làm mẫu thân sao có thể nhẫn tâm... Cho nên, ta chính là ân nhân của ngươi. Hiện tại ta muốn ngươi gả cho con trai ta, ngươi đồng ý hay không đồng ý?"

 

"Ta... ta..." Quý Chiêu chấn kinh tột độ, nhất thời có chút lắp bắp.

 

"Nếu ngươi không đồng ý, vậy chi bằng hiện tại đến Càn Thanh cung cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t đứa con ngốc kia của ta đi thôi, cũng còn hơn để hắn thời thời khắc khắc bị giày vò."

 

"Ta đồng ý."

 

Thái hậu liền an tâm đáp: "Nói thật, nếu thân phụ ngươi trên trời có linh, người tất nhiên cũng mong ngươi ưng thuận."

 

Mắt Quý Chiêu hoe đỏ.

 

"Ngươi là một cô nương thông minh, cái hiếm có là tâm tính cũng thiện lương. Kỳ thực, điểm quý giá nhất trên người ngươi chính là vận khí tốt, cũng bởi vận khí tốt, ngươi mới gặp được con của ta. Nữ nhân cho dù tu luyện mười kiếp, cũng khó mà tu thành một người nam nhân thật lòng đối đãi mình. Nếu ngươi không biết trân quý, chẳng những là phụ lòng hắn, mà còn phụ lòng thân nhân đã mất của ngươi, cũng phụ phúc duyên ngàn năm tu tập mới có được. Lời ta đã tận, chính ngươi hãy tự suy xét cho cặn kẽ."

 

Quý Chiêu khóc khẽ gật đầu.

 

Sau khi rời Từ Ninh cung, Quý Chiêu lại tìm đến Càn Thanh cung. Kỷ Hành vốn đang ngửa cổ dốc cạn bát thuốc bổ ừng ực trên giường, vừa nghe tiếng bước chân của Quý Chiêu, hắn lập tức ném bát thuốc xuống đất, lại vội vã nằm rạp xuống giường như cũ.

 

Lúc Quý Chiêu bước vào, thấy chiếc bát vỡ tan tành trên mặt đất, cùng với nước thuốc vương vãi khắp nơi, cảnh tượng thật thê lương. Nàng toan dọn dẹp, song Kỷ Hành đã vội ngăn lại: "Không được phép để nàng làm những việc này." Nói đoạn, hắn liền gắng sức lớn tiếng gọi ra ngoài, sai hai cung nữ vào dọn dẹp.

 

"Bên cạnh chàng cớ sao chẳng có ai hầu hạ?" Quý Chiêu nhíu mày nói. Đây chắc chắn không phải là do người khác lười biếng, mà là do chính hắn đã bãi lui tất cả mọi người.

 

Kỷ Hành không muốn nói những chuyện vặt vãnh này với nàng, hắn nằm ở trên giường, nắm tay nàng cười nói: "Nàng cũng mệt rồi, cùng ta nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát?"

 

Quý Chiêu ôm bàn tay gầy guộc như cành củi khô của hắn vào ngực, thâm tình nhìn chàng: "Chàng phải sớm bình phục trở lại."

 

Kỷ Hành khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, làm gì có chuyện đó.

 

"Chàng sớm bình phục, để chúng ta còn cử hành đại hôn."

 

"!!!" Kỷ Hành bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc mừng rỡ nhìn nàng: "Thật sao?!"

 

Nàng dùng sức gật đầu.

 

Chứng ho ra m.á.u của Kỷ Hành bỗng chốc biến mất không dấu vết sau khi Quý Chiêu đồng ý thành thân với hắn, đương nhiên căn bệnh của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Thân thể vốn tiều tụy vì vết thương cũ do chính hắn tự đập vào, giờ đây lại càng thêm suy yếu, cần được bồi bổ cấp tốc. Thế là Hoàng đế Bệ hạ ban bố lệnh tăng cường rèn luyện, tịnh dưỡng thân thể trong vòng một tháng. Căn cơ của hắn vốn đã cường tráng, mỗi ngày lại rèn luyện hợp lý, cộng thêm Thái y viện cẩn thận bào chế thuốc bổ cho hắn, cứ vậy qua một tháng, thân thể của hắn đã trở lại cường tráng như thuở ban đầu. Tất cả thủ tục trước đại hôn đều đã chuẩn bị xong xuôi, vị Hoàng đế Bệ hạ này quả là nóng lòng thành thân.

 

Vì để cho hôn lễ của mình càng thêm đặc sắc, Kỷ Hành khước từ mọi phương án đại hôn theo lệ thường của Hoàng thất, hắn muốn cử hành hôn lễ như bao thường dân khác, như bái thiên địa, thết yến bạn bè thân thuộc cùng chung vui rượu mừng...

 

Chuyện này khiến các quan viên Lễ bộ gần như kiệt sức rã rời, đại hôn của Hoàng thượng vừa muốn giản dị lại vừa muốn long trọng khác thường, từng nghi thức đều phải thay đổi, chỉ riêng việc bái thiên địa liền tranh luận mất hai ngày. Kỳ thực, Kỷ Hành cũng chẳng mấy để tâm đến những tiểu tiết lễ nghi ấy, điều hắn mong cầu đơn giản là một hôn lễ tràn ngập niềm vui, sự hân hoan, nơi mọi người đều tề tựu chúc phúc, chứ không phải là những nghi thức uy nghiêm cứng nhắc chồng chất lên nhau.

 

Ngày đại hôn, Kỷ Hành mặc một bộ long bào đỏ thẫm, cưỡi tuấn mã, đích thân phi thẳng đến phủ Quý Chiêu để nghênh đón tân nương của mình về dinh. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ trong lịch sử đại hôn của các bậc đế vương. Hỉ kiệu mà Quý Chiêu ngồi cũng không mang sắc hạnh hoàng [2] của các Hoàng hậu tiền triều, mà là màu đỏ thắm rực rỡ, ngụ ý trăm bề vui vẻ, phúc lộc đầy nhà.

 

[2] Màu của Hoàng đế là minh hoàng, tức màu vàng kim sáng. Còn màu của Hoàng hậu là hạnh hoàng, tức màu vàng cam của quả hạnh.

 

Như Ý cũng xúng xính xiêm y đỏ rực khắp người, trước n.g.ự.c còn cài một đóa hoa lụa đỏ thắm. Tiểu cô nương vẫn ngỡ rằng người thành thân hôm nay chính là mình, nhũ mẫu e sợ tiểu nha đầu sẽ khóc quấy, đành không giải thích những chuyện phức tạp này cho một đứa trẻ con nghe.

 

Chính điện được chọn để cử hành nghi thức bái đường chính là điện Giao Thái. Khi nhũ mẫu đưa Như Ý đến điện Giao Thái, nghi thức bái đường đã kết thúc. Nàng thấy Điền Thất được người ta dẫn ra khỏi cửa, liền tức tốc bám theo.

 

Kỷ Hành bái đường xong, đương nhiên phải đi chúc rượu. Hắn không thiết đãi hỉ yến ở điện Hoàng Cực, mà trực tiếp thiết yến ngay bên ngoài đài ngắm trăng trước cửa Càn Thanh cung. Chuyện này khiến các quan viên Lễ bộ không biết nói gì hơn, chung quy, chỉ cần Hoàng thượng cao hứng là được, tùy ý ngài làm theo sở thích.

 

Mâm cỗ được bày biện thịnh soạn, cũng xem như là đại yến quần thần chốn triều đình. Trừ văn võ bá quan ra, một số cung nữ, thái giám có phẩm cấp cũng được phép nhập tiệc. Kỷ Hành đi từng bàn mời rượu, khiến quần thần ai nấy đều kinh hãi tột độ. Ngài uống một ngụm, họ phải uống một chén đầy, hơn nữa luôn vô thức muốn quỳ rạp xuống mà nhận chén rượu này, cảnh tượng ấy quả thực vô cùng lạ lùng và thú vị.

 

Bàn về việc mời Hoàng thượng uống rượu, trừ Trịnh Thiếu Phong ra đương nhiên là không ai dám. Xét trên một phương diện nào đó, Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn đối với Kỷ Hành, xem như là có thân phận "nhạc huynh". Thế là hai vị này mời Hoàng thượng uống rượu quả là nhiệt tình và hết mực thành kính.

 

Sau khi náo nhiệt một hồi, Kỷ Hành để quan khách lại tiếp tục chén tạc chén thù, còn hắn thì đi động phòng [3].

 

[3] Động phòng (danh từ): phòng cưới, phòng tân hôn. Sau này nói chệch thành nghĩa bóng là chuyện phòng the.

 

Động phòng tại Không Ninh cung, hắn chỉ hơi ngà ngà say, chưa đến hai phần. Đôi mắt híp lại, tràn ngập hân hoan vui sướng, nhìn ai cũng thấy thuận mắt vô cùng. Hắn bước chân khoan thai đi tìm tân nương của mình.

 

Kết quả trong động phòng bất ngờ xuất hiện vị khách không mời.

 

Tân nương an tọa trên giường, đầu phủ chiếc khăn voan đỏ thẫm – đây vốn là một hình ảnh bình thường, nhưng lạ thay, bên cạnh nàng lại có một đứa bé đang ngồi. Trước n.g.ự.c nó cài một đóa hoa đỏ rực, còn tự tay chụp lên đầu mình một mảnh khăn tay đỏ, nhưng chiếc khăn quá đỗi nhỏ nhắn, chỉ vừa vặn che được từ sống mũi lên đến trán.

 

Đứa bé kia vẫn không ngừng nói: "Điền Thất, đây chính là động phòng sao?" Khi nói, nó hít hà liên tục, khiến một góc khăn tay cứ phập phồng theo từng nhịp thở.

 

Quý Chiêu khẽ đáp: "Ừ."

 

"Chẳng thú vị chút nào." Như Ý có vẻ thất vọng.

 

"Quả thực chẳng thú vị, chi bằng ngươi ra ngoài xem có điều gì hay ho hơn không?"

 

"Được thôi, vậy ngươi đợi ta nhé, ta đi xem thử có con khỉ nào không."

 

"Ừ."

 

Như Ý kéo chiếc khăn tay đỏ trên đầu xuống, ngay lập tức nhìn thấy phụ hoàng của nó: "Phụ hoàng, người đến đây làm gì?" Nó hỏi một cách đầy khí phách.

 

Kỷ Hành lười biếng chẳng buồn đáp lời, trực tiếp túm lấy vạt áo thằng bé mà nhấc bổng lên. Lúc này, hắn thực sự muốn vò thằng nhóc con này thành một cục rồi quẳng thẳng ra ngoài cửa sổ, song nghĩ lại công sức phí tâm phí lực nuôi dưỡng bấy lâu, để nó ngã thành chim ngốc thật đáng tiếc. Vừa lúc, nhũ mẫu và hỉ nương đang lén lút ăn điểm tâm trong phòng, chợt nghe thấy Hoàng thượng giá lâm sớm đến thế, hai người đều kinh hãi, vội vã chạy ra.

 

Nhũ mẫu từ tay Kỷ Hành đón lấy Như Ý, ôm nó mà hỏa tốc rút lui khỏi nơi đây. Hỉ nương cẩn trọng dùng hai tay nâng một cây đòn cân, dâng lên cho Kỷ Hành.

 

Lễ nghi trong động phòng kỳ thực vô cùng rườm rà. Hỉ nương với áp lực nặng nề, vẫn cẩn trọng giúp Hoàng thượng hoàn tất những nghi thức ấy, rốt cuộc mới có thể lui xuống.

 

Kỷ Hành đăm đăm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Quý Chiêu, ánh mắt rực lên vẻ khao khát. Hắn đã nhịn chay quá lâu, cuối cùng cũng được nghênh đón bữa yến thịnh soạn này.

 

Quý Chiêu nhìn thấy vết sẹo bắt mắt dưới xương quai xanh của hắn, nàng khẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, giọng nói tựa như gió thoảng: "Thật xin lỗi chàng."

 

"Đừng nói những chuyện này với ta." Hắn nằm đè lên người nàng, chậm rãi thúc vòng eo, khẽ cười: "Nàng chỉ cần thật vui vẻ cùng ta trải qua những ngày tháng này là đủ."

 

Bởi vì ánh sáng mờ ảo, Kỷ Hành chẳng buông màn trướng xuống. Hắn muốn được nhìn rõ từng đường nét trên thân thể người trong lòng mình.

 

Hai người tình ý càng thêm nồng đậm, nào ai để ý đến một tiếng động nhỏ từ căn phòng cách vách. Ngay sau đó, một vật to như tảng đá từ bên vách tường chầm chậm bò ra, thò đầu vào gian phòng của bọn họ.

 

Đó là một con rùa đen vừa tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông, bụng nó đói cồn cào, nào màng sợ hãi. Nó cứ thế bò đến trước giường, ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm người trên giường.

 

Nó thầm nghĩ, nàng đang cầm cá trên tay.

 

Hết.