Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 103



 

Kỷ Hành sai Thịnh An Hoài bẩm báo Nội các và Thái hậu rằng có việc khẩn yếu cần xử lý. Sau đó hắn không mang theo một người nào, lập tức rời khỏi kinh thành đuổi theo.

 

Đoàn người của Quý Chiêu vận chuyển quan tài, không thể đi quá nhanh, nên Kỷ Hành liền đuổi kịp nàng.

 

Hai người xa cách chưa đầy hai tuần, mà khi gặp lại lại tựa như đã lâu lắm rồi chưa thấy, ánh mắt nhìn nhau mang nét xa lạ đến lạ thường.

 

Kỷ Hành nghĩ thầm, nàng hẳn đã biết được điều gì đó. Hiện tại hắn muốn giải bày, nhưng lại chẳng thể cất lời.

 

Nhiều bận Quý Chiêu muốn cất lời chất vấn hắn, song nàng lại sợ hãi, e rằng một khi đã mở lời, mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi. Nàng có thể giả như không hề hay biết, nhưng một khi đã tường tận, nàng biết phải làm gì đây?

 

Hai người cứ thế tự lừa dối bản thân để duy trì sự bình tĩnh mong manh ấy. Lời nói giữa bọn họ ngày càng ít, càng về sau gần như là cả ngày đối mặt vô ngôn. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn luôn quấn quýt nơi nàng, chẳng một khắc rời xa. Hắn không cưỡi ngựa nữa, mà cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Lúc nàng buồn ngủ, hắn ôm nàng ngủ, nàng cũng chưa từng từ chối. Có một lần đang ngủ trên xe, nàng nằm mơ, mơ thấy hắn không ngừng nói lời xin lỗi với nàng. Cơn gió xoáy cuốn tung cánh hoa mai sắc máu, nhuộm đỏ khóe mi hắn.

 

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện đôi mắt mình rát buốt, còn vạt áo nơi n.g.ự.c hắn đã thấm ướt một mảng.

 

Kỳ thực, nàng đã không cần phải mở miệng. Liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau, đủ để chắp nối thành một chân tướng hoàn chỉnh. Hắn không ngừng theo sát nàng, miệng lời xin lỗi không dứt; hắn phái người đuổi g.i.ế.c đám thích khách kia; còn có di ngôn lúc lâm chung của kẻ may mắn thoát c.h.ế.t đó; nàng lại chuẩn xác tìm được sơn động u ám ẩn chứa hài cốt… Những chuyện này chứng tỏ rõ, có lẽ hắn đích thị là hung thủ hoặc đang che chở cho kẻ khác.

 

Rốt cuộc, người nào đáng giá để hắn phải dốc sức bảo vệ đến vậy? Lại có người nào sẽ vì bảo vệ hắn mà sát hại phụ thân nàng?

 

Đại khái chỉ có vị Thái hậu nương nương ấy.

 

Nhưng mà Thái hậu cũng không phải người nắm quyền, năm đó ở trong cung bà ấy cũng khá là bị Quý phi chèn ép, chưa kể còn có Trần Vô Dung giám sát trong bóng tối. Thái hậu muốn phái người ám sát, e rằng khó khăn biết bao? Cho dù là bà ấy thành công đi nữa, thì dù là cốt nhục của bà, hắn cũng khó mà không thấu rõ một chút nội tình.

 

Kẻ có động cơ nhất, có đủ điều kiện nhất, và khả năng là hung thủ nhất, kỳ thực chỉ có một người đó mà thôi.

 

Quý Chiêu chẳng hỏi thành lời. Nàng đang dùng một tấm lụa mỏng che đậy chân tướng, chỉ cần nàng không cất lời, sự thật ấy sẽ vĩnh viễn không thể lộ diện.

 

Nàng thầm nghĩ, cho dù biết chân tướng thì có thể làm gì? Thân phận hắn quá đỗi đặc thù, nàng căn bản không thể ra tay báo thù.

 

Nhưng mà dẫu hắn là hung thủ hay kẻ đồng lõa, nàng đều không thể ở bên hắn. Nàng đã chọn cách trốn tránh, không còn cách nào ngày ngày đối mặt với hắn được nữa.

 

Nàng yêu hắn, song giữa nàng và hắn lại cách một huyết hải thâm cừu. Mặc dù mối thù hận này đã bị nàng cố sức làm cho mờ nhạt, chẳng còn nỗi đau thấu tim xé thịt như ban sơ, nhưng… đó chung quy vẫn là một vực sâu ngăn cách mà cuộc đời này nàng vĩnh viễn không thể vượt qua.

 

Quý Chiêu nán lại Cô Tô nửa tháng. Sau khi an táng phụ mẫu, nàng chẳng còn điều gì phải làm, cũng không biết nên đi về đâu.

 

Nàng sắp xếp hành lý cho gọn gàng. Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, nàng lặng lẽ rời đi. Nàng chẳng nói lời từ biệt với hắn. Có những điều trong lòng đã rõ, chẳng cần cất lời; cũng có những điều mãi khó mà thốt nên.

 

Nhưng mà Kỷ Hành lại cố ý đợi nàng trên con đường nàng sẽ qua, tựa hồ ôm một tia hy vọng mỏng manh.

 

Nàng cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó rốt cuộc cất lời: “Mối duyên chúng ta đến đây là tận, xin từ biệt.”

 

Quả nhiên cái gì nàng cũng biết. Kỷ Hành đã sớm đoán được điều này, cũng đã sớm đoán được lựa chọn của nàng. Nhưng mà bây giờ nghe nàng đích thân thốt ra những lời ấy, trái tim hắn vẫn nhói lên như có d.a.o cắt.

 

Hắn không trả lời nàng, mà một mạch kéo nàng lao đi như điên cuồng, chạy đến trước mộ của phu thê Quý Tiên sinh.

 

Kỷ Hành quỳ gối trước mộ, nhìn Quý Chiêu, trầm giọng nói: “Đến nông nỗi này, mọi nghiệt chướng đều do ta mà ra. Nếu nàng muốn báo thù, cứ việc làm.” Dứt lời, hắn rút đoản kiếm bên hông, đưa về phía nàng.

 

Quý Chiêu không nhận, nàng cười chua chát: “Chàng cần gì làm đến mức ấy?”

 

“A Chiêu, nàng hiểu rõ ý ta.” Hắn cố chấp giơ đoản kiếm, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta muốn cùng nàng giảng hòa.”

 

“Ý chàng là, muốn ta buông bỏ thù sát phụ, rồi cùng chàng quay về sao?”

 

“A Chiêu, ý ta là… Ta nguyện dùng cả đời để bù đắp cho nàng, liệu có được chăng?” Hắn nhìn nàng, ngữ khí nhuốm vẻ cầu xin nhàn nhạt.

 

“Không cần cả đời, chỉ cần khắc này là đủ rồi. Kỷ Hành, chàng đừng tưởng ta không dám ra tay.” Quý Chiêu nói, quả nhiên cầm lấy đoản kiếm, đ.â.m vào dưới xương quai xanh của hắn. Tuy nàng đ.â.m không mạnh, song đây vốn là binh khí thượng phẩm, một kiếm đ.â.m xuống, cũng đã xuyên sâu gần một tấc.

 

Kỷ Hành khẽ rên một tiếng, vết thương chợt nhói đau, nhưng trái tim hắn, dù chưa bị kiếm chạm, lại thấu hơn cả vết đ.â.m trên thân. Hắn che đi vết thương, chẳng màng huyết dịch đỏ tươi đang thấm qua kẽ tay, ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng: “Nếu chưa giải được hận, nàng có thể đ.â.m thêm vài nhát nữa.”

 

“Không cần.” Quý Chiêu trầm mặt, nhìn huyết dịch đỏ chói đang tuôn ra từ tay hắn, nàng quả không rõ, giữa nàng và hắn, ai mới là kẻ tàn nhẫn hơn.

 

“Vậy thì, nàng có bằng lòng cùng ta quay về chăng?”

 

Quý Chiêu khom người, rút từ trong y phục hắn ra một lọ kim sang dược, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Chàng sẽ không c.h.ế.t được đâu.” Đoạn, nàng trả kim sang dược[1] lại cho hắn, buông lời: “Kỷ Hành, từ giờ trở đi, ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ nay, đường ai nấy đi, đời đời kiếp kiếp chẳng còn liên can.” Quý Chiêu nói xong, xoay người bước đi.

 

[1]Kim sang dược: kim sang là vết thương do đao kiếm gây ra, kim sang dược là thuốc trị vết thương do đao kiếm gây ra, nhưng nói chung được hiểu đến là thuốc bột trị vết thương ngoài da.

 

Kỷ Hành không ngờ nàng thật sự tuyệt tình đến vậy, hắn chẳng kịp suy nghĩ, liền vọt tới ôm ghì lấy chân nàng: “A Chiêu, đừng đi, xin nàng đừng đi…” Trong lúc giằng co, miệng vết thương bị kéo giãn, huyết dịch lại trào ra không ít, nhưng hắn chẳng màng đến.

 

Quý Chiêu muốn hất hắn ra, nhưng hắn đang mang thương tích, khí lực lại lớn, ôm chân nàng sống c.h.ế.t không buông. Nàng lại không nỡ dùng sức đá văng hắn, hai người cứ thế giằng co bất phân.

 

Nghe Kỷ Hành hết lần này đến lần khác đau khổ cầu xin, đôi mắt Quý Chiêu xót xa, lệ tuôn: “Kỷ Hành, chàng đừng bức ta quá đáng.”

 

“A Chiêu, đừng đi.” Hắn mất m.á.u quá nhiều, đôi môi dần hóa tái nhợt, tựa hồ bị sương giá phủ kín. Hắn quỳ trên mặt đất, cố chấp ôm c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, khuôn mặt áp sát vào đùi nàng. Dù đối với một thường nhân, tư thế này đã hiển nhiên có phần hèn mọn, huống hồ, hắn lại là một đế vương.

 

Quý Chiêu hít sâu một hơi, nghiến răng, đoạn nói: “Ngươi đã đoạt mạng phụ mẫu ta, giờ lại muốn ta gả cho ngươi, há chẳng phải quá đỗi ức h.i.ế.p người sao?”

 

Kỷ Hành tựa hồ bị lôi đình giữa trời quang giáng xuống, hắn ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn nàng: “Ta? Giết Quý tiên sinh ư? Lời này là từ đâu ra? Ta sao có thể ra tay sát hại Quý tiên sinh chứ?!”

 

“Không phải ngươi đích thân hạ thủ, mà là phái người làm việc đó.”

 

“Không phải, không phải ta! A Chiêu, Quý tiên sinh là người ta tin cậy nhất, sao ta có thể hãm hại ông ấy?”

 

Quý Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn: “Vậy được, chàng giải thích cho ta biết đi. Vì sao chàng muốn phái người g.i.ế.c c.h.ế.t những hung thủ năm đó? Vì sao chàng rõ ràng đã sớm tìm được hài cốt của phụ mẫu ta, lại giấu diếm bấy lâu, chưa từng hé răng nói với ta? Vì sao lại muốn ta nhọc công tìm kiếm người dẫn lối, tự mình dò tìm đến sơn động ấy?”

 

Kỷ Hành nhanh chóng suy tính một phen, lập tức hiểu sơ lược. Nhất định có kẻ đã nói bậy về hắn với Quý Chiêu, hơn nữa người bịa đặt kia lại dùng lời nửa thật nửa giả, sau khi nàng kiểm chứng, há có thể không tin? Kỷ Hành am hiểu sâu sắc nhất thuật lừa người, loại lời dối trá nửa hư nửa thực như thế, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị nhất. Đồng tử hắn chợt lóe, đoạn nói: “Ta thật sự không phải kẻ chủ mưu đứng sau, chuyện này lát nữa ta sẽ giải thích với nàng, nàng nói cho ta biết trước, nàng đã tìm đến sơn động ấy như thế nào.”

 

“Chàng không phải kẻ chủ mưu thực sự, vậy còn có thể là ai? Mẫu thân của chàng sao?”

 

“Là ——-” Hắn vừa thốt một chữ, thì đột ngột bị một tiếng nói cắt ngang.

 

“Quả là một màn kịch hay.” Kỷ Chinh từ sau rặng cây gần đó bước ra, cười nói.

 

Kẻ đã trăm phương ngàn kế mưu tính để A Chiêu hiểu lầm hắn… Kỷ Hành nhìn Kỷ Chinh, thầm nghĩ, chuyện này cũng chỉ có Kỷ Chinh làm được.

 

Quý Chiêu thấy Kỷ Chinh, cảm thấy đôi phần kỳ lạ: “Sao ngươi lại tới đây?”

 

“Ta lo lắng cho nàng.” Kỷ Chinh nhìn Quý Chiêu, ánh mắt thập phần ôn nhu.

 

Sau khi Quý Chiêu biết được cõi lòng hắn, liền không quen với vẻ ôn nhu ấy. Nàng nghiêng mặt đi né tránh ánh mắt hắn, tầm mắt vừa vặn lướt qua vết thương trên n.g.ự.c Kỷ Hành, không khỏi khẽ nhíu mày. Vết thương này tuy không chí mạng, huyết dịch cũng đã ngừng chảy, nhưng nhìn qua vẫn khó tránh khỏi khiến người ta xót xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A Chinh, đừng phí hoài khí lực.” Kỷ Hành nói: “Ngươi nhất định không biết kẻ thù thật sự đã g.i.ế.c phụ thân A Chiêu là ai.”

 

“Chính là ngươi, hoàng huynh của ta.”

 

“Không, là phụ hoàng của chúng ta.”

 

Ngay cả Quý Chiêu cũng kinh ngạc nhìn hắn.

 

“Khó tin lắm phải không?” Kỷ Hành cười chua chát: “Ngay từ đầu, ta cũng không dám tin.”

 

Kỷ Chinh cười lạnh: “Ngươi vì trốn tránh trách nhiệm, mà dám vu oan chuyện này lên phụ hoàng, quả là vô sỉ đến tột cùng.”

 

“Ngươi vì muốn có được A Chiêu mà cố ý vu oan hãm hại ta, kẻ thực sự vô sỉ chẳng phải là ngươi sao?”

 

Quý Chiêu ngước nhìn Kỷ Hành, đoạn lại đưa mắt sang Kỷ Chinh. Nàng tin rằng Kỷ Chinh ắt có nhúng tay vào chuyện này, nếu không, người Kỷ Hành phái đi đã chẳng biến mất không dấu vết. Song điều nàng băn khoăn là rốt cuộc Kỷ Chinh đã biết những gì? Kẻ thích khách động thủ ngay trước mắt nàng, phải chăng chính là do hắn phái tới? Nếu quả thật như vậy, mọi lời chứng từ trước đến nay đều có thể là giả dối. Nếu chân tướng hung thủ chính là Tiên hoàng, thì những việc Kỷ Hành che giấu nàng bấy lâu cũng phần nào được lý giải. Nhưng liệu Tiên hoàng có thực sự làm ra chuyện tày đình như thế? Nếu đúng vậy, thì chuyện này còn khó tin hơn cả việc Thái hậu phái sát thủ hành thích người khác.

 

Muôn vàn nghi vấn mọc lên trong tâm nàng như gai góc, khiến nàng nhất thời nghiêng ngả, chẳng biết nên tin vào điều gì.

 

“Tất cả những kẻ tham dự vụ ám sát năm đó đều đã bỏ mạng, hiện giờ chỉ còn ta và Tống Hải biết rõ nội tình. Trong tay ta cũng chẳng còn vật chứng nào nguyên vẹn. Nếu ngươi không tin, ta cũng đành chịu.” Kỷ Hành nói xong những lời này với Kỷ Chinh, đoạn quay đầu nhìn Quý Chiêu: “Nhưng mà ta tin nàng sẽ nguyện ý tin ta.”

 

Kỳ thực, ngay từ đầu Quý Chiêu đã luôn tin tưởng hắn, chỉ là sau đó, quá nhiều sự thật nghiệt ngã đã đẩy nàng phải nghi ngờ. Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng mọi chuyện từ đầu đến cuối, chợt quay sang hỏi Kỷ Chinh: “Ngươi hẳn là đã sớm tới đây, nhưng lại chần chừ không lộ diện, cố đợi đến khi ta cùng hắn bàn về chân tướng hung thủ thì mới xuất hiện. Rốt cuộc là vì lẽ gì?”

 

Kỷ Chinh sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Nàng không tin tưởng ta ư?”

 

“Ta chỉ tin vào sự thật.”

 

“A Chiêu, kỳ thực hắn vẫn luôn âm thầm điều tra nàng, đã sớm biết rõ lai lịch của nàng, thậm chí có lẽ còn sớm hơn cả ta. Bởi vậy, hắn mới có đủ điều kiện sắp đặt mọi chuyện ở Liêu Đông.” Kỷ Hành đột nhiên ngắt lời Kỷ Chinh, đoạn lại quay sang nhìn y: “Kỷ Chinh, ngươi là đệ đệ ruột thịt của ta, ta vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó ngươi cũng chỉ là kẻ bị lợi dụng, bởi vậy ta chưa từng gây khó dễ gì cho ngươi. Nhưng xem ra, ta đã quá mức khoan dung. Ngươi và mẹ đẻ của ngươi quả thật đều gian trá giả dối, lãnh khốc vô tình, không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

 

“Ngươi câm ngay miệng cho ta!” Kỷ Chinh giận dữ, bất thình lình rút kiếm chỉ thẳng vào hắn.

 

Quý Chiêu vội che trước người Kỷ Hành: “Kỷ Chinh! Ngươi muốn hạ sát thân ca ca của mình sao?!”

 

Kỷ Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Ngay cả chuyện đê tiện như ngấp nghé trưởng tẩu của mình mà hắn còn dám làm, thì việc g.i.ế.c huynh cướp ngôi nào có đáng là gì?”

 

Kỷ Chinh nắm chặt chuôi kiếm trong tay, gân xanh nổi đầy.

 

Quý Chiêu nhận ra sát ý chợt lóe lên trong mắt hắn, nàng liền nói: “Nếu hắn phải chết, ta cũng sẽ theo hắn mà đi.”

 

“A Chiêu, nghe được những lời này của nàng, dẫu có c.h.ế.t ta cũng mãn nguyện.” Kỷ Hành khẽ mỉm cười: “Nàng cứ yên tâm, hắn không thể nào g.i.ế.c được ta đâu.” Kiếm kia đ.â.m vào người Kỷ Hành tuy không trí mạng, miệng vết thương nói sâu cũng chẳng sâu mà nói cạn cũng chẳng cạn. Kỳ thực, hắn vẫn còn không ít khí lực, chỉ là vừa rồi muốn giành lấy sự đồng tình của Quý Chiêu nên mới giả bộ yếu ớt như vậy.

 

Quý Chiêu không hề hay biết chuyện này, nàng quay đầu giục hắn “Câm miệng”, bởi lẽ lúc này không thích hợp chọc giận Kỷ Chinh. Kỷ Hành nhìn thấy nàng không chút sợ hãi, lấy thân thể yếu ớt của mình che chở cho hắn, sống mũi y đột nhiên cay xè.

 

“Trong mắt các ngươi, rốt cuộc ta tàn độc đến nhường nào?” Kỷ Chinh sắc mặt vô cảm, thu kiếm về.

 

Trái tim treo lơ lửng của Quý Chiêu cũng nhẹ nhõm hạ xuống.

 

“Quý Chiêu, ta chỉ muốn hỏi nàng một lời, nếu người đầu tiên nàng gặp gỡ là ta, kẻ ngày ngày cận kề bên nàng cũng là ta, liệu nàng có thể dành tình cảm cho ta chăng?”

 

“Ta cũng chỉ hỏi ngươi một lời, kẻ thích khách kia rốt cuộc có phải do ngươi phái tới hay không?”

 

“Chẳng phải chính nàng đã có đáp án rồi ư? Việc gì còn phải hỏi ta. Bây giờ hãy đáp lời ta, nếu như kẻ đầu tiên nàng gặp gỡ là ta, nàng có thể trao tình cảm cho ta chăng?”

 

“Vĩnh viễn sẽ không. Nếu một kẻ lấy danh nghĩa yêu thích ta mà làm những chuyện tổn thương ta, thì cả đời này ta sẽ không bao giờ dành tình cảm cho hắn.”

 

Kỷ Hành đứng sau lưng nàng, trong lòng thầm vui sướng khôn nguôi. May mà hắn chưa từng vì ái mộ mà bức bách A Chiêu quá đà.

 

Kỷ Chinh nghe những lời này, thần sắc ảm đạm, khẽ cúi đầu nói: “Ta thực sự xin lỗi.”

 

“Ngươi không cần nhận lỗi. Là mắt ta đã lầm.”

 

Ý của nàng vốn là mắt mình không tinh tường nên không nhận ra chân tướng sự việc. Nhưng khi lọt vào tai Kỷ Chinh, lời ấy lại như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim, bởi lẽ y hiểu rằng nàng đang ngụ ý rằng đôi mắt nàng đã lầm khi gặp phải kẻ bất lương.

 

Hắn chán nản cúi gằm mặt, không nói thêm lời nào.

 

Quý Chiêu không đoái hoài tới Kỷ Chinh, chỉ nâng Kỷ Hành đứng dậy, đỡ hắn rời đi.

 

“Chuyện mọi việc chính là như vậy, ta xin lỗi, A Chiêu, ta đã lừa dối nàng.” Vết thương vừa được băng bó xong, Kỷ Hành lập tức vội vã theo Quý Chiêu, thanh minh tất cả: “Ta thực sự xin lỗi, ta... ta sợ nàng sẽ bỏ ta mà đi…”

 

Quý Chiêu đỡ hắn nằm xuống giường, đắp cho hắn một tấm chăn mỏng, rồi khẽ nói: “Chàng hãy nghỉ ngơi một lát đã.”

 

Hắn níu c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông: “Hãy nói cho ta đáp án của nàng, nàng sẽ cùng ta trở về, phải không?”

 

“Trước tiên hãy dưỡng thương đã.”

 

“Nói cho ta nghe đi.”

 

“Ta yêu chàng.” Quý Chiêu chậm rãi nói.

 

Kỷ Hành tựa như bị một mũi tên lửa thiêu đốt b.ắ.n thẳng vào lồng ngực, trong hơi nóng bỏng ấy lại mang theo vị đắng chát xót xa.

 

“Nhưng chúng ta không thể nào ở bên nhau được nữa. Ta không thể nào gả cho con trai của kẻ đã sát hại phụ mẫu ta.” Nàng cố kìm nén đôi mắt cay xè, đoạn cúi đầu gỡ tay hắn ra.

 

Vốn dĩ Kỷ Hành đang căng thẳng như một dây cung đã giương hết cỡ, nhưng nghe những lời này, dây cung trong lòng hắn tựa hồ đứt phựt. Toàn thân hắn bỗng chốc buông lỏng, sức lực trên tay cũng tan biến. Nàng cứ thế dễ dàng gỡ được tay hắn ra.

 

Kỳ thực, hắn đã sớm biết trước nàng sẽ đáp lời như thế.

 

Cuối cùng, Quý Chiêu không còn gì để nói. Nàng quay người ra ngoài, sắc thuốc cho hắn.

 

Kỷ Hành nằm trên giường, đôi mắt thất thần. Hắn không biết kế đến nên làm chi, tuy quyền thế ngập trời, lại không sao điều khiển được tâm tư nàng. Nàng là người tuy mềm mại nhu thuận song bên trong lại ẩn chứa khí chất kiên cường, một khi đã định đoạt điều gì, dù chín trâu kéo cũng chẳng thể lay chuyển. Huống chi trong chuyện này, hắn vốn lý lẽ chẳng thông.

 

Mấy ngày sau, miệng vết thương của Kỷ Hành đã khép miệng phần nào, Quý Chiêu cũng đến lúc từ biệt.

 

Vào ngày nàng rời đi, Kỷ Hành tiễn đưa nàng. Mùa xuân đã tới, ngoài thành cỏ xanh mướt, liễu rủ tơ mềm bay lượn như khói sương. Kỷ Hành đứng dưới hàng liễu, bước trên thảm cỏ non cùng hoa dại, ngỏ lời từ biệt nàng, hai người tựa như những cố hữu bình thường.

 

Lúc Quý Chiêu xoay người rời đi, Kỷ Hành đột nhiên nheo mắt, nâng tay phải lên, vỗ mạnh một cái lên n.g.ự.c trái của mình. Quý Chiêu vừa đi ra ngoài mấy bước, chợt nghe phía sau tựa hồ có tiếng gọi yếu ớt đang gọi nàng. Nàng xoay mình lại, liền thấy Kỷ Hành lảo đảo đổ gục xuống đất.

 

Nàng vội chạy tới, hắn đã ngã vật xuống đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vương vệt m.á.u tươi. Nàng không thể cứ thế bỏ mặc hắn, đành phải đưa hắn quay về nơi nghỉ chân.

 

Về đến phủ trạch, Kỷ Hành lại hộc ra hai ngụm m.á.u tươi. Quý Chiêu mời vị đại phu ban đầu tới xem, vị ấy nói hắn đây là tâm bệnh. Sau đó kê đơn vài vị thuốc, Quý Chiêu không còn cách nào khác, lại phải tận tâm chăm sóc hắn một thời gian. Kỷ Hành vẫn thường vỗ vào n.g.ự.c mình, chứng tâm bệnh này của hắn lúc nặng lúc nhẹ, hai người cứ như vậy ròng rã gần nửa tháng.