Điền Thất chợt nhận ra, cho dù Tôn Đại Lực không đến gây sự phiền nhiễu cho nàng, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn cứ đắc tội với người của Thục Phi nương nương rồi.
Thục Phi nương nương là một trong Tứ Phi, song tính khí lại có phần ương ngạnh, lại thêm thói bao che khuyết điểm. Sư phụ của Tôn Đại Lực đã trắng trợn đổi trắng thay đen, thêu dệt tố khổ một phen trước mặt Thục Phi nương nương. Bởi vậy, Điền Thất đã vinh hạnh lọt vào sổ đen của Thục Phi. Hiện tại nàng là Ngự tiền thái giám, trừ Hoàng thượng ra thì tạm thời sẽ không có ai tìm nàng gây chuyện. Thế nhưng, nếu một khi nàng rời khỏi Càn Thanh cung, Thục Phi nương nương muốn tước đoạt mạng sống của nàng cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi của Hoàng thượng, sống phải là người của Càn Thanh cung, c.h.ế.t cũng phải hóa thành oan hồn nơi Càn Thanh cung. Điền Thất kiên quyết hạ quyết tâm.
Nói tới đây thì không thể không giới thiệu đôi chút về sự phân chia thế lực trong hậu cung.
Trước mắt, trong số các phi tử, phẩm cấp tối cao nhất là Tứ Phi, lần lượt là Đức, Thục, Thuận, Khang. Không chỉ ngôi vị Hoàng hậu còn bỏ trống, mà ngay cả hai vị trí Quý phi và Hoàng quý phi cũng đều trống không. Chẳng qua, ngôi Hoàng quý phi bỏ trống vốn là lẽ thường tình, đa số phi tử khi được phong Hoàng quý phi, đều là do sau khi Quý phi tạ thế mới được truy phong lên.
Còn vị trí Quý phi, nếu như không có tình huống đặc thù gì, bình thường phải có con cái mới đủ tư cách tấn phong. Lúc này, Tứ Phi ở hậu cung đều chưa có con, bởi vậy tất cả mọi người đều chỉ có thể an phận ngồi trên ghế phi tử.
Cũng chính là nói, nếu như ai có thể sinh hạ long chủng, liền có cơ hội tấn phong Quý phi, thậm chí nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu cũng chẳng phải là điều không thể với tới.
Không có Hoàng hậu, mọi việc ở hậu cung tạm thời do Thái hậu dẫn dắt Đức Phi và Thuận Phi xử lý. Thái hậu là người thấu tình đạt lý, thấy bản thân tuổi cao, cũng cảm thấy không hay nếu cứ mãi can thiệp vào chuyện của con cái. Bởi vậy, trừ khi có chuyện lớn gì, mới cần người quyết định, còn lại mọi sự vụ thường nhật, người đều toàn quyền giao phó cho hai vị Đức Phi và Thuận Phi. Đức Phi như đã đề cập từ trước, nhân phẩm hiền lương, thanh danh rất tốt; Thuận Phi lại là người tài đức vẹn toàn, thuộc trường phái thực lực, nói chuyện hay làm việc đều giỏi giang và cẩn thận, rất được Hoàng thượng vô cùng thưởng thức.
Thục Phi là người trẻ tuổi và xinh đẹp nhất trong Tứ Phi, số đêm thị tẩm nhiều hơn cả, bởi vậy khả năng hoài thai long chủng cũng là lớn nhất. Đây chính là lợi thế của nàng ta.
Còn Khang Phi, tuy rằng nhìn qua thì dường như không có sự hiện diện nổi bật nhưng nàng lại có hậu thuẫn vững chắc — nàng ta là cháu gái ruột của Thái hậu. Mẫu thân của nàng ta là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với Thái hậu, tình cảm tỷ muội giữa hai người vô cùng thân thiết.
Tóm lại, Tứ Phi đều tự có chỗ dựa, có thể nói là thế lực ngang hàng, tạm thời chưa thể nhìn ra manh mối rõ ràng nào.
Điền Thất cảm thấy, Hoàng thượng quả là người dị thường. Hoàng hậu nương nương đã băng hà nhiều năm như vậy, hắn vẫn chậm chạp chưa lập tân hậu, rất nhiều văn võ đại thần đối với việc này đã phát biểu quan điểm nhưng hắn đều chẳng hề bận tâm.
Kỳ thực, những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Điền Thất. Không cần biết các vị phi tử quyền thế đến đâu, Hoàng thượng vĩnh viễn là tối cao. Nàng chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, lúc rảnh rỗi lại thêu dệt tin đồn, kiếm chút bạc lẻ, cứ vậy ngày ngày sống vui vẻ an nhàn là được.
Hôm nay Hoàng thượng tâm tình hân hoan.
Bởi vì Quốc vương Tô Môn Đáp Tịch đến dâng lên một con rùa thần khổng lồ.
Dân chúng nơi đó gọi loài rùa này là rùa nước ngọt, bởi lẽ chúng cư ngụ tại các đầm lầy, sông ngòi, ao hồ.
Tô Môn Đáp Tịch là một tiểu quốc nghèo hèn, dựa vào đánh cá sống qua ngày. Khoản thu nhập thêm của bọn họ chủ yếu là thu chút lộ phí trên biển từ các thuyền buôn qua lại.
Đại Tề ta là thiên triều hùng mạnh, hàng năm Tô Môn Đáp Tịch đều phải tới triều cống. Kỳ trân dị bảo thì bọn họ không có, Hoàng đế cũng chẳng thiếu thốn gì, thế là hàng năm bọn họ chủ yếu dâng lên vài món đặc sản địa phương, như các loài hoa, chim chóc, cá cảnh quý hiếm, hay bảo thạch, hương liệu quý giá.
Con rùa đen này được phát hiện khi đang ngủ đông, vì nó quá đỗi to lớn, khiến Quốc vương cũng phải kinh ngạc. Quốc vương Tô Môn Đáp Tịch vừa nhìn thấy tướng mạo này của nó, liền thầm nghĩ, lễ triều cống năm nay đã có vật phẩm quý giá để dâng lên. Hắn biết người trung nguyên coi rùa đen là linh vật, thế là càng vui vẻ làm đẹp lòng Hoàng đế, trực tiếp chất con rùa to lớn vẫn còn đang ngủ đông này lên thuyền, chuyển đến Đại Tề.
Chính bản thân hắn cũng theo thuyền đến đây, tự xưng là hộ tống thần rùa nhưng thực chất là để kiếm lợi lộc.
Tuy rằng tính theo tháng, thì bọn họ đã đi từ mùa đông cho đến mùa xuân nhưng vì thuyền của họ một đường vẫn đi về phương Bắc, cho nên khí hậu vẫn chưa hề ấm áp. Con rùa đen vẫn ngủ đông như trước, nó cứ vậy từ Tô Môn Đáp Tịch ngủ thẳng một mạch cho đến Đại Tề.
Khi nó mở mắt ra, nó phát hiện hang ổ quen thuộc của mình đã không còn nữa, mà thay vào đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Hồ nước se lạnh, liễu rủ tơ mềm bên bờ, mặt hồ điểm xuyết những đóa sen hồng, giữa hồ có một tòa đình gác.
Những thứ này xem ra đều mang hình dáng thật đáng sợ.
Hơn nữa, nó còn lọt vào vòng vây xem của đông đảo quần thần.
Hoàng đế bệ hạ dẫn theo mẫu thân, ái phi và hoàng tử công chúa nhỏ, đứng bên hồ Thái Dịch ngắm nghía thần rùa.
Điền Thất đứng ở phía sau Kỷ Hành, khoảng cách tương đối gần, nên cũng may mắn được chiêm ngưỡng con rùa đen khổng lồ này.
Thủy quy vốn dĩ đã lớn hơn các loài rùa khác nhiều phần, nhưng con rùa này lại càng to lớn dị thường, đến nỗi ngay cả những kẻ chuyên bắt rùa, nuôi rùa cũng chưa từng thấy qua một con nào vĩ đại đến thế. Mai rùa của nó đường kính ít nhất cũng nửa trượng (gần hai thước), bề mặt bóng loáng, trơn tru đen nhánh, trông chẳng khác nào một tảng đá khổng lồ; cái cổ thô kệch vươn dài, cong lên, đôi mắt bồ câu trợn tròn bất động nhìn chằm chằm vào những người đứng bên hồ.
Điền Thất thán phục không ngớt, lấy làm kỳ lạ.
Lúc này, mấy tiểu thái giám bê những giỏ cá đến, chuẩn bị cho thần vật ăn. Kỷ Hành vừa quay đầu lại, thấy Điền Thất nhón gót vươn cổ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm con rùa đen.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, nói với Điền Thất: "Ngươi, đi cho thần vật ăn."
Điền Thất nhận được trọng trách cao cả này, lập tức bước ra khỏi hàng, đi đến trước giỏ cá, lấy ra một con cá lớn, ước chừng trọng lượng trong tay rồi phóng về phía con rùa đen.
Tầm mắt mọi người đều chuyển động theo đường bay của con cá.
Con cá bay theo một đường cong rồi "Bùm" một tiếng, đập thẳng vào đầu con rùa đen.
Đám đông vây xem với vẻ mặt đầy mong đợi: "..."
Rùa đen phản ứng chậm, trông cậy vào nó chủ động nhận lấy thức ăn là điều không thể, vậy nên cứ đơ ra chịu đựng một cú đập như vậy cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Dẫu có thể giải thích như thế, nhưng trong lòng ai nấy vẫn cảm thấy có chút khó hiểu...
May là rùa đen chỉ phản ứng chậm chạp, song thân thể lại vô cùng kiên cố, hoàn toàn chẳng chút áp lực nào bởi cú va đập kia. Nó cúi đầu chìm vào trong nước, ngậm con cá vừa rơi xuống vào miệng, thong thả nuốt chửng.
Bởi thân thể quá lớn, con cá cỡ này đối với nó chẳng tính là gì. Hơn nữa, nó vừa ngủ đông tỉnh lại, lúc này đã đói bụng vô cùng.
Cho nên nó ăn thật nhanh, chỉ vài ba miếng đã nuốt trọn con cá, rồi lại trở về dáng vẻ ngẩng đầu yên lặng ngóng nhìn như ban nãy.
Điền Thất lại lấy ra một con cá khác, lần này cố ý khống chế phương hướng, không nhắm vào đầu rùa đen mà ném nữa. Con cá rơi bên cạnh cổ rùa, lần này rùa đen phản ứng nhanh hơn, không đợi con cá chìm xuống đã há miệng ngậm lấy ăn.
Ai nấy đều chăm chú theo dõi, thích thú vô cùng. Điền Thất liền lấy cách thức ấy biểu diễn trước mặt các vị chủ tử hậu cung.
Tiểu Hoàng tử Như Ý thấy vô cùng thích thú, liền nhảy cà tưng cà tưng đến bên cạnh Điền Thất, thoắt cái đã ôm lấy bắp chân nàng, nói: "Ta cũng muốn chơi nữa."
Trẻ con có sự lanh lợi riêng của trẻ con, lời này tuy là nói với Điền Thất, nhưng nó cũng lén lút nhìn sang Kỷ Hành. Nó biết ai mới có quyền quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hành không phản đối.
Thế là Điền Thất chọn trong giỏ cá, lấy ra một con cá nhỏ đưa cho Như Ý. Như Ý dùng hai tay nâng con cá nhỏ, rồi được Điền Thất ôm hờ — nàng sợ nó quăng cả mình lẫn cá xuống nước.
Như Ý ném cá nhỏ vào trong nước, vì lực đạo quá yếu, con cá rơi cách rùa đen khá xa. Rùa đen tỏ vẻ chán ghét nhìn nhìn, chờ một lúc không thấy có cá lớn ném tới trước mặt nữa, nó mới chậm chạp bò qua ngậm con cá nhỏ ăn tạm.
Mọi người nhất thời vỗ tay tán thưởng.
Điền Thất và Như Ý cứ thế ném từng con cá từng con cá xuống nước cho rùa đen.
Kỷ Hành quả thực rảnh rỗi đến nhàm chán, cứ thế dẫn đầu một đám người chăm chú nhìn thần rùa ăn cơm thật lâu, mãi đến khi thần rùa ăn no, chẳng thèm ném cho bọn họ một ánh mắt nào, liền quay đầu bơi đi.
Người nhàn rỗi trong cung chẳng ít, ấy vậy mà bấy lâu nay bọn họ vẫn chưa mãn nhãn.
Có người xách nước tới cho Như Ý rửa tay, Như Ý nắm tay Điền Thất cùng rửa. Rửa tay xong rồi, nó níu lấy xiêm y của Điền Thất không chịu thả nàng đi: "Ngươi đi chơi với ta nha."
Đây là Điện hạ tự mình hạ lệnh, Điền Thất không dám đáp ứng, cũng không dám cự tuyệt, do dự không nói lời nào.
Như Ý liền lắc tay của nàng kêu lên: "Nương —"
Điền Thất vội vàng quỳ xuống, bị dọa đến mức mặt mũi đều biến sắc. Con nít gọi bậy "nương" thì không sao, nhưng vị này lại là Hoàng tử, phụ hoàng của hắn còn đang đứng ngay trước mắt kia mà.
Kỷ Hành biết con trai mình gần đây luôn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là gọi "nương", mà dáng vẻ của Điền Thất lại không phân biệt được nam hay nữ, bởi vậy hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ nói: "Điền Thất, ngươi dẫn nó đi chơi đi."
Con trai từ nhỏ không có mẹ ruột, Kỷ Hành luôn cảm thấy mình thua thiệt nó, cho nên chỉ cần không phải vấn đề gì mấu chốt, hắn đều bằng lòng thỏa mãn con. Dù sao đứa nhỏ còn bé, chờ lớn thêm chút sẽ quản giáo nghiêm khắc sau.
Thế là Như Ý cứ thế "bắt cóc" Điền Thất. Hai người tay nắm tay đi quanh bờ hồ Thái Dịch, Điền Thất hỏi: "Điện hạ, ngài muốn chơi trò gì?"
Như Ý cũng chẳng biết nó muốn chơi trò gì.
Kỷ Hành bảo mọi người giải tán, chính hắn lại không đi, mà đi đến đình giữa hồ ngồi chơi, một bên uống trà ngắm cảnh, một bên nhìn một lớn một nhỏ ở bờ bên kia.
Bên này Điền Thất thấy Như Ý không có chủ ý gì, thế là tự chủ trương ngắt lấy lá liễu thổi thổi. Loại kỹ năng này nàng làm cũng không tốt lắm, chỉ vừa vặn có thể thổi kêu mà thôi. Đương nhiên, bấy nhiêu cũng đủ để khoe khoang trước mặt Như Ý, bởi vì ngay cả thổi kêu Như Ý cũng không làm được.
Vậy là Như Ý liền ngắt lá liễu cùng Điền Thất học thổi.
Trong chốc lát, tiếng "phù phù" chói tai vang vọng khắp bờ hồ.
Âm thanh sắc bén này thật sự bá đạo, trong lúc truyền từ trên bờ đến đình nhỏ giữa hồ, nó vẫn giữ lấy lực sát thương toàn vẹn như ban đầu.
Kỷ Hành nghe đến nỗi nhíu mày, hắn rất muốn che tai lại.
Kẻ có thể dùng lá liễu thổi nghe giống như tiếng rắm, thì đây cũng chẳng phải người thường đâu.
Cái tên Điền Thất này, trừ dáng vẻ quá đỗi xinh đẹp ra, hắn không làm ra được một việc gì tốt đẹp hết.
Nghe thứ âm thanh này thật sự quá ảnh hưởng tâm tình, quan trọng nhất là, Kỷ Hành sợ phẩm vị của Như Ý bị sai lệch. Thế là hắn sai bảo một câu: "Bảo chúng dừng thổi đi!"
Thái giám bước xuống truyền lời, bọn họ quả nhiên im bặt.
Chẳng được phép thổi nhạc, Điền Thất đành phải bẻ cành liễu xuống, tết thành đồ chơi. Hắn tết một chú thỏ nhỏ, một chú chuột nhỏ, rồi lại tết một giỏ hoa, sau đó đặt thỏ và chuột vào trong giỏ.
Như Ý ôm giỏ hoa, cười ngô nghê: "Nương, nương quả thực tài tình!"
Điền Thất cũng biếng nhác uốn nắn hắn, dù sao uốn nắn cũng uổng công. Hắn lại bứt cành liễu, tết thêm hai chiếc mũ miện, tròn tròn đội lên đầu, trông tựa như hai chiếc nồi đang úp trên đầu vậy.
Kỷ Hành ngồi đã lâu, bấy giờ mới bước từ trong đình ra. Từ đằng xa, hắn đã thấy Như Ý nhảy nhót tiến về phía mình, trong lòng còn ôm thứ gì đó.
Vừa chạy đến gần, sắc mặt Kỷ Hành liền tối sầm.
Trên đầu cả hai người, một lớn một nhỏ, đều đội những chiếc mũ tết bằng cành liễu.
Đây chẳng phải điều trọng yếu, trọng yếu là của cái mũ kia.
"Bỏ xuống!"
Cả hai ngoan ngoãn vâng lời.
[1]
Thấy thời gian gần đến buổi trưa, Hoàng thượng sắp dùng bữa, Điền Thất cũng đến giờ hạ ca. Sau khi nghe được lời hứa hẹn "Mai sau vẫn cùng ngươi chơi đùa", Như Ý mới chịu để Điền Thất rời đi.
Kỷ Hành nhìn hai người này luyến tiếc chia ly, tựa như chính họ mới là phụ tử ruột thịt. Hắn hừ lạnh một tiếng, tóm lại vẫn cảm thấy nhi tử sẽ bị tên tiểu thái giám quái đản kia làm hư hỏng.
Thôi được, rốt cuộc hắn vẫn ban thưởng cho Điền Thất. Dỗ trẻ nhỏ quả thực là một việc chẳng dễ dàng chút nào.
Nhìn Điền Thất hớn hở lĩnh thưởng, Kỷ Hành không tự chủ cong khóe môi.
Hạ ca, Điền Thất vuốt ve mấy thỏi bạc trong túi tiền, thầm nghĩ lần này hắn có lẽ đã đổi vận.
Tiêu chuẩn để hắn cân nhắc vận khí tốt hay xấu chính là có thể kiếm được nhiều hay ít tiền tài. Mấy ngày nay kiếm được chẳng ít, chứng tỏ vận khí của hắn đã khởi sắc.
Sau đó, đầu hắn liền bị người ta giáng cho một côn — đây chẳng phải ví von, mà chính là chuyện thật như lời.