Kỷ Chinh là đệ đệ của Kỷ Hành, năm nay mười sáu tuổi đã được phong Ninh Vương, hết năm nay sẽ được xuất cung lập phủ đệ. Tiên đế chỉ có hai vị Hoàng tử, Kỷ Chinh là con út, lại sinh bởi sủng phi nên khó tránh khỏi được Tiên đế sủng ái hơn vài phần, bằng không năm đó cũng sẽ không xuất hiện hiểm họa phế truất Thái tử.
Thế nhưng “sủng ái chàng cũng chính là hãm hại chàng”, sự yêu thương của Tiên đế dành cho tiểu nhi tử này dần dần đã trở thành sự hiềm khích giữa cốt nhục huynh đệ. Hai người không bao giờ có thể thân cận được nữa, sau khi Kỷ Hành lên ngôi không làm khó vị Hoàng đệ này, đã là đại nhân đại nghĩa lắm rồi. Dù sao đó cũng từng là kẻ thiếu chút nữa đã đoạt mất ngôi vị Cửu ngũ chí tôn của mình.
Thật sự mà nói, Kỷ Chinh tự cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng. Năm đó khi cơn phong ba về việc phế lập Thái tử dậy sóng khắp nơi, chàng mới bao nhiêu tuổi? Cả ngày chỉ nghĩ ngợi “Nếu không chăm đọc sách liệu phụ hoàng có trách phạt không?” hay “Hôm nay có trò vui gì, làm sao để lén lút hưởng lạc mà không bị phát hiện?”. Thế giới của chàng khi ấy nào đâu có phức tạp như vậy, làm sao có thể có ý niệm đoạt ngai vàng, mà cũng nào có hứng thú với thứ quyền lực ấy. Thế nhưng mẫu thân Quý phi nương nương lại ôm chí lớn, lại mắc phải chứng hoang tưởng bị hãm hại, luôn cho rằng con trai mình mà không làm Hoàng đế thì sau này Thái tử đăng cơ sẽ không để mẫu tử họ có đường sống, vì vậy rất tích cực dấn thân vào chốn tranh đoạt quyền vị.
Cứ như vậy, hôn quân, sủng phi, hoạn quan đã cùng nhau dựng lên một phe phái mưu toan phế truất Thái tử, trong đó bậc hôn quân lại cứ ba phải lưỡng lự, ý chí chẳng đủ kiên định.
Đương nhiên, phe phái này cuối cùng cũng bị tan rã, Thái tử vẫn là Thái tử, nào có dễ dàng bị lung lay như vậy. Đôi khi, vấn đề lập Thái tử, triều thần đôi khi còn có tiếng nói hơn cả Hoàng đế, dưới sự che chở của toàn thể văn võ bá quan, cho dù ngôi vị Thái tử đã trải qua không ít lần sóng gió nhưng rốt cuộc vẫn vững vàng.
Bởi vì những hành vi sai trái trong quá khứ của mình, sau khi Kỷ Hành lên ngôi, Quý phi nương nương ngày ngày đều sống trong cảnh kinh hồn bạt vía, sợ hãi mình và con sẽ bị bức hại. Cộng thêm trong lòng không cam và nỗi tức giận khó nén, dần dần dẫn tới tâm bệnh, sau một năm liền theo hầu Tiên đế nơi cửu tuyền.
Khi đó Kỷ Chinh mới mười tuổi, hậu duệ hoàng tộc nơi cung cấm đều sớm trưởng thành, bấy giờ chàng rốt cuộc cũng hiểu được đôi điều thế sự. Chàng biết mình càng an phận thì càng bảo toàn tính mạng, thế là bắt đầu ăn chơi trác táng, buông thả bản thân. Thái hậu và Kỷ Hành cũng vì thế mà an lòng hơn, không hề gây khó dễ chàng.
Kỷ Chinh vẫn luôn cảm thấy những người đó đã suy nghĩ quá mức phức tạp, một thứ tử không có kẻ chỗ dựa, phải ngây ngô đến nhường nào mới dám to gan lớn mật đi làm chuyện phản nghịch, mưu toan cướp đoạt ngai vàng chứ?
Kỷ Chinh ngoan ngoãn làm một hoàng thân quốc thích, cơm no áo ấm, muốn gì được nấy, cuộc sống khoái lạc hơn cả đấng Chí tôn gấp vạn lần. Chính vì thế, thói phong lưu phóng đãng liền trở thành phương châm sống bất di bất dịch của hắn.
Khuôn mặt Kỷ Chinh tương đối giống mẫu thân hắn, đúng chuẩn tiểu bạch kiểm. Môi hồng răng trắng, ngũ quan đẹp không tì vết; dung mạo là sự kết hợp giữa nét thơ ngây của thiếu niên và vẻ thành thục của nam nhân, tướng mạo đã dần dần sắc nét nhưng vẫn còn chút gì đó ngây thơ và đáng yêu của tuổi trẻ.
Kỷ Chinh không có việc gì liền đi dạo ngoài phố, qua tới chỗ nào liền bị vây kín chỗ ấy. Ánh mắt các cô nương và thiếu phụ đều đổ dồn về phía hắn, quen rồi cũng thành lờ đi, hắn cũng chẳng để tâm.
Hôm nay Kỷ Chinh lại bị vây xem, nhưng điều khác biệt là, lần này không phải bị đám nữ nhân vây lại, mà là một đám hoạn quan.
Chuyện là thế này, lúc đó hắn đang đi dạo ở Bắc Môn Tử Cấm thành, bỗng cảm thấy một vật thể lạ đang lao từ phía xa lại gần. Kỷ Chinh ngoảnh đầu nhìn, liền phát hiện vật thể kia đang xoay tròn lao về phía mình, theo bản năng hắn liền tránh đi.
Vốn dĩ hắn đã có thể tránh thoát.
Nhưng mà đột nhiên lại một bóng người xông tới, cất tiếng hô lớn: “Vương gia cẩn thận!”
Kỷ Chinh trong chớp mắt liền đứng sững như trời trồng. Ngay trong khoảnh khắc ngây người ấy, bóng dáng kia đã bay về phía hắn, bởi vì lực quán tính quá mạnh, hắn phải lui lại hai bước, thế mà cũng không đứng vững được, nên ôm chặt lấy người nọ cùng ngã lăn ra đất.
Hôm nay Kỷ Chinh ra ngoài không mang theo thị vệ, chỉ có mấy gia bộc đi theo. Bọn gia bộc phản ứng chậm chạp, chỉ biết đứng sững nhìn Vương gia nhà mình bị một tiểu thái giám nhào vào mình.
Lúc này, vật thể lạ cũng vừa lúc rơi xuống, nhằm thẳng đầu cả hai mà lao đến. Kỷ Chinh phất tay gạt phăng vật ấy sang một bên.
Chiếc ghế bị một chưởng đánh văng, xoay tròn trên đất nhưng lúc bị gạt đi, chân ghế vẫn lướt qua trán Điền Thất.
Kỷ Chinh vòng tay ôm lấy eo Điền Thất, hắn chỉ cảm thấy thân thể trong lòng thật mềm mại, vòng eo khẽ khàng. Người này chắc khi nãy chạy nhanh quá, lúc này thở dốc, lồng n.g.ự.c phập phồng, hơi thở nóng hổi phả lên mặt hắn.
Vành tai hắn phút chốc đỏ bừng lên.
Tiểu Vương gia lần đầu tiên trong đời bị đè xuống đất, lại vì một tên hoạn quan mà ra nông nỗi này.
Kỷ Chinh có chút ngượng ngùng, hơi nghiêng mặt tránh đi nhưng tầm mắt đột nhiên bị một mảng hồng nhạt che mờ, từ rõ ràng bỗng hóa mịt mờ. Ngay sau đó, mắt trái của hắn bỗng nhiên đau xót khó chịu vì vật lạ chạm vào, chớp mắt vài cái, xung quanh chỉ còn một màu m.á.u nhàn nhạt.
Điền Thất vội ôm trán, quay sang đám gia bộc đang đứng ngây ngốc mà hô lớn: “Người đâu mau tới đây, Vương gia đã bị m.á.u văng vào mắt rồi!”
Vương gia, mắt, máu, những từ ngữ đó ghép lại thật khiến người ta căm phẫn, đám gia bộc vội vã tách hai người, xúm lại quanh Kỷ Chinh vừa lau vừa thổi mắt hắn, cuối cùng cũng xử lý ổn thỏa.
Bấy giờ Tôn Đại Lực cũng vừa lúc đuổi tới, theo sau là vài tên hoạn quan hóng chuyện, nhìn thấy Kỷ Chinh, liền nhao nhao quỳ xuống khấu đầu hành lễ.
Kỷ Chinh xoa xoa mắt trái bị đỏ lên: “Đứng lên đi.”
Bọn hoạn quan đồng loạt đứng dậy. Điền Thất đứng bên cạnh Kỷ Chinh, chỉ vào Tôn Đại Lực mà quát: “Ngươi thật to gan, ném đồ vật lung tung, vừa rồi suýt làm Vương gia bị thương!”
Tôn Đại Lực kinh hãi quỳ sụp xuống đất: “Vương... Vương gia tha mạng!”
Kỷ Chinh nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Điền Thất, nghĩ thầm rõ ràng kẻ làm ta bị thương là ngươi. Nhưng mà... tên thái giám này ra tay cứu ta cũng là hảo ý. Kỷ Chinh không màng tới Tôn Đại Lực, mà quay sang nói với Điền Thất: “Vết thương của ngươi đang rỉ máu.”
Điền Thất ôm trán đáp: “Tạ ơn Vương gia quan tâm, nô tài không sao.”
Vương Mãnh vội lấy khăn tay che miệng vết thương cho Điền Thất, lau vài lượt, liền dùng khăn tay cầm máu.
Kỷ Chinh nhìn màu m.á.u đỏ tươi trên khăn tay trắng, chau mày nói: “Ngươi nên tìm thái y xem xét một chút.”
Điền Thất vừa nghe đến từ thái y liền thấy phiền phức: “Ý tốt của Vương gia nô tài khắc ghi trong lòng nhưng nếu làm kinh động thái y, cấp trên hỏi đến, nô tài e khó bề giải thích.”
Kỷ Chinh ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, chuyện đánh lộn thế này tốt nhất không nên làm lớn. Hắn lấy một thỏi vàng trong túi gấm ra, đưa cho Điền Thất: “Vậy thì ngươi cầm lấy mà tìm một thái y tốt xem. Hôm nay ngươi cứu ta, đây coi như là chút lòng báo đáp.”
“Nô tài đâu dám nhận lời tạ ơn của Vương gia, ngài cứ coi như ban thưởng cho nô tài là được!” Điền Thất vừa dứt lời, liền vội vàng nhận lấy thỏi vàng ôm chặt vào lòng.
Kỷ Chinh sợ chậm trễ việc chữa trị vết thương cho hắn, cũng không nói thêm nữa nhưng trước khi rời đi, có liếc mắt sang Tôn Đại Lực vẫn đang quỳ rạp trên đất: “Nếu còn dám gây sự nữa, bản vương sẽ bẩm báo Hoàng huynh, đổi hết các ngươi đi, đày tới Sơn Tây khai thác than đá!”
Tôn Đại Lực vội vã cười nịnh: “Nô tài không dám, tuyệt đối không dám!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi trở về Thập Tam Sở, Vương Mãnh cẩn thận băng bó vết thương cho Điền Thất. Vừa vặn hắn vừa lấy kim sang dược ở An Lạc Đường, giờ đây đã có đất dùng.
Xử lý vết thương xong, Điền Thất cùng Vương Mãnh đếm lại số tiền vừa lấy được từ Tôn Đại Lực, tổng cộng hơn một trăm bốn mươi lượng bạc. Trừ đi một trăm lượng bị cướp mất, vẫn kiếm được hơn bốn mươi lượng.
Điền Thất nắm chặt tiền trong tay, cảm thán, quả là một món hời lớn.
Tôn Đại Lực bị tiểu Vương gia dọa một cái, chắc hẳn sẽ không còn dám gây sự với bọn họ nữa.
Vương Mãnh đẩy hết số tiền về phía Điền Thất.
Điền Thất lại đẩy đồ vật trở lại: “Huynh cầm lấy đi! Nếu còn làm mất, ta sẽ chẳng đoái hoài nữa đâu. Sau này hãy mạnh mẽ lên, đừng có ngồi chờ người khác đến cứu mình. Ở chốn hoàng cung hiểm ác này, nếu không có thủ đoạn trong tay, e rằng chỉ có thể chịu người khác chà đạp lên thân! Dù cho huynh không thể động thủ, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn đó, hiểu chưa?”
Vương Mãnh ngập ngừng một hồi, đáp: “Ta ngốc lắm!”
“Cũng đúng.” Điền Thất gật đầu: “Không phải huynh biết y thuật sao? Có biết cách chế thuốc độc không? Chế ít thuốc độc để phòng thân cũng được đấy.”
Vương Mãnh gật đầu.
Điền Thất lại dặn dò: “Khi chế luyện xong, hãy chừa lại cho ta một ít.”
Ngày thứ hai trực ban, Điền Thất lại đứng túc trực nơi điện Dưỡng Tâm.
Kỷ Hành nhìn vành mũ của Điền Thất có quấn vài vòng vải trắng, lòng dấy lên sự hiếu kỳ. Hắn bước xuống, khẽ gỡ chiếc mũ của nàng ra, quả nhiên thấy trên trán nàng quấn một dải lụa trắng.
“Ngươi đang để tang ai vậy?” Kỷ Hành hỏi, đoạn úp chiếc mũ trở lại cho nàng.
Điền Thất chỉnh lại mũ, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, hôm qua nô tài va phải khung cửa, nên bị thương nhẹ ạ.”
Kỷ Hành đánh giá chiều cao của Điền Thất, nói: “Thật thú vị, ngươi cao lớn thế này, chẳng lẽ khung cửa lại hạ thấp đến mức nào mà có thể đập trúng đầu ngươi ư?”
Điền Thất thầm trợn trắng mắt, nghĩ bụng: Hôm nay Hoàng thượng quả là nhàn rỗi, rảnh đến độ muốn trêu ghẹo một tiểu nô tài như ta đây chăng.
Thấy Điền Thất không đáp, Kỷ Hành lại nói: “Chẳng lẽ là chuồng chó ư?”
Da mặt Điền Thất giật giật: “Hoàng thượng, ngài chớ bận tâm.”
“Điền Thất, tội khi quân đâu phải là chuyện đùa cợt.”
Nàng khẽ cắn môi, đành phải thật thà khai báo, song dĩ nhiên cũng điểm thêm đôi nét bút pháp Xuân Thu, giấu nhẹm đi vài tình tiết. Nàng chỉ thuật lại việc mình trông thấy kẻ gian lận, bởi vì nhiều lời buông một câu mà bị người khác đuổi đánh, thành ra nông nỗi này.
Kỷ Hành từ trong câu chuyện hoa mỹ của nàng đã tổng kết chính xác cái "chuyện tốt" nàng làm, "đánh bạc ẩu đả" ư? Hắn khẽ híp mắt, không vui nói: “Cả ngày ngươi chỉ toàn làm những chuyện như thế này thôi sao?”
Điền Thất vội vàng đáp: “Hoàng thượng, nô tài cả ngày đều toàn tâm toàn ý hầu hạ cho ngài. Những điều khác chỉ là chút tiêu khiển giải khuây mà thôi.”
Kỷ Hành gõ nhẹ vào trán nàng mấy cái: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru.”
Điền Thất mỉm cười tủm tỉm, khẽ thè lưỡi ra.
Vẻ mặt này trước thánh nhan có thể quy vào tội thất nghi, nhưng Kỷ Hành lại cảm thấy đáng yêu khôn tả, vì vậy cũng chẳng nói thêm lời nào. Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Tên thái giám đánh ngươi là ai?”
“Bẩm Hoàng thượng, là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám.”
Kỷ Hành thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng, muốn chỉnh đốn một phen. “Đánh chó cũng phải nể mặt chủ”, lẽ nào kẻ hầu cận ngự tiền lại có thể tùy tiện bị đánh đập ư? Nhưng tội danh thì hơi khó tìm một chút, nếu nói là đánh bạc, gã ta cũng đâu đánh trong cung; còn đánh nhau, nếu phạt thì phải phạt cả hai bên; mà nếu nói chơi ăn gian, lại càng xa vời hơn...
Kỷ Hành vừa nâng mắt, liền thấy một bộ dáng không biết hối cải của Điền Thất. Hắn lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi sau này hãy nói! Lần này để tiểu biến thái này chịu thiệt một chút cũng chẳng phải chuyện xấu.
Có điều, dung mạo tên này vốn đã tuấn tú, nếu để lại sẹo e rằng đáng tiếc vô cùng. Kỷ Hành lại nói thêm: “Ngươi tới Ngự Dược Phòng lĩnh ít cao ngọc tuyết sinh cơ đi. Lần sau còn dám đánh lộn nữa, Trẫm sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Nô tài tạ chủ long ân.”
Hết giờ trực ban, Điền Thất vội vàng dùng bữa qua loa, liền tức tốc đi đến Ngự Dược Phòng trước. Nàng chỉ nói Hoàng thượng bị thương, sai nàng đến lĩnh thuốc, chẳng hề nói rõ loại thuốc nào. Thái giám trực ban thấy vậy, liền gói vài loại thuốc lại cho nàng, đều là những dược phẩm hảo hạng, trong đó không thiếu cao ngọc tuyết sinh cơ quý giá.
Lại một lần nữa lừa gạt thành công, Điền Thất vui mừng khôn xiết mà trở về.
Bên này, Kỷ Hành rốt cuộc vẫn phải tìm đến Thịnh An Hoài để hỏi rõ mọi chuyện. Thịnh An Hoài đã sớm dò la thực hư việc ngày hôm đó, lúc này cứ thế trình báo sự thật. Dĩ nhiên, ông ta đã ngầm che chở Điền Thất dưới vây cánh của mình, nên khi bẩm báo cũng có phần thiên vị nàng hơn. Đám nô tài sau giờ làm việc thường chơi bài bạc để giải trí, điều này có thể minh bạch được; Điền Thất trông thấy Vương gia gặp nạn, quên mình xông lên cứu giúp, điểm này thì càng cần nhấn mạnh.
Ai ngờ, Hoàng thượng sau khi nghe ông ta bẩm tấu xong, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cái gì mà 'anh dũng hộ chủ'? Ai mới đích thực là chủ tử của hắn chứ?”
Thịnh An Hoài thầm kêu không ổn, ông ta lại quên mất một điểm chí mạng: Hoàng thượng và Vương gia từng có ân oán cũ chồng chất. Nếu thái giám hầu cận Hoàng thượng lại có giao tình với Vương gia,... Tóm lại, đây tuyệt đối không phải là điềm lành. Còn về vấn đề chủ tử này, chủ tử của Điền Thất đương nhiên chỉ có thể là Hoàng thượng mà thôi, nếu nói Vương gia là chủ tử của hắn, vậy chẳng phải ý nói Vương gia có tham vọng...
Thịnh An Hoài mới nghĩ đến đây đã thấy hồn xiêu phách lạc, lập tức vội vàng đáp: “Hoàng thượng nói chí lý. Điền Thất có lẽ cũng không hề suy tính nhiều, chỉ cảm thấy không nên liên lụy người vô tội mà thôi.”
Kỷ Hành thầm nghĩ, tên tiểu biến thái kia tám chín phần là thấy A Chinh tuấn tú phong độ, nên mới xông tới cứu hắn ta đấy.
Nghĩ đến đây, hắn lại hừ lạnh thêm một tiếng.