Hôm nay, Kỷ Chinh đến thỉnh an Thái hậu. Dẫu Thái hậu không ưa hắn, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ cay nghiệt, bởi vậy bề ngoài, cả hai vẫn giữ được không khí mẫu từ tử hiếu tương đối hòa thuận. Từ khi dọn ra khỏi Hoàng cung, hắn vẫn thường xuyên vào cung thăm Thái hậu.
Lần này, hắn ở chỗ Thái hậu ngồi một hồi, khi rời đi, lại vô tình chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.
Một tiểu thái giám đang ôm một hài tử nhỏ, ngồi trên mai một con rùa đen khổng lồ.
Con rùa khổng lồ đang cố hết sức bò về phía trước, bên cạnh nó đi theo không ít người. Vì nó bò chậm chạp, những người đi theo cũng phải bước thong thả, từng người cứ như con rối gỗ chuyển động chậm rì rì.
Kỷ Chinh thầm nhẩm tính, e rằng phải chờ bọn họ đi đến gần đây, mặt trời cũng đã ngả về tây. Thế là hắn chủ động bước đến, khoanh tay quan sát hai người trên lưng rùa. Hài tử kia là cháu của hắn, chẳng hề xa lạ. Còn tiểu thái giám nọ cũng không xa lạ gì, hắn mới gặp qua cách đây chưa lâu.
Kỷ Chinh vốn không phải kẻ có thể dễ dàng ghi nhớ dung mạo tất thảy những người mình từng gặp. Sở dĩ hắn vẫn ghi nhớ tiểu thái giám chỉ một lần hữu duyên gặp mặt này, hoàn toàn là bởi ấn tượng ngày đó bị hắn đè nén quá đỗi sâu đậm. Nhờ vậy, ở cự ly cực gần, hắn đã nhìn rõ khuôn mặt của tiểu thái giám.
Sau đó, hắn liền ghi nhớ.
Điền Thất vừa thấy Kỷ Chinh, liền muốn ôm Như Ý xuống thỉnh an, nhưng Kỷ Chinh ngăn lại: “Các ngươi đừng xuống, cứ như vậy rất tốt.”
Hai người đành đoạn ngồi trở lại.
Điền Thất: “Tham kiến Vương gia.”
Như Ý: “Tham kiến Hoàng thúc.”
Kỷ Chinh khẽ nâng cằm, cười bảo: "Bản vương từng thấy người ta chơi dế, chọi gà, đùa mèo, đấu chó, chọc chim, nhưng hôm nay mới lần đầu được mở mang tầm mắt về việc chơi đùa cùng rùa đen đấy."
Con rùa đen lại chẳng chút nể nang, ngoảnh đầu sang bên phải, rồi lại chậm chạp tiếp tục bò đi.
Như Ý nghe Kỷ Chinh nói thế, kiêu hãnh nhìn hắn, ra vẻ khoe khoang mà giới thiệu: "Hoàng thúc, đây là Đái Tam Sơn đấy ạ." Nói xong còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ lên mai rùa.
"Đái Tam Sơn? Cái tên này quả có chút thú vị, là ai đặt vậy?"
Như Ý nắm tay Điền Thất giơ lên: "Là Điền Thất đó ạ."
Kỷ Chinh nhìn về phía Điền Thất: "Thì ra ngươi tên là Điền Thất? Vết thương trên đầu ngươi đã lành chưa?"
"Đa tạ Vương gia đã quan tâm, nô tài sớm đã bình phục." Huống hồ, còn đã hai phen thụ thương...
"Sao ngươi thuần phục được con rùa lớn này vậy? Mấy ngày trước ta muốn nhìn nó một cái, nó lại rụt ở trong nước không chịu gặp ta." Kỷ Chinh cảm thấy hết sức lạ lẫm. Thấy con rùa đen sắp tiếp tục bò đi, hắn cũng hòa vào dòng người theo sau, thậm chí còn đứng gần con rùa đen nhất.
"Thưa Vương gia, nô tài chỉ là thỉnh thoảng cho nó chút thức ăn mà thôi."
Kỷ Chinh cảm thấy tên tiểu thái giám này quả là thú vị, vừa văn nhã lại vừa biết cách chơi đùa. Bởi vậy, hắn vừa đi vừa cùng Điền Thất tán gẫu, hỏi han về thời điểm nhập cung, nơi làm việc, cùng những thú vui thường nhật. Càng trò chuyện, lại càng phát hiện hai người hết sức tâm đầu ý hợp.
Hai người tán dóc cũng chẳng hề để ý đến phương hướng con rùa tên Đái Tam Sơn, bất tri bất giác đã đi đến trước cổng Long Tông.
Thật khéo, Kỷ Hành muốn đi Từ Ninh cung, cũng phải đi ngang nơi này. Cách rất xa, hắn thấy Điền Thất và Như Ý ngồi ở trên lưng rùa, Kỷ Chinh đứng cạnh bên, trông chẳng khác nào một người chuyên dẫn đường cho bọn họ. Ba người còn cùng nhau trò chuyện, hòa thuận vui vẻ, hai người lớn thỉnh thoảng còn nhìn nhau mỉm cười.
Quả thực trông hệt một nhà ba người vậy.
Kỷ Hành bị ý nghĩ này chấn động không nhỏ. Sắc mặt hắn tối sầm, bước nhanh đến gần một chút, gầm lên: "Còn không mau xuống khỏi đó!"
Điền Thất và Như Ý chẳng hề chú ý đến Kỷ Hành, nên bị tiếng gầm giận dữ bất thình lình này làm cho giật mình kinh hãi. Nhũ mẫu vội vã chạy tới ôm Như Ý xuống đất. Điền Thất giẫm lên mép mai rùa mà bước xuống, nào ngờ mép mai rùa lại quá trơn trượt, khiến nàng trực tiếp mất thăng bằng mà ngã nhào.
Nàng còn tưởng mình sẽ bị ngã một cú thật mạnh, không nghĩ đến lại được Kỷ Chinh kịp thời đỡ lấy.
Kỷ Chinh lại một lần nữa bị Điền Thất lao vào vòng tay ôm ấp, trong đầu hắn chỉ vẩn vơ một ý niệm: Cớ sao vẫn mềm mại đến thế?
Ý thức được suy nghĩ của mình quá đỗi kỳ lạ, hắn có phần ngượng ngùng, buông Điền Thất ra, hơi hơi quay mặt đi, vành tai lại ửng lên một sắc hồng nhạt khó bề nhận thấy.
Sự phẫn nộ trong lòng Kỷ Hành không hề tiêu giảm, trái lại còn có xu thế bùng nổ dữ dội hơn: "Trong Hoàng cung đại nội mà dám cưỡi rùa đen, còn ra thể thống gì nữa!"
Cả đám người nhao nhao cúi đầu không dám thốt lên dù chỉ một lời, nhất thời tĩnh lặng đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy rõ.
Đái Tam Sơn thế mà cũng ngưng lại không bò nữa, hơn nữa còn rụt đầu vào trong mai. Vậy là trên mặt đất chỉ còn lại độc một chiếc mai rùa khổng lồ, trông qua lại càng thêm phần quỷ dị.
Điền Thất yên lặng thở dài, quả không hổ là Hoàng thượng, ngay cả rùa thần cũng phải khiếp sợ ngài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như Ý không hiểu vì sao trong Hoàng cung đại nội lại không được cưỡi rùa, song nó biết phụ hoàng đang nổi cơn thịnh nộ, bèn cúi đầu thành thật nhận lỗi: "Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần biết sai rồi."
Nó mà biết sai thì mới lạ! Kỷ Hành lười đôi co với nó, mà trừng mắt nhìn về phía Kỷ Chinh: "Ngươi còn đứng lỳ ra đó làm gì? Cũng muốn cưỡi rùa ư?"
"Thần đệ không dám, xin cáo lui." Kỷ Chinh nói xong, bước chân như bôi dầu, thoắt cái đã bỏ chạy xa tít tắp.
Điền Thất trong lòng vô cùng áy náy. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Tiểu Vương gia, hắn thuần túy là bị vạ lây mà thôi.
Sau khi trút cơn thịnh nộ, Kỷ Hành ra lệnh cho Thịnh An Hoài cùng đám người khiêng rùa đen đi, ném vào trong hồ Thái Dịch.
Sau đó hắn quay đầu đi về phía Từ Ninh cung. Đi được mấy bước, hắn vừa quay đầu lại, thấy Điền Thất không đuổi kịp, liền trách mắng nàng: "Cớ sao còn không theo kịp? Ngươi muốn đợi chủ tử tự thân đến mời sao?"
Điền Thất nghĩ trong lòng, chẳng phải do người đã nói không muốn thấy ta đó sao. Dẫu nghĩ vậy, nhưng nàng nào dám thốt ra, bèn nhấc chân định đuổi theo.
Như Ý lại túm chặt lấy nàng, không cho nàng rời đi.
Phụ hoàng đang giận, phụ hoàng sẽ đánh Điền Thất, vậy nên không thể để phụ hoàng đánh Điền Thất. Tiểu Như Ý rất có nghĩa khí, muốn bảo vệ Điền Thất, bèn túm lấy vạt áo của nàng, dũng cảm ngẩng đầu đối diện với phụ hoàng của mình.
Tên ranh con này, đúng là muốn làm phản! Kỷ Hành vừa tức giận, vừa có một loại cảm giác khó tả xen lẫn hài lòng, đứa bé nhỏ như vậy đã dám chống lại thánh ý, rõ ràng là... rất tốt!
Song, dũng khí của Như Ý không thể duy trì quá lâu. Cuối cùng, nó vẫn òa khóc nức nở.
Kỷ Hành: "..."
Thẳng thắn mà nói, hắn không sợ Như Ý quấy phá, nhưng hắn lại e ngại việc đứa trẻ này khóc. Bởi vì nếu Như Ý khóc, Thái hậu mà biết được, e là cũng sẽ khóc theo. Nước mắt của Thái hậu chính là lợi khí để đối phó với Hoàng đế, hắn nào dám chống đỡ.
Kỳ thực, Như Ý vốn không thường xuyên khóc lóc. Vả lại, đứa nhóc này dù có khóc, cũng chưa hẳn là thật tâm khó chịu hay ấm ức, đôi khi chỉ là để ra điều kiện — ta vừa khóc, thì ngươi liền phải nghe lời ta.
Kỷ Hành rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc thì trẫm đã tạo cái nghiệt gì mà lại sinh ra một cục nợ thế này chứ!
"Đừng khóc!" Kỷ Hành tối sầm mặt, quăng lại một câu như vậy coi như xong chuyện, rồi xoay người sải bước về phía Từ Ninh cung.
Như Ý cảm thấy bản thân mình đã chiến thắng.
Điền Thất cảm thấy tính mạng nhỏ bé của mình chốc lát lâm nguy.
Trong Cấm cung không hề có quy định rõ ràng nào cấm cưỡi rùa đen. Có lẽ là do những người ban bố quy tắc khi xưa cũng chẳng thể tưởng tượng nổi lại có trường hợp oái oăm đến vậy, nên nàng mới cả gan để Đái Tam Sơn tùy tiện chạy lung tung. Dẫu sao, dù thế nào đi nữa, trên lưng rùa còn có một vị tiểu hoàng tử đang ngự tọa, cho dù có bị cấm thì tội lỗi cũng không đến nỗi quá lớn.
Thế nhưng, vạn lần nàng chẳng ngờ, có thể hay không thể, được hay không được, cho phép hay không cho phép, tất thảy đều chỉ là một lời nói của Thiên tử mà thôi. Hiện giờ ngài đã không vừa ý, đại tội của nàng đã thành.
Xong rồi! Trước kia chẳng vì vụ án Tống Chiêu nghi mà mất mạng, lẽ nào lúc này lại vì cưỡi một con rùa nhỏ mà toi mất cái mạng hèn này sao? Thật là hoang đường đến mức...
Vì sự tình diễn biến quá đỗi phức tạp, Điền Thất không cách nào dự liệu được tiếp theo Hoàng thượng sẽ làm gì. Nàng tự nhủ khả năng đoán ý chủ tử của mình cũng không tệ, nhưng hiện tại nàng càng ngày càng khó lòng dò xét tâm tư của Hoàng thượng. Nàng không khỏi mang nặng ưu tư.
Như Ý đã không khóc – Kỷ Hành vừa quay người đi, cậu bé liền nín bặt, chẳng ngân nga thêm nữa kẻo đau họng. Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng và nghi ngờ, bèn hỏi Điền Thất: "Điền Thất, vì sao phụ hoàng lại không thích chúng ta cưỡi rùa đen?"
"Ta làm sao biết được chứ..." Điền Thất ưu phiền nhìn về phía Từ Ninh cung.
Điền Thất thầm nghĩ, Như Ý tuổi còn nhỏ, không thể để hắn ở cái tuổi ngây thơ như vậy đã nhận ra phụ hoàng của mình là một người có tâm tính biến hóa khôn lường. Chuyện này ắt sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của tiểu hoàng tử. Thế là nàng dỗ dành hắn: "Phụ hoàng của ngươi ấy mà, sở dĩ hắn tức giận là do hắn cũng muốn cưỡi rùa nhưng vì hắn nặng quá, rùa đen không thể chở hắn nổi."
Đối với lý do này, Như Ý hoàn toàn tin tưởng không mảy may hoài nghi. Rùa đen, ai lại không muốn cưỡi chứ? Chẳng qua không phải ai cũng có thể cưỡi được. Thế là tiểu hoàng tử có chút đồng cảm đối với phụ hoàng mình.
Điền Thất thấy tâm tình Như Ý có phần khuây khỏa, bèn dỗ hắn hồi cung. Như Ý như thường lệ đòi một lời hứa hẹn rằng: "Ngày mai ta sẽ theo ngươi đùa vui."
Nhìn theo bóng Như Ý khuất dần, Điền Thất đứng trước cổng Long Tông, lòng không biết tính sao cho phải.
Bên này, tuy Kỷ Hành đã vào Từ Ninh cung nhưng vẫn lo lắng cho con trai, bèn sai một thái giám ra ngoài dò xét động tĩnh. Thái giám kia thấy tiểu hoàng tử điện hạ rời đi, lập tức trở về tường thuật lại mọi điều tai nghe mắt thấy, không sót một chữ.
Kỷ Hành đương trường thất thủ, nắn nát chén trà trong tay.
Hoàng đế bệ hạ, người trước giờ luôn khắc cẩn hữu lễ, trong lòng bạo gan thầm nguyền rủa một phen.
"Khốn kiếp! Kẻ nào dám nói trẫm muốn cưỡi rùa đen hả!"