Điền Thất chẳng hay sư phụ có thể có chuyện quan trọng gì. Đời này của ông ấy, chuyện trọng đại nhất e là chỉ xoay quanh việc dụ dỗ các cung nữ mà thôi.
Chẳng qua, nàng vẫn đi tìm sư phụ Đinh Chí. Sau đó, Đinh Chí mặt mày nghiêm trọng nói với nàng: “Khoảng thời gian này hãy cẩn trọng đôi chút, nói không chừng tai họa e đã cận kề.”
Điền Thất thấy kỳ lạ, hỏi: “Rốt cuộc là cớ sự gì?”
Đinh Chí bèn giải thích rõ ngọn ngành sự việc. Thì ra hắn có một tình nhân ở Từ Ninh cung, tên là Việt Dung. Hôm nay Việt Dung nói với hắn, có người đã tố giác Điền Thất trước mặt Thái hậu. Thái hậu hiện đang vô cùng giận dữ, chưa rõ liệu có định xử trí Điền Thất hay không. Đinh Chí vội vã hỏi người nọ là ai, đã bẩm báo những gì với Thái hậu, song Việt Dung không phải đại cung nữ hầu hạ cận thân, bởi vậy cũng chẳng hay rõ tường tận, chỉ biết người tố cáo là sư đệ của Tôn Đại Lực. Sư phụ của tên đó trước kia đi theo Thục phi, mà chuyện của Thục phi vừa xảy ra thì sư phụ hắn cũng vì vậy mà bỏ mạng cùng.
Bởi vậy, kẻ đó chắc chắn có thâm thù đại hận với Điền Thất. Việt Dung chỉ vừa khéo nghe loáng thoáng mấy chữ “Điền Thất”, sau khi kẻ kia rời đi, sắc mặt Thái hậu vô cùng tệ. Việt Dung thấy tình hình chẳng ổn, bèn lén lút đến đây bẩm báo với Đinh Chí.
Đinh Chí nói xong, liền hỏi Điền Thất: “Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì, mà khiến cho Thái hậu nổi cơn lôi đình đến vậy?”
Điền Thất ngẫm nghĩ một chút, ta quả thật từng làm vài chuyện quá phận. Tuy rằng Hoàng thượng đã miễn xá tội cho nàng, nhưng Thái hậu nếu biết một tên thái giám như nàng lại dám khiếm nhã với con trai của người, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa, loại chuyện tố cáo, gièm pha sau lưng này vốn là điều khó lòng phòng bị được. Nàng chỉ là một tên thái giám nhỏ bé, kẻ thù chỉ cần ở trước mặt Thái hậu vu khống dăm ba câu, thì Thái hậu chắc chắn dựa theo nguyên tắc thà tin là có chứ không thể tin là không, mà ra tay t.r.ừ k.h.ử tên tiểu thái giám như nàng đây mà không chút ngại ngần.
Điền Thất lắc đầu nguầy nguậy: “Nói những điều này đã không còn kịp nữa rồi. Điều cốt yếu bây giờ không phải là con đã phạm lỗi gì, mà là Thái hậu sẽ xử trí con ra sao.”
Đinh Chí lòng tràn ngập âu lo: “Còn có thể thế nào nữa chứ, ta nghe ý Việt Dung, e là lần này Thái hậu không định để con sống sót. Thất nhi, con có tâm nguyện gì còn dang dở, hãy nói cho sư phụ, ta nhất định giúp con hoàn thành, để con yên tâm ra đi.” Nói xong, hắn nâng tay áo lên, chùi khóe mắt.
"Sư phụ chớ vội khóc!" Điền Thất cảm thấy bất lực, "Sự tình chưa hẳn đã không có chỗ cứu vãn."
"Cứu vãn thế nào đây? Bà ấy thân là Thái hậu, muốn lấy mạng đồ đệ, e rằng còn dễ hơn cả bóp nát một con kiến."
Đinh Chí nói rất có lý. Dẫu Điền Thất có thông minh, lanh lợi đến mấy, miệng lưỡi có khéo léo bao nhiêu, chỉ cần đứng trước uy quyền của Thái hậu, mọi mưu tính đều hóa hư không.
Điền Thất chống cằm, trầm ngâm một lát rồi cất lời: "Đồ đệ thân là người của Hoàng đế, Thái hậu không thể trực tiếp phái người tới treo cổ ta. Nếu như bà ấy muốn trừng phạt ta, điều đầu tiên nhất định phải làm là dời ta khỏi Ngự tiền. Nhưng nếu Thái hậu vô cớ thay đổi người thân cận bên cạnh hoàng nhi của mình, ấy chẳng phải là xem nhẹ thể diện của hoàng nhi sao? Thái hậu là người làm việc vô cùng cẩn trọng, chắc chắn sẽ không hành xử như vậy. Cho nên lý do nhất định sẽ là: 'Thấy tên nô tài này không tệ, muốn điều đến Từ Ninh cung'. Hoàng thượng vì làm tròn hiếu đạo, tất nhiên sẽ không cự tuyệt."
Đinh Chí nghe nàng phân tích một thôi một hồi như vậy, chỉ thấy nhức đầu: "Rốt cuộc con muốn nói cái gì vậy?"
"Đồ đệ muốn nói chính là, ta thà c.h.ế.t cũng phải bám trụ Càn Thanh cung, chỗ nào cũng không đi. Trước tiên nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ hiểu rõ Thái hậu đã nghe phải lời gièm pha gì, rồi sau đó tìm cơ hội mà hành động. Dẫu cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết, song sống thêm một ngày, quý thêm một ngày vậy."
"Nói nghe nhẹ nhàng quá đi, làm sao mà kéo dài được đây?"
"Đồ đệ tự có diệu kế."
"Vương Mạnh, phối chút thuốc độc cho ta." Điền Thất rời khỏi Tửu Thố Diện sở, thấy Vương Mạnh đã kết thúc phiên trực đi ra ngoài, liền chặn hắn lại mà nói.
"Ừm, ngươi muốn loại nào?"
"Chính là cái loại mà uống vào sẽ mang bệnh giống như bị ôn dịch."
"Rõ rồi," Vương Mạnh gật đầu, "Ngươi muốn đậu mùa hay dịch hạch? Muốn c.h.ế.t luôn hay là không chết?"
Điền Thất rụt người lại một cái: "... Có cái khác không?"
"Cái khác cũng có, ngươi nói cho ta biết trước cái đã, ngươi định cho ai uống?"
"Chính ta uống."
Vương Mạnh ngơ ngác nhìn nàng, cất tiếng hỏi: "Ngươi sao thế?"
Điền Thất gõ đầu hắn một cái: "Đừng nói nhảm. Ta muốn chính là cái loại uống xong nhìn rất đáng sợ nhưng kỳ thật lại vô cùng an toàn, còn phải vừa nhìn đã biết là mắc bệnh, không cần phải bắt mạch."
Vương Mạnh nghĩ một chút: "Vậy nổi trái rạ được không?"
"Nổi thật sao?"
"Nổi giả thôi nhưng sẽ có chút nốt mụn, bất quá không có nghiêm trọng như bệnh thật, cũng chẳng c.h.ế.t được."
Điền Thất phát hiện, Vương Mạnh ngày thường nhút nhát như cọng cà khô, nhưng vừa nhắc tới y thuật, khuôn mặt hắn bỗng chốc rạng rỡ, khẩu khí cũng trở nên trôi chảy, linh hoạt lạ thường. Thế là Điền Thất cũng có chút tin tưởng y thuật của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Vậy thì ta muốn thứ này. Tính mạng nhỏ nhoi của ta đây toàn bộ trông cậy vào hiền đệ."
"Khi nào thì ngươi cần?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Càng nhanh càng tốt."
Thế là Vương Mạnh không trở về Thập Tam sở, mà cùng Điền Thất đi tới An Nhạc đường.
An Nhạc đường là nơi chuyên dùng để xem bệnh cho các nội quan. Vương Mạnh học y không thể chỉ gặm sách vở suông, mà còn muốn rèn luyện kinh nghiệm thực tế, vì vậy cần tìm người xem bệnh, do đó hắn thường xuyên tới An Nhạc đường giúp đỡ. Điều kiện trong An Nhạc đường không được tốt, trình độ của các đại phu cũng không mấy cao, nên cũng vui vẻ tiếp nhận sự giúp đỡ miễn phí của Vương Mạnh. Thành ra lúc này hắn mang Điền Thất tới, cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.
Vương Mạnh viết cho Điền Thất một phương thuốc mọc bệnh trái rạ giả. Bởi vì tất cả các phương thuốc trong An Nhạc Đường đều phải lưu trữ hồ sơ, Điền Thất sợ bị người ta phát hiện, nên bảo Vương Mạnh chia phương thuốc này thành hai, một phần thì ký tên của Điền Thất, một phần lại ký tên của Vương Mạnh, như vậy chỉ nhìn một cách đơn thuần bất kỳ phần nào của phương thuốc cũng sẽ không phát hiện được nội tình.
Ngày hôm sau, từ khi Kỷ Hành thức giấc cho đến lúc tan triều, vẫn không thấy Điền Thất đâu. Hắn nhịn không được hỏi Thịnh An Hoài.
Thịnh An Hoài khải bẩm: "Thưa Bệ hạ, sáng sớm nay Điền Thất phát sốt rồi mọc bệnh trái rạ, đã bị đưa đến phòng cách ly trong An Nhạc đường."
Kỷ Hành lấy làm lạ, sao đột nhiên lại mắc trái rạ chứ: "Tìm người chăm nom hắn chu đáo đi."
"Tuân chỉ." Thịnh An Hoài chờ mãi, không chờ được thánh ý gì khác. Loại bệnh này của nô tài, ít nhiều cũng khiến chủ tử chán ghét, nhiều chủ tử còn thẳng thừng đuổi kẻ mắc bệnh ra khỏi phủ, mặc kệ sống chết. Nhưng mà bây giờ Bệ hạ không đề cập thêm sự việc này, Thịnh An Hoài trong lòng đã có chủ ý. Điền Thất vẫn là người ở Ngự tiền, chờ bệnh khỏi lại trở về phục chức là được.
Tan triều, Kỷ Hành thân chinh Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Như Ý đã rời giường, vừa dùng bữa sáng xong, giờ đây đang ngồi trong lòng Thái hậu, ê a hát đồng dao. Lời ca tự nó ứng biến mà thành, ngoài vần điệu, chẳng ai hiểu được ý tứ sâu xa trong những câu đồng d.a.o ấy.
Khó có dịp thấy hoàng nhi không ngớt lời cười nói, Kỷ Hành lấy làm cao hứng, cùng tiểu hoàng tử đùa giỡn một lát.
Một lát sau, Thái hậu sai người bế Như Ý rời đi, sau đó lập tức nhắc đến Điền Thất với Kỷ Hành: "Chỗ của con có tên tiểu thái giám, ai gia gặp qua mấy lần, rất là thông minh, Như Ý đặc biệt thích hắn."
Kỷ Hành đáp: "Mẫu hậu nói là Điền Thất sao?"
"Đúng rồi, chính là Điền Thất. Như Ý không thấy liền lẩm bẩm nói về hắn. Ai gia nghĩ, đứa nhỏ khó gặp được một nô tài hợp tính, chẳng bằng điều Điền Thất đến Từ Ninh cung, mỗi ngày đều bầu bạn cùng Như Ý, con thấy thế nào?"
Kỷ Hành bỗng cảm thấy rất không bình thường. Mẫu hậu của hắn trước giờ không hề muốn người của hắn. Cho dù Như Ý có yêu mến Điền Thất đến mấy, thằng bé vẫn có thể đến Càn Thanh cung chơi nhiều hơn một chút, hai cha con bọn họ nào có sự ngăn cách gì, cớ sao nhất định phải điều người tới Từ Ninh cung chứ?
Tuy nghĩ như thế, mẫu thân đã tự mình mở lời, Kỷ Hành cũng không thốt nên lời cự tuyệt, đành nói: "Mẫu hậu coi trọng nô tài kia, ấy là tạo hóa của hắn, chẳng qua thực sự không khéo. Hôm nay Điền Thất phát bệnh trái rạ, đã dời vào An Nhạc đường. Nếu như hắn lành bệnh, mẫu hậu lại không ghét bỏ cái mặt rỗ của hắn, thì hãy gọi hắn tới đây hầu hạ."
"Bị bệnh trái rạ sao?" Thái hậu không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế: "Đáng tiếc, đứa nhỏ tốt như vậy, giờ đây lại dơ bẩn, e là cũng không giữ lại được." Lời nói ngụ ý, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, hoặc đuổi hắn đi.
Kỷ Hành khẽ nhíu mày, rồi lập tức giãn ra, khuyên nhủ: "Mẫu hậu nói thật có lý. Chẳng qua bệnh trái rạ cũng không phải là bệnh nặng gì. Nếu người ta chân trước vừa phát bệnh, chân sau đã tống cổ hắn, sẽ lộ rõ thái độ làm người có chút cay nghiệt. Trẫm nghĩ chờ nô tài kia ở An Nhạc đường một thời gian, lại xử trí, cũng là như nhau."
Thái hậu gật đầu nói: "Con nói đúng, ai gia quá mức lo lắng cho con, trái lại quá nóng lòng."
"Mẫu hậu, đây là một tấm lòng từ mẫu, khiến cho con vô cùng cảm động."
Kỷ Hành càng lúc càng phát giác ra chuyện này có chút cổ quái. Điền Thất chân trước phát trái rạ, chân sau mẫu hậu lại cùng hắn đòi người, sự tình không thể trùng hợp như vậy. Hắn lập tức triệu Thịnh An Hoài tới: "Gần đây Từ Ninh cung có chuyện gì dị thường không?"
Thịnh An Hoài là người biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ai bảo ông ta là tổng quản thái giám, chỉ cần là chuyện có liên quan tới thái giám thì trên cơ bản không có việc gì có thể giấu được ông. Ông vốn định khoanh tay đứng nhìn, dù ông có coi trọng Điền Thất thế nào đi nữa, cũng không thể đắc tội nổi với Thái hậu. Nhưng mà Thái hậu lại không nói rõ nguyên nhân với Hoàng thượng. Thịnh An Hoài bị kẹp ở giữa, suy đi nghĩ lại, quyết định có sao nói vậy với Hoàng thượng. Hoàng thượng mới là chủ tử của ông, là người mà ông nguyện trung thành.
"Thưa Hoàng thượng, nô tài nghe nói, hôm qua có một thái giám ở Ngự Mã giám đi Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu. Vừa lúc nô tài có người đồ đệ biết hắn, nói rằng mấy ngày nay người này luôn luôn nói cái gì mà 'bát tự của Điền Thất quá cứng, mệnh khắc chủ'."
Kỷ Hành nhíu mày: "Toàn lời nói bậy."
Kỳ thật Thịnh An Hoài có chút tin, cẩn thận nhắc nhở Kỷ Hành: "Trước kia Điền Thất theo ba chủ tử, ba vị này đều trong vòng một tháng Điền Thất đến làm việc mà bỏ mình."
Kỷ Hành hỏi ngược lại: "Hắn ở Ngự tiền không chỉ là một tháng, vì sao không khắc c.h.ế.t trẫm?"
Thịnh An Hoài bị dọa đến nỗi bùm bùm quỳ xuống: "Hoàng thượng, thân mình của ngài là vạn kim, xin ngài vạn vạn nói cẩn thận."
"Ngươi có biết cái gì gọi là 'không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần' không?"
"Nô tài không biết."
"..."
Kỷ Hành rất có chút bi ai tịch mịch vì không người nào hiểu được. Chúng nô tài thì ngu xuẩn, nữ nhân trong hậu cung cũng không có người nào là tri âm của hắn. Thịnh An Hoài là một kẻ rất có ánh mắt, hiểu đắn đo đúng mực nhưng cũng chỉ giới hạn như thế. Điền Thất lại là người cơ trí, chẳng qua hắn ta luôn có cách để hắn tức c.h.ế.t đi được, đã vậy còn là tức mà không thể phát tác.
Nghĩ đến Điền Thất, Kỷ Hành không khỏi giễu cợt. Tiểu biến thái này quả thực có mấy phần can đảm, muốn chơi đùa kế hoãn binh? Cũng may mà hắn ta có thể sớm nghe được tiếng gió, nghĩ ra cái chiêu như vậy, bằng không. Hôm nay người làm Hoàng đế là hắn đây cũng chưa hẳn là có thể bảo trụ được hắn ta. Thể diện của mẫu hậu, tóm lại bản thân phải giữ, một khi Điền Thất vào Từ Ninh cung, thì đại khái cũng sống không quá bao lâu.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành nói với Thịnh An Hoài đang quỳ trên mặt đất: "Đứng lên đi, theo trẫm đi An Nhạc đường."