Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 20



 

Cái gọi là Thải Phong Sứ, đúng như cái tên của nó, chính là chức quan phụ trách việc đi vào dân gian, thu thập ý kiến, phong tục của người dân, sau đó trình tấu lại cho bề trên. Chức quan này vốn chẳng phải chính thức, mà do Tiên đế sáng lập, thường do các thái giám kiêm nhiệm, vượt qua sự quản lý của triều đình, trực tiếp kết nối dân gian với Hoàng đế.

 

Việc những Thải Phong Sứ này có thể nghe được những gì lại tùy thuộc vào từng người.

 

Kỷ Hành dù bất mãn với nhiều chính sách của phụ hoàng, song lại giữ lại chức Thải Phong Sứ này. Tuy chức vị này không có nhiều bổng lộc, nhưng lại vô cùng mấu chốt. Vừa có thể đường đường chính chính thổi gió bên tai Hoàng đế, lại không cần chịu sự quản giáo của Ngự Sử đài, cho nên tầm ảnh hưởng của Thải Phong Sứ rất khó mà đánh giá.

 

Bởi vậy, việc tuyển chọn Thải Phong Sứ cũng vô cùng nghiêm ngặt, vừa cần thông minh, lại vừa phải thành thật, còn phải một lòng trung trinh, không thể bị quan lại trong triều cám dỗ, lại phải trải qua sự khảo sát đích thân của Hoàng đế. Giống như Điền Thất, chỉ ở Ngự tiền chưa đầy hai tháng mà đã có thể được phong làm Thải Phong Sứ như vậy, quả là cực kỳ hiếm thấy.

 

Chẳng qua Điền Thất lại cảm thấy, rất nhiều người đã đánh giá quá cao năng lực của Thải Phong Sứ. Đừng tưởng rằng việc thái giám muốn bôi nhọ ai là dễ dàng thực hiện ngay, hơn hết, còn một điều kiện tiên quyết căn bản nhất: Hoàng thượng phải tín nhiệm ngươi. Xét đến việc Hoàng thượng suýt chút nữa bị hoạn quan phế bỏ, Điền Thất cảm thấy khả năng hắn tín nhiệm thái giám thật không lớn. Chính vì lẽ đó Hoàng thượng mới yên lòng giữ lại chức Thải Phong Sứ: Ngươi có nói gì là chuyện của ngươi, ta tin hay không, tin nhiều hay ít, tự trong lòng ta có tính toán.

 

Dù nói thế nào đi nữa, được làm Thải Phong Sứ tuyệt đối là một chuyện vô cùng vẻ vang, lại còn có thể xuất cung du ngoạn, thực sự là cực kỳ tốt.

 

Ngày hôm ấy, lúc nàng xuất cung thì cầm theo con chim họa mi trắng của Trịnh Thiếu Phong. Tuy rằng còn chưa đến lúc Trịnh Thiếu Phong nhận tiền tiêu vặt, song nàng vẫn là một chủ nợ có lòng tốt, trước tiên có thể để cho hai tổ tông nhà hắn đoàn tụ một chút — họa mi chính là tổ tông của Trịnh Thiếu Phong.

 

Kinh thành tuy rộng lớn nhưng cũng nhỏ bé. Trịnh Thiếu Phong là con trai út của thủ phụ, nhưng chỉ cần lăn lộn trong vòng tròn quyền quý này, về cơ bản ai cũng đều biết đến hắn, vì thế dò la tung tích của hắn cũng không khó. Điền Thất dẫn theo con chim dạo quanh những nơi mọi người thường tụ tập một vòng, biết được Trịnh Thiếu Phong đang ở lầu Bát Tiên uống rượu.

 

Đâu chỉ là uống rượu, hắn còn suýt nữa đã cùng người ta đánh lộn.

 

Nguyên nhân tranh chấp tương đối phức tạp, tóm lại là bởi vì lời lẽ không hợp ý, liền phát triển đến mức muốn động thủ. Cuối cùng có một người đưa ra cách giải quyết hòa bình: Đấu bài đi!

 

Ván cược không phải là tiền, hơn nữa Trịnh Thiếu Phong cũng nghèo đến nỗi chẳng còn mấy đồng. Song phương ước định, người thua cuộc phải nhận lỗi với đối phương, còn phải trần truồng đi hai vòng trên phố Long Xương.

 

Khi Điền Thất đến lầu Bát Tiên, Trịnh Thiếu Phong đang vì không tìm được đối thủ mà ưu sầu. Hắn vừa nhìn thấy Điền Thất cùng tiểu tổ tông họa mi trắng, trong lòng lập tức trào lên cảnh tượng thua thê thảm mấy ngày trước. Nghĩ đến đây, tinh thần hắn nhất thời chấn động: “Điền Thất, lại đây!”

 

Điền Thất bước tới, nghe Trịnh Thiếu Phong nói rõ ràng xong, nàng nhăn mày: “Đánh bài cũng được, nhưng cho dù thắng hay thua ta cũng sẽ không cởi y phục.”

 

Mấy người chung quanh lập tức khinh thường: “Nhìn ngươi gầy gò như gà bị nhổ lông, trần truồng cũng chẳng ai thèm ngó.”

 

Điền Thất cũng chẳng để ý đến bọn họ, cứ thế ngồi xuống bàn đấu bài.

 

Trịnh Thiếu Phong là người có kinh nghiệm phong phú nhưng đáng tiếc là đầu óc hắn lại chậm chạp, cho nên Điền Thất cùng hắn hợp tác một nhà không hề thống khoái như khi cặp với Kỷ Chinh. Lúc nàng cùng với Kỷ Chinh hợp sức, hai người ăn ý vô cùng, ra vài vòng bài là đại khái có thể đoán ra trong tay đối phương đều có gì, chỉ một ánh mắt liền biết đối phương cần ngươi ra quân bài nào. Cứ như thế mà chơi hỏi có thể không sảng khoái sao?

 

Còn tốc độ tư duy của Trịnh Thiếu Phong thì hiển nhiên là không ở cùng một đẳng cấp với Điền Thất. Hắn không chỉ không làm được ăn ý, mà còn đôi lúc cản trở. Điền Thất đành phải một mình chiến đấu hăng hái, một người chống ba đối thủ. May mắn là hai người còn lại cũng không mấy thông minh, cho nên nàng thắng cũng không tính là phải quá cố sức.

 

Vài vòng bài trôi qua, Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong nhỉnh hơn một chút.

 

Trịnh Thiếu Phong vui sướng khoa chân múa tay nói, không phải hắn chưa từng thắng bài, chẳng qua chưa bao giờ thắng được hả hê như bây giờ. Trịnh Thiếu Phong cười tít mắt nhìn kẻ thua cuộc ôm vẻ mặt khuất nhục nhận lỗi, còn nhắc nhở bọn họ muốn vào ngày nghỉ tới đây, lúc phố Long Xương náo nhiệt nhất mà cởi y phục, hắn còn phải sớm sớm đi tuyên truyền một chút để tạo nên một trào lưu mới được.

 

Cả hai kẻ mặt xám mày tro bỏ đi.

 

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

 

1. Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

 

2. Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Ta Nhặt Được Thần Tượng

 

3. Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?

 

4. Bề Tôi Trung Thành

 

=====================================

 

Điền Thất sợ bọn họ không chịu nhận nợ, bèn nảy ra một ý xấu, cao giọng hô: "Đã dám đánh cược thì phải dám chịu thua, quả nhiên là bậc nam nhi hảo hán!"

 

Trịnh Thiếu Phong lập tức phụ họa, vừa cười tủm tỉm vừa vỗ vai Điền Thất, nhưng bị nàng gạt phắt đi.

 

Đúng lúc này, lại có một người ngồi bên cạnh bàn bài, hướng về phía Điền Thất ra dấu "mời": "Tại hạ muốn lĩnh giáo bài kỹ của vị tiểu huynh đệ đây một chút."

 

Điền Thất ngước mắt nhìn, chỉ thấy người này đôi mắt trong như nước hồ thu, hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường. Thế là nàng ngồi xuống hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?"

 

Người kia sửng sốt: "Ngươi không biết ta?"

 

Điền Thất kỳ quái: "Không phải ngươi cũng không biết ta đó sao?"

 

Hắn bị chặn họng đành ngậm miệng, đoạn nhìn về phía Trịnh Thiếu Phong.

 

Trịnh Thiếu Phong nói: "Cái này à, để ta giới thiệu một chút, vị này là trưởng tử của Lễ Bộ Thượng thư Tôn đại nhân, tên là Tôn Phiền, còn vị này, là Điền Thất, là ừm ờ... của Ninh vương gia." Trịnh Thiếu Phong nháy mắt vài cái: "bằng hữu."

 

Biểu cảm của Trịnh Thiếu Phong vừa ti tiện lại vừa phô trương, Tôn Phiền lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, ánh mắt nhìn về phía Điền Thất càng thêm mang theo một tia khinh miệt.

 

Điền Thất hướng Tôn Phiền chắp tay: "Tôn công tử, ta không bài bạc."

 

Tôn Phiền rút một nén vàng trong tay áo ra, đặt lên bàn.

 

Điền Thất đứng dậy muốn rời đi.

 

Hắn lại quăng ra một nén vàng nữa: "Còn rất nhiều, thắng được đều là của ngươi."

 

Điền Thất giận tái mặt, nhíu mày nói: "Muốn chơi cũng được, ngươi trước tiên hãy đi tìm một kẻ khờ khạo đối diện giống như Trịnh Thiếu Phong rồi tính."

 

Trịnh Thiếu Phong: "..."

 

Tôn Phiền quả nhiên từ trong đám quần chúng vây xem lôi ra một người. Bởi vì hắn tương đối tự phụ, cho nên tìm người này trông còn ngu ngốc hơn cả Trịnh Thiếu Phong một chút.

 

Điền Thất đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi đã muốn chơi, ta liền để cho ngươi chơi cho thống khoái. Nói trước, không thua sạch sẽ không được phép rời đi."

 

Trịnh Thiếu Phong ôm n.g.ự.c dựa vào phía sau, thầm nghĩ trong lòng hôm nay tên công tử bột này uống nhầm thuốc gì sao?

 

Tôn Phiền cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, quyết đoán ứng chiến.

 

Mấy người quan chiến xung quanh nhao nhao bày tỏ, trận c.h.é.m g.i.ế.c này quả thực quá đặc sắc, thường thì một bên tung chiêu hiểm độc thì tiếp theo sẽ là một chiêu dở tệ. Sau đó lại là một chiêu tệ hơn, rồi sau đó lại tới một chiêu cực kỳ tàn nhẫn... Thường là ác đến cùng hoặc là ngu đến tận chót, đằng này ác một chút rồi lại đần độn, thực là hết sức rắc rối.

 

Ngay lúc hai cao thủ có lực lượng ngang nhau đang quyết đấu thì quyết định thắng hay bại của bọn họ chính là xem xem đồng đội của ai ngu hơn heo. Lúc này vai trò của Trịnh Thiếu Phong rốt cuộc đã thể hiện ra, bởi vì cùng là heo nhưng đối thủ của hắn so với heo còn ngu ngốc hơn nhiều.

 

Tiền trên người của Tôn Phiền từng chút từng chút vơi đi, rốt cuộc, vào lúc hắn thua sạch tiền thì đành vô lực dựa vào ghế, buông thõng tay, cam tâm thừa nhận: "Ta thua rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi còn chưa có thua sạch." Điền Thất nhắc nhở hắn.

 

Tôn Phiền cười khổ: "Thực sự đã thua sạch."

 

"Còn có quần áo."

 

"..."

 

Tôn Phiền phát hiện, tiểu tử này thuần túy là muốn xem hắn trần truồng đi ra ngoài. Hắn cười được có chút ngả ngớn, liếc nhìn Điền Thất: "Không phải ngươi muốn nhìn ta cởi quần áo sao, cần gì phải phiền toái như thế. Ngươi muốn ta cởi, ta tự nhiên sẽ cởi."

 

"Vậy ngươi cởi đi, cởi sạch rồi từ đây đi ra ngoài."

 

"..." Tôn Phiền không ngờ chính mình trêu chọc người khác không được trái lại còn bị người nọ tiếp chiêu, hắn lạnh nhạt đứng lên: "Cáo từ."

 

Điền Thất lẩm bẩm nói: "Nếu quả thực là bậc nam tử hán gì gì đó, đã dám chơi thì phải dám chịu chứ."

 

"Ngươi —!"

 

"Ta thế nào? Ta nói sai sao?" Điền Thất nhíu mày cười: "Nếu như ngươi có gan, lại cùng ta chơi một ván, hai người chúng ta một ván định thắng thua. Thắng, lấy lại tiền; thua, cởi sạch xiêm y đi từ đây về nhà. Ngươi dám không?"

 

Tôn Phiền ngồi lại xuống bàn: "Chơi thì chơi!" Không người kéo chân sau, hắn có thể nhiều phần thắng hơn.

 

Bởi vì là một đối một, để phòng ngừa chuyện dễ dàng đoán được bài, nên bọn họ dùng hai bộ bài, rồi chỉ chọn một nửa trong đó. Lúc này phải có ít nhất một nửa là dựa vào vận may.

 

Hôm nay vận may của Điền Thất quả đúng là không tệ, cho nên vẫn là nàng thắng.

 

Tôn Phiền ở trước mặt bao người cởi sạch chỉ còn lại mỗi quần lót, mặt đỏ bừng bừng hằm hằm nhìn Điền Thất: "Ngươi chờ đó!"

 

"Ta cứ không chờ đó." Điền Thất đáp.

 

"..." Tôn Phiền nổi giận gầm lên một tiếng, rồi như một làn khói chạy xuống lầu.

 

Trịnh Thiếu Phong cuối cùng cũng hoàn hồn, bắt đầu lo lắng: "Phụ thân của hắn dù sao cũng là trọng thần trong triều, ngươi không sợ đắc tội với hắn sao?"

 

"Ta sợ gì chứ, cho dù phụ thân hắn có cao quý đến mấy, gặp được chủ tử của ta không phải cũng phải quỳ lạy thôi."

 

Trịnh Thiếu Phong nghĩ ngợi thấy cũng đúng là như thế, Ninh vương gia là hoàng thân quốc thích, là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng. Không cần biết giữa hai huynh đệ có hiềm khích gì, người ngoài cũng không dám không để Ninh vương vào mắt.

 

Đang nghĩ đến Ninh vương, Ninh vương liền xuất hiện.

 

Kỳ thực Kỷ Hành đã sớm đến, chẳng qua bên này c.h.é.m g.i.ế.c quá kịch liệt, nên hắn liền ẩn mình trong đám đông vây quanh, vì vậy Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong đều không chú ý đến hắn. Thấy mọi người đều tản bớt, hắn mới bước lên phía trước, cười nhìn Điền Thất: "Ngươi không ưa Tôn Phiền?"

 

Lời vừa ra đã trúng, Điền Thất hào sảng thừa nhận: “Ta cũng không rõ duyên cớ, nhưng vừa thấy hắn, ta liền chỉ muốn ban cho hắn một bạt tai.”

 

Kỷ Chinh khẽ an ủi nàng: “Rồi sẽ có cơ hội.”

 

Trịnh Thiếu Phong cảm thấy ý nghĩ của nhị vị quả thật kinh người, bèn chuyển sang chuyện khác, bảo Điền Thất kiểm đếm tiền bạc. Điền Thất giấu toàn bộ vào túi áo mình, sau đó trả chim họa mi lại cho Trịnh Thiếu Phong.

 

Cả hai bên đều tỏ ý hài lòng vô cùng.

 

Đúng lúc này, Trịnh Thủ phụ đã sai người đến tìm Trịnh Thiếu Phong. Nghe nói hắn đang gây huyên náo ở lầu Bát Tiên, nên muốn hắn lập tức trở về phủ.

 

Trịnh Thiếu Phong mặt mày ủ rũ bị người ta đưa đi, còn Điền Thất và Kỷ Chinh thì gọi thêm một bàn thức ăn.

 

Điền Thất thắng tiền, bởi vậy vô cùng hào phóng: “Dùng bữa thôi, dùng bữa thôi, bữa này ta mời khách.”

 

Kỷ Chinh cũng không hề khách khí, gọi vài món đặc sản của tửu điếm. Hắn chọn cho Điền Thất và mình mỗi người một phần canh cá, cả hai vừa dùng bữa vừa hàn huyên.

 

Điền Thất nhớ đến điều nghi hoặc bấy lâu, bèn nhìn người trước mắt. Tiểu Vương gia kiến thức uyên bác, phẩm cách đáng tin cậy, lại không tùy tiện mật báo Hoàng thượng, quả là một người lý tưởng để giải đáp mọi nghi hoặc.

 

Thế là Điền Thất cất lời: “Ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề.”

 

“Cứ việc nói.”

 

“Ngươi biết quy đầu là cái gì không?”

 

Kỷ Chinh bất giác thất thủ, làm đổ canh cá xuống bàn.

 

Điền Thất vội vàng gọi tiểu nhị đến lau bàn đổi chén đũa, nàng có chút lo lắng nói: “Không biết cũng không sao, chuyện này cũng chẳng có gì to tát.”

 

Làm sao lại không biết được chứ...

 

Mặt Kỷ Chinh hơi ửng đỏ, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề này?”

 

Điền Thất bèn kể lại chuyện Hoàng thượng nổi trận lôi đình mấy ngày trước.

 

Kỷ Chinh nghe xong, sắc mặt lại càng đỏ gay mấy phần. Hắn thầm nghĩ, cho dù mình không nói với Điền Thất, thì Điền Thất cũng sẽ tìm người khác mà hỏi cho ra nhẽ.

 

Thế là Kỷ Chinh khó nhọc, ấp úng giải thích cho Điền Thất.

 

Điền Thất nghe xong, mặt cũng đỏ bừng theo.

 

Nàng là nữ nhi, mười một tuổi đã vào cung làm thái giám, nào có ai dạy cho nàng những kiến thức cơ bản về nam nữ. Các thái giám khi tán gẫu cũng chẳng nói đến những chuyện này, bởi vậy nàng chỉ biết nam nhân so với nữ nhân có nhiều hơn một phần, còn phần ấy có hình dạng thế nào, cấu tạo ra sao, thì nàng hoàn toàn không hay biết.

 

Hiện tại nghe Kỷ Chinh giải đáp, bản tính của nữ nhi liền khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai.

 

Ôi chao, thật xấu hổ c.h.ế.t đi được! Lại còn ở trước mặt Hoàng thượng nói năng xằng bậy nửa ngày trời! Lại còn đi hỏi khắp nơi!

 

Điền Thất xấu hổ cùng phẫn nộ đan xen, không sao nói nên lời, nàng cúi đầu im bặt, lo lắng bấu ngón tay. Kỷ Chinh thấy hắn như vậy, trong lòng có chút mềm lòng, lại có chút thương cảm, còn có một loại cảm xúc khó tả.

 

Dù sao cả hai cũng đã chẳng còn tâm trí nào mà dùng bữa, tiếp tục ngồi lại cũng chỉ thêm lúng túng, Kỷ Chinh bèn cùng Điền Thất rời đi.

 

Trên đường, mặt cả hai đều đỏ bừng, tựa như hai quả cà chua chín mọng đang di động vậy. Người bình thường chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức sẽ nhận định hai người này chắc chắn vừa làm chuyện gì đó bất nhã.

 

Điền Thất cứ thế hồi cung về. Sau khi trở về, tiểu thái giám gác cổng Càn Thanh cung nói với nàng, sư phụ nàng đã đến tìm mấy lần, bảo có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.