Về chuyện đệ đệ mình nuôi luyến đồng, Kỷ Hành trước hết vẫn cần đích thân xác nhận, sau đó mới tính đến bước hành động kế tiếp.
Vả lại, xét đến thể diện của đệ đệ mình, Kỷ Hành chợt nghi ngờ phải chăng A Chinh mới chính là luyến đồng...
Thế nhưng, kẻ được phái đi dò la lại bẩm báo rằng trong vương phủ không hề có bóng dáng luyến đồng nào, cũng chẳng phát hiện nam nhân nào khả nghi là luyến đồng của Ninh vương.
Lại có một nhóm thám tử khác bẩm tấu, có kẻ trông thấy Ninh vương cùng một vị tiểu tướng công sánh bước dạo phố, rồi cùng dùng bữa.
Kỷ Hành khẽ sờ cằm, nheo mắt suy tư. Xem ra A Chinh quả thực đã nuôi luyến đồng, song tên luyến đồng này lại không ngụ trong vương phủ, phải chăng hắn giấu giếm ở bên ngoài? Khéo léo đến vậy, đủ thấy A Chinh rất mực để tâm đến tiểu luyến đồng kia.
Thế nên Kỷ Hành quyết định đích thân đi xem xét một phen, nhìn xem rốt cuộc "con thỏ nhỏ" kia là nhân vật thần thánh nào.
Kỷ Chinh dùng bữa trưa xong, liền ra khỏi cửa, đi đến ngân hàng nơi Điền Thất thường lui tới. Hôm nay là ngày Điền Thất xuất cung, chốn đầu tiên nàng đến sau khi rời cung chắc chắn là ngân hàng để cất giữ ngân lượng.
Quả nhiên, đợi chốc lát thì thấy Điền Thất bước đến.
Hai người đã có phần thân quen, nên cũng chẳng quá câu nệ lễ nghi phiền hà. Sau khi trò chuyện đôi lời và đợi Điền Thất cất tiền xong, cả hai rời ngân hàng, sánh bước trên đường, bàn bạc chốc nữa nên đi đâu du ngoạn.
Cả hai không hề hay biết rằng phía sau, một đôi mắt đang mở trừng trừng dõi theo.
Hai người đang chuyện trò, bỗng nhiên có một kẻ đẩy chiếc xe gỗ vội vã chạy qua, suýt nữa thì đ.â.m phải Điền Thất. Kỷ Chinh phản ứng cực nhanh, liền kéo Điền Thất sát vào lòng mình, tránh thoát chiếc xe gỗ.
"Đa tạ Vương gia." Điền Thất thốt lời cảm ơn, đang định rút tay về nhưng lại bị Kỷ Chinh siết chặt hơn.
Kỷ Chinh khẽ mấp máy môi: "Nơi đây người xe tấp nập, chốn này thật hiểm nguy." Bàn tay y vẫn chẳng buông.
Điền Thất cũng tùy ý để y nắm tay mình, cả hai cùng bước ra phố Long Xương, rồi lại loanh quanh một hồi, cuối cùng tìm đến gánh hát Tứ Hỉ trứ danh.
Vở kịch mà gánh Tứ Hỉ đang trình diễn là một tuồng phong nguyệt, kể về đôi nam nữ lén lút gia đình hẹn hò, câu chuyện thê mỹ vô ngần, lời ca cũng vô cùng ướt át. Nào là "Cùng chàng buông lơi áo xiêm, vạt áo rộng mở, cổ tay áo khẽ cắn giữa răng môi ướt át. Đêm nay, nguyện cùng chàng tình tự nồng nàn một giấc", lại còn "Xuân sắc chầm chậm mưa phùn, tình nồng Vu Sơn nhẹ tựa áng mây". Kỷ Chinh nghe những lời này thì mặt đỏ bừng bừng, y lén lút đưa mắt nhìn Điền Thất, lại thấy nàng vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn nhịp nhàng gõ ngón tay theo lời ca.
Kỳ thực, Điền Thất chỉ nghe thấy những khúc hát này mềm mại êm tai vô cùng, còn ý tứ cụ thể thì nàng nghe được chăng hay chớ. Thứ nhất, khúc hát được ca bằng giọng Côn Sơn, du dương uốn lượn, chẳng phải tiếng phổ thông, nên vốn dĩ nàng nghe không được rành mạch. Thứ hai, trước kia đã từng nhắc đến, việc giáo dục về nam nữ sự tình trong cuộc đời nàng có phần thiếu sót, tất cả đều dựa vào bản thân tự mình lĩnh hội. Năng lực lĩnh hội cao nhất của nàng chính là nam nhân cùng nữ nhân chung chăn gối sẽ sinh ra hài tử mà thôi. Bởi vậy, những lời ca nồng nàn như thế kia, dù có được viết rõ trên giấy, nàng cũng chưa hẳn đã thấu tỏ.
Kỷ Chinh nào hay nguyên do sâu xa, bấy giờ thấy Điền Thất chẳng những điềm tĩnh mà còn hứng thú dạt dào khi nghe diễm khúc, quả thực khó tránh khỏi việc y phải suy nghĩ thêm vài phần. Phải biết rằng, một khi con người để trí tưởng tượng bay xa, ắt sẽ dễ dàng vẽ ra đủ điều viễn vông. Kỷ Chinh xâu chuỗi mọi hành vi từ trước đến nay của Điền Thất, cùng với những lời nàng từng thổ lộ với y, cuối cùng tổng kết được một phát hiện động trời: phải chăng Điền Thất đã nảy sinh tình ý với y?
Sự hoài nghi này khiến trống n.g.ự.c y đập thình thịch, mặt đỏ bừng đến muốn nhỏ máu, y cúi đầu chẳng dám ngước nhìn Điền Thất thêm nữa.
Điền Thất vẫn như cũ chẳng hay biết gì, nàng dùng chiếc quạt xếp nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, khẽ rung đùi đắc ý lẩm nhẩm theo điệu, đắm chìm vào khúc hát uyển chuyển mỹ diệu không thể thoát ra được. Một đào một kép trên sân khấu tương tác với nhau cũng vô cùng thú vị. Điền Thất ngồi ở bàn đầu tiên nên nhìn rất rõ, tuy rằng có vài động tác nàng không thể lĩnh hội, nhưng điều đó cũng chẳng hề cản trở việc thưởng thức của nàng.
Bất chợt, tầm mắt nàng bị che khuất.
Kẻ đến đứng chắn ngang giữa nàng và sân khấu, cách nàng chưa đến hai thước. Đối phương vận một bộ trực cư màu đỏ thẫm, thắt lưng thêu rộng bản. Ánh mắt Điền Thất vừa vặn nhìn thẳng vào viền thắt lưng của y. Chiếc thắt lưng lụa đen có viền là một dãy hoa văn hình thoi tinh xảo, tùy theo hơi thở của y mà lúc lên lúc xuống, như thể truyền đạt thứ lửa giận đang bị cố kìm nén trong lòng người này.
Điền Thất bỗng có một dự cảm chẳng lành. Nàng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt chỉ dán chặt vào sợi thắt lưng kia, giả vờ ngu ngơ không hay biết gì.
Kỷ Chinh ngẩng đầu, bắt gặp sắc mặt tối sầm của Kỷ Hành, bèn dè dặt cất tiếng: “Hoàng huynh.”
Kỷ Hành liếc xéo Kỷ Chinh một cái, đoạn thô bạo túm lấy Điền Thất đang ngồi trên ghế mà lôi ra ngoài. Kỷ Chinh toan đứng dậy đuổi theo, nhưng chưa kịp nhổm người đã bị Kỷ Hành quay đầu trừng mắt. Hắn đành phải ngồi yên tại chỗ.
Điền Thất tuy chẳng rõ Hoàng thượng mắc chứng gì, song lại minh bạch rằng người đang nổi cơn thịnh nộ. Nàng thầm suy nghĩ, việc sai phạm ta làm hôm nay, e là chỉ có việc đi nghe hát kịch. Trên danh nghĩa, ta là thải phong sứ, rời cung đương nhiên cần cẩn trọng chấp hành công vụ, lẽ nào dám đến chốn câu lan ngõa xá mà vui chơi?
Đây là cụm từ chỉ những nơi diễn kịch, hát tuồng, về sau thành từ chỉ khu vực ăn chơi đàng điếm, thanh lâu kỹ quán, hát hò, làm xiếc…Túm lại là nơi ăn chơi không đàng hoàng.
Thế nhưng, cứ cho là như vậy đi nữa, Hoàng thượng người hà tất phải đích thân tới giám sát cơ chứ?
...Hẳn là lại lên cơn thần kinh.
Kỷ Hành kéo Điền Thất ra khỏi rạp hát, lại lôi nàng đi rất xa, cho đến một chỗ vắng người yên tĩnh mới dừng lại. Hắn buông Điền Thất ra, sắc mặt vẫn chẳng hề khá hơn.
Điền Thất rụt cổ lại, cười nịnh nọt: “Hoàng hoàng hoàng...Hoàng công tử, sao người lại tới đây?”
Kỷ Hành nhìn chằm chằm mặt nàng, hỏi ngược lại: “Ta há chẳng thể tới? Nơi nào ta không được xem, việc gì ta không được hay biết?”
“Không có...” Điền Thất bị hắn nhìn đến quá đỗi lo sợ, không tự giác lùi về sau hai bước, khẽ khàng giải thích: “Cái kia, ta đi rạp hát, cũng là vì nghe ngóng, sưu tầm dân phong. Nơi đó tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, là nơi hội tụ tin tức của nhân gian.”
Kỷ Hành tiến thêm vài bước về phía trước, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp. Điền Thất đành phải tiếp tục lùi về sau. Kỷ Hành lại tiếp tục tiến tới. Dưới chân hắn không ngừng rút ngắn khoảng cách, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng, rốt cuộc bức cho nàng lùi đến lúc không còn đường lui nữa.
Lưng Điền Thất tựa vào vách tường cứng rắn, chân tay nàng trở nên luống cuống cả. Ánh mắt Kỷ Hành đầy uy áp, nàng bị hắn nhìn chằm chọc đến nỗi da đầu run run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Điền Thất.” Kỷ Hành cuối cùng cũng mở miệng: “Hai ngày trước ngươi vừa mới nói với ta ngày nhớ đêm mong. Vậy mà hôm nay ngươi liền cùng A Chinh tay trong tay đi nghe diễm khúc ư?”
“Hả???” Điền Thất có chút hoang mang. Lời này quả là một điều mới mẻ, nhưng Hoàng thượng người rốt cuộc muốn biểu đạt điều chi?
“...” Kỷ Hành vốn muốn nói không phải lời này, thế nhưng vừa rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa sợ vừa ủy khuất của nàng xong thì cơn phẫn nộ trong lồng n.g.ự.c chưa kịp bùng lên đã tan biến hết, vô ý thức buột miệng nói ra lời lẽ kỳ quái như vậy. Sắc mặt hắn lại âm trầm mấy phần, đoạn nói: “Ta biết ngươi thích nam nhân.”
“!!!” Điền Thất bị dọa đến mức á khẩu không thể thốt nên lời. Chẳng lẽ Hoàng thượng hắn phát hiện ra rồi sao?! Xong đời!
Kỷ Hành thấy sắc mặt nàng trắng bệch như đất, rõ ràng là vô cùng chột dạ. Lửa giận của hắn càng tăng, bèn dùng đôi tay túm lấy vạt áo trước của Điền Thất, dễ dàng nhấc nàng lên. Mặt nàng lập tức gần ngay trước mắt, chóp mũi nàng gần như chạm vào chóp mũi hắn. Hắn thấy được sự kinh ngạc bất an sâu trong đáy mắt nàng.
Kỷ Hành kiềm chế xúc động muốn ngay tại chỗ bóp c.h.ế.t nàng xuống, nghiến răng nói: “Nhưng ta không cần biết ngươi dụ dỗ những ai, chỉ là, bất luận thế nào, tuyệt đối không được phép tiếp cận Ninh Vương.”
“???” Điền Thất nhanh chóng bị tên Hoàng đế mắc bệnh thần kinh này chọc cho phát điên. Tiếp theo, chẳng phải nên cười lạnh mà nghiêm hình tra tấn ta, hoặc trực tiếp c.h.é.m g.i.ế.c ta hay sao? Sao lại nhắc tới quan hệ cùng Ninh Vương?
Thấy vẻ mặt nàng đầy hoang mang lại vô tội, Kỷ Hành cả giận nói: “Ngươi dục cầu bất mãn đến vậy sao!”
“...” Ý tứ của 'dục cầu bất mãn' chính là hoài xuân, vì hoài xuân nên mới muốn tiếp cận Ninh Vương... Trong đầu Điền Thất nhanh chóng suy luận, cuối cùng đưa ra một kết luận kinh người: Hoàng thượng hoài nghi nàng dụ dỗ Ninh Vương!
Chuyện này... rốt cuộc là chuyện gì đây?
Điền Thất biết trên thế giới này có loại sự việc tên là đồng tính luyến ái. Hiện tại xem ra Hoàng thượng chỉ là hiểu lầm ta là một kẻ đồng tính, chứ không phải là phát hiện ra bí mật của ta. Một kẻ đồng tính, lại còn là một gã thái giám, có mưu đồ tiếp cận đệ đệ ruột thịt của bản thân, loại chuyện này cho dù là ai cũng nhịn không được. Hoàng thượng phát điên lớn như vậy có thể lý giải.
Nghĩ đến đây, Điền Thất yên lòng, ít ra thì cái mạng này vẫn có thể giữ được. Nàng vỗ nhẹ tay Kỷ Hành, muốn tách ra. Bị người ta xách lên đến nỗi phải kiễng cả chân, quả thực vô cùng khó chịu.
“Công tử, đây là hiểu lầm. Người có thể buông ta xuống trước được không, để ta giải thích...” Điền Thất cố hết sức khẩn cầu.
Sức nàng chẳng lớn, nhưng khi bàn tay mềm mại kia chạm vào, Kỷ Hành lập tức cảm thấy một trận bất ổn. Hắn buông nàng ra, lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi nàng giải thích.
Điền Thất nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực, thầm nghĩ, với phản ứng kinh hách quá độ của nàng vừa rồi, e là giờ có nói bản thân không thích nam nhân, Hoàng thượng cũng chẳng tin. Chi bằng cứ sảng khoái thừa nhận điểm này.
“Ta thích nam nhân vốn là trời sinh, chẳng phải lỗi lầm gì.” Trước tiên nàng giả bộ ủy khuất.
“Nhưng ngươi không nên làm hỏng A Chinh.”
Điền Thất tức thì cười hì hì, nhanh chóng chuyển sang thái độ nịnh nọt: “Ta cùng Ninh vương vốn chẳng có gì, chỉ là đôi khi bầu bạn dạo chơi vài chuyến. Người thử nghĩ xem, mỗi ngày ta đều có thể diện kiến một vị chủ tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như người, sao ta lại phải tìm kiếm xa xôi, mà mơ tưởng đến Ninh vương làm chi?”
Mấy câu tâng bốc này quả thực đúng trọng tâm, Kỷ Hành tin vài phần. Thế là thần sắc của hắn cũng dịu đi đôi chút: “Bên ngoài đang đồn đại ngươi là luyến đồng do Ninh vương bao nuôi, chuyện này ngươi định giải thích ra sao?”
“Lời đồn thổi vốn như hổ mọc thêm cánh, ta càng ra sức biện bạch, càng khó mà làm sáng tỏ. Tóm lại, ta và Ninh vương tuyệt đối trong sạch, chỉ là hôm nay tình cờ gặp gỡ, liền rủ nhau đi xem hí kịch. Lời đồn đãi chỉ dừng lại ở bậc trí giả, Hoàng thượng uyên bác anh minh như vậy, chắc chắn sẽ không tin loại tin đồn thất thiệt này.”
Lại thêm một lời ca tụng siêu phàm giáng xuống, Kỷ Hành dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Điền Thất. Điền Thất thẳng thừng đối diện với hắn. Lần này, nàng thực sự không có việc gì phải chột dạ.
“Ngươi nói như vậy, vậy nam nhân mà ngươi hằng tơ tưởng rốt cuộc là ai?” Kỷ Hành đột nhiên hỏi.
“Khụ khụ khụ… Không phải…” Dù da mặt Điền Thất có dày đến mấy, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là nữ nhi. Bàn luận về vấn đề này, khó tránh khỏi xấu hổ, nàng liền cúi thấp đầu, trên gương mặt trắng nõn nhanh chóng ửng lên hai vệt mây hồng.
Biểu hiện này của nàng, trong mắt Kỷ Hành, chẳng khác nào lời thừa nhận. Vừa nãy nhắc đến Ninh vương, tiểu biến thái này một chút cũng không thẹn, vì sao nhắc đến hắn lại đỏ mặt? Đáp án rõ ràng như ban ngày.
Trong lòng Kỷ Hành không hề có cảm giác bị tiểu thái giám này khinh nhờn mà khó chịu, trái lại còn dấy lên một tia đắc ý nhỏ nhoi khó mà nhận ra.
Điền Thất vội vàng giải thích: “Công tử nghĩ quá xa rồi. Nếu người là áng mây bồng bềnh trên trời xanh, thì ta chỉ là bùn đất dưới chân, làm sao dám có ý nghĩ không an phận với người chứ!"
Kỷ Hành hừ một tiếng: “Đi thôi, hồi cung.” Dứt lời, hắn xoay người, khóe môi lại không kìm được khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Điền Thất theo sau y, nào hay biết nụ cười thoáng qua trên môi y. Nguy cơ đã được giải trừ, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy theo. Chẳng trách, bước chân của Hoàng thượng sải dài, thoăn thoắt như bay. Trái lại, đôi chân tuy cũng thon dài của nàng lại không đủ sức bon chen, đành phải lẽo đẽo theo sau.
Chạy một hồi, Điền Thất hơi mệt, bước chân dần dần chậm lại.
Kỷ Hành chợt dừng bước, bất mãn quay đầu nhìn nàng: “Sao lại chậm chạp đến vậy? Ngay cả loài rùa cũng còn nhanh hơn ngươi nữa là.”
Điền Thất mang chút ủy khuất, liền chạy nhanh mấy bước, theo sát phía sau y.
Y chợt nắm lấy tay nàng.
Điền Thất cứ thế bị Hoàng thượng nắm tay hồi cung, mãi đến khi đến cửa Huyền Vũ, nàng mới được buông ra. Suốt quãng đường đó, Hoàng thượng không hề biểu lộ cảm xúc, cũng chẳng nói một lời, nhưng bước chân lại tựa như phi. Điền Thất bị y kéo đi, bước chân loạng choạng, không ít lần va chạm vào người y. May mắn thay, tâm tình Hoàng thượng lúc đó có vẻ tốt, không chấp nhặt nàng, Điền Thất thầm mừng rỡ trong lòng.