Dù Điền Thất tạm thời che mắt Kỷ Hành qua loa, nhưng bậc đế vương nào lại chẳng đa nghi. Sau khi hồi cung, Kỷ Hành hồi tưởng lại phản ứng của Kỷ Chinh khi bị bắt gặp ở hí viện, quả thực có vẻ chột dạ. Điều này khiến y có chút bất an, nhưng nếu nói Điền Thất và A Chinh thật sự có tư tình gì đó, thì trong thâm tâm y lại không muốn tin.
Bỏ qua thân phận của Điền Thất và Kỷ Chinh, Kỷ Hành vẫn vô cùng tự tin vào mị lực nam nhân của bản thân. Nếu Điền Thất thật sự có lòng với nam nhân, thì dung mạo của A Chinh tuy còn đẹp hơn cả nữ nhi, nhưng tính tình lại lạnh nhạt như băng. Trừ việc hắn có thêm một thứ nam tính hơn nữ giới ra, thì mùi vị nam nhân của hắn thực sự vô cùng nhạt nhòa.
… Cái này đều là cái gì với cái gì vậy. Kỷ Hành đỡ trán, đoạn phát hiện ý nghĩ của mình quả thực quá mức viển vông, liền ngẩng mắt nhìn Điền Thất. Y thấy tiểu thái giám này lại ngồi yên ổn, chỉ là khóe miệng hơi rũ xuống, tràn đầy vẻ ủy khuất không thèm che giấu. Chắc hẳn do lúc nãy chạy quá nhanh, trán nàng ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt mồ hôi lớn nhỏ tụ lại, lấp lánh nơi khóe mắt, chực rơi mà không rơi. Nàng không dám đưa tay lau đi, đành nhịn không được cái ngứa ngáy nơi mi mắt, liền cố sức chớp chớp. Tức thì, mồ hôi trượt dài xuống hàng mi cong vút, phân tán thành từng hạt bọt nước li ti, tựa như giọt sương mai lấp lánh đọng trên cành tùng. Đôi mi chớp chớp, giọt sương ấy ánh vào đôi mắt ngập nước, vừa vặn bị ánh mặt trời chiếu rọi, chợt trông như những giọt lệ. Cảnh tượng này mang một nỗi bi thương thấm đẫm, tựa như hoa lê đẫm mưa sương trong gió thanh sầu.
Trong phút chốc, Kỷ Hành bất giác hoảng hốt, thiếu chút nữa đã đưa tay lau đi những giọt lệ "ngầm" của Điền Thất. Y bất giác rụt tay lại, cất lời: “Ngươi đây là làm sao? Trẫm đáng sợ đến vậy ư, đến mức ngay cả lau mồ hôi ngươi cũng không dám?”
Điền Thất vội vàng lấy khăn tay ra lau mặt, cúi thấp đầu, không dám đối diện với Kỷ Hành.
Kỷ Hành thấy nàng đang dùng khăn tay, liền nghĩ đến một chuyện khác: “Khăn tay của trẫm đâu?”
“A???” Điền Thất giả bộ ngây ngô.
Mắt Kỷ Hành không chớp, nhìn chằm chằm nàng: “Đừng tưởng trẫm không biết ngươi có ý đồ gì. Mấy ngày trước ngươi mượn khăn tay của trẫm, chẳng lẽ định chiếm làm của riêng ư? Vật ngự dụng mà ngươi cũng dám cả gan cất giấu sao?”
Điền Thất biết mình khó lòng che giấu, đành trưng ra vẻ mặt đau khổ, cung kính thưa: “Khải bẩm Hoàng thượng, khăn của ngài đã bị nô tài dùng dơ, nô tài không dám dâng lại, sợ làm bẩn thánh thể của người.” Trong dạ thầm rủa thầm: quả nhiên Thiên tử hà khắc, ngay cả một tấm khăn tay cũng ghi nhớ đến tận hôm nay.
Xưa kia hắn ném thẳng lên đầu nàng, rõ ràng là ban thưởng, vậy mà giờ đây lại không biết xấu hổ mở lời đòi về. Vả lại, tấm khăn ấy đã sớm bị nàng đánh mất, tìm kiếm hồi lâu vẫn bặt vô âm tín. Lúc bấy giờ, nàng còn đau lòng tiếc nuối khôn nguôi, bởi lẽ chất liệu thượng hạng như vậy, nếu đem bán đi cũng có thể đổi được vài đồng bạc.
Điền Thất nào hay biết, sở dĩ Kỷ Hành mở miệng đòi khăn, chính là vì liên quan đến chuyện “Điền Thất tơ tưởng chính mình”. Nghĩ đến việc tiểu thái giám quái đản này cầm vật bên người của mình rồi không chịu trả, Kỷ Hành liền có loại cảm giác bị kẻ khác ẩn mình trong bóng tối mà dấy lên tà niệm. Nếu chuyện này là một vị mỹ nữ thì cũng đành, nhưng trời ơi, lại là một gã thái giám! Đã thế, tên thái giám trước mặt này còn quyết định vô sỉ tới cùng. Kỷ Hành khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này. Bậc đế vương, xét cho cùng cũng phải giữ gìn thân phận. Cùng một gã thái giám giành giật một tấm khăn, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng cần biết nói thế nào, Kỷ Hành cứ thế trải qua một buổi chiều mơ màng ngây ngẩn. Trong não hắn tựa hồ có một loại tâm tình khó hiểu cứ lởn vởn, khiến tâm thần hắn bất an nhưng lại không tìm ra được gốc rễ.
Ngày hôm sau, Kỷ Hành triệu Kỷ Chinh tới Dưỡng Tâm điện. Tuy lời đồn là giả, song đệ đệ đã mười sáu tuổi, cũng là lúc nên cưới cho hắn một thê tử. Kỷ Hành trong lòng thầm than thở, trong nhà có nữ nhân khuyên răn, hẳn sẽ khiến hắn bớt phần lang bạt gây chuyện thị phi bên ngoài.
Cưới vợ cho Kỷ Chinh, nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ. Tiểu vương gia tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm đoan chính, gia thế lại càng hiển hách. Năm trước có kẻ nhàn rỗi trong kinh thành lập ra một bảng xếp hạng mỹ nam, tên của Kỷ Chinh hiển nhiên đứng đầu. Bởi vì danh tiếng quá vang dội, Kỷ Chinh còn bị không ít thiếu nữ lén lút dõi theo. Triều Đại Tề so với trước đây thì dân phong khá cởi mở, có chuyện như vậy cũng bởi vì Hoàng đế khai quốc của triều đại này chính là một nữ tử. Có một vài người đưa Kỷ Chinh vào danh sách tuyển chọn con rể, còn để cho khuê nữ cải trang rồi lén đi nhìn Kỷ Chinh, xem có hợp tâm ý của nữ nhi không. Theo một bảng thống kê không hoàn chỉnh, Kỷ Chinh lấy đó đạt được độ khen ngợi tiếp cận một trăm phần trăm.
Nhưng mà vương gia cưới vợ cũng có nhiều băn khoăn. Gia thế khuê tú của đối phương tất nhiên là điều không cần bàn cãi, vừa phải xứng đôi với Kỷ Chinh lại không được phép có thế lực quá lớn, để tránh việc có một nhà thông gia là cổ thụ che trời, khiến ngay cả Kỷ Hành có lòng bao dung cũng không thể chấp nhận, huống chi Kỷ Chinh càng không nguyện ý. Sau đó mới suy xét đến tướng mạo, tính tình và thanh danh của cô gái kia. Sàng lọc kỹ lưỡng từng lớp, cuối cùng cũng chỉ còn hai ba gia đình phù hợp. Mặt khác còn phải cân nhắc ý tứ của đối phương, cho dù Kỷ Chinh có tốt đến thế nào cũng không thể người gặp người thích, đến vàng bạc còn có kẻ chẳng ưa, huống hồ là phàm nhân.
Kỳ thật mấy thứ nói trên đều không là vấn đề, vấn đề lớn nhất trước mắt là, Kỷ Chinh hắn không muốn thành thân...
Kỷ Hành rất nhanh phát hiện ra điểm này. Ví dụ như hắn cùng với Kỷ Chinh thảo luận về khuê nữ gia nào vẹn toàn, vị nào có dung mạo xinh đẹp, tính tình hiền thục, hay tài hoa xuất chúng, tóm lại là mỹ hảo tuyệt trần... Tiếp theo sau đó Kỷ Chinh cũng sẽ khen ngợi một hồi, song cuối cùng đều kết bằng câu đại ý rằng: nữ tử đó rất thích hợp được tuyển chọn vào cạnh quân vương, kẻ khác không xứng đáng được hưởng phúc ấy. Ví dụ như Kỷ Hành nói với Kỷ Chinh, ngươi cũng đã tới lúc thành thân, Kỷ Chinh lại đáp hậu cung ghế trống đã nhiều năm như vậy, Hoàng huynh nên sớm ngày lập Hoàng hậu...
Kỷ Hành dần dà nảy sinh hoài nghi: liệu A Chinh có thực sự không ưa nữ sắc? Thiếu niên mười mấy tuổi, chính là lúc tinh lực sung mãn, chẳng ngày nào là không tơ tưởng nữ sắc, vì sao đến phiên hắn thì lại thanh tịnh quả dục đến vậy?
Thế là Kỷ Hành với ánh mắt tối sầm đánh giá Kỷ Chinh, nói: “Mấy ngày trước đây trẫm ban cho ngươi hai mỹ nhân, có điểm nào không hợp ý ngươi chăng?”
Đây rõ ràng là chất vấn, với tư cách là người duy nhất dự thính việc này, Điền Thất đều thay Kỷ Chinh lâm vào cảnh toát mồ hôi hột.
Kỷ Chinh chậm rãi đáp: “Hoàng huynh ban ân, thần đệ vốn không dám từ chối. Chẳng qua thần đệ chỉ là cỏ mục trong bùn, nào dám hưởng thụ chiêu dương ngọc chất.”
Lời nói tuy rằng khách khí nhưng đến cả Điền Thất cũng nghe ra được sự bất mãn ẩn chứa trong đó: Hoàng huynh ban nữ nhân của người cho thần đệ, người không lấy làm hổ thẹn, song thần đệ đây lại vô cùng xấu hổ.
Điền Thất lén lút nhìn Kỷ Hành, quả nhiên phát hiện Hoàng thượng tâm tình không ổn định. Điền Thất vô cùng lo lắng cho Kỷ Chinh, tiểu vương gia làm người quả thực không tồi, đối xử với ta cũng rất mực ân cần, bây giờ nàng rất muốn giúp đỡ hắn một chút nhưng lại hữu tâm vô lực.
Kỷ Hành khẽ khép mắt, không nói một lời, chỉ ra hiệu cho Điền Thất đưa mấy quyển tấu chương cho Kỷ Chinh.
Điền Thất ôm tấu chương, thấy được lạc khoản của quyển tấu chương ở trên cùng là “Lễ bộ thượng thư Tôn Tòng Thụy”, nàng nhịn không được khẽ giật khóe môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Chinh xem lướt qua một chút, đặt chồng tấu chương lại ở trên bàn, khi ngẩng đầu thì sắc mặt đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh, mà lộ rõ sự vội vã, hắn liền rời ghế đứng dậy nói: “Hoàng huynh, thần đệ oan uổng!”
Kỷ Hành không nói lời nào nhìn hắn.
Điền Thất thấy tình thế như vậy, trong lòng thầm nghĩ ắt hẳn lão Tôn Tòng Thụy kia đã vu cáo Vương gia, chỉ là chẳng hay hắn đã nói những lời xằng bậy chi.
Kỷ Chinh sớm đã đoán được căn nguyên cớ sự, bèn giải thích: “Ngày ấy đích xác Trịnh Thiếu Phong chỉ nói vài câu đùa giỡn, nào ngờ Tôn Phiền chưa suy xét cặn kẽ đã tin là thật, trở về lại rêu rao khắp nơi, mới gây ra chuyện như vậy. Dẫu bình nhật thần đệ có chút phóng đãng bất kham, song vẫn luôn giữ gìn thanh danh, tuyệt không dính líu đến chuyện dưỡng đồng nạp tỳ bỉ ổi ấy.”
Phong cách hành sự của Trịnh Thiếu Phong, Kỷ Hành cũng hiểu rõ đôi chút, lời Kỷ Chinh nói cũng xem như giải tỏa phần nào nghi hoặc. Song thanh danh của Tôn Phiền vẫn luôn không tệ, cớ sao lần này lại mù mịt đến vậy, còn làm ra việc thất lễ đến thế, quả đúng là hữu danh vô thực. Mặc dù lời nói đùa là giả, nhưng việc Điền Thất nhúng tay vào việc này lại là thật. Kỷ Hành thầm nghĩ, liếc nhìn Điền Thất, thấy nàng vẫn bình thản như không, dường như chẳng hề bận tâm.
Do đó, Kỷ Hành chẳng đáp lời Kỷ Chinh, mà quay sang hỏi Điền Thất: “Chuyện này, ngươi thấy sao?”
Điền Thất ngây người, chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi lại: “Hoàng thượng nói đến chuyện gì ạ?”
Kỷ Hành liếc nhìn Kỷ Chinh, thẳng thắn nói rõ: “Mới nãy trẫm cùng Ninh Vương thảo luận ngươi hẳn cũng nghe lọt tai, vậy ngươi thử nói xem, nữ nhi nhà ai sẽ thích hợp làm Vương phi của hắn?”
...Việc này can hệ gì đến ta đây?
Điền Thất cảm thấy lời này của Hoàng thượng quả thực vô trách nhiệm, hôn nhân đại sự của Vương gia mà lại đi hỏi một tên thái giám, đây há chẳng phải khinh thường người đời ư?
Hoàng thượng ắt hẳn đang trả đũa việc Vương gia vừa rồi châm chọc người, nhưng hai vị huynh đệ các người đấu đá, hà cớ gì lại kéo một tiểu thái giám như ta vào cuộc làm chi, thật oan uổng quá đỗi.
Điền Thất liếc nhìn Kỷ Hành, lại quay sang nhìn Kỷ Chinh. Nàng phát hiện Kỷ Chinh cũng đang đăm đăm nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, như thể nàng nói chọn ai thì hắn sẽ cưới người đó vậy.
Điền Thất há lại ngốc đến nỗi nhúng tay vào chuyện bàn tán này, nàng cười khúc khích đáp: “Vương gia cũng như Hoàng thượng, đều có phong thái tuyệt trần. Trong chốc lát, nô tài thực sự không nghĩ ra ai mới xứng với Vương gia cả.” Một câu nói nịnh hót khéo léo cả hai vị, không đắc tội một ai. Nếu bàn về sự khéo léo giữ mình, tài năng của Điền Thất cũng chẳng kém gì các vị Thủ Phụ Nội các.
Kỷ Chinh ngẩn người chốc lát, sau đó khẽ bật cười, nhìn về phía Kỷ Hành: “Hoàng huynh quả nhiên đắc được một nô tài tài giỏi. Đám nô tài trong phủ thần đệ quả thực là một đám ngu độn, nếu như có được một nửa cơ trí như hắn, ta cũng đã lấy làm thỏa mãn rồi.” Nói xong, hắn lại nhìn Điền Thất, còn cố tình nháy mắt với nàng.
Nếu là người khác, được Kỷ Chinh khen ngợi như vậy, Kỷ Hành có thể lập tức ban thưởng hắn cho Kỷ Chinh, nhưng Điền Thất thì không được. Kỷ Hành không thể quản thúc được Điền Thất, cũng chẳng thể quản thúc được Kỷ Chinh. Hắn phát hiện hai kẻ vô lại này đều quá đỗi xảo quyệt, mà lại không thể dùng quyền lực ép buộc. Thế là hắn buồn bực đuổi cả hai ra ngoài, nhưng một lát sau lại cảm thấy có gì đó không ổn, bèn sai người gọi Điền Thất trở lại.
Bên này, Điền Thất và Kỷ Chinh cùng nhau bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Điền Thất ngó nghiêng bốn phía, thấy không có ai ở gần, liền thấp giọng nói: “Vương gia, người chớ nên suy nghĩ quá nhiều.”
Kỷ Chinh cười nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, ta quả thật có nghĩ nhiều một chút.”
Điền Thất an ủi hắn: “Kỳ thật không phải Hoàng thượng cố tình làm khó người, ngài ấy chỉ là…” Nàng nghĩ một lát, mới bẽn lẽn nói: “Ngài ấy cảm thấy ta muốn quyến rũ người…”
“Khụ khụ khụ.” Kỷ Chinh che miệng ho khẽ, rồi ý cười lại càng thêm nồng đậm. Sau khi cười xong, thấy Điền Thất mặt mày đỏ bừng, hắn cũng có chút ngại ngùng, vành tai cũng ửng hồng. Kỷ Chinh mím môi, chần chừ một lát, cuối cùng cũng cất lời: “Điền Thất, kỳ thực có một chuyện, ta vẫn muốn hỏi ngươi.”
“Vương gia muốn hỏi điều gì? Tiểu nhân nhất định biết thì sẽ nói, mà nói thì chẳng giấu giếm điều gì.”
“Ngươi…”
Lời của Kỷ Chinh vừa thốt ra một chữ, đã bị một tiểu thái giám vội vã chạy đến ngắt lời: “Điền Thất, Hoàng thượng truyền chỉ gọi ngươi hồi cung.”
Điền Thất lại đứng yên không động đậy: “Ta biết rồi, đa tạ ngươi.” Nói xong, nàng quay đầu nhìn Kỷ Chinh: “Vương gia, xin người mau nói đi.”
Kỷ Chinh lắc lắc đầu: “Thôi vậy, ngươi trở về đi.”
Điền Thất chậm rãi trở về Dưỡng Tâm điện, Kỷ Chinh đứng đó nhìn theo bóng dáng khuất dần của nàng, rồi mới xoay mình rời đi.