Điền Thất thấy ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía nàng, nàng lập tức quỳ xuống, trấn định tinh thần, cất lời: “Khải bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, chén canh kia quả thực là nô tài tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng mà mang tới. Chẳng những nô tài, mà còn có hai vị tiểu thái giám khác của Càn Thanh cung cùng nhau dâng canh đến. Ba người chúng ta có thể làm chứng cho nhau, tuyệt nhiên chưa hề động chạm hay thêm thắt gì vào chén canh đó.” Dù trong lòng còn chút do dự, nàng vẫn quyết định không nói ra chuyện đã nhờ Vương Mạnh kiểm nghiệm.
Thúy Châu vốn là cung nữ hầu cận bên cạnh Uyển Tần, nghe Điền Thất nói vậy, liền không đợi người khác phản ứng, mà lập tức vặn lại: “Một chén canh nho nhỏ mà cũng cần đến ba người mang tới sao, chẳng phải là có ý giấu đầu hở đuôi?”
Điền Thất đáp: “Chuyện quan hệ đến long chủng quý giá, tự nhiên phải cẩn trọng vẹn toàn nhất.”
“Dù là vậy đi chăng nữa, ba người các ngươi vẫn hoàn toàn có thể cấu kết với nhau mà.”
Điền Thất lạnh lùng nói: “Ý của vị cô cô đây là, hồng hoa kia ắt hẳn là do ta bỏ vào?” Nói xong, nàng ngước nhìn Thái hậu cùng Kỷ Hành. “Nô tài một lòng trung thành tận tâm, luôn mong Thái hậu và Hoàng thượng có con cháu đầy đàn, phồn thịnh muôn đời, còn không kịp, cớ sao lại dám mưu hại hoàng tự?”
Thái hậu không rõ có nên tin tưởng tiểu thái giám Điền Thất này hay không. Tuy trong thâm tâm, người quả thực rất quý mến tiểu thái giám này, song chuyện chốn thâm cung vốn dĩ khó lường, biết đâu hắn đã bị kẻ khác mua chuộc từ lâu rồi thì sao. Thế là Thái hậu đưa mắt nhìn hai vị phi Đức, Thuận đứng cạnh, hai vị phi tần này vốn đang tạm thời quản lý công việc lục cung, những sự tình như thế này vốn dĩ thuộc trách nhiệm của các nàng. Thái hậu hỏi: “Các ngươi có suy nghĩ gì?”
Cả hai vị đều thoáng chần chừ, không rõ nên đáp lời ra sao. Điều cốt yếu là các nàng vẫn chưa tường Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì. Xét theo lý, Uyển Tần đã bình an vô sự, các nàng nên thuận theo tình thế mà làm một cái thuận nước giong thuyền. Giúp nàng ta trút cơn giận, trách sao trong phúc nàng lại mang bảo bối. Song, việc này lại liên lụy đến Điền Thất, thái giám ngự tiền, thử hỏi ai biết Hoàng thượng có dung túng bao che khuyết điểm hay không?
Chẳng qua, thái giám chung quy vẫn chỉ là thái giám, cùng hoàng tự không có cách nào so sánh được. Nếu chuyện này Điền Thất thật sự có tham dự vào, thì dù Hoàng thượng có dung túng bao che khuyết điểm đi nữa, cũng sẽ chẳng nương tay. Sau khi cân nhắc mọi lẽ thấu đáo, Đức phi mới cất lời: “Chuyện tình trọng đại, còn cần tử tế điều tra rõ ràng, không nên phán đoán suy luận bậy bạ.” Nếu thật sự tra không rõ ràng, thì cũng chỉ đành tìm kẻ chịu tội thay.
Thuận phi cũng có cùng ý tứ.
Điền Thất không muốn bị các nàng tra xét. Nàng mới không tin tưởng chư vị phi tần này sẽ hảo tâm mà bận tâm đến sự thanh bạch của một kẻ hoạn quan, nếu tra không ra chân tướng, hoặc là chân tướng tra ra lại không tương xứng với mong đợi của các nàng, thì cuối cùng người chịu họa vẫn sẽ là nô tài này.
Lúc này, Thúy Châu còn nói thêm: “Thái hậu, Hoàng thượng, các vị nương nương, nô tỳ còn có chuyện muốn bẩm.”
“Nói.”
Thúy Châu trước là liếc nhìn Điền Thất một cái, rồi mới nói: “Chủ tử của chúng ta dường như đã từng đắc tội qua vị công công này.”
“Đây là nói bậy gì đó, làm chủ tử lại sợ đắc tội nô tài ư?”
“Nô tỳ lỡ lời. Mấy ngày trước Tết Đoan Ngọ, Uyển Tần nương nương ngồi chơi trong tạ nghỉ mát ở Ngự Hoa viên, ngẫu nhiên gặp được Điền công công. Điền công công lấy lý do ăn Tết, yêu cầu được thưởng tứ, chủ tử liền ban cho hắn hai cái bánh vàng. Điền công công cầm bánh vàng, lại cất tiếng cười nhạo, nói Uyển Tần nương nương bần cùng kiết xác, không được như các chủ tử ở biệt cung, thưởng tứ vô cùng hào phóng. Nương nương tính tình tốt, nên kiên nhẫn giải bày, ngược lại còn bị hắn ta châm chọc. Trong cơn nóng giận, nương nương mới trách mắng vài câu, Điền công công liền tức giận bỏ đi, trước khi đi còn nói nhất định sẽ khiến cho nương nương sống không còn ngày tháng bình yên.”
Mấy lời này, khắc họa một tên nô tài ngang ngược, tham lam, vô sỉ đến mức tột cùng. Điền Thất thực sự bội phục tài ăn gian nói dối của nữ nhân kia.
Chẳng qua, vốn Điền Thất còn đang suy đoán cuộc này rốt cuộc là do kẻ nào gây nên, nhưng bây giờ nàng cũng đã rõ tường. Đây căn bản là Uyển Tần đang có ý đồ tính kế nàng. Bằng không Thúy Châu cũng sẽ không nói ra thứ lý do ngớ ngẩn, xằng bậy này, càng gia tăng thêm hiềm nghi cho nàng.
Thái hậu và các phi tử nghe xong, quả nhiên vô cùng nghi ngờ đánh giá Điền Thất.
Chỉ có Kỷ Hành vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu tình, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hai người đang quỳ rạp dưới đất, nói: “Trước tiên, hãy giam lỏng kẻ canh phòng và người đưa canh. Chuyện liên quan đến hoàng tự, trẫm sẽ tự mình điều tra.”
Đức phi và Thuận phi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải lâm vào thế khó xử nữa. Thái hậu thấy Kỷ Hành rốt cuộc cũng quan tâm đến con cháu Hoàng thất, trong lòng cũng thoáng chút hài lòng.
Điền Thất cứ thế bị giam giữ tại Sở Cung Chính. Để phòng ngừa những kẻ bị tình nghi thông đồng với nhau, bọn họ đều bị giam giữ riêng từng phòng. Bởi vì chính khẩu Hoàng thượng hạ chỉ, trước khi sự tình được tra rõ, không cho phép khó dễ bọn họ, cho nên đãi ngộ của Điền Thất cũng không tệ, ăn ngon uống khỏe, kẻ trông giữ nàng cũng đối đãi vô cùng ôn hòa.
Điền Thất ngồi trong Sở Cung Chính đối diện với bức tường mà nhập định, cẩn trọng suy nghĩ về đối sách tiếp theo của mình. Nàng biết nội tình, song không biết vì sao Uyển Tần lại nhất định muốn gây khó dễ cho nàng, hoặc vì cớ gì mà bí quá hóa liều.
Nhưng mà tuy rằng nàng biết nội tình, người khác lại không biết. Nếu như nàng trực tiếp nói với Hoàng thượng, nữ nhân của người cố ý dùng hồng hoa hãm hại nô tài, nguyên do nô tài không rõ, e là nàng ta đã phát điên... Nếu nói vậy, e rằng Hoàng thượng sẽ cho rằng Điền Thất này mới thực sự bị điên.
Cũng chính là nói, cái chân tướng này dẫu cho có nói ra thì cũng sẽ chẳng có ai tin.
Chuyện này là cớ làm sao, Điền Thất tức giận đến mức gãi tường. Nàng lại nghĩ, bởi vì sự tình là do Uyển Tần tự mình làm ra, cho nên chứng cứ và nhân chứng đều khó lòng tìm được. Chuyện này nếu làm không tốt liền trực tiếp bị phán thành một vụ án rối rắm không manh mối, kết quả là tra không ra chân tướng, nhưng vẫn phải có kẻ gánh chịu trách nhiệm. Nàng và Uyển Tần vốn “kết thù”, thực sự là một con dê thế tội vô cùng thích hợp.
Trong tình thế trước mắt, chỉ còn cách tự chứng minh sự thanh bạch của mình.
Thế là Điền Thất đập cửa ầm ĩ: “Người đâu! Có ai không! Ta muốn diện kiến Hoàng thượng! Ta có chuyện quan trọng muốn khải bẩm với Hoàng thượng!”
Suy xét thân phận của Điền Thất, người của Sở Cung Chính lập tức khải bẩm lời thỉnh cầu của hắn lên Kỷ Hành. Kỷ Hành chấp thuận cho Điền Thất đơn độc diện kiến.
Điền Thất lại rất trấn định, cũng không làm ra trò ôm chân khóc lóc van xin. Nàng biết lần này bản thân mình mà không tự mình biện giải rõ ràng, thì đừng nói ôm cẳng chân, dẫu có ôm bắp đùi cũng chẳng ích gì.
“Hoàng thượng, nô tài đối với Hoàng thượng một lòng trung thành, tuyệt sẽ không làm ra chuyện mưu hại hoàng tự!” Trước hết, cần thành tâm bày tỏ sự trung thành cái đã.
“Ngươi đến đây chỉ vì muốn nói những lời này sao?” Kỷ Hành buông quyển sách trong tay ra, đánh giá kẻ đang quỳ dưới đất.
“Kỳ thật nô tài lờ mờ biết nội tình chuyện này, nhưng sợ nói ra liền lập tức mất mạng. Bởi vậy, khẩn cầu Hoàng thượng cho nô tài tham dự kiểm chứng chuyện này, một khi có được chứng cứ, nô tài mới dám bẩm báo sự thật.”
Kỷ Hành trầm ngâm không nói. Điền Thất cho rằng Hoàng thượng cảm thấy thỉnh cầu này thật quá đáng, thế là vội bổ sung: “Nếu như Hoàng thượng không tin, thì phái người giám thị nhất cử nhất động của nô tài, nô tài...”
“Điền Thất.” Kỷ Hành đột nhiên ngắt lời nàng: “Ngươi không tin trẫm.”
“...” Điền Thất nhất thời im lặng.
“Ngươi không tin tưởng trẫm có thể trả lại thanh bạch cho ngươi ư?”
Điền Thất khẽ hé miệng, đáp: “Hoàng thượng có thể nói như thế, đã là phúc phận ba đời của nô tài rồi.”
Kỷ Hành trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần quá ầm ĩ. Trẫm cũng muốn nhìn xem ngươi có thể tra ra điều gì.”
Điền Thất tạ ơn rồi lui ra ngoài. Kỷ Hành buông mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn, thật lâu sau, cuối cùng cũng thở dài.
Điền Thất không tin hắn.
Ý thức này khiến Kỷ Hành có chút thất vọng. Hắn ngay từ đầu đã biết hung thủ không thể là Điền Thất. Cho dù hắn không tin tưởng nhân phẩm của tiểu biến thái, cũng phải tin tưởng trí lực của hắn. Thủ pháp hạ độc vụng về như vậy, mà hắn lại không tìm ra chứng cứ thuyết phục, nên không có cách nào giúp Điền Thất giải vây. Hắn cũng chỉ có thể bắt giữ người lại trước, chờ từ từ tra rõ chân tướng rồi tính. Sở dĩ chủ động ôm việc này vào người, cũng chính là lo lắng người khác phán sai, oan uổng kẻ vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mà Điền Thất lại không tin hắn, không tin tưởng hắn có thể bảo vệ nàng.
Trong lòng Kỷ Hành đột nhiên trào ra một ý nghĩ u ám, chờ ngươi tra không ra, xem ngươi sẽ cầu xin trẫm tha thứ thế nào.
Điền Thất bưng chén chứng cứ phạm tội kia đến Cục Rượu Dấm Bột tìm Vương Mạnh. Sau lưng nàng là hai cái đuôi, chính là người mà Kỷ Hành phái tới “giám thị” Điền Thất.
Trừ y thuật ra, Vương Mạnh đối với những chuyện khác luôn có phản ứng trì độn. Hắn còn không biết sự kiện bi thống vừa xảy đến với Điền Thất, nhìn thấy Điền Thất bưng chén canh đưa cho mình, hắn liền cầm lấy uống luôn một ngụm.
“Thế nào?” Điền Thất hỏi.
“Ưm, uống rất ngon.” Vương Mạnh đáp.
“...” Gặp được Vương Mạnh, Điền Thất cũng không cần nương tay, mà mạnh tay gõ vài cái vào trán hắn.
Vương Mạnh bị gõ cuối cùng cũng thông suốt, cau mày nói: “Chẳng qua là trong canh này vì sao lại thêm hồng hoa để giúp lưu thông m.á.u vậy?”
Điền Thất vừa nghe hắn nói thế, liền vội vàng hỏi: “Trừ hồng hoa ra, trong đó còn có vị thuốc nào khác không?”
“Có một vài đồ gia vị.” Đồ gia vị cũng được tính là thuốc. Nghiêm túc mà nói, mấy nguyên liệu nấu ăn như ngân nhĩ, hạt sen này nọ đều có thể dùng làm thuốc. Vương Mạnh rất có tinh thần học thuật.
Điền Thất loại trừ đồ gia vị ra, hỏi tiếp: “Ngươi có thể nhìn ra hồng hoa này được thêm vào bằng cách nào không?”
“Ta có thể tìm ra độ lửa của nó.” Vương Mạnh nói, quả nhiên lại múc nửa thìa đưa vào miệng, nhóp nhép miệng, nói: “Đây hẳn là dùng hồng hoa ngâm vào nước, rồi dùng nước đó cho vào trong canh. Nếu như trực tiếp chưng nấu thì sẽ không phải loại mùi vị này.”
Điền Thất sờ cằm: “Không phải là bột hồng hoa linh tinh bỏ trực tiếp vào sao?”
“Nếu là bột hồng hoa, dù cho nghiền nhuyễn đến mấy cũng sẽ lưu lại cặn trong canh. Vừa rồi ta cũng không có nếm ra.”
Vương Mạnh khuấy khuấy chén canh kia: “Ngươi xem, đáy chén này không có một chút cặn bã nào hết.”
Điền Thất nghe xong, trong lòng đã có tính toán. Nàng lại hỏi: “Nếu thai phụ ăn cái này, đại khái bao lâu sẽ phát tác đau bụng?”
“Vậy phải xem ăn nhiều hay ít. Thứ này ăn nhiều sẽ sẩy thai.”
“Chỉ một hai miếng.”
“Hồng hoa trong này dùng không hề nhiều, ăn một hai miếng không thể sẩy thai, nhưng có thể động thai khí. Nếu như phát tác, cũng phải hai canh giờ sau khi dùng. Cụ thể, phải xem thể chất của thai phụ kia.”
“Có khả năng vừa ăn xong lập tức đau bụng không?”
“Không thể, nó cũng không phải loại thuốc độc xuyên ruột gì.”
Điền Thất hài lòng thỏa dạ rời đi. Suy xét đến việc Vương Mạnh hiện giờ chỉ là một tiểu thái giám ở Cục Rượu Dấm Bột, lời nói của hắn ở trước mặt người khác không có sức thuyết phục, nên Điền Thất trở lại Càn Thanh cung tìm Hoàng thượng. Nàng xin Hoàng thượng truyền viện lệnh của Thái y viện, chính là vị chuyên môn xem bệnh cho Hoàng thượng tới. Những người khác nàng không tin được.
Tuy Kỷ Hành không biết Điền Thất định làm gì, nhưng vẫn nghe theo.
Điền Thất bưng canh cho thái y, hỏi hắn mấy vấn đề. Thái y trả lời không khác so với Vương Mạnh là mấy. Chẳng qua tuổi hắn quá lớn, vị giác không linh mẫn như Vương Mạnh, chẳng hề có thể nếm ra hồng hoa này là ngâm hay là nấu, nhưng có thể xác định không phải bột phấn.
Hỏi xong thái y, Điền Thất mới nhìn Kỷ Hành, trước tiên mời thái y tránh né đi ra, sau đó phân tích cặn kẽ cho Kỷ Hành:
“Nô tài phụ trách đưa canh từ Ngự Thiện Phong tới Tiêu Lâu. Ngoài lúc đó ra thì canh này không hề qua tay nô tài. Cũng chính là nói, nếu như nô tài muốn thêm hồng hoa vào bên trong, tất phải chuẩn bị nước hồng hoa ngâm nấu qua, rồi lại bỏ vào trong lúc đi đến Tiêu Lâu.
Nếu như là nước, mang theo không tiện, cần phải có cái bình nhỏ, còn phải đậy kín, khi đổ vào trong canh nhất định phải mở nắp bình ra...”
Hoàng thượng ngẫm lại xem, quá trình này dễ bề bại lộ. Bởi vậy, dù là nô tài táng tận thiên lương muốn đầu độc, thì lựa chọn đầu tiên không thể là nước canh. Thế nên không chỉ ta, mà cả hai tên thái giám cùng đi đưa canh đều có thể minh chứng sự trong sạch của mình. Thúy Châu nghi ngờ ba người chúng ta thông đồng từ trước. Nhưng hai người kia là do ta chủ động gọi đến đi theo, chuyện một mình ta có thể làm thành, cớ gì lại phải tìm thêm hai người tới thông đồng? Việc này thật khó lý giải thấu đáo. Tức là nói, canh có vấn đề phát sinh từ Ngự Thiện phòng, hoặc là xảy ra tại lầu Ba Tiêu. Hoàng thượng có điều không hay, ta có một người bạn kỳ nhân, hắn có thể ngửi mùi canh liền phân biệt bên trong có những gì. Sau khi lấy canh từ Ngự Thiện phòng ra, ta đã kêu hắn qua kiểm tra, quả thật canh tuyệt không lẫn hồng hoa. Cho nên, địa điểm mà hồng hoa được bỏ vào ắt là lầu Ba Tiêu. Vả lại, dù người bạn kia của ta có ngửi nhầm đi chăng nữa, thì ban nãy người cũng đã nghe thái y phán, với liều lượng thuốc ấy, chỉ dùng một hai muỗng canh khó lòng phát tác tức thì, vậy cớ sao vừa khi nô tài trở về phục mệnh, các tiểu thái giám ở lầu Ba Tiêu liền vội vàng đuổi theo? Trong đó ắt ẩn giấu điều kỳ quái!”
Điền Thất nói một mạch xong, bèn cả gan ngẩng đầu đối diện Kỷ Hành. Cuối cùng không cần phải làm vật thế tội.
Kỷ Hành tiến đến gần hơn, cúi đầu nhìn chăm chú Điền Thất. Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Điền Thất không rõ Hoàng thượng đây là có ý gì, nàng cảm thấy không khí này có phần quái dị, thế là lòng thầm bất an bèn cúi gằm mặt: “Hoàng thượng?”
Đột nhiên Kỷ Hành ghì lấy cằm nàng, ép nàng phải ngẩng mặt. Lực tay hắn hơi mạnh, cằm Điền Thất bị ghì thoáng chốc nhức nhối. Nàng nhíu mày nhìn hắn, thấy những cảm xúc khó tả đang ẩn hiện trong mắt hắn, tóm lại, tâm trạng hắn vô cùng tệ. Điền Thất có chút sợ hãi: “Hoàng thượng?” Thực chẳng biết ta đã nói sai ở đâu, phiền người chỉ rõ một cái...
“Điền Thất, quá thông minh.” Kỷ Hành lẩm bẩm, giống như đang tự nói với chính mình: “Ngươi cần phải đần độn một chút.”
“Chẳng lẽ người muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?” Toàn thân Điền Thất nhất thời cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, run rẩy khẩn cầu: “Bệ hạ... Xin tha mạng...”
Kỷ Hành nhìn nàng cầu xin tha thứ, nhưng lại không phải theo cách hắn nghĩ. Đôi mắt người trước mặt bởi vì cầu xin mà phủ một tầng hơi nước, sắc mặt tái nhợt rất nhiều, khiến đôi môi nàng càng thêm tươi sắc như cánh đào nhuộm máu, giờ phút này chúng đang vì e sợ mà run rẩy, tựa như cánh hoa trong mưa gió lay động.
Lồng n.g.ự.c Kỷ Hành chợt dâng lên một cỗ nhiệt khí, đột nhiên cúi đầu, khi chóp mũi hắn đụng tới chóp mũi của Điền Thất thì khó khăn lắm mới dừng lại được.
Điền Thất giật mình kinh hãi, mặt nàng lại ửng đỏ.
Kỷ Hành buông tay ra, hắn nhắm mắt lại nói: “Ngươi đi ra đi.”
Điền Thất vốn đã muốn rời đi từ lâu, nay nghe thánh ý, vội vã bước nhanh, thoắt cái đã biến mất.
Sau khi ra ngoài, Điền Thất vỗ vỗ lồng ngực, vừa đi vừa nghĩ, quả thật lạ lùng, tại sao nàng lại có cảm giác Hoàng thượng muốn hôn nàng cơ chứ?