Kỷ Hành lại mộng thấy Điền Thất.
Có lẽ vì ban ngày đã có tiếp xúc với thân thể của ngài, nên mộng cảnh lần này so với lần trước còn rõ ràng và cụ thể hơn nhiều.
Đôi má Điền Thất ửng hồng như kê huyết thạch, đôi mắt đẹp như tơ. Tùy theo động tác của Kỷ Hành mà đôi mày ngài khẽ chau, môi khẽ ngâm nga, hơi thở gấp gáp.
Không thể tưởng tượng nổi là, Kỷ Hành rõ ràng nhìn thấy mặt Điền Thất lại chẳng hề bừng tỉnh, cứ thế mà làm từ đầu đến cuối giấc mộng.
Uyển Tần nằm bên cạnh Kỷ Hành, vì quá hưng phấn mà không tài nào chợp mắt được. Đột nhiên nàng nghe thấy hơi thở của Hoàng thượng tăng dần, trong lòng có chút kinh ngạc nhìn sang bên cạnh. Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, nàng thấy hai mắt Hoàng thượng nhắm nghiền, má ngài ửng hồng, thân thể tỏa ra hơi nóng hừng hực. Uyển Tần cho rằng Hoàng thượng phát sốt, vừa định đứng dậy, ánh mắt lại quét xuống dưới, chợt thấy tấm chăn mền dưới thân ngài nổi lên một khối, đột ngột như ngọn núi giữa bình nguyên.
Hoàng thượng đang nằm thẳng, chỉ cần nhìn từ vị trí đó, ắt sẽ rõ vật gì đang trỗi dậy.
Uyển Tần nhất thời xấu hổ đến mức lấy chăn che mặt, sau đó, lại rón rén nhô đầu ra lén lút nhìn. Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh giấc, ngài xoay mình đối mặt với nàng, đôi tay khẽ vuốt ve tấm chăn. Uyển Tần biết ngài đang làm gì, muốn đưa tay giúp ngài thư giải, nhưng lại thấy làm như vậy thật không thận trọng, thế là nàng chỉ nắm chặt chăn, thâm tình nhìn ngài.
Uyển Tần thầm nghĩ, sở dĩ Hoàng thượng như vậy là bởi vì nằm bên cạnh nàng nhưng lại không thể cùng nàng hoan ái.
Nghĩ đến đây, trong lòng Uyển Tần dâng lên một trận ngọt ngào. Nàng nhô đầu ra hôn Kỷ Hành một cái, hôn xong, nghe ngài khẽ thốt một tiếng: “Ngọt.” (Ý Kỷ Hành là "Điền" trong tên Điền Thất, nhưng Uyển Tần lại nghe thành "ngọt" vì hai chữ này đồng âm.)
Uyển Tần lấy tay che miệng cười duyên, không hổ là Hoàng thượng, nằm mộng mà còn có thể tán tỉnh như thế.
Kỷ Hành làm xong mộng xuân cũng không tỉnh lại, đêm ấy ngài ngủ vô cùng mê say. Lúc thức dậy, ngài một lần nữa phát hiện nội khố của mình lại ẩm ướt, nhớ lại mộng cảnh đêm qua, tựa như ngay trước mắt. Trên tay tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại mượt mà của người trong mộng.
Thật là… Ai!
Uyển Tần định giúp Kỷ Hành thay nội khố, Kỷ Hành vốn đã quen được hầu hạ nhưng lần này trong lòng xấu hổ, liền đẩy Uyển Tần ra rồi tự mình thay đổi. Uyển Tần chỉ cho là thánh thượng thông cảm cho mình, tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Kỷ Hành trải qua một ngày lòng dạ bứt rứt không yên. Ngài nghĩ, nguyên nhân khiến ngài nằm mộng lần này nhất định là do ban ngày hai người quá mức thân mật. Ngài bị Điền Thất mê hoặc, nên buổi tối mới lại hoang đường nhập mộng.
Tuy rằng tự mình giải thích như thế, nhưng trong lòng tóm lại vẫn không thể hoàn toàn trấn định. Vì thế, khi thấy Điền Thất thì ngài cũng không hề ban cho Điền Thất sắc mặt ôn hòa nào.
Điền Thất không biết mình phạm sai lầm gì, chỉ mặc niệm, Hoàng thượng ơi, bệnh cũ của ngài lại tái phát rồi chăng.
Tối đó Kỷ Hành cũng không có tâm trạng lâm hạnh, mà tiếp tục ở lại trong cung của Uyển Tần. Lần này không có mộng mơ kỳ quái gì, ngài rất vừa lòng.
Uyển Tần sau mấy ngày tịnh dưỡng, thai khí đã dần ổn định. Hoàng thượng liền ân chuẩn cho nữ quyến nhà mẹ đẻ của nàng tiến cung thăm viếng. Mẫu thân của Uyển Tần xuất thân từ tiểu môn hộ, bởi vậy tính cách có chút yếu đuối, không có chính kiến. Ngược lại, cô ruột nàng lại có phần mạnh mẽ, quả quyết. Người cô này, chính là mẫu thân của Tôn Phiền.
Lần này vào cung thăm, ngoài nữ quyến trong nhà của Uyển Tần, cô của nàng cũng cùng đi theo.
Vương Mạnh có tuyệt kỹ, không cần nếm qua dược liệu mà chỉ cần ngửi qua một lượt là liền rõ bên trong có những gì. Mỗi lần Điền Thất đưa thức ăn cho Uyển Tần, tất phải để Vương Mạnh ngửi qua trước một lượt, đảm bảo trong đó không có bất kỳ tạp chất hay dị vật nào. Nàng không cam tâm làm bia đỡ đạn trong cuộc tranh đoạt chốn cung đình, loại chuyện bị kẻ khác dùng làm lưỡi đao ấy, kinh qua một lần đã quá đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này cũng như bao lần trước, Điền Thất đi đến cung của Uyển Tần, sai người đặt thức ăn xuống, rồi cùng vài cung nữ trò chuyện dăm ba câu khách sáo rồi tức khắc rời đi.
Ai ngờ, nàng mới vừa về tới Dưỡng Tâm điện, chân còn chưa kịp đứng vững, liền có tiểu thái giám từ cung Uyển Tần vội vã chạy đến bẩm báo. Rằng Uyển Tần nương nương đột ngột đau bụng dữ dội, đã lập tức cho truyền thái y đến chẩn trị.
Trong lòng Điền Thất chợt chùng xuống.
Kỷ Hành chẳng nói một lời nào, chỉ đưa mắt nhìn nàng rồi rảo bước thẳng đến lầu Ba Tiêu, nơi Uyển Tần đang ngụ.
Trong sân lầu Ba Tiêu trồng rất nhiều cây chuối tây, phiến lá dài rộng che phủ tựa như những chiếc lọng lớn. Nếu gặp ngày mưa, những hạt mưa rơi trên tán lá chuối xanh biếc, tiếng tí tách vọng lại tựa hồ muôn ngàn châu ngọc va chạm, tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp mắt vừa vui tai. Giờ đây thời tiết nắng ráo, lá chuối dày đặc đan cài vào nhau, tựa như một bức tường thành xanh biếc ngút ngàn. Cây cối xanh tốt quá đỗi, ngược lại khiến cả mảnh sân thêm phần tịch mịch, u tịch.
Điền Thất đi theo Kỷ Hành, vượt qua bức tường xanh ngắt, tiến vào bên trong lầu các.
Bởi vì lầu Ba Tiêu ở một góc hẻo lánh trong nội cung, cách Dưỡng Tâm điện có chút xa, nên khi Kỷ Hành tới thì chẳng ngờ Thái hậu đã hiện diện tại lầu Ba Tiêu từ bao giờ, cùng với ba vị phi Đức, Thuận, Khang cũng đã có mặt đông đủ. Nhờ có Thái hậu đứng ra trấn giữ, tuy người trong lầu đông đúc, song vẫn giữ được vẻ trật tự, không hề hỗn loạn.
Kỷ Hành thấy Thái hậu, đôi mày kiếm hơi chau lại, cất lời: “Trời nóng bức như vậy, đứa nô tài nào không có mắt, lại dám phiền nhiễu mẫu hậu đến đây?”
Thái hậu sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cất lời: “Nếu ai gia không tới đây, sợ rằng cháu gái ngoan của ta đã trở thành oan hồn rồi chăng.”
Mấy phi tần khác thấy Thái hậu nói thế, đều nhao nhao bày ra vẻ mặt bi thống, còn thực lòng bi ai đến mức độ nào, thì chẳng ai dám chắc được.
Kỷ Hành nghe Thái hậu nói như vậy, hiểu rõ sự tình ắt có điều mờ ám, liền an tọa, đưa mắt nhìn vị thái y đang đứng một bên, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thái y đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng, Uyển Tần nương nương do lỡ dùng phải hồng hoa, dẫn đến động thai khí, may mắn thay, lượng dùng không quá nhiều, hiện tại đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
Hồng hoa đối với thai phụ chẳng khác nào kịch độc, Kỷ Hành lập tức trách mắng: “Những kẻ hầu hạ các ngươi đều c.h.ế.t hết rồi sao? Cớ gì lại để chủ tử lỡ dùng phải hồng hoa?”
Đại cung nữ Thúy Châu hầu cận Uyển Tần vội vã quỳ rạp xuống, khẩn khoản đáp lời: “Xin Hoàng thượng bớt cơn lôi đình, chúng nô tì vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử, tuyệt nhiên không dám có nửa phần lơ là biếng nhác. Chỉ vì chén canh ngân nhĩ măng nấm hạt sen ấy vốn là do Hoàng thượng ân thưởng, trong lòng Uyển Tần nương nương vô cùng cảm kích, lại hằng mong được tắm mình trong thánh ân, bởi thế không chịu để kẻ khác nếm thử, tự mình dùng vài thìa, rồi sau đó liền…” Nói xong, nàng ta lại đưa mắt nhìn vị thái y đứng bên cạnh.
Thái y hiểu ý giải thích nói: “Hoàng thượng, vi thần đã nghiệm chứng, chén canh ngân nhĩ măng nấm hạt sen kia quả thực có pha lẫn hồng hoa.”
Thái hậu bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Canh kia là người nào đưa tới?”
Thúy Châu đang quỳ trên mặt đất ngước đầu nhìn về phía Điền Thất. Kỷ Hành cũng dõi mắt về Điền Thất, ánh nhìn tối sầm đầy thâm trầm.
Những người khác đều đã ngầm hiểu ý, chén canh này ắt hẳn là do Điền Thất mang tới, bởi vậy đều nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía Điền Thất.
Nhất thời, bị vạn chúng chăm chú dõi theo, Điền Thất chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt từ lòng bàn chân dâng lên, rồi theo sống lưng xộc thẳng lên đến tận trán.