Kỷ Hành vô cùng ảo não, còn xen lẫn chút bất đắc dĩ.
Vì cớ gì mà lại hôn chứ? Lại còn hôn một gã thái giám, y cũng thật có thể đặt môi xuống. Hơn nữa, sau khi hôn xong lại chẳng hề có chút cảm giác chán ghét nào, thậm chí còn mơ hồ chút khao khát chưa thỏa mãn…
Dừng! Không thể nghĩ thêm nữa!
Kỷ Hành chống tay lên trán, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào những xấp tấu chương trên bàn. Phần tấu chương chờ y phê duyệt, lại bị y dùng bút son viết lên một chữ “Điền” thật ngay ngắn chỉnh tề, có góc có cạnh, nhưng lại trông tựa một cái miệng đang mở, như thể đang buông lời cười nhạo, giễu cợt y.
Đoạn tụ! Chơi thái giám! Có ác tâm hay không chứ!
Bỗng nhiên, Kỷ Hành nổi trận lôi đình, y cầm bút son, hung hăng bôi vài nét lên con chữ kia, cho đến khi nó bị che kín hoàn toàn, chỉ còn lại một vệt đỏ tươi, thoạt nhìn qua tựa như một vệt m.á.u loang, trông thật ghê rợn.
Y buông bút xuống, ngả người ra lưng ghế, toàn thân tựa hồ đã kiệt sức. Trong đầu trống rỗng, nhưng lồng n.g.ự.c lại tựa hồ bị nhét đầy một thứ gì đó, chật cứng đến mức khiến người ta khó thở.
Lưng ghế là đồng thuần mạ vàng, không hề có miếng đệm lót, vốn dĩ thô ráp. Trước kia y chẳng hề để tâm, nhưng giờ đây lại khiến y cảm thấy cấn khó chịu, lòng càng thêm phiền muộn, ý loạn thần mê.
Kỷ Hành đành dồn nén cỗ tâm phiền ý loạn ấy vào nắm đấm, giáng một quyền thật mạnh xuống án thư trước mặt. Sách vở, tấu chương, bút lông trên bàn đều bị chấn động mà lăn lóc xô lệch. Một chiếc tẩy bút hình vuông làm bằng sứ Thanh Hoa bị chấn động mà rung lên leng keng. Chỉ có chiếc nghiên mực Đoan Khê màu xanh thẫm khắc hình bát tiên khánh thọ là vẫn vững vàng, chỉ xê dịch đôi chút rồi bất động như cũ, mực nước trong nghiên cũng chẳng nổi lấy một gợn sóng.
Thịnh An Hoài nghe trong phòng bỗng vọng ra tiếng động ầm ĩ, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Y bèn khẽ bước vào trong, định xem xét tình hình. Kỷ Hành thấy y, liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Thịnh An Hoài vốn có chút chột dạ, không tiện nói với Hoàng thượng rằng y lo lắng cho người mà mạo muội vào xem xét, y đành phải trình báo một việc vừa xảy ra: "Bệ hạ, Thái hậu nương nương vừa sai người đưa tới một bình dược trà tự chế. Ngoài ra, Thái hậu nương nương còn phái người bẩm rằng ở Từ Ninh cung có vài loại quả tươi mới, cây anh đào do hạ nhân chăm sóc cũng đã kết trái, mời người khi nào rảnh rỗi ghé Từ Ninh cung dùng thử."
Mặc dù Kỷ Hành chẳng hề thiếu thốn những loại trái cây ấy, nhưng Thái hậu lại tìm mọi cách để "kéo gần quan hệ" với nhi tử. Y đương nhiên không thể nói lời cộc cằn, đành trầm mặc không lên tiếng.
Chỉ có điều, Thái hậu vào ngay thời khắc mấu chốt này vừa tặng trà lại mời dùng trái cây, khiến Kỷ Hành cảm thấy ý đồ của bà e là vì Khang Phi, thế nên trong lòng y chẳng hề thoải mái chút nào.
Tâm tình y vốn đã chẳng tốt đẹp gì, nay lại càng không muốn vì tha thứ cho Khang Phi mà tự rước thêm bực tức vào mình. Suy nghĩ một lát, y liền nói: "Ngươi hãy phái người đưa tất cả nô tài có liên can đến chuyện Uyển Tần sẩy thai đến Ngọc Hoa cung. Truyền ý chỉ của trẫm, chuyện này giao cho Thuận Phi nghiêm tra, tuyệt đối không được có bất kỳ sự nhân nhượng nào.”
Thịnh An Hoài lĩnh chỉ rời đi.
Ngay sau đó, Kỷ Hành liền đi Từ Ninh cung.
Thái hậu nhìn thấy con trai mình đến nhanh như vậy, cho rằng hắn đã thỏa hiệp, liền lấy làm mừng rỡ. Bà vội vã truyền lệnh dâng trà quả, rồi chỉ vào mâm anh đào mà nói với Kỷ Hành: “Đây là trái cây do thợ vườn trong cung ai gia gieo trồng. Anh đào thường chín vào giữa tháng ba, tháng tư hàng năm, ấy vậy mà bọn họ lại có thể khiến thời điểm quả chín muộn hơn hai ba tháng. Thế nên dẫu tiết trời oi bức như lúc này, chúng ta vẫn được thưởng thức anh đào tươi mới, ngon ngọt, con thấy có phải là diệu sự không?”
Kỷ Hành nếm thử một quả, ánh mắt điềm nhiên, chỉ khen ngon.
Thái hậu cao hứng mà cùng Kỷ Hành chuyện trò. Chuyện trò một hồi, cuối cùng quả nhiên lại đề cập đến vụ án Uyển Tần. Thật ra, bản thân Thái hậu kẹt ở giữa cũng lấy làm khó xử, vừa không muốn để con trai mình thất vọng, lại vừa chẳng muốn Khang Phi xảy ra bất trắc gì.
Kỷ Hành liền tâu với Thái hậu rằng, chuyện này ta không nhúng tay, đã giao cho Thuận Phi toàn quyền điều tra.
Thái hậu giật mình hỏi: “Vì lẽ gì?”
“Thuận Phi làm việc thỏa đáng, trẫm tin tưởng nàng ấy.”
Nửa câu sau, quả là lời lẽ thấu tận tâm can. Hắn tin Thuận Phi, vậy còn có thể tin ai nữa? Khang Phi ư? Hay chính là người mẫu thân này của hắn?
Thái hậu nghe những lời này, liền hiểu rõ, với sự thông minh của con trai mình, hẳn đã biết tường tận mọi chuyện. Bà đành buồn bã cất lời: “Hành Nhi, con cũng biết, ta đây chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi. Nếu con thấy nương làm điều gì không phải, cứ việc nói ra, đừng để kẻ khác ly gián tình mẫu tử giữa chúng ta.”
Kỷ Hành nghe những lời có phần yếu ớt của Thái hậu, liền cười đáp: “Mẫu hậu nói đùa chăng? Trẫm làm sao lại tin kẻ ngoài mà không tin người gấp vạn lần? Việc này cần đợi điều tra tường tận mọi lẽ rồi mới dễ xử trí. Nói thật lòng, trẫm cũng chẳng muốn làm lớn chuyện.”
Thái hậu hiểu, hắn đây là quyết định nương tay cho Khang Phi một con đường sống. Song từ nay, nhược điểm của Khang Phi đã bị Thuận Phi nắm giữ, tất nhiên sẽ để lại chút hậu họa về sau. Con trai bà làm việc ổn thỏa, chu đáo, giỏi nhất là dùng kế chế ngự. Hiện giờ, hắn lại đem chút thủ đoạn chế ngự quyền thần nơi triều đình mà áp dụng vào hậu cung. Dẫu trong lòng bà có chút buồn bã, nhưng cũng hiểu với tính nết của con trai mình, làm được đến mức này đã là không dễ, nên cũng chẳng nói thêm điều gì.
Chuyện trò thêm một lát, Kỷ Hành chợt hỏi đến Như Ý. Thái hậu quay ra phía ngoài cất tiếng gọi: “Hắn đang ở trong hoa viên chơi cùng với tiểu thái giám trong cung của con.”
Kỷ Hành hiểu rằng tiểu thái giám này chính là Điền Thất. Hắn vốn định đi thăm Như Ý, nhưng những chuyện vừa qua khiến người ta mặt đỏ tim đập, lại chẳng dám nhớ lại kia chợt ùa về trong tâm trí hắn, khiến hắn không biết phải làm sao để đối mặt với Điền Thất, bèn chốc lát do dự.
Thái hậu ngạc nhiên hỏi: “Con chẳng muốn đi thăm Như Ý sao?”
Câu nói này rốt cuộc cũng tiếp thêm cho Kỷ Hành chút dũng khí. Hắn đứng dậy: “Vậy trẫm sẽ đi xem một chút, Như Ý là đứa trẻ khiến người ta không thể yên lòng, chỉ cần lơ là một chút là lại muốn gây họa.” Nói đoạn, thấy Thái hậu gật đầu, hắn liền xoay người rời khỏi.
Vì Kỷ Hành vừa nãy đã giữ thể diện cho Thái hậu, giờ đây bà cũng thuận thế đáp lễ mà nói: “Không cần lo lắng, Điền Thất rất tốt, Như Ý chơi đùa cùng hắn, ai gia rất đỗi yên lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hành nghe những lời này, chỉ khẽ xoay người đáp một tiếng, bước chân lại càng thêm nhanh vài phần, quả thực như thể đang chạy trốn.
Điền Thất và Như Ý đang vây quanh gốc anh đào trong hoa viên Từ Ninh cung mà vui đùa. Ngoài hai người bọn họ, ở đó còn có Đái Tam Sơn và Thịnh An Hoài.
Sau khi hoàn thành công việc Hoàng thượng giao phó, Thịnh An Hoài cũng đi tới Từ Ninh cung. Bên cạnh Kỷ Hành có người đi theo, vốn Thịnh An Hoài không cần đến, nhưng lão ta lại không yên tâm. Gần đây Hoàng thượng trở nên khác thường, có lẽ do khó lòng tiếp nhận một vài chuyện mà tính tình hắn cũng trở nên cổ quái. Thịnh An Hoài tự nhận là nô tài một lòng trung thành vì chủ, chung quy, vẫn cảm thấy cần phải đến để chăm sóc một chút.
Vả lại, Điền Thất cũng đang ở Từ Ninh cung.
Sau khi Thịnh An Hoài tới, nghe nói Hoàng thượng đang cùng Thái hậu trò chuyện. Lão ta không vào trong, mà chỉ đi thẳng đến hoa viên tìm Điền Thất, đứng một bên lặng lẽ ngắm Điền Thất và Như Ý chơi đùa.
Điền Thất không phải chưa từng bị người khác vây xem, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy bất an như lúc này. Trong ánh mắt của Thịnh An Hoài, nàng nhìn thấy một vẻ cổ quái khó tả, tựa như ánh mắt thương xót dành cho heo gà sắp bị mang đi g.i.ế.c thịt. Thấy vậy, trong lòng nàng khẽ run lên.
Thế là nàng đành lén lút hỏi khẽ: “Thịnh gia gia, có phải ngài có điều gì muốn nói với ta chăng? Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, với ta cần gì phải khách sáo?”
Thịnh An Hoài vô cùng đau đớn vỗ nhẹ lên vai Điền Thất: “Điền Thất, hãy nghĩ thoáng một chút đi.”
Điền Thất ngớ người: “…” Ta vẫn luôn suy nghĩ rất thấu đáo mà…
Thịnh An Hoài tự nhiên không thể nói thẳng loại chuyện này với Điền Thất. Lão ta giấu chuyện này kỹ càng trong lòng, chẳng dám hé răng cùng bất cứ ai, thậm chí vì bảo vệ bí mật này mà luôn sống trong lo lắng đề phòng. Đêm qua lão ta thức trắng không ngủ, trằn trọc thao thức mãi đến hừng đông mới mơ mơ màng màng chợp mắt. Vừa thiếp đi, lão liền mộng thấy chính mình nói mê nói ra chân tướng, thế là giật mình tỉnh giấc, chẳng còn buồn ngủ chút nào.
Điền Thất không hay biết tâm tình rối bời của Thịnh An Hoài, nên chỉ hỏi lão: “Có phải chuyện ta muốn xuất cung càng thêm khó khăn?”
“Ha ha…” Thịnh An Hoài vung nhẹ cây phất trần, không muốn nói thêm lời nào: “Ngươi nha, trước mắt đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Điện hạ đang gọi ngươi kìa.”
Như Ý đã gọi Điền Thất đến hai tiếng, nhưng ban nãy Điền Thất không nghe thấy. Hiện giờ, nàng mới dồn sự chú ý về phía tiểu hoàng tử, nàng kéo tay Như Ý mà hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì sao?”
Như Ý chỉ vào cây anh đào đỏ rực kia: “Ta muốn quả ấy, ngươi hái giúp ta.”
Cây anh đào này tuy chưa mấy xuân thì, thân chẳng mấy cao lớn, đường kính cũng chỉ bằng miệng chén thường, song năm nay lại là lần đầu tiên kết quả trĩu trịt đến vậy. Điền Thất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới những tán lá cây xanh ngắt, những chùm anh đào tựa ngọc mã não được dòng suối tẩy gột, đỏ rực rỡ đến xiêu lòng. Có gió thổi qua, cây anh đào khẽ đung đưa, ngàn vạn hạt ngọc mã não tựa những chiếc chuông không tiếng động, linh lung va vào nhau, tạo nên vẻ duyên dáng khôn tả, thật có thể nói là “Tà nhật đình tiền phong niểu niểu, bích du thiên phiến lậu hồng châu” (1).
Nước bọt trong khoang miệng Điền Thất dường như chực trào, nàng không kìm được mà nuốt ực một cái. Nàng biết cây anh đào này là bảo bối của Thái hậu, chỉ là Như Ý đã muốn nàng hái, nàng cũng chẳng cần cự tuyệt, bởi vậy nàng liền vui vẻ nhận lời, cũng chẳng cần ai đặt thang giúp, tự mình vén tay áo, men theo thân cây mà leo lên. Cũng may thân hình nàng còn gầy nhỏ hơn cả những thái giám tầm thường, nên cái cây nhỏ này cũng xem như chịu nổi. Nếu là kẻ cao lớn hơn, e rằng sẽ làm gãy cả thân cây.
Như Ý đứng một bên, không ngừng cất tiếng cổ vũ nàng.
Trèo lên cây xong, Điền Thất ngồi ở trên một cái chạc cây, hái một quả anh đào, lấy khăn tay lau nhẹ, rồi ngắt cuống, bỏ vào miệng. Quả nhiên ngọt lịm mọng nước, thực là mỹ vị khó quên.
Thưởng thức một quả vẫn chưa đã thèm, thế là nàng lại hái một trái, tiếp theo lại ăn một trái, vừa ăn vừa khẽ gật gù mãn nguyện.
Như Ý ngửa đầu tỉ mỉ nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Điền Thất. Tiểu hoàng tử vốn mang tâm tính trẻ thơ, ban đầu chỉ thấy anh đào đẹp mắt, liền muốn hái về thưởng ngoạn, giờ thấy Điền Thất ăn ngon lành say sưa, cũng muốn nếm thử, song lại ngại ngùng, sợ bị cười chê là kẻ tham ăn. Thế là Như Ý đành phải tha thiết mong chờ nhìn Điền Thất, hỏi: “Điền Thất, ăn ngon sao?”
“Siêu ngon!” Điền Thất nói, lại bỏ một trái anh đào vào miệng. Nàng vừa ăn, vừa dùng quần áo làm cái túi hái anh đào bỏ vào, để lúc đi xuống đưa cho Như Ý.
Như Ý lại có chút đợi không kịp, hỏi thêm một lần: “Ăn ngon hả?” Ý tứ này đã quá đỗi rõ ràng rồi còn gì.
“Ăn ngon! Rất ngon!” Điền Thất liên tục đáp hai tiếng, nàng cúi đầu nhìn vẻ mặt khát vọng hé miệng nuốt nước miếng của Như Ý. Biểu tình ấy thú vị vô cùng, nhất thời nàng liền nổi hứng trêu ghẹo, cứ nán lại trên tàng cây không chịu xuống, vừa nhấm nháp anh đào vừa quan sát vẻ mặt Như Ý.
Như Ý khẽ l.i.ế.m môi, đôi mắt vốn long lanh giờ phút này lại có chút trợn ngược, hệt như chú chim non đang ngóng chờ mớm ăn: “Ta cũng muốn ăn…” Rốt cục cũng bật thốt thành lời.
“Ngươi chờ một chút đi, chờ ta hái nhiều một chút cho ngươi.” Điền Thất vẫn còn cố thủ trên tàng cây chưa chịu xuống.
Như Ý thèm ăn cơ hồ muốn rớt nước mắt: “Điền Thất, Đái Tam Sơn cũng muốn ăn.”
Đái Tam Sơn ngẩng đầu, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái, không hề phản ứng lại lời bọn họ. Bỗng nhiên, nó rụt đầu và tứ chi vào trong mai rùa.
Điền Thất thấy Như Ý như thế, cũng không trêu chọc tiểu hoàng tử nữa: “Được rồi, ta hái nhiều chút, ngươi chờ một chút nha!” Nói xong nàng trèo lên cao hơn một chút, đổi sang một chạc cây khác mà tựa lưng, rất nhanh liền hái xuống những chùm anh đào căng mọng.
Kỷ Hành đúng lúc này bước đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên Điền Thất. Hắn và Như Ý không hổ là cha con ruột thịt, tư thế và tầm nhìn của họ hệt nhau, Như Ý quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Kỷ Hành.
Chẳng qua tư thế của hai cha con tuy rằng giống nhau nhưng thứ mà bọn họ nhìn thấy lại hoàn toàn không giống nhau. Như Ý thấy được chỉ có anh đào, anh đào, cùng với anh đào. Tiểu hoàng tử không ngừng nuốt nước miếng, sợ nước miếng chực chảy ra sẽ bị người khác cười nhạo.
Còn Kỷ Hành, giờ phút này trong mắt hắn lại chỉ chứa đựng cặp đào phong của Điền Thất.