Kỷ Hành vừa nhìn thấy cặp đào phong của Điền Thất, ánh mắt liền không cách nào dời đi được.
Hai cánh đào phong mềm mại đầy đặn khẽ áp lên cành cây, khiến hình dáng càng thêm rõ nét. Y phục bởi cành cây đè ép mà bó sát hơn, thế nên đường cong giữa hai đùi càng thêm ẩn hiện mập mờ. Dù cách xa như thế, Kỷ Hành phảng phất vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm ấy, tựa hồ chỉ cần khẽ vỗ một cái, liền có thể cảm nhận sự nảy lên đầy quyến rũ trong lòng bàn tay. Bàn tay hắn vốn tự nhiên buông thõng bên hông, nhưng giờ phút này lại vô thức khẽ nắm hờ. Ý thức được ý niệm trong lòng mình quá đỗi bất chính, Kỷ Hành không khỏi mất tự nhiên che miệng khẽ ho, đoạn lại chột dạ lo sợ người khác phát giác. Thế là hắn nhìn quanh hai bên một chút, rất tốt, tất cả cung nữ thái giám đều cung kính cúi đầu, chẳng dám thở mạnh, trông hệt như một đám người gỗ vô tri.
Duy chỉ có một người không cúi đầu, song dù ngẩng đầu lên cũng chẳng thể thấy được biểu tình của phụ hoàng mình.
Kỷ Hành lại ngửa đầu xem.
Điền Thất vẫn chưa ý thức được bên dưới đã có thêm một người, nàng đổi tư thế, hai chân vắt qua một cành cây mà đứng vững. Cành cây ấy vừa vặn luồn qua giữa hai chân nàng. Tùy theo động tác hái anh đào, đôi đào phong của nàng liền khẽ dịch chuyển quanh cành cây đó. Bản thân nàng thì chẳng mảy may cảm thấy điều gì bất ổn, nhưng một màn này rơi vào mắt kẻ từng trải phong nguyệt, liền tự mang một phép ẩn dụ khác.
Tuy nói có lá cây che, nhưng ánh mắt Kỷ Hành vốn vô cùng tinh tường, hắn là kẻ có thể phi thân đập ruồi cơ mà. Giờ phút này, hắn nhìn rõ mồn một hình ảnh ẩn hiện mập mờ kia. Cùng với tán lá xanh um che phủ, càng khiến hình ảnh này thêm phần phong lưu mà không hề thô tục, đã hàm súc lại còn ướt át khôn tả.
Kỷ Hành nhìn cảnh này mà miệng đắng lưỡi khô. Hắn chợt nhớ đến giấc mộng hoang đường kiều diễm nào đó, những thứ trong mộng không có chút ngăn cách nào mà lại có thể tiếp xúc, nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo mơ hồ. Còn thứ trước mắt này lại rõ ràng hiện hữu, song lại như xa vời không thể chạm tới… Nhất thời hư hư thực thực, tâm tình hắn trở nên phức tạp, tinh thần hoảng hốt.
Như Ý nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của phụ hoàng, liền cao hứng, tìm được động lực mới cho Điền Thất: “Điền Thất, phụ hoàng cũng muốn ăn! Ngươi mau một chút!”
Kỷ Hành: “…”
Hắn vừa định phản bác, nào ngờ Điền Thất trên cây cũng bị hai tiếng “Phụ hoàng” kia dọa cho giật mình. Áo bào đang nắm chặt trong tay bỗng buông lỏng một chút, những quả anh đào vốn được cất giữ cẩn thận liền có khe hở, điên cuồng trút xuống phía dưới, rơi ào ạt như một thác nước màu đỏ chói, đinh đinh đùng đùng nện hết vào đầu Kỷ Hành.
Kỷ Hành vì đang miên man theo những liên tưởng về nhuyễn ngọc ôn hương, khi hoàn hồn lại định nói chuyện với con trai, nên nhất thời không thể tập trung tinh lực phản ứng, thành ra liên tiếp trúng đòn.
Như Ý cũng bị nện vài cái, chẳng qua những trái anh đào rơi lên người cậu đều đã giảm lực do va vào đầu Kỷ Hành trước. Khi rơi vào người Như Ý, cậu bé không cảm thấy đau đớn gì mà chỉ thấy thú vị, thế nên hi hi ha ha cười vang.
Điền Thất tuy đã sớm giữ lại được áo nhưng lúc đó cũng đã muộn. Mũ miện của Kỷ Hành bấy giờ đã bị đánh nghiêng, hai cánh ve bằng lụa mỏng trên chiếc mũ cánh ve màu đen cũng bị đánh gãy xuống, nhìn qua giống như một con dế mèn khổng lồ vừa thua trận.
Kỷ Hành đội chiếc mũ lệch, mặt không chút biểu cảm. Hắn cảm thấy đây có lẽ là sự trừng phạt của Điền Thất dành cho những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Cung nữ thái giám chung quanh thấy thế, sớm đã bị dọa đến nỗi quỳ rạp xuống đất, chỉ có Thịnh An Hoài là vững vàng đứng ở phía sau Hoàng thượng. Từ khi biết được bí mật của Hoàng thượng, Thịnh An Hoài cũng đã hiểu rõ vì sao Hoàng thượng nhiều lần lặp đi lặp lại sự khoan dung đối với Điền Thất. Thế nên hiện tại ông ta vô cùng bình tĩnh. Lúc này, đối mặt với đám cung nữ và thái giám đang hốt hoảng kia, ông cảm thấy rất có một loại cảm giác ưu việt hơn người.
Một tay Điền Thất bọc anh đào, một tay nắm lấy cành cây, nàng bị dọa đến mềm nhũn cả hai chân. Nàng cúi người nhìn xuống, thấy được Kỷ Hành rồi hỏi: “Hoàng thượng… Ngài, ngài không sao chứ…” Điền Thất hỏi xong liền hối hận, dung mạo Thánh thượng chưa bao giờ chật vật đến thế này, làm sao có thể không có chuyện gì chứ…
Kỷ Hành ngẩng đầu ngó Điền Thất, vốn định răn dạy mấy câu nhưng khi thấy được giữa những tàng cây xanh biếc xen lẫn đỏ bừng kia thò ra khuôn mặt nọ thì chút lửa giận vừa mới bừng lên trong lòng lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
Từng quả anh đào chín mọng căng tròn kia tươi sáng long lanh giống như những viên hồng ngọc. Chúng rất hợp với màu da của Điền Thất, quả thực chính là trang sức của thiên nhiên. Những điểm lóng lánh đỏ bừng này lung lay trước mặt càng khiến cho sắc mặt Điền Thất hiện lên vẻ óng ánh sáng ngời, lại phối với một đôi mắt hữu thần trắng đen rõ ràng vô cùng trong veo, toát lên cảm giác linh khí bức người.
Điền Thất lung lay một chút, ánh mặt trời sau lưng nàng xuyên qua tầng tầng cành lá cùng trái cây, bị cắt thành từng vết lốm đốm nhỏ vụn, chen qua đầu vai của người trên cây, rơi xuống mặt Kỷ Hành. Kỷ Hành không cẩn thận nhìn thẳng vào ánh mặt trời, tuy rằng ánh nắng đã yếu bớt nhưng hai mắt hắn vẫn bị đ.â.m đến nỗi cay xè, làm cho tầm mắt có chút mơ hồ, khiến cho dung nhan lung lay kia của Điền Thất càng có vẻ m.ô.n.g lung mà xa xôi. Khuôn mặt nàng nương ánh sáng vỡ vụn, lá xanh, quả đỏ lẫn vào nhau làm nổi bật lên, trái lại có một loại ý cảnh giống như “Mỹ nhân như hoa chỉ cách một đám mây”.
Kỷ Hành nâng tay dụi dụi mắt, rồi cúi đầu hồi thần. Thịnh An Hoài nắm chắc cơ hội, xin Hoàng thượng cởi xuống chiếc mũ cánh ve màu đen đã nghiêng ngả trên đầu trước.
Điền Thất thấy Hoàng thượng không lên tiếng, thành ra nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt, đành dứt khoát giấu mình sau cành lá không nhúc nhích, ý đồ để Hoàng thượng có thể quên mất nàng.
Đương nhiên đây là hy vọng hão huyền. Kỷ Hành chờ đôi mắt khôi phục lại bình thường, lập tức nói: “Điền Thất, xuống dưới.”
Điền Thất cảm thấy nếu lúc này nàng mà đi xuống thì e là sẽ bị trừng phạt, thế là không nhúc nhích: “Hoàng thượng, nô tài sợ độ cao…”
Sợ cao mà ngươi còn bò lên trên đó!
Kỷ Hành kéo kéo khóe miệng, đột nhiên dang rộng cánh tay: “Ngươi nhảy xuống dưới, trẫm có thể đỡ được ngươi.”
Điền Thất hoảng hồn hết sức: “Nô có tài đức gì…”
“Bớt nói nhảm, mau xuống đây!”
Điền Thất không dám nhảy thẳng vào lòng Hoàng thượng, đành phải nói: “Hoàng thượng, nô tài không tiện lắm, xin ngài lùi ra phía sau hai bước.”
Kỷ Hành không nghi ngờ nàng, thế là lui về phía sau hai bước, hai cánh tay vẫn bảo trì tư thế mở ra như cũ: “Mau chút!”
Kỳ thật cây anh đào này không hề cao mấy. Điền Thất tìm được một nhánh cây chắc chắn, bắt lấy nó rồi nhảy xuống. Cành cây dẻo dai co giãn rất tốt, giúp nàng giảm bớt một phần xung lực khi rơi. Lúc đôi chân của Điền Thất cách mai rùa của Đái Tam Sơn một chút thì nàng buông cành cây ra, nhảy đến trên mai rùa, nàng ngồi xổm hoãn một chút sức, liền xem như ổn. Tuy lòng bàn chân hơi run lên một chút nhưng cũng may đã rớt xuống an toàn.
Kỷ Hành thu tay lại, sắc mặt có chút âm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Thất bò xuống mai rùa, cười nịnh nọt sáp tới: “Hoàng thượng.”
Kỷ Hành hừ một tiếng, chẳng buồn đoái hoài đến nàng. Vốn dĩ hắn chẳng muốn trách phạt Điền Thất, song nơi đây là Từ Ninh cung, đám nô tài xung quanh đều là người của Thái hậu. Nếu chuyện này lọt vào tai bà, e rằng chẳng hay chút nào. Thế là Kỷ Hành liền ra lệnh cho hai tên thái giám ở Càn Thanh cung: “Mau áp giải hắn về Càn Thanh cung trước đi.”
Điền Thất hiểu rõ Từ Ninh cung chẳng phải nơi để một thái giám của Càn Thanh cung ồn ào khóc lóc cầu xin tha thứ, bèn ngoan ngoãn để hai tên thái giám áp giải đi.
Như Ý sốt ruột đến mức nắm chặt vạt áo của Kỷ Hành.
Kỷ Hành cũng chẳng muốn tên nhóc này lại đi cáo giác với Thái hậu, bèn dứt khoát xoay người ôm Như Ý lên, hai cha con uy phong lẫm liệt đuổi theo Điền Thất về Càn Thanh cung.
Vừa đến Càn Thanh cung, Điền Thất lập tức quỳ xuống, thuận theo mà thỉnh tội: “Hoàng thượng, nô tài đã biết lỗi rồi.”
Suốt quãng đường từ Từ Ninh cung về Càn Thanh cung, Kỷ Hành thực sự đã suy nghĩ rất nhiều. Điều quan trọng nhất là hắn lại bị dụ hoặc.
Hai người cách nhau chẳng mấy gần, Điền Thất chỉ đang hái anh đào, vẫn chưa hề có bất kỳ cử chỉ lả lơi nào, vậy mà Kỷ Hành lại phát hiện chính mình vẫn bị nàng dụ hoặc. Bất cứ hành động nhỏ nào của tiểu biến thái này cũng luôn có thể khiến hắn miên man bất định, không kềm chế nổi lòng mình. Từ trước, hắn còn có thể tự trấn an rằng vì Điền Thất thích hắn nên mới cố ý dụ hoặc hắn, nhưng giờ đây, Kỷ Hành không thể không thừa nhận, dù Điền Thất chỉ đứng bất động không lời, hắn vẫn bị dụ hoặc như thường.
Cứ như một lời ma chú, không cách nào thoát khỏi, cũng không cách nào khống chế.
Lại nhìn gương mặt “dầu mỡ không dính” của người trước mắt, Kỷ Hành chỉ thấy một sự mệt mỏi chưa từng có từ trước đến nay. Hắn không muốn tiếp tục loại giãy giụa và phản kháng vô nghĩa này nữa, hắn nhận thua.
Hắn thừa nhận, hắn không có lúc nào là không nhớ nhung nàng.
Hắn thừa nhận, dục niệm của hắn đối với nàng vẫn chưa hề ổn định, mà trái lại, càng lúc càng thêm sâu sắc.
Hắn thừa nhận, hắn hoàn toàn có thể g.i.ế.c nàng hoặc ban nàng cho kẻ khác, nhưng hắn không sao buông bỏ được.
Hắn thừa nhận…
Hắn thừa nhận, hắn cũng không đủ dũng khí để đối mặt với một bản thân như thế.
Cho dù không muốn, lại có thể làm thế nào đây? Sai chính là sai, không được đến chính là không được đến. Thay vì lại giãy giụa dây dưa thêm nữa, chi bằng sớm chút cắt đứt dứt khoát.
Kỷ Hành chợt thấy cả người như mây tan trăng sáng. Trước đây hắn quá đỗi do dự, không nỡ buông tay, kết quả là không thể giải thoát.
Thế là Kỷ Hành rốt cuộc nói với Điền Thất: “Từ hôm nay trở đi, ngươi rời khỏi Càn Thanh cung, hai mươi bốn nha môn tùy ngươi chọn, chỉ cần đừng lại xuất hiện trước mặt trẫm, rõ chưa?”
Ơ, đây giống như một tin tốt lành? Điền Thất dùng ngón trỏ khẽ cọ cằm, đôi mắt láo liên dò hỏi: “Hoàng thượng, chọn nơi nào cũng được sao?”
Kỷ Hành khẽ gật đầu.
Điền Thất liền khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nếu người đã chẳng muốn nhìn thấy nô tài đến thế, chi bằng đuổi ta ra khỏi cung đi, cũng tiện cho người rảnh mắt?”
Kỷ Hành híp mắt, “Ngươi muốn rời khỏi Hoàng cung ư?”
“Không phải.” Điền Thất không dám thừa nhận. “Nô tài không nỡ rời xa Hoàng thượng, lại làm sao nỡ rời khỏi Hoàng cung. Chẳng qua nô tài đã làm người thấy phiền, nên cũng không dám ở lâu trong cung, e sợ Hoàng thượng chán ghét, chi bằng đi được xa xa…”
Kỷ Hành ngắt lời nàng: “Ngươi muốn rời cung, đi dụ dỗ làm hư hỏng huynh đệ của trẫm, phải chăng?”
“Không phải…” Sao người còn nhắc đến chuyện này vậy, Điền Thất vô cùng ủy khuất.
Đúng lúc này, Như Ý nghe không rõ đầu đuôi, song vẫn cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, liền hỏi: “Điền Thất, ngươi đi đâu vậy? Còn trở về chăng?”
Kỷ Hành chỉ vào Như Ý rồi nói với Điền Thất: “Ngươi muốn rời cung, trước tiên hãy hỏi Như Ý có đồng ý hay không?”
Điền Thất không dám hỏi Như Ý. Nói thật, nghĩ đến việc rời khỏi Hoàng cung, điều Điền Thất không nỡ nhất chính là tiểu Như Ý. Đứa trẻ này đáng yêu đến thế, vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, một chút làm kiêu cũng không có, lại còn có thể để cho nàng thỏa thích trang điểm. Một đứa bé tốt như vậy thật khó mà tìm được đứa thứ hai. Điền Thất nhìn thấy Như Ý trợn đôi mắt to mang theo vẻ hiếu kỳ kèm chút u buồn nhìn mình, n.g.ự.c nàng lập tức có chút khó chịu, không biết nên nói thế nào với Như Ý.
Lại nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, Điền Thất biết chính mình tạm thời không thể rời đi, đành phải nói với Như Ý: “Điện hạ, nô tài chỉ là đổi chỗ ở, nhưng vẫn còn ở trong cung, chúng ta vẫn có thể cùng nhau chơi đùa mà.”
Như Ý giơ bàn tay béo múp míp vỗ vỗ lồng ngực, bắt chước dáng vẻ người lớn mà nói: “Dọa ta sợ c.h.ế.t khiếp.”
Kỷ Hành ôm Như Ý vào lòng, sai Thịnh An Hoài dẫn Điền Thất rời đi. Hắn nâng hai nách Như Ý, giơ lên hạ xuống, lắc lư trước mặt mình, cốt để ngăn khuất bóng lưng rời đi của người nọ.
Như Ý bị lúc cao lúc thấp tung lên quăng xuống, chơi đùa vô cùng tận hứng, không ngừng khúc khích cười. Tiếng cười trẻ thơ khoan khoái nhất thời quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn này. Kỷ Hành cũng liền tùy theo đó mà cất tiếng cười lớn, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua một tia vắng vẻ.