Ngày thứ ba chịu phạt ở phòng đánh canh, Điền Thất đã dần thân thiết với Vương Mãnh, cùng nhau chia sẻ lương thực, đổi thoại bản cho nhau, rồi ngồi chung một chỗ mà tán gẫu.
Vương Mãnh là nô tài của Tửu Thố Diện. Đừng thấy đây chỉ là một nha môn nhỏ mà xem thường, bởi đây chính là một trong những nơi dễ dàng kiếm chác. Bởi vậy, tuy cấp bậc của hắn không cao bằng Điền Thất, song số tiền bạc thu được lại khiến nàng phải ghen tị không thôi.
Tên tiểu tử này vì đắc tội với kẻ khác, nên mới bị tống cổ tới phòng đánh canh. Lý do này chính là một trong những nguyên cớ thường thấy để nội quan bị hoạch tội. Nếu so sánh ra, nguyên cớ bị hoạch tội của Điền Thất còn kinh khủng hơn nhiều.
Hoạch tội có thể hiểu là phạt.
Cái gì cơ? Va chạm thánh giá ư?!
Không riêng gì Vương Mãnh, ngay cả thái giám trông coi bọn họ nghe thấy cũng trợn trắng mắt, khẽ lắc đầu cảm thán cho số phận bất hạnh của Điền Thất. Tuy nhiên, dù thế nào thì nàng vẫn còn may mắn khôn xiết, đụng phải thánh giá mà không bị một roi nào, có thể thấy tiểu tử này vẫn chưa rơi vào đường cùng.
Ngược lại, nếu nói Hoàng thượng quá đỗi độc ác, trong đó ắt có duyên cớ: Chính là Hoàng thượng, người căm ghét thái giám đến tận xương tủy.
Sở dĩ căm ghét thái giám đến vậy, tất cả đều vì bóng ma Tiên đế đã lưu lại trong lòng người con trai này. Vị Tiên đế đã khuất kia, khi còn tại vị, bỏ mặc triều chính đã đành, người còn dung dưỡng một thế lực hoạn quan, khiến chúng ngày càng phát triển lớn mạnh, nắm trong tay trọng quyền, ngang nhiên tung hoành trong triều. Mọi quan lại muốn làm gì cũng đều phải xem sắc mặt của bọn chúng.
Thật là không ra thể thống gì!
Trong mắt đám hoạn quan chỉ biết vơ vét tiền tài, làm sao đủ năng lực trị lý quốc gia? Một khi được cầm quyền, tất lẽ dĩ ngẫu sẽ gây ra những việc táng tận lương tâm, khiến người người phẫn nộ thấu xương. Thuở trước, chư vị quan viên trong triều phải khổ học mười năm đèn sách, trải qua khoa cử gian nan. Đối với đám hoạn quan, bọn họ vừa ghen ghét vừa khinh thường, song bất đắc dĩ thay, vào những thời khắc then chốt, vẫn phải hạ mình lấy lòng đám ti tiện đó, quả là khổ sở khôn cùng.
Song, điều đó vẫn chưa phải là đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất phải kể đến một đại hoạn quan, kẻ đã lộng quyền che trời, thầm thông cấu kết với Quý phi nương nương đương triều. Ngày đêm ở sau lưng Hoàng thượng gièm pha, dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ Thánh thượng phế Thái tử, lập nhi tử của Quý phi nương nương lên ngôi vị Đông cung.
Vị Thái tử suýt nữa bị phế bỏ kia, chính là đương kim Thánh thượng hiện giờ.
Hiềm khích từ đó mà kết thành mối oán thù sâu nặng.
Bởi vậy mới nói, Hoàng thượng sao có thể có thiện cảm với đám hoạn quan ti tiện kia được?
Thế nên, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, điều đầu tiên người làm chính là thanh trừng thế lực hoạn quan. Lấy cớ đại hoạn quan đứng đầu mưu phản, toàn bộ đám thái giám cầm quyền không một ai thoát khỏi, đều bị xử trảm. Ngày hành hình hôm ấy, Đại Lý Tự khanh đích thân giám sát cuộc hành hình, người trong kinh thành đều đổ xô ra đường, chen chúc chiêm ngưỡng cảnh hoạn quan bị xử trảm. Trên triều đình và dưới dân gian đều không ngớt lời ca ngợi, uy danh của Hoàng thượng từ đó lẫy lừng khắp chốn. Dẫu mọi người không nói ra, nhưng đều ăn ý thầm hiểu một điều:
Thánh thượng quả thực còn uy dũng hơn bội phần so với Tiên Đế!
Khi Hoàng thượng đăng cơ chỉ mới mười tám tuổi, sau trận thanh trừng kinh tâm động phách ngày đó, người đã trực tiếp thâu tóm quyền hành về tay mình. Các đại thần trong triều sau khi chứng kiến những thủ đoạn quyết liệt của người, chẳng còn dám làm trái, chư vị lão thần đều hết mực cung thuận. Bởi vậy, dẫu Hoàng thượng là một thiếu niên thiên tử, song lại không gặp phải nan đề như những Hoàng đế mới đăng cơ khác: Làm sao để chung sống hòa mục với các lão thần quyền thế.
Cho đến năm nay, Hoàng thượng đã đăng cơ được ngũ niên. Ngũ niên qua, vạn vật biến thiên, song duy có một điều vẫn trường tồn bất diệt: ấy là sự chán ghét của người đối với hoạn quan.
Tóm lại, trong hoàn cảnh như vậy, Điền Thất chỉ bị Hoàng thượng phái đến phòng trống canh gác, đủ thấy người đã hạ thủ lưu tình biết bao.
Điền Thất cũng có chút kinh ngạc. Nàng hồi tưởng lại hành vi của mình ngày ấy: cầm long bào của Hoàng thượng lau nước mũi, lại ngủ một giấc say sưa ngay trước mặt người. Những hành vi đó đều là đại tội bất khả xá, dẫu có đầu rơi cũng là lẽ thường tình, cớ sao người lại khoan hồng đại lượng đến thế?
Khi sự việc phát sinh, có kẻ ưa tự thân tìm nguyên do, lại có kẻ thích từ người khác mà truy xét căn nguyên. Điền Thất lại chẳng thuộc hai loại đó, nàng chẳng màng ai đúng ai sai, chỉ ưa cẩn trọng dò xét để truy ra âm mưu.
...Hoàng thượng, chẳng lẽ người muốn kìm nén rồi giăng bẫy bắt kẻ khác sao!?
Bởi vậy nàng lập tức có chút bất an, rồi lại tự trấn an bản thân: Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn bận rộn vạn sự, sẽ chẳng rảnh rỗi đến độ đi tìm một tiểu thái giám để trút giận.
Vương Mãnh ngó chừng thấy vẻ mặt Điền Thất biến ảo khôn lường, chẳng biết suy nghĩ của nàng đã xoay vần bao lượt. Mắt thấy đã tới phiên đánh canh một, hắn thúc Điền Thất một cái: “Này, đến lượt đi đánh canh rồi!”
Hôm nay Điền Thất vẫn tới sớm như mọi hôm, song ban ngày nàng đã ngủ quá nhiều, e rằng sau nửa đêm sẽ không còn giấc ngủ. Bởi vậy nàng dứt khoát phất tay áo một cái: “Ngươi đánh đầu đêm đi! Cả đêm ta sẽ không cần ngủ nữa.”
Vương Mãnh cũng chẳng khách khí với nàng.
Đến tận phần ba canh năm, hết phiên trực, Điền Thất vội vã cắm mặt bước đi. Vương Mãnh đuổi theo, sánh bước bên nàng.
Thấy Điền Thất chẳng đoái hoài tới mình, Vương Mãnh thấp giọng cất lời: “Ngươi có biết không, ngươi sắp mất mạng rồi.”
Điền Thất chợt khựng chân lại, nàng đưa tay dụi dụi hai mắt, hỏi: “Là ta chưa tỉnh ngủ hay ngươi chưa tỉnh ngủ vậy?” Nói xong, nàng xoay người định đi tiếp.
Vương Mãnh đuổi theo, nói: “Ta cảm thấy ngươi là người lương thiện, bởi vậy mới ra tay tương trợ ngươi một phen.”
Điền Thất buồn ngủ rũ rượi, chẳng bận tâm những lời vớ vẩn của hắn. Bởi vậy Vương Mãnh cứ thế theo đuôi nàng đến sở Thập Tam, rồi vô cùng bất lịch sự xông thẳng vào phòng của Điền Thất.
Vừa vào phòng, hắn liền quay sang nói với Điền Thất: “Ngươi mau cởi thắt lưng ra.”
Bốp.
Chẳng màng suy tính, tay Điền Thất đã phản ứng nhanh hơn một bước, giáng xuống mặt hắn một cái tát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Mãnh ôm mặt, lộ vẻ ấm ức: “Chớ nói ngươi lại nghĩ ta muốn làm gì ngươi sao? Ngươi nghĩ một tên hoạn quan thì có thể làm gì được một tên hoạn quan khác ư?”
Điền Thất xoa xoa mũi mình, nhìn khuôn mặt hắn sưng vù lên, trong lòng không khỏi áy náy: “Thế rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi mau cởi thắt lưng xuống, để ta kiểm tra trước đã.”
Điền Thất đành nghe theo, cởi thắt lưng xuống đưa cho hắn.
“Kéo đâu?”
Nàng lại vươn tay đưa kéo cho hắn.
Vương Mãnh ngồi cạnh bàn, cắt từng đường chỉ thêu trên thắt lưng ra, rồi đập nhẹ lên mặt bàn, rũ ra một ít mạt phấn.
Điền Thất trong lòng có chút khó hiểu: “Đây là vật gì?”
Vương Mãnh chấm một ít mạt phấn đưa lên chóp mũi ngửi thử, lại nếm một ít, bắt đầu phân tích: “Trong này có chứa đào nhân, hồng hoa, là dược liệu gây ứ trệ kinh mạch; có xạ hương, tả diệp, thuộc tính hàn lương, gây tiết tả; có ban miêu, thương lục, đều là kịch độc. Ngoài những vị thuốc này, còn có thêm nhiều dược liệu khác, tán chế thành mạt phấn, nhét vào trong thắt lưng của ngươi.”
Tuy Điền Thất dẫu không thấu y lý sâu xa, song những lời đó vẫn khiến nàng hiểu rõ, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Vương Mãnh nhìn dung mạo nàng, khái quát mà nói: “Những vị thuốc này thảy đều có hại cho thai phụ, nguyên nhân khiến Tống Chiêu nghi sinh non, chính là tại đây.”
Hai chân Điền Thất rụng rời, nàng mò mẫm tìm ghế ngồi xuống, giọng run rẩy: “Vì cớ gì ngươi lại tường tận những thứ ấy? Liệu có xác thực chăng?”
Vương Mãnh gật đầu: “Nói thật với ngươi, gia đình ta từ nhiều đời đã hành y, sau này vì mắc phải trọng tội, ta mới bị sung vào cung làm hoạn quan. Những vị thuốc này, từ thuở nhỏ ta đã thuộc làu, dẫu nhiều năm chưa động đến, song vẫn phân biệt được rành rẽ.”
Điền Thất nhìn chằm chằm chiếc thắt lưng bị tháo ra trên bàn, ruột gan lạnh buốt. Chính là nàng, chính là nàng đã hại c.h.ế.t Tống Chiêu nghi. Tống Chiêu nghi đối đãi với nàng ân cần như thế, thế mà nàng lại là kẻ mang họa, tựa như rước sói vào nhà vậy.
Thế thái nhân tình nơi thâm cung vốn lạnh lẽo, lòng người khó dò, những tính toán âm thầm lại càng nhiều hơn. Dẫu cho Điền Thất tiếp cận Tống Chiêu nghi có mục đích riêng, song vẫn một lòng tận tâm hầu hạ vị chủ tử này. Giờ đây bất chợt nhận ra kẻ đoạt mạng Tống Chiêu nghi lại chính là mình, Điền Thất cảm thấy tạo hóa thật biết trêu ngươi. Gò má có chút ngứa ran, nàng đưa tay khẽ chạm, hóa ra là những giọt nước mắt lăn dài.
Vương Mãnh thở dài, mà rằng: “Ngươi đừng vội bi lụy làm gì, trước mắt phải nghĩ cách đối phó ra sao!” Hắn khẽ gẩy gẩy chiếc thắt lưng: “Ngươi đã bị kẻ khác lợi dụng, giờ đây dù có trăm miệng cũng khó lòng biện bạch. Chẳng may vật này lọt vào mắt Hoàng thượng, e rằng ngươi có mười cái đầu cũng khó giữ trọn.”
Điền Thất quệt ngang mặt, nàng cầm chiếc thắt lưng lên, khẽ giũ mạnh, từng đợt bột phấn trắng liền rơi lả tả.
Một lớp bột phấn được giấu kín trong thắt lưng, dẫu giũ thế nào cũng chẳng thể sạch hết. Điền Thất siết chặt chiếc thắt lưng, nhìn Vương Mãnh nói: “Đa tạ ngươi.”
Vương Mãnh khẽ phẩy tay áo: “Chẳng cần khách sáo làm gì. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không tiết lộ cho bất kỳ ai đâu.”
Điền Thất gật đầu: “Ta đã rõ.” Nếu hắn có ý hại nàng, hẳn đã chẳng nói cho nàng hay.
Chuyện tiếp theo Vương Mãnh không muốn nhúng tay vào, liền cáo từ rời đi. Điền Thất lúc này chẳng còn tâm trạng nào mà ngủ nghỉ, nàng đăm đắm nhìn chiếc thắt lưng đến ngây người, tư lự không ngừng.
Chiếc thắt lưng này do chính sư phụ Đinh Chí trao tặng nàng. Khi nàng được đề bạt lên chức giám thừa, chính Đinh Chí đã thay nàng đi lĩnh y phục mới.
Đinh Chí là thân cận của Đức phi.
Đức phi không được sủng hạnh, song Tống Chiêu nghi lại được sủng ái tột bậc. Đức phi không con nối dõi, còn Tống Chiêu nghi lại có cốt nhục.
Điền Thất không dám suy nghĩ thêm nữa. Dẫu danh tiếng Đinh Chí không mấy tốt đẹp, nhưng ông ta và nàng đã có bảy năm nghĩa thầy trò, lẽ nào ông ta có thể nhẫn tâm đẩy nàng vào chốn lầm than như vậy!
Nhưng trong hoàng cung này, ngoài tiền bạc và quyền lực ra, còn điều gì có thể tin cậy được nữa chăng? Ngay cả phụ tử, huynh đệ còn có thể đấu đá, tàn sát lẫn nhau, huống hồ là tình thầy trò?
Nhưng nếu chỉ dựa vào một chiếc thắt lưng mà kết luận Đinh Chí đã lợi dụng nàng, e rằng chưa thỏa đáng. Điền Thất lại chẳng thể cầm chiếc thắt lưng này mà chất vấn ông ta, mà dẫu có đi, há chẳng phải tự dâng đuôi vào tay kẻ khác ư?
Thôi vậy, chuyện sư phụ, tạm thời gác lại. Trước mắt, việc quan trọng nhất là phải giải quyết chiếc thắt lưng này ra sao. Giũ mãi không sạch, giặt cũng chẳng thể tinh tươm — cho dù có giặt sạch đến đâu, người trong nghề vẫn thừa sức nhận biết.
Biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc, nhưng y phục và đồ dùng hàng ngày phát cho nội quan đều có quy chế rõ ràng. Thắt lưng của giám thừa và thắt lưng của bọn nội thị hầu hạ vua chúa không hề giống nhau. Nàng mang chiếc này đi hủy, thì lấy đâu ra một chiếc y hệt như thế này? Lẽ nào đến Châm Công Cục mà xin một chiếc khác? Làm vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai!
Điền Thất đột nhiên nghĩ tới một vấn đề kinh hoàng tột độ: Giờ đây nàng đang bị kẻ khác lợi dụng, nếu kẻ đã lợi dụng nàng nay lại quay lưng tố cáo, vậy nàng phải xoay sở ra sao? Làm đao cho người ta c.h.é.m xong, nay lại thành miếng thịt béo để mặc người xẻ thịt sao?
Bất kể nàng có tội hay vô tội, chỉ cần chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, mạng nhỏ của nàng sẽ tan tành tại chỗ. Cho dù Hoàng thượng có yêu dân như con đến mấy, cũng tuyệt đối không tha thứ cho nàng.
Xét tới thái độ của Hoàng thượng lúc này – kẻ giật dây phía sau cũng rất cần một miếng thịt dê béo bở để thế tội.
... Giờ đây biết phải làm sao!
Điền Thất cảm thấy tựa như đang đứng trên lưỡi d.a.o sắc bén, mạng nhỏ bé không ngừng chao đảo trong hiểm nguy.