Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 44



 

Điền Thất quả nhiên là người giữ lời, nàng liền kéo Vương Mạnh tới phủ Phương Tuấn để khám bệnh cho lão phu nhân Phương. Vương Mạnh thao thao bất tuyệt giảng giải một hồi, còn ba người khác ở đó thì ai nấy đều chẳng hiểu được mảy may.

 

Lão phu nhân Phương nghe xong, liền nói với nhi tử mình: “Vị y sĩ này quả thực lắm lời vô ích.”

 

Vương Mạnh chẳng để bụng, liền ngay tại chỗ kê ra một đơn thuốc, định ra bước đầu của liệu trình điều trị. Liệu trình này vô cùng phức tạp, bao gồm việc uống thuốc thang, dùng thuốc ngâm chân, và cả châm cứu nữa. Điền Thất nghi hoặc, cho rằng Vương Mạnh chẳng nghĩ ra được phương kế nào khác, bèn đem hết thảy các phương pháp ra thử một lần, thế là nàng liền kéo hắn tới chỗ khuất hỏi nhỏ: “Có thể chữa khỏi thật chăng?” Lần liệu trị này liên quan đến mấy ngàn lượng bạc chứ!

 

“Chẳng dám chắc.” Vương Mạnh chính mình cũng chẳng thể nói lời khẳng định: “Ta đây chưa từng trị qua chứng bệnh nặng như thế này. Trước cứ liệu trị nửa năm xem sao, có lẽ khi ấy sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”

 

Thế là Điền Thất cũng chẳng nói thêm lời nào. Bởi vì dáng vẻ của nàng tràn đầy sức sống, lão phu nhân vừa thấy liền sinh lòng yêu mến, thành ra kéo nàng lại trò chuyện đủ thứ chuyện trên đời, chẳng chịu để nàng rời đi. Lại còn khen ngợi tâm địa Điền Thất hiền lành, rồi trách mắng nhi tử mình chẳng có tiền đồ. Tiêu chuẩn đánh giá một nam nhân có tiền đồ của vị lão phu nhân này, ấy chính là xem thê tử cùng con cái của kẻ ấy có được sống an ổn chăng. Ở phương diện này, Phương Tuấn hiển nhiên chẳng đạt tiêu chuẩn, y chỉ đành lặng lẽ lắng nghe mẫu thân quở trách.

 

Điền Thất bèn chuyển hướng sang hỏi han: “Hiện tại Phương huynh đang làm nghề gì?”

 

“Trước kia y luôn cùng người ta ẩu đả tranh chấp, sau này đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn như xưa, liền chỉ làm một vài công việc vặt vãnh qua ngày cho người khác.”

 

Điền Thất nghĩ trong lòng, thân thủ Phương Tuấn xem ra không tệ, làm người cũng coi là thành thật, chẳng bằng đưa y đến Bảo Hòa Tiệm làm tạp dịch, kiêm thêm việc trông cửa, giữ gìn an ninh, một người có thể đảm nhiệm vài phần việc. Nghĩ đến đây, nàng liền hỏi Phương Tuấn có nguyện ý đến Bảo Hòa Tiệm kiếm kế sinh nhai chăng. Phương Tuấn vốn chẳng muốn đi, song mẫu thân y lại hết mực khuyến khích, khiến y chẳng biết làm sao, đành phải thuận theo.

 

Những người có liên quan đến việc này, ai nấy đều chẳng thể ngờ, quyết định này sẽ thay đổi vận mệnh của không ít người.

 

Từ khi Điền Thất rời cung lâu ngày, cả ngày nàng đều cùng Kỷ Chinh, Trịnh Thiếu Phong và những người khác giao du. Đường Thiên Viễn cũng gia nhập vào đội ngũ của họ, bốn người quây quần cùng một chỗ ăn uống tiêu khiển, vô cùng vui vẻ thoải mái. Chỉ là thời gian tụ tập của bọn họ cũng chẳng nhiều nhặn gì, bởi Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn còn phải chuẩn bị cho kỳ thi Hương năm nay. Đường Thiên Viễn vốn tài năng đã có thừa, chẳng cần tốn công phí sức gì nhiều, hắn đây chỉ phí sức giám sát Trịnh Thiếu Phong học thuộc lòng và trau dồi văn chương. Điền Thất cũng vì công danh của họ mà tận tâm, chủ yếu là cổ vũ tinh thần: Đem chú họa mi trắng ra uy h.i.ế.p Trịnh Thiếu Phong phải ngoan ngoãn đọc sách.

 

Trịnh Thủ phụ cũng vì tiền đồ của nhi tử mà dốc sức thực hiện nỗ lực. Ví dụ như, một khi Trịnh Thiếu Phong lười nhác, phụ thân hắn liền đuổi theo đánh đòn. Chẳng qua, Trịnh Thủ phụ chẳng đánh vào đầu con mình, bởi đi thi còn phải động đến đầu óc, vì thế ngài ấy bèn đổi sang đánh vào mông.

 

Trịnh Thiếu Phong khổ sở không sao kể xiết. Khoảnh khắc duy nhất được thư thả chính là lúc cùng Điền Thất và những người kia ra ngoài chơi đùa, song ấy cũng là nhờ có Đường Thiên Viễn dẫn ra, nếu không một mình hắn chẳng thể bước chân ra khỏi cửa.

 

Từ đây, cấp bậc của những bằng hữu mà hắn giao du, một đường thăng tiến. Hắn muốn đặt cho nhóm bốn người bọn họ một biệt hiệu, cốt để khiến người khác vừa nghe tên đã khiếp vía kinh hồn. Điền Thất cũng lấy làm thú vị, giơ cả hai tay tán đồng, song gọi là gì bây giờ đây?

 

“Hay là gọi Tứ Đại Tài Tử?” Trịnh Thiếu Phong đưa ra ý kiến. Lời vừa dứt, ánh mắt khinh bỉ của ba người khác liền đổ dồn tới, tựa mũi tên nhọn xuyên thấu lòng hắn. Có Trịnh Thiếu Phong ở đây, trình độ tài nghệ trung bình của tiểu đội này liền sụt giảm không phanh, quả thực chẳng kham nổi danh xưng ấy.

 

“Tứ Đại Kim Cương thì sao?” Điền Thất hỏi.

 

Cả đám nhìn nhau, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo tinh xảo, xinh đẹp vô song, quả thực chẳng tìm được lấy nửa điểm liên quan nào với danh xưng “Kim Cương”. Điền Thất và Kỷ Chinh thì không cần nói. Đường Thiên Viễn tuy rằng khí khái anh hùng ngút trời, song cũng chẳng phải cao lớn cường tráng. Người duy nhất tiếp cận danh xưng này trong bốn người bọn họ chỉ có Trịnh Thiếu Phong, song hắn chẳng qua cũng chỉ có ngũ quan thanh tú rõ nét mà thôi, nhìn qua cũng chẳng có được cái khí thế oai dũng như danh xưng “Kim Cương”.

 

“Ta thấy gọi là ‘Tứ tiểu bạch kiểm’ có lẽ càng xác đáng hơn nhiều.” Trịnh Thiếu Phong châm chọc nói: “Ta đây chơi với các ngươi, e rằng cũng đành bị liên lụy mà thành tiểu bạch kiểm mất thôi.”

 

Đường Thiên Viễn nói: “Chẳng bằng gọi là ‘Kinh Thành Tứ Hữu’.”

 

Trịnh Thiếu Phong và Điền Thất đều cảm thấy cái danh hiệu này chưa đủ lẫy lừng. Kỷ Chinh cũng chẳng nghĩ ra được biệt hiệu nào hay hơn, bởi vậy việc đặt tên cứ thế bị đình hoãn. Nào ngờ, bốn người bọn họ thường xuyên cùng nhau xuất hiện, vô tình thu hút sự chú ý của mọi người, dần dà liền được thiên hạ gán cho một danh xưng: Kinh thành Tứ công tử.

 

Sức mạnh của quần chúng luôn thật vĩ đại, bất luận các vị công tử có ưng thuận hay không, danh xưng này vẫn cứ nghiễm nhiên được chấp nhận.

 

Bốn người cùng tiến cùng lui, thanh danh ngày càng vang xa. Kinh thành Tứ công tử đều xuất thân từ dòng dõi hiển hách, lại thêm phong thái phóng khoáng, tài hoa lỗi lạc, khiến người người ngưỡng mộ, kẻ si tình càng lúc càng đông đảo. Biết bao giai nhân nhao nhao lấy Kinh thành Tứ công tử làm tiêu chuẩn kén phu quân; ngay cả các kỹ nữ lầu xanh, nếu may mắn được cùng một trong số họ có chút dây dưa, địa vị cũng tức khắc thăng hoa. Đáng tiếc, bốn vị công tử này lại chẳng mặn mà với chốn hoa nguyệt. Ngay cả Trịnh Thiếu Phong, người được cho là phong lưu nhất, cũng chỉ gọi các cô nương đến để uống rượu đánh bài mà thôi.

 

Nhưng mà nói gì đi nữa, các nàng dẫu không thể quyến rũ được các chàng, chẳng lẽ lại không thể thêu dệt nên lời đồn sao? Nhất thời, kẻ thì nói từng cùng Đường Thiên Viễn, một trong Tứ công tử, ngâm thơ đối phú; người kia lại quả quyết đã cùng Ninh Vương gia Kỷ Chinh của Tứ công tử thâu đêm tâm tình. Thậm chí có kẻ còn mạnh miệng tuyên bố từng cùng Điền Văn Hào của Tứ công tử "mời cốc da"…

 

"Mời cốc da" nghĩa là gì? Ấy chính là cách dùng môi chạm môi để đút rượu. Điền Thất vừa nghe đến lời đồn đãi này, liền kinh hãi đến hồn phi phách tán. Đêm đó, nàng làm cả một giấc ác mộng dài, mơ thấy một tên dạ xoa không rõ giới tính cứ đuổi theo nàng đòi hôn môi. Nàng cứ thế chạy, chạy mãi một đêm, tuy được ngủ nhưng lại mệt đến rã rời!

 

Không nhắc chuyện tầm phào nữa, hãy nói chuyện trước mắt. Kinh thành Tứ công tử đang hưởng thụ cảnh phong quang vô hạn, lúc này họ đang ở một tửu lâu uống rượu. Tửu lâu này chuyên bán các món ăn Lĩnh Nam. Vì người Lĩnh Nam ở kinh thành chẳng nhiều, dân bản xứ lại không mấy ưa khẩu vị này, nên tửu lâu này làm ăn vẫn luôn dở dở ương ương. Chẳng qua, được cái là nơi đây trang hoàng rất tao nhã lịch sự, món ăn cũng vô cùng tinh xảo. Kỷ Chinh đặc biệt yêu thích nơi này.

 

Lĩnh Nam: Vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc.

 

Theo thói quen của Trịnh Thiếu Phong, giờ này hắn ắt hẳn phải đang sờ mấy ván bài mã điếu cho đỡ thèm. Nhưng may nhờ ba người còn lại, hắn sắp sửa cai được cái chứng nghiện bài bạc này. Thế nào là liên tiếp thua bài? Ngươi chỉ cần lần lượt cùng một trong ba người kia đánh bài một lần, sẽ khắc ngộ ra được nhiều điều thâm thúy. Trịnh Thiếu Phong không ngừng bị ba người họ "ngược đãi", dần dần đánh mất ý chí chiến đấu. Cứ thấy bài mã điếu là lòng dạ hắn lại quặn thắt, đến cả một nơi nào đó cũng nhức nhối, dứt khoát chẳng thèm chơi nữa.

 

Không thể đánh bài, chỉ uống rượu ăn cơm thật vô vị, chi bằng tìm chút tiêu khiển. Thế là Trịnh Thiếu Phong liền sai người gọi một vị cô nương trong lầu xanh đến hát một bài dân ca. Khi cô nương được tiểu nhị dẫn lên lầu, nàng ta vô tình gặp Tôn Phiền. Thật khéo, cô nương này từng được Tôn Phiền bao nuôi. Nàng ta có vẻ không biết điều, tuy gặp cố nhân nhưng vì được Tứ công tử mời gọi nên liền tỏ ra vênh váo tự đắc.

 

Trong số Tứ công tử này, có một người là kẻ thù không đội trời chung của Tôn Phiền. Một người là con trai của đối thủ truyền kiếp với cha hắn. Một người thì lại luôn chống lưng cho kẻ địch của hắn. Còn Trịnh Thiếu Phong, tuy từng kết giao nhưng nay lại chẳng thèm đoái hoài đến hắn… Một tổ hợp như vậy, quả thực là hội tụ tất cả những kẻ mà Tôn Phiền chán ghét. Hỏi sao lúc này hắn có thể vui vẻ cho nổi?

 

Đã thế, người phụ nữ mà hắn từng đêm ân ái, lại đang không ngừng tâng bốc bốn vị công tử kia.

 

Tôn Phiền liếc nhìn phía sau, hôm nay hắn cũng mang không ít thuộc hạ theo, trong đó còn có hai người xuất thân từ võ tướng thế gia. Thà rằng cứ đi gặp Điền Thất một lần. Hắn không phải kẻ ngu, ba người kia hiển nhiên không thể trêu chọc, cũng chẳng thể động đến. Hắn chỉ cần tìm cách "thanh lý" Điền Thất là được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đoạn, Tôn Phiền liền cùng vị cô nương hát dân ca kia bước thẳng đến nhã phòng.

 

Trong phòng, Điền Thất đang dùng một kiểu cách độc đáo để khích lệ Đường Thiên Viễn: "Dẫu phụ thân huynh giờ đây có phần bị Tôn Tòng Thụy lấn át, nhưng huynh đệ không cần lo lắng. Hậu duệ của phụ thân huynh vẫn cao hơn hẳn hậu duệ của Tôn Tòng Thụy, tài giỏi hơn rất nhiều."

 

Đường Thiên Viễn cười đáp: "Điền huynh quá khen rồi." Nói rồi, y giơ ly rượu lên, uống cạn.

 

Điền Thất không uống rượu, chỉ nói thêm: "Thiên hạ đều ca ngợi Tôn Tòng Thụy là quan thanh liêm, chính trực. Nhưng ta thấy rõ, kẻ mua danh cầu lợi, đạo đức giả nhất lại chính là hắn."

 

"Ồ? Sao huynh lại nói vậy?"

 

"Chính hắn không tham, nhưng môn sinh của hắn thì có. Học sinh Tiền Tôn của hắn ở sở muối Giang Tây chẳng phải đã tham ô không ít bạc sao? Tôn Tòng Thụy nếu thật sự thanh liêm, cớ sao không quản lý, quan tâm đến học sinh của mình, mà còn dung túng cho hắn làm càng ngày càng lớn? Ta nói cho huynh hay, hắn không chỉ mua danh cầu lợi, hắn còn…"

 

Nói đến đây, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên cắt ngang lời nàng: "Ngươi nói cái gì?!"

 

Tôn Phiền rốt cuộc không thể chịu đựng nổi những lời vu cáo của tên "không chim" này dành cho phụ thân mình. Hắn một cước đá văng cánh cửa phòng. Những kẻ theo sau tức khắc ùa vào, trong phòng nhất thời kiếm tuốt vỏ, cung giương dây.

 

Tính tình của Trịnh Thiếu Phong vốn dĩ đã nóng nảy, lại thêm kỳ thi cận kề, khiến lòng dạ càng thêm bực bội bất an. Vừa gặp động tĩnh này, hắn lập tức cho rằng đối phương cố tình gây sự, thế là chẳng đợi ai kịp phản ứng, hắn đã ra tay trước.

 

Tình thế bấy giờ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Tôn Phiền không ngừng đuổi đánh Điền Thất, Trịnh Thiếu Phong liền xông lên đỡ đòn, phản công. Hai người trẻ tuổi xuất thân từ gia đình võ tướng, vốn là bằng hữu thân thiết với Tôn Phiền, nay thấy có cơ hội tỷ thí liền không muốn để bản thân chịu thua thiệt, thế là cũng nhào vào tham chiến. Một vài kẻ đi theo sau, có kẻ hiếu chiến, có kẻ ỷ vào thế lực Tôn gia, cộng thêm gia đinh Tôn Phiền tự mình dẫn theo, đều đồng loạt xông lên hỗ trợ.

 

Người trong phòng quá đông đúc, quyền cước khó mà thi triển hết, chiến trường dần dần chuyển ra bên ngoài đại sảnh. Điền Thất nhận ra, người vô dụng nhất trong đây lại chính là nàng. Các nam nhân ở Đại Tề triều đều coi trọng văn võ song toàn, Trịnh Thiếu Phong thì khỏi phải nói. Ngay cả Kỷ Chinh và Đường Thiên Viễn cũng đều tinh thông võ nghệ đôi chút, không hề là kẻ hữu danh vô thực. Nhất là Đường Thiên Viễn, ra tay vô cùng tàn nhẫn, hắn chẳng biết từ đâu nhặt được một cây côn gỗ, chuyên nhắm vào đốt ngón tay đối phương mà đập, hạ gục tên này đến tên khác. Xem ra kinh nghiệm tác chiến của hắn vô cùng phong phú. Vốn là một công tử nhà quyền quý nho nhã lại thoắt cái biến thành kẻ lưu manh du côn, khiến người ta phải ngán ngẩm lắc đầu.

 

Tinh lực của Kỷ Chinh chủ yếu đều dồn lên người Điền Thất, bảo vệ nàng. Điền Thất dù được Kỷ Chinh che chở nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng, dùng tay đ.ấ.m đá cũng hạ gục được vài tên. Nàng thấy một kẻ ngã xuống đất, liền giơ ghế lên bổ xuống. Đập xong, nàng mới nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của đối phương. Điền Thất tập trung nhìn kỹ, người nằm trên mặt đất đúng lúc chính là Tôn Phiền. Giờ phút này, sắc mặt hắn trắng bệch, đau đớn đến gần như bất tỉnh.

 

Mấy kẻ tùy tùng vội vàng xông tới dìu Tôn Phiền đi, trước khi rời đi không quên cảnh cáo Điền Thất hãy đợi đấy.

 

Trận ẩu đả cứ thế mà kết thúc. Trong lòng Điền Thất kinh hãi khôn nguôi, nếu Tôn Phiền thực sự có chuyện gì, Tôn Tòng Thụy chạy đến trước mặt Hoàng thượng tấu một bản cáo trạng, e rằng nàng thực sự sẽ gặp họa sát thân.

 

Kỷ Chinh an ủi nàng: “Không sao đâu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Tôn Phiền là do ta đánh.”

 

Điền Thất có phần do dự. Theo lý thuyết, nàng không thể làm kẻ hèn nhát rụt đầu, nhưng mà nếu thực sự vươn đầu ra, liền bị người ta trừng trị. Vương gia là em trai ruột của Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể làm gì hắn?

 

Lúc này, chủ quán tửu lầu mới dám xuất đầu lộ diện, giữ bọn họ lại không cho rời đi. Tửu lầu của lão bị phá hoại thành ra nông nỗi này, khách khứa đều bị dọa chạy sạch, vậy việc buôn bán của lão biết tính sao đây. Kỷ Chinh vốn là một người biết lẽ phải, liền đồng ý bồi thường theo giá thị trường.

 

Chủ quán lại không chịu: “Nói thật, tửu lầu này của ta vốn định sang nhượng, hôm nay vốn không dễ dàng hẹn được người tới xem, nay lại bị các vị dọa cho bỏ chạy. Nếu vị khách kia không mua, chẳng bằng ngài mua nó thì sao?”

 

Mấy người chưa từng gặp phải tình huống trớ trêu như vậy, chỉ vì một trận ẩu đả mà lại phải mua cả tửu lầu. Bọn họ đâu biết, chủ quán này vốn là người Lĩnh Nam, mở ra quán ăn này dù việc làm ăn không mấy phát đạt nhưng cũng đủ để kiếm lời. Chỉ vì ở quê có việc gấp phải quay về, nhất thời không thể xoay xở được, nên lão muốn sang nhượng nó đi. Vị trí này vốn không tệ, nhưng vừa khéo mấy ngày trước tửu lầu lại vướng vào một vụ kiện tụng liên quan đến án mạng, thế là càng khó mà trao tay. Giá cả cứ thế rớt thê thảm, mãi mới có người bằng lòng đến xem, nào ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện ẩu đả gây rối, khiến giao dịch bị đổ bể.

 

Mấy người tham gia ẩu đả cũng không phải hạng du côn lưu manh tầm thường, mà từng người đều là con em quan lại nhà tướng, chủ quán không dám hó hé nửa lời, đành phải chờ xong việc mới dám ra mặt.

 

Kỷ Chinh cũng không định mua tửu lầu, chẳng qua nơi này vị trí rất tốt, nếu như cẩn thận sửa sang lại, chắc chắn sẽ có lợi mà không hề thua thiệt, thế là hắn hỏi: “Tửu lầu này của ngươi giá bao nhiêu tiền?”

 

“Ta thương lượng với người ta là ba ngàn lượng bạc, nếu ngài thành tâm muốn mua, ta lại bớt cho ngài năm trăm lượng.”

 

Giá tiền này coi như chấp nhận được, Kỷ Chinh gật đầu một cái, hỏi Điền Thất: “Hai ngày trước chẳng phải ngươi từng nói muốn tìm một chút việc làm bên ngoài hay sao?”

 

“Hả? À.” Điền Thất gật đầu. Nàng quả thật đã nói qua như thế, nhưng hiện tại trong đầu nàng giờ đây chỉ nghĩ đến việc Tôn Tòng Thụy tấu chương thì phải làm sao.

 

“Chẳng bằng ngươi mua nơi này đi, sau này chúng ta ăn uống cũng không cần phải chi tiền.” Trịnh Thiếu Phong đưa ra ý kiến.

 

Điền Thất lại ngơ ngác gật đầu lia lịa.

 

Cứ như thế mà nàng hồ đồ mua lại cả tửu lầu.

 

Đến chiều, Điền Thất đi đến tiệm Bảo Hòa trong cung. Nàng ở tiệm Bảo Hòa kinh doanh đồ cổ, phải tất tả ngược xuôi trong ngoài cung, cho dù trong Hoàng cung không có việc gì làm thì cũng phải đến đúng giờ điểm danh.

 

Tiệm Bảo Hòa nằm chênh chếch giữa hai dãy nhà, một phía hướng về đông lục cung, phía bắc, còn căn thứ hai nằm ở phía tây lại có một cửa nhỏ, có thể thông sang Ngự hoa viên. Nơi này là chỗ các thái giám tập trung làm việc, các chủ tử hiếm khi lui tới. Điền Thất đâu ngờ lại có thể gặp Hoàng thượng ở nơi này.

 

Chính Kỷ Hành cũng không ngờ tới, tại sao lại vô tình tản bộ đến nơi này, rồi lại vô tình gặp được Điền Thất.