Yến tiệc tại Ninh vương phủ náo nhiệt đến tận khuya.
Đến cuối cùng, ngay cả Đường Thiên Viễn cũng uống có chút nhiều, hắn bẻ một cành cây đứng múa kiếm dưới ánh trăng. Thân ảnh phiêu dật, trường bào màu sương trắng tung bay theo ánh trăng, tựa như tiên nhân lạc phàm.
Tiếc nuối thay, người xem chỉ có một mình Kỷ Chinh, hai người khác đều đã say bất tỉnh nhân sự. Ngoài ra, Kỷ Chinh còn kiêm nhiệm làm nhạc đệm và ngâm xướng. Hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, rồi cất tiếng ngâm xướng Sở từ (1) đầy cảm xúc.
(1) Bài Sở từ (Bốc Cư) tương truyền là của Khuất Nguyên, nhưng thực tế chỉ là truyền thuyết do người nước Sở ghi lại để tưởng niệm ông sau khi ông đã qua đời.
Sau khi múa kiếm xong, cơn say của Đường Thiên Viễn vơi bớt chút, cũng đã đến lúc nên trở về.
Kỷ Chinh thấy đêm đã khuya, lại có người say rượu, bèn dứt khoát để ba người bọn họ ở lại nghỉ đêm. Dù sao ở Vương phủ đâu thiếu phòng ốc. Đường Thiên Viễn cũng không chối từ, theo tên sai vặt dẫn đi phòng khách.
Kỷ Chinh tiếp tục chỉ huy người khiêng Trịnh Thiếu Phong đi, thấy bọn sai vặt đang định tiến tới nâng Điền Thất, thì hắn kêu bọn họ lui xuống, sau đó tự mình đi đến bế Điền Thất lên.
Nàng trong lòng nhẹ như không, mềm mại vô ngần, toàn thân còn tỏa ra hơi ấm dịu dàng. Kỷ Chinh chỉ cảm thấy luồng hơi ấm ấy men theo tứ chi kề sát, truyền khắp châu thân hắn, thiêu đốt đến nỗi hơi rượu trong bụng thẳng tắp xộc lên đại não, khiến tâm trí vốn thanh tỉnh cũng bởi vậy mà trở nên say chếnh choáng.
Quả thực, men rượu chưa kịp say đã vì người mà đắm say.
Hắn ôm Điền Thất đi đến phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn, bước chân thật nhẹ nhàng, khoan thai mà chậm rãi, tựa như đang dạo bước.
Nhưng mà dù có chậm đến đâu cũng phải tới đích, hắn rốt cuộc cũng đi vào phòng ngủ, đặt Điền Thất ở trên giường. Điền Thất ngồi trên giường muốn ngả về phía sau nằm xuống, Kỷ Chinh vội vàng đỡ lấy, ôm nàng tựa vào lòng mình.
“Kỳ lạ thay, cớ sao ta cứ mãi vì nàng mà động lòng?” Kỷ Chinh khẽ cười, bàn tay đang ôm ở đầu vai Điền Thất vỗ nhè nhẹ: “Còn nàng thì sao?”
Điền Thất vô thức khẽ cựa quậy trong vòng tay hắn.
Kỷ Chinh lại ôn tồn nói: “Nàng không có phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, nhưng nàng còn có ta. Ta thương nàng, vẫn nguyện ý ở bên nàng, bảo hộ nàng. Điền Thất, nàng có bằng lòng theo ta không?”
Điền Thất chẳng đáp lời. Đầu óc nàng lúc này như quay cuồng, một hồi ong ong rung động bên tai khiến nàng khó chịu nhíu chặt đôi mày.
Người trong lòng nằm gọn trong ngực, Kỷ Chinh dẫu có trăm ngàn ý nghĩ cũng thấu hiểu hiện tại chưa phải thời cơ. Bởi vậy, hắn ra sức kìm nén dục niệm đang trào dâng trong tim. Tuy thế, hắn vẫn muốn nếm chút mật ngọt, bèn nâng cằm Điền Thất lên, khẽ mổ nhẹ một cái lên môi nàng.
Điền Thất nào hay mình vừa bị trêu chọc, chỉ lơ đãng chép chép miệng.
Kỷ Chinh một lần nữa cúi đầu, áp môi mình lên môi nàng. Lần này, hắn không hề dễ dàng rời đi, mà nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đối phương, chậm rãi day dứt l.i.ế.m mút, tựa hồ đôi cá nhỏ đang nô đùa. Đôi môi của Điền Thất bị ép đến khó chịu, nàng khẽ nhíu mày ngửa đầu về sau, nhưng Kỷ Chinh cứ thế từng chút một truy đuổi, mải miết ngậm lấy môi nàng không buông, cho đến khi nàng chẳng còn đường tránh né.
Điền Thất hô hấp dần trở nên khó nhọc, đành phải hé môi.
Kỷ Chinh liền chớp lấy thời cơ. Hắn tựa một con rắn mềm mại lách mình vào hang, chiếc lưỡi tinh xảo lướt vào khoang miệng Điền Thất, triền miên càn quét.
Điền Thất thật sự chẳng rõ bản thân đang gặp phải chuyện gì. Có một vật lạ lấp đầy khoang miệng khiến nàng cực kỳ khó chịu, chẳng thể phun ra. Nàng cau mày, dốc sức dùng lưỡi mình đẩy vật kia ra ngoài. Nào ngờ, hành động đó lại vừa vặn hợp ý Kỷ Chinh, trái tim hắn điên cuồng đập rộn, tựa hồ muốn nuốt trọn hồn phách Điền Thất vào lòng.
Chỉ chốc lát sau, cả hai đều thở dốc hổn hển. Một người vì nghẹt thở, người kia cũng vì khao khát đến nghẹt thở…
Kỷ Chinh sợ mình ở lại lâu e sẽ chẳng khống chế nổi bản thân. Hắn không muốn thừa lúc người ta đang hoạn nạn mà làm càn, đành phải đặt Điền Thất xuống, giúp nàng tháo giày, đắp chăn cẩn thận.
Sáng hôm sau, khi Điền Thất tỉnh giấc, nàng thấy khoang miệng đắng chát, đầu hơi nhức nhối, còn bị nôn khan mấy bận. Nàng chống tay ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt sương khói, ngẩn người suy nghĩ nửa ngày trời, chỉ lờ mờ nhớ được đã cùng Trịnh Thiếu Phong ca hát, rồi sau đó mọi chuyện đều m.ô.n.g lung. Nàng cúi đầu xem xét, xiêm y trên người vẫn nguyên vẹn, chắc hẳn mọi chuyện đều ổn thỏa.
Bất quá, say rượu quả thực quá nguy hiểm, cũng không dễ chịu chút nào, từ nay về sau tuyệt đối không nên uống nhiều như vậy. Trong lúc Điền Thất đang trầm tư, chợt nghe bên ngoài có nha hoàn đến hỏi nàng đã dậy chưa. Điền Thất đáp lời, các nha hoàn liền bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó dẫn nàng đến nhà ăn dùng bữa sáng.
Bữa sáng bày ra khá thanh đạm. Trên bàn chỉ có một mình Kỷ Chinh. Đường Thiên Viễn đã cáo từ từ sớm, còn Trịnh Thiếu Phong thì vẫn chưa tỉnh giấc. Điền Thất cũng không rõ vì lẽ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của Kỷ Chinh dường như thân mật hơn hẳn so với ngày thường, khiến nàng có chút không tự nhiên mà khẽ sờ sau gáy.
Dùng cơm xong, Điền Thất cũng muốn cáo từ. Kỷ Chinh sai người mang một cái hộp đến, nói: “Đây là vật nàng mang theo, chớ có để quên.”
Điền Thất vừa nhìn thấy chiếc hộp, liền nhớ lại sự việc ngày hôm qua, không khỏi đau lòng một chặp.
Kỷ Chinh nhận thấy thần sắc nàng có vẻ kỳ lạ, vội hỏi: “Sao vậy? Vật này còn ẩn chứa điều huyền cơ gì ư?”
Điền Thất đành phải kể lại chuyện đã xảy ra hôm qua với Kỷ Chinh. Vừa nói, nàng vừa mở hộp lấy mấy pho tượng đất đã bị tàn phá bên trong ra cho hắn xem.
Kỷ Chinh cầm một pho tượng đất lên tay cân nhắc, ngắm nghía, rồi lại đặt xuống xem một pho khác. Chờ đến khi xem xong tất cả, hắn mới mỉm cười nói: “Ta nói lời này mong nàng đừng phật ý… Đôi lúc nàng cũng có lúc nhìn lầm đó.”
“Ý gì vậy?”
“Đây không phải là tượng đất thông thường, mà là tượng nhạc cung đình từ triều đại trước, đã có ít nhất hai trăm năm tuổi đời. Giả như gặp được người am tường trong nghề, thì đừng nói là ba bốn trăm lượng, mà là năm ba ngàn lượng bạc, họ cũng cam lòng bỏ tiền ra mua.”
Điền Thất nghe vậy mà trái tim đập thình thịch, tượng đất… năm ba ngàn lượng ư? Nàng sờ cằm, vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn: “Chàng làm sao mà biết được?”
“Ta không lừa nàng đâu, ta từng tận mắt thấy vật này trong Hoàng cung. Lúc đó ta còn là một đứa trẻ, phụ hoàng từng cầm thứ này cho ta chơi đùa, sau này người thưởng bộ tượng nhạc này cho ai thì ta không hay biết.”
Lời này quả là vô lý. Đây rõ ràng là đồ gia truyền của người ta, lẽ nào lại từng xuất hiện trong Hoàng cung? Điền Thất càng thêm không tin, chỉ vào tượng đất nói: “Chàng xem kiểu chế tác này, đường nét quá thô kệch, không đủ tinh xảo, chẳng thể nào là vật trong cung.”
Kỷ Chinh đáp: “Lấy hình mà tả ý, có ý mà quên hình. Trong việc viết chữ vẽ tranh đều có luận điểm này, chế tác tượng đất cũng nên đạt đến cảnh giới đó.”
Điền Thất không biết phải phản bác thế nào. Theo lý lẽ thì Kỷ Chinh chẳng có việc gì phải lừa nàng, nhưng nếu thật sự là vậy, bộ tượng đất này cũng đáng giá ít nhất ba ngàn lượng bạc… Làm sao nàng có thể bồi thường nổi đây…
Điền Thất nghĩ đến số tiền nàng đã đau khổ chắt chiu dành dụm bấy lâu nay lại phải đền cho người khác, lòng nàng càng thêm quặn thắt, bi thảm không tài nào tả xiết. Nàng nhíu mày nhìn tượng đất, chẳng nói chẳng rằng.
Kỷ Chinh biết tiền bạc chính là mạng sống của Điền Thất, bèn nói: “Thôi thì thế này đi, bộ tượng đất này cùng ta có duyên, nàng bán nó cho ta đi. Nhìn thấy nó, ta cũng có thể ngắm vật mà nhớ người. Giá tiền cứ do nàng ra.”
Điền Thất lắc đầu: “Không được.”
“Nước phù sa chẳng chảy ruộng người ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng ta cũng không thể tự tay đẩy người của mình vào hố sâu.”
Đắn đo suy nghĩ mãi, Điền Thất quyết định trước tiên tìm đến người trung niên bán tượng đất kia để hỏi cho ra nhẽ. Nhỡ đâu bộ tượng này chẳng phải là thứ Kỷ Chinh đã thấy, mà chỉ là một vật làm nhái thì sao. Nàng e đối phương không chịu nói thật, bèn cố ý dọa nạt hắn: “Phương Tuấn, ngươi nói pho tượng đất kia là đồ gia truyền, nhưng ta lại nghe đồn vật đó vốn là đồ vật trong cung. Mấy năm trước đã bị đánh cắp, việc này ngươi giải thích sao đây?” Người trung niên kia tên là Phương Tuấn.
“Thứ này không phải ta trộm.” Phương Tuấn đáp.
“Vậy bộ tượng đất này đã truyền qua mấy đời rồi?”
“Khởi thủy từ đời ta.”
“…”
Điền Thất còn tưởng hắn là người thành thật, nào ngờ lại bị hắn trêu ngươi, bèn tức giận hỏi: “Vậy rốt cuộc cái vật gia truyền của ngươi có nguồn gốc từ đâu?”
“Ta không biết.”
“…”
“Ngươi ngay cả việc bịa chuyện cũng lười phải bịa chăng?”
“Không phải.” Phương Tuấn vừa dứt lời, liền cúi đầu im lặng.
Hai người vốn nói chuyện bên ngoài, nhưng căn nhà của Phương Tuấn tứ bề gió lùa, vị lão bà nằm trong nhà nghe thấy hai người trò chuyện liền cất tiếng gọi Điền Thất: “Đầu óc nó đã hỏng mất rồi!”
Thì ra là vậy. Điền Thất bỗng nhiên dấy lên lòng trắc ẩn với Phương Tuấn này, thế là nàng thành thật bày tỏ. Dù buôn bán đặt chữ lợi lên hàng đầu, song cũng phải giữ trọn tín nghĩa. Nàng không muốn làm kẻ bịp bợm, càng không muốn lừa gạt người nghèo khó.
Phương Tuấn khi biết Điền Thất ban đầu định giá là năm trăm lượng, bởi vậy liền khăng khăng chỉ muốn nhận đúng năm trăm lượng.
Quả là một người chất phác. Điền Thất thầm nghĩ, đoạn lại nghĩ ra một phương kế dung hòa: “Vậy đi, ta trước đưa cho ngươi hai ngàn lượng. Ngươi đã nói là dùng tiền chữa bệnh, ta sẽ mời một người bạn có y thuật tinh xảo đến trị bệnh cho thân mẫu ngươi. Những bệnh nan y, quái chứng mà người khác bó tay, hắn ắt có phương pháp trị liệu.”
Phương Tuấn đáp: “Tiền bạc trước mắt chẳng cần vội. Nếu ngươi quả thật chữa khỏi bệnh cho nương của ta, vậy thì tiền bán bộ tượng đất kia ta không lấy một đồng nào.”
Quả là một người con hiếu thảo. Thế là Điền Thất lại ân cần hỏi han bệnh tình của Phương mẫu đôi chút.
Vì sao mắc bệnh? Bệnh đã bao lâu? Chữa trị ra sao?
Phương Tuấn lại cúi đầu không đáp. Bên trong, tiếng của Phương mẫu lại vọng ra lần nữa.
“Ta là bị hắn chọc tức!”
“Bảy năm!”
“Đều là lũ lang băm!”
Điền Thất chẳng khỏi cảm thán, vị lão bà kia bệnh tật ròng rã bảy năm trời, mà khí lực vẫn dồi dào đến thế, thật sự là hiếm thấy.
Đã đạt được thỏa thuận, Điền Thất cũng không ở lại lâu, rất nhanh cáo từ. Phương Tuấn tiễn nàng ra đến ngưỡng cửa. Điền Thất vừa bước ra ngoài, chẳng ngờ giữa đường lại có một tảng đá, nàng vấp phải, mắt thấy sắp ngã dập mặt, lại đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy cánh tay kéo về, nàng vội đứng vững thân thể. Điền Thất quay đầu, thấy Phương Tuấn đã ở bên cạnh nàng, đá văng tảng đá ra ven đường.
Thật là kỳ quái, hai người cách xa nhau ít nhất năm sáu bước, làm sao người này lại có thể trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh nàng?
“Ngươi biết võ công?” Điền Thất hỏi.
“Ta không biết.” Hắn vừa dứt lời, liền xoay người quay về gian nhà xiêu vẹo đổ nát kia.
Điền Thất trong lòng đầy nghi vấn, biết đối phương không muốn nói thêm, nên nàng cũng không truy vấn nữa.
Bởi vì pho tượng đất bị hư hại nhiều phần, chẳng thể bán được giá cao, Điền Thất đành dứt khoát đem tượng đất cho Như Ý. Như Ý vô cùng yêu thích, do pho tượng đất này lớn hơn những loại khác đôi chút, nên thằng bé phải dùng hai tay ôm trọn mới giữ vững được. Thế là thằng bé ôm một pho tượng đất xinh đẹp nhất đi đến Càn Thanh cung, tìm phụ hoàng mà khoe khoang.
Trong Càn Thanh cung, Kỷ Hành vừa mới quở trách Thịnh An Hoài một trận té tát. Tối hôm qua hắn uống nhiều, vốn đã đau đầu như búa bổ, tâm tình chẳng chút nào tốt đẹp, kết quả tên nô tài này lại còn cả gan hỏi hắn có muốn gọi Điền Thất đến hay không… Gọi y đến đây để làm gì!
Giờ khắc này Kỷ Hành cực kỳ chán ghét nghe thấy cái tên Điền Thất này, song thật chẳng dễ dàng gì. Vừa mới lãng quên đôi chút thì lại cứ có người bước đến phá hỏng tâm trạng của hắn. Vừa đuổi đi một gã Thịnh An Hoài, lại tới một tiểu hoàng tử tên là Như Ý. Đứa bé xui xẻo này đang ôm một pho tượng đất sét trong tay, cười đến ngọt ngào biết bao: “Phụ hoàng, Điền Thất cho con, nhìn xem có đẹp không?”
Kỷ Hành chẳng hề nể mặt con trai, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đáp lời: “Xấu xí đến cực điểm.”
Như Ý cúi đầu nhìn pho tượng đất đáng yêu trong tay, nó có chỗ nào xấu xí đâu chứ? Điền Thất nói đúng, phụ hoàng… phụ hoàng… Như Ý nhớ lại lời Điền Thất dặn dò, bèn nói: “Phẩm vị của phụ hoàng thật là kỳ dưa.”
“…” Kỷ Hành hoài nghi cơn say của mình còn chưa tan hết, mà đến cả lời nói của con trai ruột mình cũng chẳng thể hiểu nổi: “Trẫm làm sao?”
Như Ý khéo léo nhắc lại lời nói mới vừa nãy: “Phụ hoàng thật là kỳ dưa.”
Kỷ Hành cuối cùng cũng đã hiểu ra, “Đó là kỳ ba!”
“Ồ.” Như Ý nghiêm túc gật đầu, rồi lại lộ vẻ ngượng ngùng đôi chút, thằng bé vẫn thường hay nói nhầm.
Nhìn con trai bày ra vẻ mặt như thể đã hiểu thấu mọi sự, đầu Kỷ Hành càng thêm đau: “Trẫm không phải kỳ ba, con mới là kỳ ba, con và Điền Thất đều là kỳ ba! Lại còn, sau này không được ở trước mặt trẫm nhắc tới tên của Điền Thất! Bằng không trẫm sẽ c.h.é.m đầu y!”
Phụ hoàng đột nhiên nổi giận, Như Ý có chút không chịu nổi, ôm pho tượng đất trừng mắt nhìn hắn.
Kỷ Hành sau khi trút cơn thịnh nộ, cảm thấy có chút hổ thẹn, sao lại có thể nổi giận đùng đùng với con trai nhỏ như thế chứ. Thế là hắn lại dịu dàng ôm Như Ý vào lòng, cầm lấy pho tượng đất sét trong tay thằng bé mà ngắm nghía, đang định khen ngợi một trận, lại cảm thấy pho tượng đất sét này quen mắt vô cùng.
Trong phút chốc, những hồi ức vui buồn đan xen bỗng chốc ùa về trong tâm khảm. Kỷ Hành trong lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc, hắn đặt tượng nặn bằng đất lên bàn, nói với Như Ý: “Sau này chớ chơi thứ này nữa, trẫm sẽ ban cho con những món đồ tốt hơn gấp bội.”
“Vâng.” Như Ý ngoan ngoãn khẽ gật đầu, song ánh mắt vẫn vương chút không phục, lại chẳng dám buông lời nói phụ hoàng mình quá đỗi kỳ lạ.