Từ khi xác định Hoàng thượng là một tên biến thái chuyên đùa giỡn thái giám, Điền Thất vừa ưu sầu vừa lo lắng, lại còn nảy sinh một suy nghĩ quái lạ: Hoàng thượng thực sự chỉ làm vậy với một mình nàng thôi sao? Hay là còn có không ít người cũng, à ờ, làm những việc tương tự như nàng, chỉ là mọi người không hay biết lẫn nhau mà thôi?
Phàm khi lâm vào cảnh hiểm nguy, kẻ phàm nào ai mong phải cô độc. Càng nhiều người đồng cảnh ngộ, lòng nàng càng thêm an ổn.
Tâm cảnh Điền Thất lúc này chính là như vậy. Suy đi tính lại, nàng quyết định tìm người thỉnh giáo đôi lời. Đương nhiên, không thể hỏi quá đường đột, e lỡ vô ý để lộ bí mật của Hoàng thượng, sẽ lập tức bị sát hại diệt khẩu.
Kẻ nàng muốn tìm, hẳn phải là người thấu rõ mọi lời ăn tiếng nói, mọi hành vi thường nhật của Hoàng thượng như chỉ tay trong lòng bàn tay. Người ấy, trừ Thịnh An Hoài ra, còn ai dám nhận?
Nhân lúc Hoàng thượng chợp mắt ban trưa, Thịnh An Hoài ngồi ngoài hiên Càn Thanh cung đón gió mát. Tay trái hắn nắm chiếc quạt hương bồ, tay phải cầm ấm tử sa đựng đầy trà nguội. Hắn khẽ khàng phe phẩy quạt, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà, trông quả thực vô cùng ung dung tự tại.
Điền Thất liền sán lại gần, thần sắc bí ẩn liếc nhìn đôi bên, mới hạ thấp giọng nói với Thịnh An Hoài: “Thịnh gia gia, hôm nay ta nghe kẻ khác nói điều càn rỡ về Ngài!”
“Ô? Chúng nói điều càn rỡ gì?” Thịnh An Hoài cất lời hỏi, rồi khoan thai nhấp một ngụm trà. Hắn đôi chút hiếu kỳ, bởi hắn chưa từng tùy tiện đắc tội kẻ nào. Vả lại, nào có kẻ to gan lớn mật đến vậy, dám nói xấu hắn chứ?
“Bọn họ nói, Ngài từng chạm qua tiểu đệ đệ của Hoàng thượng!”
“Phì—” Ngụm trà Thịnh An Hoài vừa đưa vào miệng, phun ra không sót giọt nào. Nước trà b.ắ.n tung tóe giữa không trung, dưới ánh mặt trời khúc xạ thành một tầng hồng quang nhàn nhạt. Hắn bình tĩnh lau khóe miệng, đoạn quay sang Điền Thất, ánh mắt u ám, chẳng thốt một lời.
Điền Thất vội vã phân trần: “Chẳng phải ta nói, là bọn họ xì xào. Ta chỉ tình cờ nghe được đôi lời, thật tình, ta cũng chẳng hề tin đâu, ha ha…”
Thịnh An Hoài không chút giận dữ, phảng phất kẻ chính trong chuyện càn rỡ này căn bản chẳng phải hắn. Hắn hỏi: “Ngươi nói tiểu đệ đệ kia, chẳng phải chỉ Ninh vương, mà là một tiểu đệ đệ khác, đúng không?”
Điền Thất gật đầu, trên mặt không cách nào kiềm chế, đỏ bừng như gấc.
“Về chuyện đó ư, ta đã từng chạm qua rồi.” Thịnh An Hoài nói, đoạn lại bình thản nhấp trà.
“…” Điền Thất ngỡ ngàng nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.
Thịnh An Hoài hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cũng đã chạm qua rồi sao?”
“Không không không… Ta không hề…” Đầu Điền Thất lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
“Kỳ thực, chuyện này chẳng có gì đáng ngại.” Thịnh An Hoài giải thích, trong ngữ khí mang theo một tia trấn an: “Khi hứng thú của Hoàng thượng nổi lên, lại lười triệu phi tử, bèn bảo bọn ta giúp một tay. Làm phận nô tài, cần phải tùy thời tùy chỗ biết lo lắng chia sẻ nỗi ưu tư cho chủ tử, ngươi nói có phải lẽ không?” Hắn nói nhẹ như làn gió thoảng, vừa nói vừa lén lút quan sát thần sắc nàng, rồi thầm nhủ trong lòng: “Thánh thượng ơi, nô tài này vì chuyện riêng của Ngài mà ngay cả thể diện cũng chẳng cần đến nữa rồi.”
Điền Thất đỏ mặt khẽ gật.
Thịnh An Hoài lại thêm lời rằng: “Thật ra chẳng phải chỉ mỗi ta, không ít người cũng từng làm vậy rồi, ví như…” nói đoạn, hắn liền liệt kê mấy cái tên. “Chuyện này mọi người tự hiểu trong lòng là đủ, ngươi chớ có buột miệng nói ra, bằng không, ta cũng chẳng giúp được ngươi đâu.”
“Ngài cứ yên tâm, ta sẽ không nói đâu.” Trong đầu Điền Thất hiện ra mấy cái tên kẻ bất hạnh, không thể nào tìm ra điểm tương đồng giữa bọn họ. Nàng thầm nghĩ, khẩu vị của Thánh thượng quả thật phong phú, phẩm vị cũng thật đặc biệt.
Thấy lời mình nói lúc này đã đủ, Thịnh An Hoài nói lời cuối cùng: “Nếu như Hoàng thượng bảo ngươi làm việc gì đó, ngươi cứ thành thật mà làm theo, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều. Rõ chưa?”
Điền Thất gật đầu liên tục.
Dạy dỗ thành công, Thịnh An Hoài lòng rất vừa ý.
Điền Thất vẫn còn một điều thắc mắc: “Vậy Hoàng thượng… Người có tháo bỏ xiêm y của Ngài không?”
Cho dù Thịnh An Hoài định tiếp tục trơ trẽn đi nữa, cũng không cách nào gật đầu mà nhận bừa chuyện này. Thế là mặt lão đỏ bừng: “Như thế thì quả thật không có.”
Điền Thất hài lòng rời đi. Nàng tưởng tượng trên thế gian này có không ít người có cùng tao ngộ như nàng, lòng nàng liền chẳng còn lo lắng đến vậy.
Nhưng mà, nàng thân là phận nữ nhi, sờ mó vật nam nhi, tuyệt chẳng phải việc một khuê nữ nhà lành nên làm. Song, nghĩ đi nghĩ lại, nào có nữ tử của gia đình danh giá nào lại đi vào cung làm thái giám chứ? Nàng kỳ thực đã sớm chẳng còn chút liên quan nào đến mấy chữ “con gái nhà lành” rồi…
Vả lại, lời Thịnh An Hoài nói cũng có phần chí lý. Nàng đã lựa chọn làm thái giám, hầu hạ chủ tử vốn là bổn phận của kẻ tôi tớ.
Nhất thời, các loại ưu tư trong lòng nàng tựa hồ đèn kéo quân xoay vần không ngớt. Nàng nghĩ loại chuyện này đến nỗi đầu muốn nứt ra, bèn dứt khoát quẳng chúng ra sau đầu, rời cung, bước đến tiệm Bảo Hòa.
Vừa đặt chân đến tiệm Bảo Hòa, vừa nhìn thấy Phương Tuấn, Điền Thất liền nghĩ đến lai lịch món đồ gia truyền của gia tộc hắn. Thế là nàng kéo Phương Tuấn sang một bên, hỏi: “Ngươi có biết Trần Vô Dung không?”
Phương Tuấn nghe đến cái tên này, theo bản năng gật gù. Ngay sau đó, hắn cảm thấy không khí quanh Điền Thất đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Phương Tuấn bán tín bán nghi nhìn nàng, dù vị công công này đang cố sức giữ vẻ trấn tĩnh, song hắn vẫn nghe thấy tiếng răng người kia nghiến ken két.
Phương Tuấn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không biết hắn.”
“Vậy vì sao ngươi lại gật đầu chứ?” Điền Thất chẳng tin lời hắn.
“Ta chỉ cảm thấy cái tên này nghe thật êm tai.”
Chỉ có kẻ ngu ngốc hơn hắn, mới tin tưởng cái lý do ngu xuẩn đến thế. Điền Thất chẳng tin, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Tuấn: “Ngươi còn không chịu nói thật sao?”
Phương Tuấn đành phải đáp: “Ta chỉ cảm thấy cái tên này quen tai, quả thực là vậy. Có lẽ trước kia từng quen biết, nhưng giờ đây chẳng tài nào nhớ ra.”
Điền Thất lạnh lẽo nói: “Đừng cho rằng mất trí nhớ là cái cớ biện bạch vạn năng. Nếu ngươi để ta biết ngươi đã gây ra chuyện bất chính nào, ta tuyệt đối không dung tha.”
Phương Tuấn không hiểu, tiểu thái giám vốn ôn hòa dễ gần này sao bỗng chốc lại lạnh lùng tựa băng sương đến thế. Hắn gãi sau gáy, cẩn thận nghĩ ngợi về cái tên kia một chốc, không có kết quả, thế là chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu.
Bên này, tâm tình Điền Thất càng thêm phiền muộn, chẳng màng đến ai, nàng tự mình ẩn mình trong phòng khách nhấp trà. Nghỉ ngơi một lát, bên ngoài có tiểu thái giám đến bẩm báo, nói có Đường công tử cầu kiến. Điền Thất ung dung bước đến, vừa ra ngoài liền thấy hóa ra là Đường Thiên Viễn: “Khách quý hiếm thấy, sao huynh lại hạ cố tới đây vậy?” Điền Thất nói, rồi mời Đường Thiên Viễn vào phòng khách, lại sai người dâng trà.
“Chỉ là tiện đường ghé thăm huynh một chút.” Kỳ thực, Đường Thiên Viễn là người phóng khoáng, sau khi quen biết Điền Thất, cũng chẳng câu nệ mấy lễ nghi phiền phức. Mấy ngày này bốn người đã lâu không hội ngộ, Đường Thiên Viễn hỏi Kỷ Chinh, Kỷ Chinh nói năng cứ ấp a ấp úng. Đường Thiên Viễn vốn là người tinh tường, thấy vậy liền biết hẳn giữa hai người họ có điều khúc mắc, hắn sợ tâm tình Điền Thất không vui, liền ghé qua đây để xem thử.
Đương nhiên, hai người chỉ là đàm đạo vài câu, chẳng hề nhắc tới Kỷ Chinh lấy một lời.
Điền Thất thấy Đường Thiên Viễn, liền nghĩ đến Đường Nhược Linh; nghĩ đến Đường Nhược Linh, liền nghĩ đến Tôn Tòng Thụy; nghĩ đến Tôn Tòng Thụy, nàng liền nghĩ đến một chuyện: “Ta nghe nói Tôn Tòng Thụy gần đây rất được Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng còn đích thân ban lời khen ngợi hắn.” Điền Thất cười khẩy nói.
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất không vui, lại ngỡ là vì Kỷ Chinh, chẳng qua Điền Thất nhắc tới chuyện này, cũng khiến hắn cảm thấy bức bối — phụ thân huynh ấy gần đây lại bị Tôn Tòng Thụy lấn lướt. Thật không dễ dàng khi bị con hắn gây vạ mấy phen, không ngờ gần đây lão già kia dâng lên Hoàng thượng một bản tấu chương, thẳng thừng phê phán ngài một trận, vậy mà trái lại còn được Hoàng thượng khen ngợi.
Đường Thiên Viễn nói: “Có lẽ hắn ta chỉ may mắn nhất thời mà thôi, dám chỉ trích Hoàng thượng, vậy mà ngài lại không giận.”
Điền Thất nói: “Ta nói thật, mong huynh đừng để bụng. Nếu bàn về tài trị quốc an bang, trong Nội các, lệnh tôn là đệ nhất, nhưng nếu nói đến việc lật lẽ thánh ý mà thuận miệng bợ đỡ này, Đường đại nhân có cưỡi ngựa cũng khó lòng theo kịp lão tặc Tôn Tòng Thụy kia.”
Tuy rằng lời này không mấy lọt tai, nhưng lại cực kỳ thấu đáo, Đường Thiên Viễn cười nói: “Vậy huynh hãy nói tiếp xem sao.”
“Tấu chương mà hắn dâng lên ngẫu nhiên ta cũng hay biết, chẳng qua là nói Nội Vụ phủ mua sắm chi tiêu quá nhiều bạc trắng, thẳng thừng chỉ trích Hoàng thượng phung phí quá độ. Thực chất ngụ ý của hắn là, việc mua đồ nhập kho vốn do thái giám phụ trách, theo lệ thường, vật phẩm được chọn mua đều dựa theo phép tắc thời Tiên đế. Huynh nói xem, Tôn Tòng Thụy nói như vậy, rốt cuộc là đang chĩa mũi nhọn vào ai?”
Đường Thiên Viễn chợt giật mình, đáp: “Chung quy vẫn không phải thực sự chỉ trích Hoàng thượng. Quả nhiên ta lại không nghĩ tới điều này.”
Điền Thất gật đầu: “Huynh không nghĩ tới là bởi vì khi làm thần tử phụng dưỡng quân vương, huynh luôn cẩn trọng giữ mình, không dám có chút nào ngỗ ngược. Phương pháp của Tôn Tòng Thụy lần này lại đi ngược lại, thực chất là dâng lên Hoàng thượng một bậc thang để ngài có thể thuận lý hành sự. Mấy năm nay Hoàng thượng sửa đổi nhiều quy củ do Tiên đế định đoạt, tuy rằng về cơ bản là tốt nhưng cũng có lúc sẽ dẫn đến một vài chuyện khiến ngôn quan ngấm ngầm phê bình, bảo ngài bất hiếu. Hoàng thượng chán ghét loại phong khí xa hoa lãng phí này, Tôn Tòng Thụy liền lấy chuyện nhập kho của Nội Vụ phủ mà nói, thì chẳng khác nào ngài đang muốn trừng trị kẻ gian, vừa khéo lại có người dâng đao tận tay. Một vị đại thần hiểu lòng ngài như vậy, Hoàng thượng há có thể không trọng dụng?”
Điền Thất nói một tràng lời lẽ đó, thấy Đường Thiên Viễn đang cười nhìn nàng, nàng bèn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ta đã nói sai điều gì?”
Đường Thiên Viễn lại nói: “Không, huynh nói quá phải. Điền hiền đệ, ta rất ít khi bội phục người khác, huynh là một trong số ít đó.”
Điền Thất vội vàng xua tay: “Chẳng dám nhận, chẳng dám nhận, ta chỉ là vừa khéo biết được vài chuyện cơ mật mà thôi. Ta nói với huynh, Tôn Tòng Thụy biết Hoàng thượng không thích thái giám, cho nên bề ngoài hắn ta luôn giả vờ thanh cao, ra vẻ không đội trời chung với thái giám, kỳ thực hắn là kẻ lừa người dối đời thâm hiểm nhất, cũng chẳng phải chưa từng bợ đỡ chân thái giám, thật đáng khinh tởm vô cùng.”
Đường Thiên Viễn có chút ngạc nhiên: “Tôn Tòng Thụy có tư thông cùng thái giám? Ta chưa từng hay biết chuyện này.”
Điền Thất cười lạnh: “Huynh có thể trở về hỏi lệnh tôn, năm xưa khi Trần Vô Dung và Quý phi nương nương liên thủ làm mưa làm gió. Vì sao Tôn Tòng Thụy vẫn có thể vững như Thái Sơn, lẽ nào chỉ vì cái gọi là danh tiếng thanh liêm kiêu ngạo quá mức nên không ai dám đụng đến hắn ư? Chỉ là lừa bịp mấy kẻ ngu dốt mà thôi. Hắn dùng sự tín nhiệm của người khác để quy phục dưới trướng Trần Vô Dung, mới đổi lấy chiếc mũ quan vững chãi ấy. Năm đó, Trịnh Thủ phụ tuy không dám đắc tội Trần Vô Dung nhưng cũng đã âm thầm cứu giúp không ít người tốt. So với Tôn Tòng Thụy, ông ấy còn mạnh hơn gấp trăm lần.”
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất càng nói càng thêm tức giận, liền vội khuyên nhủ: “Hiền đệ bớt giận đi một chút, những chuyện này đều đã qua nhiều năm rồi, chớ vì chúng mà tức giận… Chẳng lẽ hiền đệ có người thân bị Tôn Tòng Thụy hãm hại?”
Điền Thất lắc đầu thở dài, không đáp lời, cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Ta đã tiết lộ những chuyện cơ mật này cho huynh, huynh tốt nhất đừng truyền ra ngoài cho người khác hay.”
Đường Thiên Viễn gật đầu: “Điều đó là lẽ dĩ nhiên.”
Điền Thất lại nói: “Nói lý, ta là vãn bối, không nên mạo phạm bày tỏ ý kiến với Đường đại nhân. Chẳng qua ta có một lời, nếu Đường đại nhân nghe được, có thể giúp ích phần nào.”
“Hiền đệ cứ nói đừng ngại.”
Điền Thất cười: “Hoàng thượng là người tôn thân, hữu đệ, thương con[1], ngài có hiểu ý ta chăng?”
[1]Tôn thân, Thái hậu; hữu đệ, Ninh vương, thương con, Hoàng trưởng tử.
(hữu đệ: ăn ở với anh em phải đạo gọi là hữu, có câu “huynh hữu đệ cung”.)
Lời này nghe qua tưởng chừng thừa thãi, kỳ thực ẩn chứa huyền cơ khôn lường.
Đường Thiên Viễn tất nhiên đã lĩnh hội, khẽ mỉm cười đáp lại. Hai người lại tán gẫu vài chuyện khác, phong tục nhân tình nơi nơi, món ngon vật lạ bốn phương, tâm tình của Điền Thất rốt cuộc cũng vơi bớt ưu phiền, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Đường Thiên Viễn trở về nhà, đem lời Điền Thất nói gần nói xa không sót một lời nào mà kể lại cho phụ thân mình là Đường Nhược Linh nghe. Đường Nhược Linh nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói ba tiếng: “Cực diệu”.
Kỳ thật tâm kế của Điền Thất không thể so với những kẻ lão luyện nơi triều đình này. Điều nàng dựa vào chính là sự thấu hiểu Hoàng thượng, cho nên có thể theo góc độ gần với sự thật nhất để luận bàn sự tình. Thời gian Đường Nhược Linh nhập Các so với hai người Trịnh, Tôn muộn hơn nhiều, nên cơ hội tiếp xúc trực tiếp cùng Hoàng thượng tất nhiên là không nhiều, sự hiểu biết về Hoàng thượng quả thực kém xa hai người kia.
Lúc này Đường Nhược Linh hỏi con hắn: “Người bằng hữu tên là Điền Văn Hào này của con, rốt cuộc lai lịch thế nào? Làm sao lại thấu tỏ thánh ý đến mức độ ấy?”
Đường Thiên Viễn đáp: “Hắn là người Cô Tô, hành tung thần bí, cùng Ninh vương gia rất có giao tình. Về phần hiểu rõ Hoàng gia, phần nhiều có lẽ từ Ninh vương gia mà ra?”
Đường Nhược Linh lắc đầu: “Ta thấy không phải. Trong nhà hắn làm gì? Phụ tổ có từng vào triều làm quan chăng?”
“Việc này ta chẳng hay, ta chỉ biết hắn ở trong nhà xếp thứ bảy, thiết nghĩ hẳn là con cháu vọng tộc.”
Đường Nhược Linh cả kinh: “Điền… Thất?”
“Vâng.”
“Điền Thất!” Hắn hết sức kích động.
Đường Thiên Viễn giật nảy mình: “Sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thì ra là thế.” Đường Nhược Linh cười giải thích cho Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn vừa nghe Điền Thất là thái giám, thoạt đầu chẳng dám tin: “Khí độ cử chỉ của Điền hiền đệ, chẳng hề giống thái giám chút nào.”
“Vậy hẳn là trước khi hắn tiến cung cũng là con em thế gia, con không phải nói hắn hận Tôn Tòng Thụy sao. Chắc hẳn là bởi vì Tôn Tòng Thụy, mới khiến hắn cửa nát nhà tan, vào cung làm thái giám. Nếu không cùng đường bí lối, quyết không đến mức như vậy, chỉ là không biết hắn là người của nhà nào.” Đường Nhược Linh nói, nhớ lại những người bị Tôn Tòng Thụy hoặc là Trần Vô Dung đã hại, cũng không có họ Điền. Kỳ thật khi đó Đường Nhược Linh không sống tại kinh thành, đối với tình hình lúc đó hiểu biết không nhiều, nghĩ mãi không ra nên cũng đành phải bỏ qua vậy.
Tóm lại hai cha con lúc này đã tỏ tường, Điền Thất nói với Đường Thiên Viễn những lời kia, rõ ràng là cố ý bày ra, muốn giúp Đường Nhược Linh đối phó Tôn Tòng Thụy. Hắn sợ cha con Đường thị không tin tưởng mình, còn cố ý để lộ chút gốc gác của mình.
Cả hai đều là những kẻ thông tuệ, một đồng minh tốt như thế, Đường Nhược Linh tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Đường Thiên Viễn vốn dĩ không ưa thái giám nhưng lại không hề ghét bỏ Điền Thất, nghĩ đến một người phong hoa vô song như vậy lại có tao ngộ bi thảm đến nhường ấy, hắn không khỏi bóp cổ tay thở dài. Thế là hắn cũng quyết định chủ ý, không ở trước mặt Điền Thất vạch trần khuyết điểm của y.
Điền Thất vừa trở về Càn Thanh cung thì tâm trạng đã sa sút, nhớ đến vị quân vương quái đản ấy vậy mà đùa cợt biết bao thái giám như vậy. Nàng cảm thấy ghê tởm, luôn có cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì nàng cũng không thể chịu đựng nổi, đến lúc đó chỉ còn cách bỏ trốn.
Thế là Điền Thất quyết định trước tiên kiểm kê gia sản của mình, để chuẩn bị cho việc bỏ trốn bất cứ lúc nào.
Bò xuống dưới gầm giường, tìm đến cái hốc, sờ soạng… Tiền bạc đâu cả rồi?!
Trong lòng Điền Thất trầm xuống, lại cẩn thận tìm kiếm, quả thực chẳng thấy đâu, trống rỗng cả!
Càn Thanh cung này mà cũng dám có kẻ cả gan trộm cắp ư?!
Thật khó lòng tin được, Điền Thất bò ra ngoài ngồi xuống giường, lo lắng đến mức cắn ngón tay. Nàng nhớ lại rằng lần trước nàng có xem qua, kim ngân phiếu bạc của nàng vẫn còn đặt bên trong, hôm nay lại không có. Khả năng có kẻ trộm đột nhập Càn Thanh cung không hề lớn, nếu thực có bản lĩnh phi thường đến vậy, cũng sẽ thẳng thừng tìm đến những bảo vật vô giá, chứ không ai lại mạo hiểm tính mạng chỉ để trộm cắp gia tài giấu dưới gầm giường của một tên thái giám tầm thường.
Cho nên, khả năng lớn nhất hẳn là bị kẻ cùng phòng đã lấy trộm.
Điền Thất không dám hành động thiếu chín chắn, mà là đi đến tìm Thịnh An Hoài, tâu trình.
Ai ngờ Thịnh An Hoài cũng biết rõ ngọn ngành, hắn ho khan một tiếng: “Chuyện này, ngươi cứ đi báo với Hoàng thượng đi.”
Điền Thất không hiểu, đây là loại quy củ gì vậy, Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, nào có thì giờ bận tâm chuyện nhỏ nhặt này?
“Đã bảo ngươi đi thì cứ đi đi, không đi thì chớ hòng tìm lại được tiền bạc của mình.”
Điền Thất đành phải đi tìm Hoàng thượng, tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi chưa tỏ tường như cũ. Chẳng qua sau khi nhìn thấy Hoàng thượng nàng liền đã hiểu rõ, bởi lẽ —-
“Trẫm sợ ngươi tiêu xài hoang phí, cho nên giúp ngươi cất giữ tiền bạc.”
“…” Thân là một vị Hoàng đế, mà lại nhúng tay vào việc lấy cắp tiền của thái giám, lại còn nói năng đạo mạo đến vậy. Đã từng gặp kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến mức này. Điền Thất thật chỉ muốn lao đến cắn hắn một cái cho hả dạ.
“Hoàng thượng, trước giờ nô tài không tiêu xài hoang phí.” Nàng cố gắng biện minh.
Kỷ Hành tiến đến trước mặt Điền Thất, chăm chú nhìn nàng: “Vì sao ngươi cứ mãi tránh mặt trẫm?”
“Nô tài không a...” Điền Thất lí nhí đáp lời.
Kỷ Hành cúi đầu, khẽ hôn nàng, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái rồi lập tức tách ra. Hắn đỡ lấy bờ vai nàng, trán hai người kề sát nhau. Kỷ Hành chăm chú nhìn vào đôi mắt Điền Thất, giọng trầm thấp hỏi: “Ngươi đang sợ điều gì?”
Gương mặt vô cùng không tiền đồ của Điền Thất lại ửng hồng. Nàng khẽ khép mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn: “Nô tài... chẳng sợ điều gì cả.” Kỳ thật là sợ ngài...
“Thế nhưng trẫm lại sợ.” Kỷ Hành ôm Điền Thất vào lòng, khẽ siết chặt: “Sợ ngươi sẽ chạy trốn.” Bởi vậy nên trẫm mới tịch thu tiền bạc của ngươi. Ai bảo tiền bạc trong mắt ngươi còn trọng hơn cả sinh mệnh?
Điền Thất vô cùng hoài nghi rằng Hoàng đế này vốn đã biến thái, lại còn lắm mưu sâu kế như Gia Cát Lượng. Vì sao nàng vừa nảy sinh ý nghĩ ấy, hắn đã ra tay trước? Nàng để mặc hắn ôm, không dám phản kháng chút nào: “Hoàng thượng, nô tài sẽ không chạy lung tung, ngài trả tiền lại cho nô tài đi.”
“Ngươi muốn gì, trẫm sẽ mua cho ngươi.” Kỷ Hành khẽ đáp.
“Nô tài chỉ muốn tiền của mình.”
“Không được.” Hắn dứt khoát từ chối.
“...”
Điền Thất khóc không ra nước mắt. Gặp phải loại chủ tử này, nàng quả là xui xẻo tám đời.
Kỷ Hành khẽ cọ cằm vào cổ Điền Thất, bất chợt gọi tên nàng: “Điền Thất.”
“Nô tài ở đây.”
“Ngươi luôn miệng nói thích trẫm, rốt cuộc là thích đến mức độ nào?”
“Hoàng thượng, chi bằng ngài trả tiền lại cho nô tài, nô tài sẽ bẩm rõ ngọn ngành?”
“Thôi, trẫm không muốn nghe.” Hắn khẽ thở dài, e rằng khi nghe xong, trẫm sẽ chỉ thêm thất vọng mà thôi.
“Vậy... nô tài có thể cáo lui không?”
“Hôn trẫm một cái.”
Sau khi trải qua chuyện nặng khẩu vị kia, Điền Thất làm loại chuyện nhỏ nhặt này dường như không còn chút áp lực nào. Nàng kiễng chân, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Kỷ Hành, không chờ Kỷ Hành mở miệng, liền vội vàng chạy đi mất.
Kỷ Hành giơ ngón tay khẽ ấn lên môi mình, dường như đang trầm tư. Từ khi chuyện kia phát sinh giữa hai người, Điền Thất cứ luôn trốn tránh hắn. Hắn thấy rõ, sự né tránh này chẳng phải vì thẹn thùng, mà là bởi e ngại. Kỷ Hành lắc đầu cười khổ. Tính tình của hắn trước mặt Điền Thất đã đủ tốt lắm rồi, vậy mà tiểu biến thái này rốt cuộc sợ điều gì ở hắn?
Hơn nữa, quan hệ của hai người đã thân mật tới nhường này...
Có chút chuyện, một khi đã hưởng qua, thì chẳng phải là thỏa mãn, mà ngược lại càng thêm khát khao. Từ sau hôm ấy, trong lòng Kỷ Hành tựa hồ mở ra một cái miệng vực sâu, làm sao cũng chẳng thể lấp đầy. Hắn không thể thỏa mãn chỉ với những nụ hôn, vuốt ve hay thứ hoan hảo chốn khuê phòng giữa hai người. Hắn muốn, muốn Điền Thất nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc thốt lên một câu yêu thích hắn, chứ không phải cái kiểu lừa gạt bằng tiếng cười ha hả kia.
Kỷ Hành cảm thấy yêu cầu này của ta cũng chẳng quá đáng chút nào, thế nhưng Điền Thất lại càng lúc càng sợ hắn...
Hắn có một cảm giác uể oải, chẳng còn thiết tha phấn đấu. Loại cảm giác này, ngay cả khi trải qua trận mưa m.á.u sinh tử kia, hắn cũng chưa từng có, nhưng hiện tại đối mặt với một người như vậy, hắn lại cảm thấy vô phương.
Nhớ đến vừa rồi mình dường như lại dọa cho tiểu biến thái này sợ hãi, hoặc là lại khiến nàng tức giận, Kỷ Hành có chút chán nản, muốn đuổi theo nàng ra ngoài ngắm nhìn.
Điền Thất chạy thật là nhanh. Kỷ Hành tìm rất lâu mới tìm thấy nàng. Lúc này bên ngoài đã tối nhá nhem, vầng thái dương đã bị đường chân trời nuốt chửng, chút ánh nắng chiều còn sót lại cũng đã nhạt nhòa, tựa như son tàn phấn nhạt trên mặt mỹ nhân sau một đêm. Toàn bộ Tử Cấm thành đắm chìm trong cảnh hoàng hôn mênh mông, tựa một đầu cự thú nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Hành thấy bóng lưng của Điền Thất, định bước nhanh tiến lên, thế nhưng hắn phát hiện, người theo gót Điền Thất chẳng riêng mình hắn.
Điền Thất vẫn chưa phát giác người phía sau, nàng vừa bước đi vừa thầm oán trách Kỷ Hành trong lòng. Chơi đùa bỡn cợt thái giám là vấn đề tác phong sinh hoạt, nhưng ăn trộm lại chính là vấn đề nhân phẩm. Hoàng đế này quả thực từ trong ra ngoài đều thối nát. Nếu như nàng là ngôn quan, nhất định phải viết một bản tấu chương vạn lời, mắng Hoàng đế đến mức thân thể không còn chỗ nào lành lặn.
Đang trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ bực tức của Hoàng thượng khi bị mắng, thì bất thình lình Điền Thất bị người khác va phải. Nàng nghĩ mình chắn đường ai đó, liền né sang một bên, lại chẳng ngờ có một người sánh vai bước đến, cười nói với Điền Thất: “Ô, Điền công công, là ngươi sao? Thật ngại quá, trời tối quá, ta không thấy rõ đường, không có đụng vào ngươi chứ?”
Điền Thất nhìn, người này chính là Trúc Thúy ở Yêu Nguyệt cung. Dáng vẻ của Trúc Thúy này chẳng hề mảnh mai như cái tên của nàng ta, mà ngược lại, thân hình lồi lõm rõ ràng, tựa hồ một củ cải dị dạng. Bộ n.g.ự.c nàng ta vì quá lớn, nên mỗi khi bước đi lại rung rinh không ngừng, Điền Thất nhìn thấy cũng cảm thấy mệt mỏi thay nàng ta.
Từ sau lần trước tố giác Khang Phi với Hoàng thượng, Điền Thất không muốn lui tới quá nhiều với người của Yêu Nguyệt cung. Bởi vậy, lần này Trúc Thúy thân thiện đáp lời, nàng chỉ nhàn nhạt khách sáo đôi câu, rồi chậm dần bước chân, muốn để Trúc Thúy đi trước.
Thế nhưng, bước chân của Trúc Thúy cũng chậm dần, cùng nàng tán gẫu.
Điền Thất nào hay, hôm nay Trúc Thúy phụng mệnh mà đến. Khang Phi muốn cùng Điền Thất kết giao, một kế không thành, liền sinh kế khác. Nếu tiền bạc chẳng thể lung lạc, vậy thì đành dùng mỹ sắc. Cũng thật khéo cho thị khi nghĩ ra diệu kế này, lại đem mỹ nhân kế ra dùng với một tên thái giám. Chuyện này xét ra cũng có thể châm chước, bởi vị sư phụ bảo bối kia của Điền Thất vốn là kẻ háo sắc có tiếng, Điền công công chịu sự dạy dỗ của vị sư phụ này suốt bảy năm trời, ắt hẳn cũng nhiễm chút phong thái. Khẩu vị của đám thái giám vẫn luôn nặng nề, ưa thích thân thể đầy đặn, càng được chạm vào những nơi đẫy đà lại càng thêm sảng khoái. Trúc Thúy chính là nữ nhân trong mộng của bọn chúng. Thị vốn có một nhân tình, nhưng đã qua đời vào năm trước. Giờ đây, Khang Phi phái thị đến câu dẫn Điền công công. Thực tình, Trúc Thúy cũng có tính toán riêng của mình: trước tiên, Điền công công là tâm phúc ngự tiền, qua lại với y chỉ có lợi chứ không hại; thứ nữa, khắp cả Hoàng cung này, nào có thái giám nào dung mạo tuấn tú bằng Điền công công, một người như vậy, thị cảm thấy rất xứng đôi với mình.
Bởi vậy, Trúc Thúy vô cùng hứng thú thi hành nhiệm vụ được giao. Thị hăm hở muốn tóm gọn Điền công công vào tay, dù cho không thể đạt được mục đích cũng chẳng hề gì, bởi trong chốn Hoàng cung này, trêu ghẹo thái giám đâu có phạm trọng tội.
Điền Thất chẳng mặn mà muốn trò chuyện cùng Trúc Thúy. Nàng cũng không thể tiếp nhận những lời lẽ ái muội trong câu nói của thị. Ngay cả nam nhân khi bày trò với nàng, nàng cũng chẳng tài nào cảm nhận được chút phong vị, thì huống chi là một ả nữ nhân tầm thường như vậy.
Song, Điền Thất càng thêm không đáp lại, Trúc Thúy lại càng muốn trêu ghẹo. Đột nhiên thị kéo lấy tay Điền Thất: “Điền công công, ta có một điều bí mật trọng đại muốn kể cho ngươi nghe.”
“Ta chẳng muốn nghe.”
“…” Trúc Thúy đành phải buộc miệng nói dối: “Khang Phi muốn hãm hại ngươi.” Điều này ắt phải nghe. Thế là Điền Thất bị Trúc Thúy kéo đến một nơi hẻo lánh, nàng làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Song, Trúc Thúy chẳng hề tiết lộ bí mật nào cho Điền Thất, mà là ưỡn bộ n.g.ự.c đầy đặn, cố ý chà sát vào cánh tay nàng, cười duyên hỏi: “Điền công công, ngươi thấy ta là người như thế nào?”
Điền Thất bị đôi gò bồng đảo ấy dụi hai cái, càng muốn tránh né lại càng không thoát, đành nhìn thẳng vào đôi gò bồng đảo kia, nhíu mày nói: “Nơi đó của ngươi quả là quá đồ sộ.”
Thật ghê gớm! Trúc Thúy thấy Điền công công lộ vẻ kinh ngạc, liền cảm thấy ngượng ngùng, giấu mặt cười duyên.
“Ngươi đi đường không thấy mỏi mệt sao?” Điền Thất vô cùng hiếu kỳ về điều này. Ngực của nàng so với Trúc Thúy nhỏ hơn ít nhất hai vòng, mà mỗi ngày còn thấy mệt mỏi muốn c.h.ế.t đi được.
“Điền công công…” Trúc Thúy vừa muốn mời mọc y nếm thử tư vị một lần, nào ngờ bất chợt một tiếng quát chói tai vang lên: “To gan!”
Cả hai giật thót mình, từ sau núi giả bước ra, thấy Hoàng thượng đang đứng ven đường, vội vàng quỳ xuống. Sắc trời càng thêm hôn ám, biểu cảm của Hoàng thượng nhìn không rõ lắm, song Điền Thất liền đoán chắc sắc mặt hiện tại của người nhất định vô cùng hung ác.
“Người đâu!” Kỷ Hành cất tiếng gọi lớn, lập tức có thái giám gần đó vội vàng chạy tới cúi mình chờ lệnh.
“Kéo tên nô tài hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung này xuống, đánh chết.”
Hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung gì đó, Điền Thất nghe mơ hồ chẳng rõ, nhưng "đánh chết" thì nàng tuyệt đối nghe hiểu. Nàng lập tức có chút mơ hồ, sao lại c.h.ế.t một cách hồ đồ như vậy?
Vài tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới đè hai người lại, Điền Thất đã không còn nghe thấy tiếng tim mình đập. Song, đúng lúc này, dị biến bỗng nổi lên, Kỷ Hành quăng một khối ngọc ấm đang nắm chặt trong tay ra ngoài, văng trúng một tên thái giám cạnh Điền Thất: “Ai nói muốn bắt hắn!”
Tên còn lại cũng liền vội buông Điền Thất ra, vài tên thái giám khác hợp sức lôi Trúc Thúy nhanh chóng rời đi. Giờ đây Trúc Thúy đã hoảng sợ đến ngây dại, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, cứ thế mắt vẫn mở trừng trừng trong ngơ ngác khi bị lôi đi.
Điền Thất dẫu tránh được một kiếp nạn, song toàn thân vẫn bủn rủn vô lực.
Kỷ Hành ra lệnh những người khác lui xuống, đoạn hắn bước đến trước mặt Điền Thất, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng, tựa hồ như làn gió thoảng qua cũng có thể tan biến: “Khiến ngươi phải sợ hãi ư?”
Điền Thất: “…” Người nên hỏi ta đã bị dọa cho hồn xiêu phách lạc rồi sao…