Sau khi Kỷ Hành giải phóng "tiểu huynh đệ" của mình, hắn liền kéo giãn một chút khoảng cách với Điền Thất, cốt để nàng 'tiểu biến thái' kia có thể dễ dàng nhìn rõ 'yêu vật' ấy rốt cuộc là gì.
Điền Thất: "!!!"
Nàng vừa nhìn rõ vị trí của vật kia, Điền Thất đã hiểu nó là gì. Nàng xấu hổ đến cực điểm, vội quay mặt đi không dám nhìn thẳng, toan bỏ chạy, nhưng đã bị Hoàng thượng ghì chặt bờ vai lại. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng: "Ngươi thử chạy xem?"
Kỷ Hành hạ giọng nói: "Ngươi quay đầu lại." Dục niệm hoành hành khiến cổ họng hắn đã có chút khô khốc. Giọng nói đang tận lực đè thấp, mang theo vẻ khàn khàn nhưng lại hàm chứa một sự ôn nhu kỳ lạ, không phải sự uy nghi bất giận tự nhiên như mọi khi, mà lại khiến người nghe cảm thấy dịu dàng, mê hoặc đến lạ lùng.
Mặt Điền Thất nóng bừng như lửa đốt, trái tim cuồng loạn đập thình thịch, cả đầu óc nàng tựa như vừa trải qua một trận cuồng phong bão táp, giờ chỉ còn lại sự hỗn loạn ngổn ngang. Nghe Kỷ Hành sai bảo, nàng ngây ngốc ngồi im không chút nhúc nhích. Giờ phút này, nàng chỉ hận không thể hóa thành một làn gió, trong chốc lát liền có thể vụt qua khung cửa mà chạy thoát; hoặc hóa thân thành một con chuột nhỏ, tùy ý chui rúc vào bất cứ ngóc ngách nào.
Kỷ Hành thấy Điền Thất ngồi yên không phản ứng, cố ý buông lời trêu chọc: "Ngươi không chịu quay đầu, chẳng lẽ đang đợi ta đích thân lột xiêm y của ngươi ư?"
Lời này quả nhiên hiệu nghiệm, Điền Thất vội vàng xoay người lại, nhưng vẫn không dám nhìn xuống, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Kỷ Hành. Đôi mắt nàng lấm la lấm lét đảo quanh khắp nơi.
Kỷ Hành nín cười: "Nhìn đi đâu đấy? Xem ra vẫn còn muốn ta cởi quần áo."
Điền Thất: "..."
Không thể nhịn, nhưng vẫn phải nhịn. Nàng tự nhủ trong lòng, g.i.ế.c người cùng lắm cũng chỉ là đầu lìa khỏi cổ, xem qua "thứ kia" một chút thì có đáng gì. Nghĩ đoạn, nàng cắn chặt môi, chuyển ánh mắt qua, tầm nhìn rơi thẳng vào "tiểu huynh đệ" của Kỷ Hành.
Kỷ Hành bị Điền Thất, với đôi gò má đỏ bừng, chăm chú đánh giá nơi đó, chỉ thấy phần hạ thân lại càng to lớn thêm mấy phần. Hắn cuối cùng cũng phải cố nhịn, e rằng quá vội vã sẽ dọa nàng kinh hãi: "Ưa thích chăng?"
Điền Thất: "..." Trời đất ơi, thứ này thì ai mà ưa cho được! Nhưng giờ đây, Điền Thất đã chẳng màng đến bất cứ điều gì, không dám nói năng bừa bãi như lúc nãy. Dù hiện tại vẫn còn xấu hổ đến c.h.ế.t đi được, song nàng vẫn kịp nảy sinh thắc mắc: "Thứ kia" của Hoàng thượng sao lại có hình dạng như thế này? Lúc đệ đệ của nàng còn rất nhỏ, nàng từng thấy qua "thứ kia" của đệ đệ, hoàn toàn khác xa với thứ trước mắt này. Tuy nói con người có muôn vàn vẻ mặt, thì "thứ kia" đại khái cũng có thể có ngàn hình vạn trạng, nhưng mà "thứ kia" của Hoàng thượng thô tục đến thế này, thật sự có lỗi với dung mạo tuấn mỹ kia của người. Còn nữa, còn nữa, đã gọi là "chim nhỏ", tại sao nó lại lớn đến vậy? Lại còn nhô cao như thế? Trước kia lúc Hoàng thượng đi đường sao nàng lại không hề phát giác... Thật là trăm mối tơ vò, không cách nào giải đáp!
Thôi vậy, đây là lần đầu tiên Điền công công nhìn thấy "thứ kia" của một nam nhân trưởng thành, nên không thể hiểu nổi cũng là điều hoàn toàn có thể lý giải. Nàng cũng là sau lần này mới biết, thì ra thứ này thần kỳ đến thế, có thể biến dài biến ngắn, có thể cứng rắn có thể mềm mại. (Quả là kinh ngạc đến mức ngây người).
Lại nói lúc này, Kỷ Hành dùng ánh mắt uy h.i.ế.p nhìn Điền Thất, buộc nàng khẽ gật đầu, thừa nhận mình ưa thích thứ đó. Tiếp đó, Kỷ Hành liền cười nói: "Đã ưa thích, vậy cho ngươi sờ thử một chút."
Điền Thất: "..." Thật, thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi!
Kỷ Hành cưỡng ép nắm lấy tay Điền Thất, ghì nhẹ lên "tiểu huynh đệ" của mình. Điền Thất vì quá khẩn trương, lòng bàn tay đã toát một lớp mồ hôi mỏng. Bàn tay mềm mại lại mang chút ẩm ướt vừa chạm vào Kỷ Hành, hắn liền không kìm được mà khe khẽ rên lên một tiếng khoan khoái. Bởi vì sự chú ý quá mức tập trung, khiến những xúc cảm nhỏ nhất cũng bị phóng đại, theo hạ thân mà nhanh chóng lan tỏa đến tận đáy lòng. Trơ mắt nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ chạm vào chính mình, cảm giác khoái lạc trong lòng thật khó tả xiết. Loại khoái lạc này không giống hoan ái thông thường, mà khiến người ta cảm thấy như có thêm một tầng ý vị sâu xa, chỉ lướt qua một cái, liền muốn ngừng mà không được.
Điền Thất bị ép sờ mó nơi nhạy cảm của nam nhân, thật sự có chút uất ức đến phát khóc. Đầu óc nàng nóng bừng, không màng đến mọi chuyện, quay đầu muốn chạy nhưng làm sao cũng không rút được bàn tay ra. Kỷ Hành giữ c.h.ặ.t t.a.y Điền Thất, ấn nàng ghìm lại trên ghế. Hắn muốn tiếp tục uy hiếp, nhưng ánh mắt chẳng thể giữ vẻ hung ác, chỉ còn lại ánh nhìn cầu khẩn thiết tha, pha chút mềm mại.
"Cứu ta..." Hắn nhìn sâu vào mắt Điền Thất, khẽ nói.
Điền Thất cảm thấy vô cùng thần kỳ, Hoàng thượng chẳng qua chỉ bị chạm vào thứ kia một chút, thế mà lại lập tức thay đổi thần sắc đến lạ, từ một con hổ uy mãnh biến thành một chú mèo con? Nhìn đôi mắt hắn, chỉ thấy nó khẽ híp lại, ướt át một mảng, tựa như đang đợi người ta vuốt ve ở cần cổ, hoặc nhẹ nhàng vỗ về đầu hắn.
Kỷ Hành lại bị Điền Thất nhìn thẳng đánh giá, hắn thật sự nhịn không nổi, thở hổn hển nói: "Ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ thế mà làm. Nếu không, hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cửa, rõ chưa?"
Điền Thất đành phải gật đầu.
Kỷ Hành kéo tay Điền Thất: "Cầm lấy nó."
Nàng liền theo lời mà làm.
"Di chuyển lên xuống... Không phải nắm chặt!" Kỷ Hành bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân: "Ngươi định giúp ta nhổ bỏ nó chăng?" May mắn mà hắn kịp giữ lấy tay của Điền Thất, tay nàng cũng không dùng quá mạnh, nếu không hắn ắt đã trở thành hoạn quan.
Điền Thất bị dọa ngừng tay lại, ngơ ngác nhìn Kỷ Hành.
Vào khoảnh khắc này, càng ngây ngô, càng chứng tỏ sự thuần khiết. Nam nhân đều ưa thích loại hình này, bởi vậy dù Điền Thất vụng về, lóng ngóng, nhưng lồng n.g.ự.c Kỷ Hành lại càng trở nên nóng bỏng rực lửa, vẫn chưa trách cứ nàng: "Trượt lên phía trên... Nắm chặt một chút, đúng rồi, ưm..."
Hô hấp của Kỷ Hành dần dần trở nên nặng nề và hỗn loạn. Hắn nắm lấy một tay khác của Điền Thất, di chuyển xuống phía dưới: "Cầm lấy chúng, nhẹ nhàng xoa nắn... Đừng bóp! Hắn mở to hai mắt, hít vào một hơi: "Ngàn vạn lần đừng bóp, ngàn vạn lần đừng bóp..."
Điền Thất thấy dáng vẻ hoảng hốt cực độ của hắn, lại chẳng hiểu sao thấy có chút buồn cười. Thì ra Hoàng thượng cũng có nhược điểm... sợ bị bóp chặt...
Dù tâm lý Kỷ Hành cường hãn, song quả tình khó lòng chịu đựng được loại cảm giác kinh hồn bạt vía này. Điền Thất chẳng mảy may kinh nghiệm, há có thể để mặc kẻ ngốc nghếch này tùy ý làm càn. Bởi vậy, Kỷ Hành nắm lấy tay Điền Thất, kiên nhẫn từng li từng tí chỉ dẫn nàng, thẳng thắn bày tỏ cách thức khiến hắn càng thêm khoái hoạt.
Tuy kẻ khờ dại này có chút ngốc nghếch, nhưng đôi tay lại mềm mại như vô cốt, làn da trên tay vô cùng mịn màng. Cùng với dòng t.i.n.h d.ị.c.h từ tiểu huynh đệ của hắn tuôn ra, hai tay nàng trượt lên trượt xuống, khiến Kỷ Hành cảm thấy như mình đang được tơ lụa thượng hạng bao bọc. Chìm đắm trong đôi tay ấy, quả thật c.h.ế.t cũng cam lòng.
Hai người cứ thế không biết ngượng ngùng mà dấn thân vào cuộc hoan ái khó nói. Đối với một người mới nhập môn, khả năng lĩnh hội của Điền Thất chẳng hề nhiều. Kỷ Hành cũng chẳng dám truyền thụ quá kỹ càng, e rằng khéo quá lại thành vụng. Bởi vậy, thủ pháp của Điền Thất vô cùng đơn điệu, đơn điệu đến mức khiến người ta mỏi mệt chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Nàng vừa đưa tiểu huynh đệ lên xuống, vừa khẽ ngáp dài một tiếng.
Kỷ Hành: "..." Hắn đôi phần tức giận, nghiêm giọng: "Không được ngáp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Thất đành phải gắng gượng giữ vững tinh thần mà dốc sức cử động. Dù có ngáp cũng phải nuốt ngược vào trong. Cứ làm đi làm lại đến mỏi nhừ cả tay, Điền Thất nhận ra cảm xúc của Hoàng thượng càng lúc càng kích động. Khóe môi hắn vô thức hé mở, thốt ra từng tiếng rên khẽ, hơi chút kiềm nén: "Nhanh, nhanh..."
Điền Thất nghe lời, tăng thêm tốc độ.
"Nhanh..."
Còn muốn nhanh hơn nữa ư... Thật quá sức!
May thay nàng chẳng cần cố sức quá lâu, bởi bỗng chốc toàn thân Hoàng thượng cứng đờ, ngửa đầu nhắm nghiền hai mắt. Đầu óc Điền Thất chợt bừng tỉnh, nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên đỉnh tiểu huynh đệ của hắn, cảm thấy như nó sắp phun trào thứ gì đó. Bởi vậy, nàng không chút do dự, dùng ngón cái ấn lên, che kín lại.
Kỷ Hành: "..." Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì! Lại gặp phải kẻ đần độn đến thế này!
"Buông ra..." Hắn gần như rên rỉ.
Điền Thất quả nhiên buông tay, hơn nữa còn vừa vặn né tránh, thoát khỏi đường dòng chất trắng kia tập kích.
"Hoàng thượng, dòng chất lỏng kia của ngài phun thật xa lạ thường!" Điền Thất tấm tắc kinh ngạc.
Kỷ Hành vẫn còn đắm chìm trong khoái lạc đến ngây dại, chẳng màng đến Điền Thất.
Điền Thất thấy Hoàng thượng vẫn còn ngẩn người, liền toan tìm cách chuồn đi. Nàng lặng lẽ đứng dậy, vừa bước được hai bước, đã bị kéo trở lại.
Kỷ Hành ngậm lấy đôi môi Điền Thất, thô bạo hôn xuống, trầm giọng hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
"Không có gì..."
Hắn trừng phạt cắn nhẹ lên môi nàng: "Đó không phải là thứ dơ bẩn, mà là tinh quý nhất của nam nhân."
Điều Điền Thất bận tâm chẳng phải chuyện đó: "Hoàng thượng, nô tài có thể cáo lui chưa..."
"Hôn ta thêm một cái nữa, ta sẽ thả ngươi đi."
Điền Thất đành phải mổ nhẹ lên môi hắn một cái.
Kỷ Hành khẽ nắn vành tai Điền Thất, thuận thế ghé sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: "Ngươi làm rất tốt. Lần sau cần không ngừng tinh tiến."
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Điền Thất quả nhiên lại càng thêm đỏ vài phần, nàng cúi đầu lỉnh ra ngoài.
Kỷ Hành mỉm cười nhìn bóng lưng nàng, rồi lại nhấp chén rượu để nhuận cổ họng. Hắn lấy khăn lụa ra, lau sạch thân thể, chỉnh trang lại y phục, rồi dùng khăn lau đi những vết tích vừa nãy.
Ngồi trên mặt đất, nhìn thứ dính trên khăn, Kỷ Hành hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, sóng lòng lần nữa cuộn trào mênh mông. Thật đúng là muốn mạng người! Hắn đành cười bất đắc dĩ, bản thân đã trở nên như vậy, lại còn cảm thấy vô cùng dư vị, rõ ràng là... muốn đẩy hắn vào chỗ c.h.ế.t mà.
Bên này, Điền Thất bước ra khỏi Càn Thanh cung, nàng lang thang một hồi khắp hậu cung, sắc hồng trên má cũng vơi đi đôi chút.
Quả thật quá đỗi hoang đường, nàng thế mà lại chạm vào tiểu huynh đệ của một nam nhân, lại còn chạm lâu đến thế. Huống hồ, Hoàng thượng lại thích bị người khác chạm vào tiểu huynh đệ...
Điền Thất xấu hổ khôn cùng, thực lòng chỉ muốn đào một cái hố chôn mình vào trong đó vĩnh viễn không ra. Nàng chẳng biết về sau phải đối diện với Hoàng thượng ra sao.
Đến lúc này, Điền Thất rốt cuộc không thể dùng hai chữ "Bệnh thần kinh" để tự an ủi bản thân nữa. Hoàng thượng như vậy chẳng thể đơn giản là bệnh thần kinh, mà căn bản hắn là một kẻ biến thái!
Đúng rồi, hắn là kẻ biến thái, hắn thích bị người ta chạm vào tiểu huynh đệ, hắn còn thích bị thái giám chạm vào.
Nói cách khác, Hoàng thượng kỳ thực muốn đùa giỡn thái giám.
Còn về phần vì sao trong vô vàn thái giám lại lựa chọn nàng, e rằng bởi hai người khá đỗi quen thuộc, hơn nữa dung mạo nàng cũng xem như thanh tú.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hoàng thượng là một tên đại biến thái, nàng phải làm sao đây?
Điền Thất bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề trí mạng khác: Hoàng thượng đùa giỡn thái giám e rằng chẳng chỉ giới hạn ở việc bắt thái giám chạm vào tiểu huynh đệ đơn thuần như vậy. Hôm nay hắn nhiều lần nhắc đến việc muốn lột bỏ xiêm y của nàng. Tuy là lời uy hiếp, nhưng ai biết hắn có thực sự muốn làm vậy không chứ?
Nhưng nàng là thái giám giả, một khi cởi bỏ xiêm y chẳng phải sẽ bại lộ tất thảy sao?
Hơn nữa, kẻ đó dẫu sao cũng là một tên biến thái, vốn dĩ muốn đùa giỡn thái giám. Kết quả vừa lột bỏ y phục ra nhìn, lại hóa ra là một nữ nhân?! Làm gì có tên biến thái nào chịu được loại kích thích như thế này chứ, chẳng phát cuồng mà bóp c.h.ế.t nàng mới lạ!
Điền Thất đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của mình là một mảng tối tăm mịt mờ.