Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 58



 

Đối với quyển sách kia, Kỷ Hành quả thật là xem một trang nôn một trang, xem được vài trang, cuối cùng không thể kiên trì nổi mà ném bỏ.

 

Hắn phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Hắn không cách nào thuyết phục được bản thân mình cắm nơi tư mật của mình vào "chỗ kia" của một nam nhân, cho dù người nam nhân này có phải đã bị hoạn hay không. Tư thế duy nhất khiến hắn tương đối dễ dàng tiếp nhận là hầu hạ bằng miệng, nhưng người vẽ tranh cũng đặc biệt vẽ rõ "tiểu huynh đệ" của kẻ hầu hạ kia ra, khiến Kỷ Hành… nôn mửa thảm hại.

 

Tâm tình của Kỷ Hành vô cùng phức tạp. Hóa ra trước kia hắn nghĩ về tình ái đoạn tụ quá đơn giản. Hắn đã bất chấp tất cả mà nghĩ rằng mình đã chui vào thế giới mới lạ này rồi, ai dè kết quả lại mới chỉ có thể bồi hồi đứng ở ngưỡng cửa, không thể tiến vào. Không phải là hắn không muốn tiến, mà thật sự là bản năng của thân thể không cho phép. Nếu cưỡng ép cầm thương ra trận, thì đến lúc đó rất có khả năng là không thể cương cứng…

 

"Hóa ra, sự biến thái của ta còn chưa đủ triệt để," Kỷ Hành thầm nghĩ. Hắn thật không biết nên vui mừng hay nên tiếc nuối.

 

Điều này thực quá đỗi kỳ lạ, hắn có phần chẳng thể nào hiểu thấu. Rõ ràng đã chán ghét những chuyện nam nữ chăn gối đến vậy, thì cớ gì lại nảy s.i.n.h d.ụ.c niệm đối với Điền Thất? Từ thuở ban đầu, hắn đã biết Điền Thất là một tiểu yêu nghiệt, cớ sao ta lại cam tâm tình nguyện theo sát y, cùng y trượt dài trên con đường điên rồ? Thậm chí còn mong mỏi được cùng y chìm đắm vào những hoan ái khó dung kia?

 

Kỷ Hành nhắm mắt lại, hồi tưởng những ảo mộng miên man của mình về Điền Thất. Dẫu cho là rõ ràng hay mơ hồ, dẫu cho là hình thái nào, tóm lại... đều là một nữ nhân tuyệt sắc.

 

Thế nhưng Điền Thất nào phải nữ nhân, vì cớ gì y lại chẳng phải nữ nhi?

 

Đã chẳng là nữ nhân, vì cớ gì lại có thể mê hoặc ta đến nhường này?

 

Đã trót sa vào lưới tình, cớ sao lại chẳng thể phóng túng đến tận cùng... Hỡi trời!

 

Kỷ Hành vò vò mái tóc, thống khổ thở ngắn than dài. Hắn tựa hồ đã lọt vào một vòng luẩn quẩn, bị người ta dắt mũi dẫn lối, đi mãi cũng chẳng tìm thấy lối thoát.

 

Điền Thất chẳng phải nữ nhân, cũng chẳng phải nam nhân, Kỷ Hành cố gắng tự nhủ với bản thân. Điền Thất chính là Điền Thất, là người khiến ta ngày đêm tơ tưởng. Ta ái mộ Điền Thất chính là ái mộ Điền Thất, chẳng bởi vì tiểu yêu nghiệt là nam hay nữ, hoặc là nửa nam nửa nữ mà có thể thích hay không thích, ta chính là yêu mến con người ấy.

 

Nghĩ vậy, Kỷ Hành cảm thấy tâm trạng vơi đi phần nào. Giờ đây, ta cần phân định rõ ràng mối quan hệ chủ yếu và thứ yếu: Ái mộ Điền Thất là chủ yếu, giới tính của y là thứ yếu. Vì cái chủ yếu, ta cần vứt bỏ cái thứ yếu. Đương nhiên, vấn đề hiện thực vẫn cần đối mặt, bởi vậy từ giờ trở đi, ta nguyện tự huấn luyện bản thân, vun đắp tâm lý vững vàng, mong sớm ngày trở thành một kẻ si tình đến tận xương tủy, có thể cùng Điền Thất cùng hoan ái mặn nồng.

 

Kỳ thực, mới chỉ nghĩ thôi đã thống khổ khôn cùng...

 

Thôi thì, dù sao ta đã như vậy, mũi tên đã xuất ra sao có thể quay đầu. Giờ đây, bảo ta từ bỏ tiểu yêu nghiệt mà quay về cùng đám nữ nhân hậu cung chăn gối, ta e rằng khó lòng chấp nhận.

 

Đến tối, Điền Thất trở về. Kỷ Hành nghĩ đến những nỗi thống khổ chẳng thể bày tỏ, bèn gọi Điền Thất vào tẩm điện, muốn cùng y trải qua một hồi giao lưu thân mật. May mắn thay, ít nhất trong tình cảnh chưa cởi bỏ y phục, Điền Thất đối với ta mà nói, vẫn vẹn nguyên mị lực thập phần.

 

Bấy giờ, Điền Thất đã có thể vô tư xem tiểu huynh đệ của Hoàng thượng như một món đồ chơi để tùy ý đùa nghịch, dẫu sao thì Hoàng thượng lại thích điều ấy. Sau một hồi đùa nghịch, nàng mới cất lời hỏi một nghi hoặc vẫn tồn đọng trong lòng: "Hoàng thượng, người... người... người sẽ cởi y phục của ta chăng?" Điều này liên quan mật thiết đến quyết định cho bước tiếp theo của nàng.

 

Lời ấy vừa lúc chạm đến nỗi lòng của Kỷ Hành, hắn khẽ hôn Điền Thất, đáp: "Hiện tại thì chưa được, hãy ngoan ngoãn đợi ta."

 

Hiện tại chưa được, vậy chính là về sau có thể được ư... Trái tim nàng khẽ rung động: "Vậy rốt cuộc khi nào mới được?"

 

Kỷ Hành vô cùng ngượng nghịu, hỏi ngược lại: "Ngươi phải chăng đã dục cầu bất mãn rồi ư?"

 

Mặt Điền Thất đỏ bừng: "Ta nào phải..."

 

Kỷ Hành chẳng muốn dây dưa vấn đề này quá lâu, bèn lại kéo Điền Thất tới hôn một hồi, rồi mới thả nàng trở về.

 

Kỷ Hành nằm trên long sàng, kỳ thực trong lòng hắn có chút phiền muộn. Tiểu yêu nghiệt đã thịnh tình mời mọc đến vậy mà hắn lại chẳng thể đáp lại, thật không đáng mặt nam nhi...

 

Điền Thất sẽ chẳng tức giận chứ? Kỷ Hành trong lòng có chút lo âu.

 

Chẳng mấy chốc, nỗi lo lắng của hắn đã hóa thành hiện thực, bởi vì Điền Thất vậy mà bặt vô âm tín.

 

Sáng nay tiểu yêu nghiệt còn đang trực, chiều đã rời cung nhưng sau đó lại chẳng quay về. Chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra.

 

Ban đầu, Kỷ Hành còn ngỡ Điền Thất đang giận dỗi hắn, nhưng rồi lại cảm thấy với tính cách của Điền Thất, y sẽ chẳng làm ra chuyện như vậy.

 

... Y sẽ chẳng bỏ trốn chứ?

 

Kỷ Hành nghĩ đến đây, trái tim bỗng chốc trĩu nặng.

 

Điền Thất chìm vào một giấc mộng đẹp đẽ nhất từ thuở lọt lòng đến giờ.

 

Nàng mơ thấy mình thức giấc trên một chiếc long sàng bằng vàng ròng, sau đó, thấy khắp nhà đều là vàng bạc châu báu chất đống. Nàng từ trên long sàng bước xuống, dạo quanh một vòng trong căn phòng. Nàng khẽ vuốt ve tượng Quan Âm bằng phỉ thúy đế vương lục (1), rồi lại sờ nắn sợi dây chuyền hồng bảo thạch. Xúc cảm chân thực đến lạ, chân thực đến mức tựa hồ chẳng phải mộng cảnh.

 

(1) Phỉ thúy đế vương lục: Đế vương lục là màu xanh lá cây có màu tốt nhất đẹp nhất, độ trong suốt cực cao, màu xanh gần như muốn nhỏ thành nước, và có giá trị cao nhất trong các loại màu của phỉ thúy. Đế vương lục phỉ thúy rất hiếm có và thưa thớt, rất rất mắc tiền.

 

Cuối cùng, Điền Thất dừng lại trước một giá kệ làm bằng gỗ tử đàn, cao chừng một thân người. Giá gỗ này tựa như một giá sách khổng lồ, nhưng trên đó không phải xếp sách vở, mà là từng tầng từng lớp kim nguyên bảo to lớn. Đôi mắt nàng sáng rực, nước miếng trào ra. Nàng cẩn thận sờ từng khối, từng khối, sau đó lại cầm lấy một khối đưa vào miệng cắn. Nghĩ mình dù sao cũng đang nằm mộng, nàng chẳng sợ đau mà dùng sức rất mạnh.

 

"Ui da!" Điền Thất ôm quai hàm khẽ kêu một tiếng, nước mắt chực trào.

 

Giấc mộng này sao lại chân thực đến vậy!

 

Nàng xoa xoa kim nguyên bảo trong tay, lau đi vết nước miếng, sau đó đặt nó về chỗ cũ.

 

Răng vẫn còn đau.

 

Điền Thất chợt nảy sinh một suy đoán đáng sợ: Nàng thực sự là đang nằm mộng ư?

 

Nhìn khắp chốn đều ánh vàng lấp lánh, lại sờ sờ quai hàm... Tựa hồ không phải là mộng cảnh a...

 

Điền Thất bỗng nhiên kích động khôn cùng. Nàng đang ở trong một gian phòng chất đầy vàng bạc! Ngay cả trong mơ, nàng cũng chưa từng mơ thấy nhiều tiền tài đến vậy!

 

Nhưng mà, số tiền này rốt cuộc là của ai đây...

 

Nàng men theo giá gỗ, mân mê những nén kim nguyên bảo, vừa sờ vừa miên man hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn ngày thi hương phải đến trường thi, nàng đã đích thân đi tiễn bọn họ. Sau khi đưa tiễn xong xuôi, nàng dạo một vòng tiệm Bảo Hòa, rồi sau khi ra về... Sau khi ra về... Chuyện gì đã xảy ra?

 

Nàng dường như đã gặp một kẻ kỳ lạ.

 

Rồi sau đó, mọi ký ức đều mờ mịt, không tài nào nhớ rõ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cớ sao lại chẳng thể nhớ ra?

 

Vì sao lại không nhớ ra chứ? Điền Thất trăm mối ngổn ngang, vẫn không tìm thấy lời giải đáp. Nàng ngờ rằng mình đã bị thần tiên nào đó bắt cóc. Ngay lúc đang trầm tư suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chẳng đợi Điền Thất đồng ý, người kia liền đẩy cửa bước vào.

 

Điền Thất vừa thấy người tới, càng thêm nghi hoặc: "Vương gia?"

 

Kỷ Chinh xách một hộp thức ăn đi tới. Hắn đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn nhỏ tạc từ ngọc xanh trong phòng, đoạn quay sang Điền Thất nhoẻn miệng cười: "Gọi ta A Chinh."

 

Điền Thất bước tới: "A Chinh, đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây? Cớ gì ngươi lại xuất hiện chốn này?"

 

Kỷ Chinh mở hộp đồ ăn, lấy ra các món ăn bên trong, còn có một ấm rượu trái cây và hai chén rượu: "Ăn cơm trước đã." Hắn nói, kéo Điền Thất đang ngẩn ngơ ngồi xuống ghế.

 

Điền Thất làm gì còn tâm trí ăn uống: "Ngươi hãy nói cho ta biết trước đi."

 

Kỷ Chinh giúp Điền Thất rót rượu, rồi gắp hai miếng thức ăn bỏ vào chén của nàng, chờ Điền Thất dùng bữa.

 

Điền Thất bất đắc dĩ, đành phải ăn một miếng: "Giờ có thể nói rồi chứ?"

 

"Ta từng nói, ta muốn giúp ngươi rời khỏi Hoàng cung." Kỷ Chinh đáp thẳng thắn.

 

Điền Thất không ngờ việc hắn làm thần bí như vậy mà đáp án lại đơn giản đến thế, nàng có chút bối rối: "Rốt cuộc ta làm sao mà đến đây? Ta chẳng nhớ được chút gì cả."

 

"Chuyện đó thật sự có chút mạo phạm ngươi, ta đã tìm một nghệ nhân giang hồ biết thôi miên thuật, dẫn ngươi đến chỗ này." Đương nhiên, để che mắt tai mắt người đời, tóm lại việc này cũng lắm khúc mắc, không thể trực tiếp để Điền Thất thản nhiên ung dung bước vào vương phủ.

 

Trong lòng Điền Thất dâng lên một nỗi bất an: "Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng vì sao không thương lượng với ta một tiếng?" Huống chi lại dùng đến cả thuật thôi miên. Nghĩ đến cảnh mình thần chí mơ hồ đi theo một người lạ, Điền Thất liền cảm thấy vô cùng đáng sợ.

 

Kỷ Chinh ngửa cổ uống cạn một chén rượu, ánh mắt có chút ủy khuất nhìn Điền Thất: "Là ta không thương lượng với ngươi sao? Ta đã nhiều lần bàn bạc với ngươi, nhưng ngươi cứ lần lữa thoái thác. Ta thật sự hết cách, mới đành dùng hạ sách này."

 

Điền Thất chột dạ sờ sờ mũi: "Ta không phải có ý đó..."

 

"Vậy ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không hề muốn rời khỏi Hoàng cung, không nỡ bỏ chút bổng lộc kia sao?" Kỷ Chinh nói, đoạn chỉ chỉ những đồ vật bày biện xung quanh hai người: "Ngươi nhìn những thứ này đi, có vừa mắt ngươi không? Ngươi ở Hoàng cung còn có gì để lưu luyến?"

 

"Không phải..." Điền Thất chỉ cảm thấy có điều bất ổn, nhưng nhất thời lại chưa rõ ngọn ngành.

 

Kỷ Chinh cắn răng, dường như đang đau đớn hạ quyết tâm, hắn hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hoàng huynh muốn làm gì với ngươi không?"

 

"..." Điều này quả thực không thể đáp lời. Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng biết hắn đã làm gì rồi.

 

"Hắn muốn khinh bạc ngươi, phi lễ ngươi, đùa bỡn ngươi, ngươi hiểu hay không?" Kỷ Chinh khẽ thở phào, cuối cùng cũng nói ra.

 

Điền Thất đương nhiên là hiểu, nhưng nàng thật sự không tiện nói mấy chuyện này, đành phải giả vờ không hiểu: "Ta không..."

 

Kỷ Chinh đột nhiên có chút buồn bực, khí thế cũng không còn ôn hòa hờ hững như thường ngày, mà trở nên hùng hổ dọa người: "Không có cái gì? Ngươi dám nói ngươi chưa từng bị hắn khinh bạc, chưa từng bị hắn phi lễ sao?"

 

"..."

 

Hắn ghé sát vào nàng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Điền Thất: "Hay là, ngươi thích bị hắn khinh bạc, thích bị hắn phi lễ, phải không?"

 

Điền Thất cúi đầu, đỏ mặt đáp: "Hắn là Hoàng thượng, hắn muốn làm gì, ta nào có cách nào khác."

 

Kỷ Chinh cười lạnh: "Hắn muốn đắm chìm trong trụy lạc, ngươi cũng đắm chìm theo sao?"

 

"Ta không có." Điền Thất không hề do dự mà lập tức phủ nhận.

 

"Vậy sao, vậy vì sao ngươi không muốn rời khỏi Hoàng cung?"

 

Điền Thất thở dài, vấn đề lại quay về điểm khởi đầu: "Vương gia, ta đã giải thích với ngươi rất nhiều lần rồi, không phải ta không muốn, ta đây là..."

 

"Là không muốn liên lụy ta." Kỷ Chinh tiếp lời: "Nhưng lúc này ngươi đã ở trong vương phủ của ta, không muốn liên lụy cũng phải liên lụy."

 

Điền Thất lập tức ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh. Trừ vàng bạc châu báu, gian phòng này không có quá nhiều vật dụng thường ngày. Trên tường không có cửa sổ, chỉ có một khe hở thông gió. Nàng có chút không hiểu: "Vương phủ của ngươi sao lại có gian phòng như thế này?"

 

"Đây là mật thất ta dùng để cất giữ tiền tài. Ngươi yên tâm, nơi này cực kỳ an toàn, cho dù hoàng huynh có đào kinh thành này sâu ba thước, cũng không tìm được ngươi."

 

Điền Thất nghe hắn nói thế, lại truy hỏi: "Nếu Hoàng thượng thật sự muốn truy bắt ta, ắt sẽ để lại vài dấu vết. Lỡ như hắn tìm đến ta thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó không phải lại liên lụy ngươi nữa hay sao?"

 

Kỷ Chinh khẽ nhếch môi cười: "Ta có cách đưa ngươi tới đây, đương nhiên cũng có cách để hắn không tìm ra. Vả lại, ta đã tìm người có thân hình giống ngươi, mặc y phục giống ngươi, rồi đeo khăn che mặt đi ra khỏi thành. Nếu Hoàng thượng quả thực truy xét tới cùng, vậy cũng chỉ có thể tra ra ngươi đã chạy khỏi Hoàng cung."

 

Lòng Điền Thất bỗng nhiên thấp thỏm.

 

Kỷ Chinh lại nói thêm: "Bởi vậy mấy ngày này ngươi tạm thời phải chịu chút ủy khuất mà lưu lại đây, ta sẽ tự mình chăm lo cơm ăn áo mặc hằng ngày cho ngươi. Chờ khi phong ba qua đi, Hoàng huynh nguôi ngoai chuyện này, ngươi có thể rời khỏi. Đến lúc đó, ngươi muốn đi chốn nào, ta sẽ cùng ngươi đi đến chốn ấy, ngươi thấy thế nào?"

 

Một cảm giác kỳ lạ trong lòng Điền Thất dần dần khuếch đại, tựa như một bong bóng, khi phình to đến độ nhất định, sẽ bỗng chốc vỡ tan, hóa thành hư vô. Nàng rốt cuộc cũng thấu hiểu loại cảm giác kỳ quái này là gì: "Vương gia, ta vẫn không thể nào lý giải nổi, vì sao ngài nhất định muốn mạo hiểm lớn đến vậy để giúp ta trốn khỏi Hoàng cung?"

 

Kỷ Chinh khẽ thở dài: "Không hiểu thì cứ không hiểu vậy, ngươi chỉ cần ghi nhớ, ta là vì tốt cho ngươi. Trong cõi thiên hạ này, duy chỉ có ta là người đối đãi với ngươi tốt nhất."

 

"Vì sao ngài lại đối đãi với ta tốt như vậy?"

 

Kỷ Chinh cười khổ một tiếng, đáp: "Ta không có phụ thân, sinh mẫu đã qua đời, ca ca lại là Hoàng đế, ta ở vương phủ tịch mịch một mình, quả thực khuyết thiếu một tri kỷ tâm giao. Ta coi ngươi là tri kỷ, mong hai ta không phụ nhau, thế nhưng ngươi lại không hiểu, ta cũng đành chịu. Nếu ngươi cảm thấy ta chẳng đáng làm tri kỷ của ngươi, vậy xin ngươi hãy nhanh chóng nói với ta, ta là người biết tiến biết lui, chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi."

 

Điền Thất thoáng chút cảm động, lần đầu tiên nghiêm cẩn quan sát Kỷ Chinh. Thiếu niên phong lưu tuấn tú ấy, giờ đây đôi hàng lông mày vương nét tiêu điều, tựa tùng bách dù bị mưa gió mùa thu vùi dập vẫn quật cường đứng vững. Nàng không khỏi nghĩ đến bản thân mình: nàng cũng là người không cha không mẹ, tình thân đạm bạc, một mình phiêu bạt trên cõi đời này, tựa cánh nhạn lạc bầy, không chốn dung thân, không nơi gửi gắm tâm tư, không người sẻ chia, cũng chẳng biết ngày mai của mình sẽ trôi dạt về đâu.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Điền Thất liền dâng lên chút cảm giác đồng bệnh tương liên, vô thức khẽ thở dài, trong lòng đầy bâng khuâng.

 

Ngón tay đang siết chặt ly rượu của Kỷ Chinh đột nhiên buông lỏng, khóe miệng nhỏ đến mức khó nhận ra khẽ cong lên một nụ cười.