Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 59



 

Canh khuya, Điền Thất trằn trọc không yên giữa một căn phòng dát đầy vàng bạc châu báu. Chân nến hình tiên hạc bằng vàng ròng ngự trên tường, tiên hạc sống động như thể có linh hồn, vươn chiếc cổ mảnh khảnh, miệng ngậm một cây nến đỏ. Ánh nến vốn không quá chói chang, thế nhưng dưới sự phản xạ của kim ngân, châu báu rực rỡ, toàn căn phòng bỗng chốc rạng ngời một vầng bảo quang lưu ly, chói lòa đến mức khiến mắt người phải choáng váng mơ hồ, tựa như vô tình lạc bước vào thần cảnh hư ảo của Ngọc Hoàng Đại Đế, hoặc như rơi vào bảo tọa mây ngũ sắc của Như Lai Phật Tổ.

 

Điền Thất ngự trên kim sàng, trong lòng nàng cũng trống rỗng, tĩnh lặng như mây ngũ sắc, chẳng còn chút hỉ nộ ái ố. Kỳ lạ thay, nếu như trước kia có người nói với nàng, sẽ có một ngày nàng tỉnh lại rồi đối diện với một căn phòng toàn vàng bạc châu báu, thì có lẽ nàng sẽ cười suốt cả một ngày. Thế nhưng giờ đây, đối với những thứ thường ngày vốn khiến nàng thèm thuồng nhỏ dãi, nàng lại không hề hân hoan như tưởng tượng.

 

Đại khái có lẽ bởi vì số kim tiền này vốn chẳng thuộc về nàng.

 

Kỳ thực đối với tiền bạc, nàng cũng không mấy chấp niệm sâu sắc, nàng ưa tiền tài, cũng chỉ vì nàng quá đỗi thiếu thốn mà thôi.

 

Điền Thất lại nghĩ tới thân cảnh hiện giờ của mình, không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc rời cung, nhưng chưa bao giờ nàng ngờ tới mình lại phải dùng phương thức như thế này. Cách làm của Kỷ Chinh khiến nàng không kịp trở mình, dùng thủ đoạn chốn giang hồ cũng khiến nàng có chút không hài lòng, thế nhưng nói cho cùng, Kỷ Chinh cũng là vì thiện tâm mà giúp đỡ nàng. Đối với hắn, nàng luôn có thể tìm lại được những dịu dàng đã thất lạc từ lâu, bởi vậy càng không muốn tùy tiện nghi ngờ thiện ý của hắn.

 

Thế nhưng, cứ thế này rời khỏi Hoàng cung sao? Rời khỏi cái chốn đã gắn bó cùng nàng suốt bảy năm, rời khỏi sư phụ của nàng, bằng hữu của nàng, rời khỏi Như Ý, rời khỏi Đái Tam Sơn, rời xa… Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng đối với sự rời đi của nàng sẽ ra sao đây? Liệu có gấp gáp không? Có tức giận không?

 

Có lẽ sẽ nổi giận. Dù sao, nàng là kẻ chủ động "đào tẩu". Sau đó, có lẽ sẽ phái người truy sát nàng, hoặc cũng có thể không, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu thái giám ti tiện, chẳng đáng kể.

 

Điền Thất cúi đầu sờ viền kim sàng bóng loáng. Nàng ở Hoàng cung làm việc bảy năm, Tử Cấm Thành rộng lớn biết bao, hầu như mọi ngóc ngách, nàng đều đã từng bước chân qua. Thế nhưng, dẫu nàng đã để lại bảy năm thanh xuân trong Tử Cấm Thành này, thì đối với nó mà nói, nàng chỉ là một tiểu thái giám bé nhỏ mà thôi, là một trong số hàng vạn tiểu thái giám của Hoàng cung. Hơn hai nghìn ngày đêm đối với tòa thành hùng vĩ kia cũng chỉ là trong chớp mắt. Nàng sẽ nhanh chóng bị thay thế, bị lãng quên, hoặc có lẽ là chưa từng được nhớ đến.

 

Một tiểu thái giám như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể để tâm, làm sao có khả năng nổi giận. Cho dù hắn phái người truy sát đi nữa, thì cũng chẳng thể cố chấp quá lâu.

 

Nói một câu khó nghe, e rằng chẳng đáng giá.

 

Nghĩ thấu triệt điểm này, Điền Thất phần nào yên lòng, nhưng rất nhanh lại có chút hụt hẫng.

 

Hoàng thượng liệu có nhớ đến nàng chăng?

 

Hẳn là sẽ không nhớ, nhiều nhất chắc là nhớ nhung một chốc. Đối với nàng mà nói, Hoàng thượng chỉ có một, thế nhưng đối với Hoàng thượng thì, thái giám có đến trăm ngàn người.

 

Sao lại nghĩ đến những chuyện vu vơ này…

 

Điền Thất mặt đỏ ửng, vô thức vò vạt áo. Mỗi lời nói, mỗi nụ cười của Hoàng thượng đều hiển hiện rõ ràng trong tâm trí nàng, khi nghiêm nghị, khi uy nghiêm, lúc hòa ái, khi lại chợt nổi cơn, rồi đến những khoảnh khắc trêu ghẹo cợt nhả, cùng với vô vàn dáng vẻ bình thường lẫn bất thường khác. Tất thảy những điều ấy hợp lại thành một con người trọn vẹn, hắn sống động, có huyết có nhục, có tình có vị. Điền Thất cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trước đây, mỗi ngày đối diện với Hoàng thượng, nàng đều thấy người cao cao tại thượng, xa vời khó với. Song giờ đây, dẫu hai người cách biệt khá xa, nàng lại không còn cảm thấy Hoàng thượng xa cách đến vậy. Hắn tựa như một pho tượng, thoạt nhìn băng lãnh khôn cùng, khó bề thấu hiểu. Nhưng chỉ cần khẽ chạm vào, liền cảm nhận được thân nhiệt ấm nóng, huyết mạch dưới làn da vẫn khẽ đập.

 

Nghĩ đến việc phải rời xa một người như thế, Điền Thất thậm chí có chút không đành lòng. Hoàng thượng tuy đôi khi làm ra những chuyện khiến người ta giận sôi gan ruột, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là một người không tồi, chí ít còn mạnh mẽ hơn phụ thân hắn rất nhiều.

 

Thôi thì, dù có không đành lòng cũng phải bỏ, nàng nào muốn cả đời này làm thái giám!

 

Nhưng mà, liệu Hoàng thượng rốt cuộc có nhớ đến nàng không đây…

 

Đêm nay tâm tư Điền Thất rối bời nên trằn trọc mãi, chẳng biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Tóm lại, khi Kỷ Chinh gõ cửa, đầu óc nàng vẫn còn mơ mơ màng màng, cảm giác chẳng khác chi chưa hề chợp mắt.

 

Kỷ Chinh đến đưa bữa sáng cho nàng.

 

Điền Thất có chút ngượng ngùng hỏi: “Ta có thể rửa mặt súc miệng trước chăng…?”

 

Kỷ Chinh vỗ trán: “Thực xin lỗi, là ta hồ đồ. Ngươi chờ một lát.” Dứt lời, hắn liền quay ra ngoài. Khi quay lại với bộ đồ rửa mặt, hắn bắt gặp Điền Thất đang xếp chăn. Sau vạt áo xám nhạt của nàng có một vệt đậm, trông tựa như vết máu.

 

Kỷ Chinh thoáng nghi hoặc: “Ngươi…”

 

Điền Thất lại hoảng hốt đến tột cùng, quay đầu nhìn hắn, lắp bắp: “Ta… ta không có!”

 

Kỷ Chinh thấy lạ vô cùng. Cho dù có bị thương đi chăng nữa, cớ sao lại bị thương ngay chỗ đó? Vả lại, từ tối qua đến giờ, không một ai tới gần nơi này, cớ gì Điền Thất lại bị thương? Trừ phi nàng tự làm mình bị thương. Hắn hồ nghi nhìn nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Điền Thất mặt đỏ bừng, vừa kinh hoảng vừa thẹn thùng: “Không… không có chuyện gì cả, ngươi có thể ra ngoài trước một lát được chăng…?”

 

“Rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì?” Kỷ Chinh muốn bước tới.

 

“Đừng tới gần!”

 

Kỷ Chinh thấy nàng hoảng sợ đến nhường ấy, đành phải lui ra ngoài trước. Vừa ra tới, bị một cơn gió lạnh thổi qua, hắn liền chợt tỉnh ngộ.

 

Điền Thất bên này cũng cuống quýt xoay như chong chóng. Làm sao đây, làm sao đây, cái thứ kia vậy mà lại tới sớm! Nàng kéo vạt áo sau mình nhìn lại, vẫn thấy rõ điều mà bản thân không muốn thấy nhất. Vừa rồi Kỷ Chinh nhất định cũng đã thấy, nên mới kỳ quái đến vậy. Nàng chắp hai tay niệm “A di đà Phật”, chỉ mong Kỷ Chinh tuổi còn nhỏ chưa biết chuyện, sẽ không đoán ra đây là gì. Nhưng hiện thực nhanh chóng đập tan chút hi vọng mỏng manh ấy của nàng: Kỷ Chinh đã phái nha hoàn vào hầu hạ, còn mang theo một bộ xiêm y mới, và vài… vật dụng cần thiết.

 

Điền Thất ngượng ngùng đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, vĩnh viễn không bao giờ muốn chui ra nữa.

 

Nha hoàn rất cố chấp, kiên quyết tự tay hầu hạ Điền Thất xong xuôi, rồi mới cầm xiêm y dơ và đệm chăn lui ra.

 

Chỉ còn lại một mình Điền Thất trong phòng, đứng không xong mà ngồi cũng không yên.

 

Nàng biết đến cái gọi là “kinh nguyệt” này là do năm mười tuổi, ngẫu nhiên nghe mẫu thân cùng nha hoàn tán gẫu. Nàng nghe không hiểu, liền hỏi mẫu thân. Bấy giờ, mẫu thân cảm thấy nữ nhi đã không còn nhỏ, bèn kể cho nàng nghe, còn giải thích rất nhiều điều. Sau này, khi vào cung làm thái giám, nàng cũng quên bẵng mất chuyện này. Mãi đến ngày đó, kinh nguyệt quả nhiên đến thăm, nàng mới nhớ tới chuyện đó, lại sợ người khác nhìn thấy, nên vẫn luôn cực kỳ cẩn thận. May mắn thay, chuyện chảy m.á.u này chỉ kéo dài một hai ngày, m.á.u chảy ra cũng không nhiều. Điền Thất cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện, dù sao vật này luôn đến vào thời gian cố định. Lại không ngờ lần này không hiểu vì sao, nó lại tới sớm mấy ngày, khiến nàng trở tay không kịp. Sáng sớm lúc đang xếp chăn, nàng thấy vết m.á.u trên giường, còn chưa kịp hiểu rõ thì Kỷ Chinh đã bước tới, tất cả những gì nên thấy hay không nên thấy, hắn đều đã thấy hết.

 

Điền Thất cuối cùng cũng hiểu cái gọi là “gặp xui” của Trương Đạo Thành có ý gì. Nàng quả nhiên đủ xui xẻo! Mơ mơ màng màng liền tới chỗ này, không chừng còn mang họa sát thân. Điều đó thì cũng đành, nhưng cớ sao lại để một nam nhân thấy được thứ kia chứ! Nàng đành chịu ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt, sợ chốc lát Kỷ Chinh lại tới, nàng không biết làm sao đối mặt với hắn.

 

Có những chuyện ngàn vạn lần không thể tưởng tượng, bởi lẽ vừa tưởng tượng, liền trở thành sự thật, nhất là những chuyện chẳng lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lần này Kỷ Chinh lại tới gõ cửa. Điền Thất đè chặt cửa, sống c.h.ế.t không chịu cho hắn vào. Kỷ Chinh đành đứng ngoài cửa, ôn tồn dỗ dành nàng: “A Thất, mở cửa đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

 

Ta không muốn nghe đâu…

 

“Nếu đã không mở cửa, vậy ta cứ đứng đây mà nói cũng như nhau. Nữ nhân các ngươi…”

 

Điền Thất vội vàng mở cửa cho hắn vào.

 

Lúc Kỷ Chinh bước vào, mặt hắn cũng ửng hồng. Dù có chút thẹn thùng, nhưng hắn lại càng mừng thầm trong dạ. Mặc dù hắn có thể vì Điền Thất mà làm đoạn tụ, song suy cho cùng, làm một nam nhân bình thường vẫn tốt hơn nhiều. Đương nhiên, về việc Điền Thất cớ sao lại đột ngột biến thành nữ nhân, thì hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc bội phần.

 

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Kỷ Chinh vừa mới an tọa, liền hỏi.

 

Điền Thất chôn đầu không dám nhìn hắn: “Ngươi vẫn là đừng nên hỏi, ngươi có hỏi cũng chẳng được gì đâu.”

 

Kỷ Chinh thấy nàng không muốn nói, bèn hỏi tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại muốn tiến cung? Thân là nữ nhi, lại cớ sao đi làm thái giám?”

 

“Ta tiến cung, là vì muốn g.i.ế.c một người.”

 

Kỷ Chinh kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn ám sát Hoàng thượng?”

 

“Không phải, không phải.” Điền Thất bị dọa, vội vàng lắc đầu: “Người mà ta muốn g.i.ế.c đã c.h.ế.t rồi.”

 

“Chết lúc nào?”

 

“Chết đã mấy năm rồi.”

 

“Vậy vì sao lâu như vậy rồi mà ngươi còn không rời khỏi Hoàng cung?”

 

“Ngay từ đầu ta nhát gan không dám, sau ta sợ mình xuất cung lại không dễ sống, cho nên muốn ở Hoàng cung kiếm đủ tiền rồi đi. Lại sau đó… thì chẳng thể đi được nữa…” Điền Thất nói đoạn, khẽ thở dài. Nàng hiện tại vô cùng hối hận, lúc mình để dành được hơn ba trăm lượng bạc nên giả bệnh rời đi, cũng bởi vì tham tiền mà bám lấy Tống Chiêu nghi, từ đó về sau lại gặp vô số phiền toái.

 

Kỷ Chinh chỉ nghe qua loa, liền cảm thấy tình cảnh mấy năm nay của nàng vô cùng đáng sợ: “Thân phận của ngươi, có bị người khác phát hiện qua hay chưa?”

 

“Không có.”

 

“Hoàng huynh cũng không biết?”

 

Điền Thất lắc lắc đầu.

 

Kỷ Chinh liền vô cùng vui mừng nhẹ nhàng thở ra, nói: “May mắn hắn không biết, nếu mà biết, ngươi…”

 

Điền Thất nghiêm túc trịnh trọng tiếp lời: “Ta chắc chắn phải chết.”

 

Kỷ Chinh nghe nàng nói như thế, nên không giải thích gì thêm, chỉ im lặng, an tĩnh đánh giá nàng. Dáng vẻ của người trước mắt vốn xinh xắn, từ khi biết nàng là nữ nhân, Kỷ Chinh càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người hơn.

 

Điền Thất bị nhìn thì trên mặt lại nóng rực một trận: “Ngươi muốn nói cái gì?”

 

“Ngươi đã nghĩ đến sau này muốn sống thế nào chưa?”

 

Điền Thất lắc lắc đầu: “Người trong nhà ta đều không còn ai, cũng không biết sau này phải đi đâu.” Tất cả tiền còn bị Hoàng thượng trộm đi mất.

 

“Hay là thế này, qua vài ngày ta muốn ra ngoài du ngoạn một chuyến. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau xuất hành, trời nam biển bắc, non non nước nước nhìn cho đã, chẳng phải rất sung sướng sao?”

 

Điền Thất cảm thấy có chút khó chịu. Nếu thân là thái giám, cùng người đi ra ngoài chơi đùa cũng không sao nhưng mà hiện tại nàng ở trước mặt hắn đã trở về làm đứa con gái, hai người nam nữ không thân chẳng quen cùng đi du sơn ngoạn thủy một chỗ, cảm thấy rất xấu hổ.

 

Kỷ Chinh thấy nàng do dự, thì thất vọng than thở, nói: “Ta một khi đã biết bí mật của ngươi, ngươi trái lại cùng ta không thân. Biết sớm, ta còn không bằng chẳng hay biết gì, giả vờ cái gì cũng không biết, còn có thể cùng ngươi vô câu vô thúc nâng cốc nói đùa.”

 

Điền Thất có chút hổ thẹn: “Ta không phải có ý này… Không thì, chờ qua đầu ngọn gió này rồi nói sau, hiện tại bên ngoài như thế nào?”

 

“Ngươi yên tâm, mấy ngày nay bên ngoài yên tĩnh vô cùng, hoàng huynh vẫn chưa phái người điều tra khắp nơi.”

 

Điền Thất yên lòng, lại có chút thất lạc nhàn nhạt.

 

Hoàng thượng quả nhiên không để ý loại chuyện này.

 

Biết thế nàng đã sớm trốn rồi.

 

Haiz.

 

Lúc này Hoàng thượng đang làm gì vậy?

 

Trong Hoàng cung, hiện tại Hoàng thượng không hề làm gì, hắn chỉ là muốn phát điên lên mà thôi.