Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 61



 

“A Thất, thật xin lỗi.” Kỷ Chinh quay trở về gặp Điền Thất, đôi mắt hắn có chút đỏ hoe.

 

Điền Thất thấy má phải của Kỷ Chinh sưng đỏ, trên mặt rõ ràng hiện lên dấu năm ngón tay, nàng nhất thời vô cùng chật vật: “Đây là… Hắn đánh ngươi sao?”

 

Kỷ Chinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn ngồi xuống, cúi đầu nói: “Hắn đã biết.”

 

Điền Thất hổ thẹn không chịu nổi: “Thật xin lỗi, đều là vì ta mới hại ngươi thành ra nông nỗi này. Ngươi muốn bôi chút thuốc trước không?”

 

Kỷ Chinh lắc đầu: “Không sao đâu. Ta không hối hận, ta chỉ hận không sớm giúp ngươi đào thoát. Hiện tại cửa thành giới nghiêm, ta không đưa ngươi ra ngoài được. Hoàng huynh hắn lại lấy mẫu phi của ta để bức bách, không cho phép ta và ngươi có quan hệ với nhau.”

 

“Mẫu phi của ngươi? Bà ấy không phải đã…”

 

“Đã qua đời nhưng vậy thì sao chứ, ngay cả người c.h.ế.t hắn cũng không buông tha.” Nói tới đây, khóe miệng Kỷ Chinh cong lên một tia cười trào phúng, trong mắt lại giăng lên một tầng khói mù mịt.

 

Điền Thất lập tức hiểu: “Vậy sao được, ta sẽ tự mình trở về thôi, không thể liên lụy ngươi thành như thế.”

 

Kỷ Chinh thống khổ nhắm mắt lại: “A Thất, ngươi phải biết, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì nhưng mà mẫu phi của ta…”

 

“Ta biết, ta biết.” Điền Thất vội vàng cắt ngang lời hắn: “Ta tự trở về thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, không cần biết hắn phạt ta ra sao cũng được, tóm lại không thể liên lụy đến ngươi.”

 

“Thật xin lỗi, A Thất, thật xin lỗi,” Kỷ Chinh nói, đột nhiên ôm Điền Thất vào trong lòng, từng câu từng câu đều nỉ non: “Thật xin lỗi.”

 

Điền Thất giật mình một chút, rồi lại không tiện đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thấp giọng an ủi.

 

Tối đó, Điền Thất quả nhiên bị Kỷ Chinh dẫn vào Hoàng cung. Suốt hành trình, khuôn mặt Kỷ Chinh vẫn âm trầm, đến bên ngoài Càn Thanh cung, chàng dừng bước, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Điền Thất, dặn dò: “Nhớ kỹ những lời ta dặn ngươi.”

 

Điền Thất khẽ gật đầu. Kỷ Chinh dặn nàng ngàn vạn lần chớ để Hoàng thượng phát giác thân phận nữ nhi, bằng không, nàng nhất định sẽ phải chịu kiếp sống không bằng chết. Kỳ thực, dẫu không có Kỷ Chinh dặn dò, Điền Thất cũng tự rõ điều ấy. Giờ đây, khi nàng ngước nhìn Kỷ Chinh, cảm thấy trong đôi mắt biếc biếc của chàng ngập tràn nỗi bi thương khôn tả, nàng cất lời: “Dù sao đi nữa, ta vẫn phải cảm tạ ngươi, và cả… xin lỗi ngươi.”

 

Kỷ Chinh cười chua xót: “Giờ phút này, những lời ấy chi bằng bỏ qua, hãy tự bảo trọng. Mong sao có một ngày, ta có thể giúp ngươi quang minh chính đại rời khỏi chốn thâm cung này.”

 

“Vâng.” Điền Thất đáp, đoạn quay đầu nhìn về phía Càn Thanh cung. Tối nay trăng mờ sao thưa, cung điện rộng lớn chìm vào bóng đêm. Hai hàng đèn trước điện hắt ra ánh sáng màu hoàng hôn, rọi rõ từng mái hiên điêu khắc và những cột trụ son đỏ chót. Từ đàng xa nhìn lại, thứ ánh sáng mờ ảo ấy lại tựa một viên dạ minh châu khổng lồ chìm sâu dưới đáy biển.

 

Trong viên dạ minh châu có một người đang đứng, mái tóc đen nhánh, vận y phục vàng rực, dáng hình cao ngất như cây tùng. Bởi vì cách quá xa, thần sắc trên gương mặt không thể nhìn rõ.

 

Kỷ Chinh nào muốn đối diện Kỷ Hành, giờ phút này, chàng bất chấp mọi lễ nghi thường nhật, vừa đến nơi đã vội vàng cáo từ, đoạn xoay người khuất dạng.

 

Điền Thất đành phải một mình tiến bước về phía Kỷ Hành. Khi đến gần, nàng quỳ xuống dưới bậc thềm, khẽ khàng cất tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, tội nô đã biết lỗi.”

 

Kỷ Hành chấp hai tay sau lưng, vô thức siết nhẹ nắm đấm. Vết thương ở lòng bàn tay bị chạm đến, cơn đau âm ỉ trỗi dậy. Vạn lời nghìn chữ chợt nghẹn ứ nơi cổ họng. Chính bản thân hắn cũng tự biết đây chẳng phải nơi thích hợp để chuyện trò, bèn trầm giọng phán: “Ngươi theo trẫm vào đây.”

 

Điền Thất đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

 

Hai người vừa bước vào chính điện, bọn thái giám thị vệ bên ngoài cũng vô cùng thức thời, khép lại cánh cửa điện. Trong cung điện rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn độc hai người bọn họ. Kỷ Hành đứng ở bậc thềm son trước ngai vàng, lưng dựa vào tấm hoành phi đề bốn chữ “Chính Đại Quang Minh”, hắn vô cảm nhìn Điền Thất, cất giọng lạnh lùng: “Giải thích đi.”

 

Điền Thất cảm thấy không khí trong điện quá đỗi trang nghiêm, giọng Hoàng thượng lại lạnh băng như hàn băng, lập tức nàng có chút sợ hãi, song vẫn kiên cường thuật lại lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Hôm ấy nô tài ra ngoài vốn định hồi cung ngay, nào ngờ lại gặp phải một tên lưu manh giang hồ biết thuật thôi miên, bị hắn dùng thôi miên thuật mê hoặc, cướp đoạt tiền bạc. May thay được Ninh Vương gia ra tay cứu giúp, bởi vậy mới phải tạm lưu lại Vương phủ một đêm.” Sở dĩ Điền Thất phải nói dối như vậy, là vì lo ngại mối giao hảo giữa Ninh Vương và Hoàng thượng. Nàng vốn là kẻ trọng tình trọng nghĩa, Ninh Vương một lòng thiện ý, chung quy chẳng thể để Ninh Vương vì chuyện nhỏ nhặt này mà rước lấy sự bất mãn của Hoàng thượng.

 

Nào ngờ, Điền Thất làm sao hay biết, cớ thoái thác này của nàng chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa. Kỷ Hành vốn đã hoài nghi Điền Thất cùng Kỷ Chinh có tư tình, giờ đây lại thấy Điền Thất tuy đã trở về, nhưng lòng dạ lại chẳng về theo, lại còn một mực giữ gìn thanh danh cho Kỷ Chinh, lập tức khiến ngọn lửa ghen tuông và giận dữ trong lòng hắn giao thoa bùng cháy, càng lúc càng hừng hực. Ánh mắt hắn trĩu nặng nhìn chằm chằm Điền Thất, Điền Thất chỉ dám liếc nhìn hắn một cái rồi vội vàng lảng tránh, trong lòng càng thêm kinh hãi, vội vàng cúi gằm mặt xuống.

 

Hành động ấy, trong mắt Kỷ Hành, chính là vẻ chột dạ rõ ràng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cất lời: “Khi quân, là trọng tội đáng chết!”

 

“Nô… nô tài không dám có bất kỳ giấu diếm nào!”

 

Tốt lắm, ngay cả tính mạng cũng chẳng màn! Ngọn lửa giận trong lòng Kỷ Hành càng lúc càng dâng cao, thiêu rụi hết thảy lý trí của hắn. Hắn vồ lấy cổ áo Điền Thất, gần như nhấc bổng nàng khỏi mặt đất. Hắn căm tức nhìn nàng, chất vấn: “Dám cả gan câu dẫn trẫm rồi, giờ lại chủ động ngả vào lòng Ninh Vương, phải chăng vì trẫm không thể thỏa mãn dục vọng của ngươi chăng? Đồ d. â/m đãng vô sỉ đê tiện!”

 

“…” Dẫu chưa thể lập tức thấu hiểu hàm ý lời Hoàng thượng, song những lời mắng chửi ấy thực sự quá đỗi thô tục khó nghe. Nàng lập tức đỏ bừng mặt, dời mắt tránh nhìn hắn, môi khẽ mấp máy: “Bẩm Hoàng thượng, sao Người lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy…”

 

“Thế nào, ngươi đã dám làm, lại còn sợ trẫm nói ư?”

 

“Ta… ta nào có làm vậy…”

 

Kỷ Hành bỗng chặn đứng môi nàng, chẳng cho nàng bất kỳ cơ hội nào để biện giải. Hắn hôn đầy điên cuồng, chẳng hề chút dịu dàng, gần như muốn cắn nát đôi môi nàng. Sau khi nới lỏng hàm răng, hắn lại dùng lực mạnh mẽ chà xát đôi môi nàng, chẳng hề giống một nụ hôn mà tựa như một sự trừng phạt tàn bạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điền Thất nhận ra nàng thực sự chẳng thể theo kịp mạch suy nghĩ của Hoàng thượng. Đang lúc chuyện trò nghiêm túc, bỗng chốc Người lại mắng nàng d. â/m đãng, rồi ngay sau đó, Người liền tự mình d. â/m đãng... Rốt cuộc đây là thứ gì với thứ gì đây…”

 

Kỷ Hành phát hiện Điền Thất ngơ ngác, chẳng hề phối hợp cùng hắn chút nào, hắn cả giận quát: “Nhắm mắt lại! Đồ đần độn nhà ngươi!”

 

Điền Thất vội vàng nhắm chặt mắt.

 

“Hôn ta.” Hắn kề sát bên môi nàng, mơ hồ ra lệnh.

 

Điền Thất bèn chủ động đón lấy, nhẹ nhàng đáp lại một nụ hôn. Kỷ Hành chẳng hề vừa lòng chỉ với chừng ấy, hắn chủ động mở miệng, liền vươn đầu lưỡi ra khêu gợi. Điền Thất đỏ mặt, rụt rè không muốn tiến tới.

 

“Tới đây.” Kỷ Hành cất giọng trầm đục. Giờ đây, bàn tay nắm cổ áo Điền Thất đã chuyển sang ôm lấy vòng eo nàng, tay kia thì nhẹ nhàng giữ lấy gáy nàng. Thấy nàng vẫn chẳng muốn động, tay hắn lại khẽ ấn xuống một cái, ý tứ thúc giục đã vô cùng rõ ràng.

 

Điền Thất đành phải kiễng chân, khẽ hôn một cái lên đầu lưỡi của hắn.

 

“Đầu lưỡi của ngươi đâu?” Kỷ Hành dẫu có chút hưởng thụ, nhưng vẫn không lấy làm vừa lòng.

 

Điền Thất liền vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng mơn trớn đầu lưỡi Kỷ Hành. Mơn trớn một hồi, nàng lại học theo cách hắn từng làm, ngậm lấy khẽ mút. Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ có chút ngượng ngùng, cảm giác này không hề khiến nàng phản cảm, trái lại còn khơi dậy chút tò mò.

 

Giữa nụ hôn, Điền Thất đột nhiên phát hiện thân thể mình lơ lửng trên không. Nàng không tự chủ khẽ kêu một tiếng, theo bản năng vòng đôi tay ôm chặt lấy cổ Kỷ Hành.

 

Động tác này lại càng khiến Kỷ Hành thêm phần vừa ý. Hắn vừa rồi bị Điền Thất hôn đến mức hạ bộ đã sớm có phản ứng, giờ phút này hắn chặn ngang eo nàng ôm lấy, một bên tiếp tục môi lưỡi triền miên, một bên tranh thủ lúc rời môi khẽ nói: “Hôm nay ta nhất định sẽ hảo hảo thỏa mãn nàng.” Xem nàng còn dám lại tơ tưởng người khác hay không.

 

Là ta thỏa mãn ngươi mới đúng, Điền Thất thầm nghĩ. "Thỏa mãn" mà nàng đang lý giải chính là xoa nắn cho Hoàng thượng.

 

Vật nam tính của Kỷ Hành đã có chút rục rịch, hắn chẳng muốn đi đến tẩm cung, liền ôm Điền Thất đến thềm đỏ, đặt nàng ngồi gọn trên ngềm rồng.

 

Điền Thất tuy đã nhiều lần hầu hạ, nhưng được ngồi trên ngềm rồng thế này vẫn là lần đầu. Nàng cũng cảm thấy rất mới mẻ, bởi vậy khi Hoàng thượng đặt nàng xuống, nghiêng mình áp tới, nàng liền chủ động chạm khẽ vào vật nam tính đang cương cứng của hắn.

 

“Bảo bối, nóng nảy đến vậy sao?” Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Kỷ Hành đã sớm hóa thành tro tàn. Hắn khẽ chỉnh eo một chút, vật nam tính của hắn được đặt vào lòng bàn tay Điền Thất. Nhất thời, một cỗ cảm giác tê dại sảng khoái lan tràn toàn thân. Hắn thư thái thở dốc một hơi.

 

Đã cương cứng đến mức này, khẳng định sẽ không luống cuống. Kỷ Hành tràn đầy tự tin nghĩ. Hắn bá đạo chiếm lấy đôi môi của Điền Thất mà hôn nhiệt liệt, làn môi ướt át trượt từ khóe môi dần qua gò má, cuối cùng dừng lại bên vành tai. Chiếc lưỡi khéo léo cuộn lấy, đưa vành tai Điền Thất vào trong miệng, nhẹ nhàng mút. Bàn tay kia tự nhiên trượt xuống ngang hông, nhẹ nhàng vuốt ve tấm thân ngọc ngà mềm mại của nàng.

 

Điền Thất lại cảm thấy linh hồn mình như sắp bay bổng. Nàng cũng không hiểu vì sao, mỗi lần vành tai bị Hoàng thượng mơn trớn, luôn có một loại cảm giác thoải mái khó tả. Sự thoải mái này không thuộc về ngũ giác, mà tựa như đột nhiên từ trong cốt tủy dâng lên, run rẩy khiến người ta điên đảo thần hồn, không biết phải làm sao.

 

Điền Thất thư thái hé mắt, đến tận bây giờ vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang cận kề. Nàng chủ động giúp Hoàng thượng tháo thắt lưng, sau đó nàng liền phát hiện, Hoàng thượng cũng đang tháo thắt lưng của nàng…

 

Điền Thất: “!!!”

 

Nàng bị dọa tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng đẩy tay Hoàng thượng ra: “Đừng…”

 

Kỷ Hành buông vành tai Điền Thất, kề sát bên tai nàng cười nhẹ nói: “Bảo bối, diễn trò gì vậy? Chẳng lẽ nàng lại ưa thích kiểu cưỡng ép này sao?”

 

Điền Thất cũng vô tâm để ý hắn, chỉ dùng sức đẩy thân thể hắn ra, giãy giụa muốn đứng dậy: “Không được!”

 

Kỷ Hành nào chịu buông tay, Điền Thất vừa muốn thoát ly, lập tức bị hắn kéo giật trở về. Hắn dùng một tay ôm chặt eo nàng, tay kia thì chế trụ đôi tay nàng không cho nàng giãy thoát. Hắn từ phía sau đưa mặt tới chà sát khuôn mặt mềm mại của nàng, cười nói: “Ta biết nàng là một kẻ biến thái, lại ưa thích bị cưỡng ép? Được thôi, hôm nay ta sẽ hảo hảo thỏa mãn nàng!”

 

“Đừng, Hoàng thượng, không được!” Điền Thất gấp muốn chết, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Đôi tay nàng bị khóa, đành phải dùng hai chân đạp lung tung, kéo theo cặp m.ô.n.g kịch liệt cử động.

 

Nàng vốn ngồi trên đùi Kỷ Hành, hai cánh đào của nàng đặt lên vật nam tính đang cương cứng. Lúc này nàng động đậy loạn xạ, hai cánh đào căng tròn lả lướt, dù cách lớp y phục vẫn ma sát lên vật nam tính của hắn, nẩy tưng tưng khiến Kỷ Hành như mất hết tâm trí. Hắn thoải mái đến nỗi tâm can run rẩy loạn xạ, một bên tránh ra một tay tước bỏ y phục của Điền Thất, một bên thì cười nói: “Tiếp tục.”

 

Điền Thất cái khó ló cái khôn: “Hoàng thượng, ta ta ta ta ta mắc tiểu!”

 

“Cứ tiểu đi.” Kỷ Hành đáp, tay đã cởi thắt lưng của Điền Thất xuống.

 

Điền Thất: “…” Cho dù có cơ trí hơn nữa cũng không thể chịu nổi sự vô liêm sỉ của đối phương.

 

Hiện giờ nàng bị dọa đến muốn chết, một cỗ sợ hãi khổng lồ đột ngột tràn ngập vào trái tim. Bàn tay ngang hông còn đang động, tựa một loài rắn lạnh lẽo đang bò trườn trên người; tiếng cười khẽ của hắn, tựa hồ như gió bấc đang rít lên một cách quái dị; hắn cưỡng ép lột xuống áo ngoài của nàng, làn môi dán lên da thịt trên cổ nàng, giống như loài sâu lông đang uốn mình trườn bò… Tất cả những thứ này cùng với đêm kinh hoàng trước kia quá mức tương tự. Trong phút chốc, muôn vàn hồi ức kinh hoàng đột ngột ập tới, đè nặng lên tâm trí Điền Thất. Mùa đông băng giá, tiếng cười dâm tà quái dị, bàn tay dơ bẩn, da thịt run rẩy, tiếng gào khóc xé ruột xé gan, ánh lửa nhảy nhót, đao kiếm, máu…

 

Nàng đột nhiên không cách nào khống chế được mà bật lên tiếng khóc lớn.