Đây là kết luận sau khi Thịnh An Hoài cẩn thận quan sát suốt một ngày. Từ ngày hôm qua Điền Thất không trở về, Hoàng thượng phái người đi tìm đều báo lại rằng rất có khả năng Điền Thất đã ra ngoài thành. Sau đó, Hoàng thượng liền xuất hiện triệu chứng như trúng tà. Mặt hắn nghiêm nghị, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt âm trầm, tuy không nói một lời nhưng quanh người như bao phủ một cỗ khí tức âm u khiến người ta nhìn không thấy lại có thể cảm nhận được, giống như quỷ Vô Thường dưới cửu tuyền tới đòi mạng vậy.
Biểu cảm này, khí chất này, phối hợp với tiếng nghiến răng nghiến lợi thỉnh thoảng phát ra đó, rất có loại công hiệu thúc hồn đoạt mệnh. Đế vương của nhân gian thoáng chốc trở thành Diêm vương của nhân gian, ngươi nói ai mà nhận ra chứ. Người ở Ngự tiền đều rất biết tùy mặt gửi lời, lúc này ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận lại chọc Hoàng thượng càng không vui, uổng phí tính mạng.
Tuy Thịnh An Hoài từng trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng chịu không nổi. Chủ yếu là do Hoàng thượng kiềm chế rõ ràng như thế, chứ không bùng nổ, liền giống như một thùng thuốc s.ú.n.g bị phơi dưới ánh nắng gay gắt nhất vậy, không biết lúc nào thì nổ tung, thật sự làm cho người ta rất không có cảm giác an toàn, còn không bằng mặt rồng phẫn nộ ra luôn, làm Càn Thanh cung loạn lên rồi thôi, mọi người cũng không cần phải lo sợ.
Đến buổi tối, triệu chứng của Hoàng thượng càng tăng cao, biểu hiện cụ thể chính là mất ngủ. Điểm này sang ngày hôm sau lúc Thịnh An Hoài gọi hắn dậy thì có thể thấy được. Tuy cả đêm Hoàng thượng không ngủ, thần sắc tiều tụy nhưng hai mắt sáng choang, sáng một cách thật là tà dị. Đặc biệt như là bị Hoàng đại tiên hay Bạch Hồ tiên mấy thứ linh tinh dơ bẩn bám vào người. May mắn là Hoàng thượng không nói nhảm, nếu như hắn mà nói nhảm thì Thịnh An Hoài nhất định sẽ đi viện Thái y tìm Vương thái y. Nghe nói vị Thái y mới tới này đối với chuyện chữa các bệnh về tâm thần đặc biệt tốt.
Hôm nay cuối thu trời trong xanh, cảnh sắc tươi đẹp nhưng Càn Thanh cung lại giống như mây đen đè ép, giông tố sắp tới vậy. May mắn là tâm tình Hoàng thượng không tốt, không cho phép người khác lảng vảng trước mắt hắn, mà chỉ lưu một mình Thịnh An Hoài lại hầu hạ, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.
Thịnh An Hoài: “…”
Hoàng thượng lại có một thú tiêu khiển mới, ấy là phá hủy vật dụng. Thú vui này thông thường đi kèm ánh mắt tàn độc, cùng tiếng nghiến răng ken két. Hắn đã bẻ gãy hai cây bút, đập nát một khối ngọc bội, rồi vặn đứt một chuỗi Phật châu bằng phỉ thúy. Hiện tại, trong tay hắn đang nắm một chiếc chén trà nhỏ làm từ gốm sứ thành diêu ngũ sắc, trong chén còn nửa phần nước trà chưa uống cạn, theo động tác nhỏ của hắn mà lắc lư sóng sánh, tựa hồ đang ẩn chứa vận mệnh mong manh của chiếc chén.
Thịnh An Hoài ôm phất trần tĩnh lặng đứng một bên, tĩnh lặng đến mức tựa hồ chẳng hề tồn tại, cứ như Hoàng thượng chỉ đang nhìn một ảo ảnh hư vô. Trong lòng Thịnh An Hoài lại thấy thật lạ lùng, vì sao Điền Thất lại bỏ trốn? Chẳng lẽ thật sự vì không chịu nổi tính nết quái gở của Hoàng thượng? Nhưng mà tiểu tử này trước đây nào có tỏ vẻ phản cảm chút nào, làm sao lại đột nhiên bỏ chạy chứ. Chẳng qua, Thịnh An Hoài có chút vui mừng, may mắn Hoàng thượng vẫn chưa hoàn toàn mất trí, còn biết sai người đi tìm một cách kín đáo. Bằng không, vì tìm Điền Thất mà khiến cho dư luận xôn xao, đến lúc đó chuyện Hoàng thượng ân sủng thái giám bị thiên hạ đồn đại, thì chỉ cần lời tâu bóc của ngôn quan thôi, cũng có thể làm cho Hoàng thượng mỗi ngày phải rửa tai một phen.
Thịnh An Hoài lại nhìn Hoàng thượng, khó tránh khỏi chút đồng cảm. Hoàng thượng nhìn vậy chứ cũng rất đáng thương, làm kẻ tính tình quái gở như vậy, cũng đâu phải dễ dàng chi.
Nhìn kìa, Hoàng thượng lại đang nghiến răng.
Điền Thất bỏ trốn, Kỷ Hành nghĩ thầm, tiểu nhân quái gở kia bỏ đi mà không chút do dự, không hề lưu luyến. Từ tối hôm qua đến giờ, Kỷ Hành vô số lần nghĩ đến chuyện này, mỗi lần nghĩ đến, hắn đều tức đến gan ruột như thiêu đốt. Hắn phẫn nộ, chán nản, không cam lòng, thậm chí còn mang theo chút oán hận. Những thứ cảm xúc này dây dưa cùng nhau, khiến n.g.ự.c hắn rất đau.
Vì sao hắn lại bỏ trốn, vì sao hắn lại rời bỏ ta mà chạy đi. Bọn ta… chẳng phải vẫn hòa hợp lắm sao? Ta thích hắn, hắn cũng thích ta, vì sao hắn lại muốn bỏ đi? Chẳng lẽ bởi ta không chịu trút bỏ y phục của hắn?
Kỷ Hành cảm thấy lý do này thật hoang đường, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại thật sự chẳng nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác có thể khiến cho tiểu nhân quái gở không một lời từ biệt đã đột nhiên biến mất.
Cho dù nói thế nào, hắn đã bỏ trốn, chẳng còn tăm hơi. Kỷ Hành phát hiện, hắn không chỉ có phẫn nộ. Tiểu nhân quái gở vừa đi, thì trong lòng hắn tựa như bị người ta khoét mất một khoảng trống mênh mông, không rõ là đau đớn đến nhường nào, chỉ cảm thấy trống rỗng, khiến tâm thần bất an. Tóm lại là hận không thể lập tức bắt kẻ đó trở về, lấp đầy khoảng trống ấy. Nơi đó là dành cho hắn, chỉ thuộc về hắn. Hắn không muốn cũng phải muốn. Muốn đi? Nào có dễ dàng vậy!
Kỷ Hành chẳng thể nào dung thứ, chẳng thể nào chấp nhận việc Điền Thất bỏ đi, càng không thể chịu đựng việc mất hắn.
Trừ điều này ra, Kỷ Hành lại thật chẳng có tiền đồ mà có chút lo lắng. Đúng vậy, làm sao lại không lo lắng được? Tiểu nhân ngốc nghếch kia, lỡ như bị kẻ gian lừa gạt thì biết làm sao? Dung mạo còn thanh tú như vậy, lỡ bị kẻ loạn tính ngoài kia làm nhục thì phải làm sao bây giờ? Lại còn tham lam tiền bạc, nếu gặp phải cường đạo, tiếc của không bỏ tiền ra thì lại thế nào đây?
…..........
Có chút chuyện không thể nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy nó có thể thành sự thật. Trong khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh Điền Thất bị ức h.i.ế.p hiện lên trong tâm trí Kỷ Hành, mỗi hình ảnh đều vô cùng tàn nhẫn, thế là hắn lại gấp gáp đến nỗi hai mắt sáng rực, rốt cuộc.
Crắc. Chiếc chén trà nhỏ chỉ bằng quả trứng gà trong tay hắn rốt cuộc không chịu nổi, vỡ tan tành.
Ngay lúc chiếc chén trà nhỏ hy sinh thân mình, cũng không quên trả đũa kẻ thủ ác một phen. Mảnh sứ sắc bén cứa vào lòng bàn tay Kỷ Hành, m.á.u tươi theo mảnh sứ trắng tinh mà chảy xuống, hòa lẫn với nước trà vương vãi trên bàn.
Lần này thật kinh hãi, Thịnh An Hoài giật thót mình, vội vàng cho gọi Thái y.
Lâm Đại Việt là Ngự y chuyên phụng sự Hoàng thượng, cho dù công việc của y nào có bận rộn, bởi vì thân thể Hoàng thượng rất tốt, hiếm khi bệnh tật. Y tới Càn Thanh cung đa số là để thỉnh mạch vấn an. Lần này lòng bàn tay của Hoàng thượng bị mảnh sứ vỡ cứa bị thương, tựa như là một đại sự, y cẩn thận vì Hoàng thượng băng bó vết thương xong, lại ở một bên khai đơn thuốc.
Kỷ Hành nhàm chán nhìn Ngự y viết đơn thuốc, hắn lại thấy Lâm Đại Việt viết trên giấy hai chữ “Điền thất”. (Điền thất là tên một loại thuốc đông y, một vị thuốc cầm m.á.u và giảm đau.)
Kỷ Hành phất tay: “Cút lui đi!”
Lâm Đại Việt: “…”
Lâm Ngự y cảm thấy kiến nghị của Điền công công quả là chí lý, Hoàng thượng quả thật cần điều trị tâm bệnh. Điền công công đã từng ám hiệu với y, tâm trí Hoàng thượng đôi khi không được tỉnh táo, khi ấy y còn chưa tin, nay xem ra… Chỉ e chẳng còn kịp cứu chữa.
Lâm Đại Việt đeo hòm thuốc, lòng đầy uất ức rời khỏi Càn Thanh cung, tìm Vương Mạnh thương nghị đối sách. Vị tiểu đồ đệ này của y mang vẻ tà khí lạ thường, chẳng rõ lai lịch ra sao, thân là một thái giám, vậy mà y thuật lại cao minh đến vậy. Lâm Đại Việt thầm nghĩ, nếu chư vị thái giám đều là hạng người đó, vậy thì Thái Y viện e rằng chỉ có thể giải tán.
Chẳng qua tính cách cùng y thuật của vị tiểu đồ đệ này lại trái ngược hẳn. Lâm Đại Việt lại nghĩ, nếu chư vị thái giám đều là hạng người này, vậy thì nam nhân trong khắp thiên hạ đều có thể an tâm mà không phải phiền lo.
Việc thái y Lâm mang theo tâm tình phức tạp trở về Thái Y viện tạm thời không nhắc đến. Lại nói trong Càn Thanh cung, Kỷ Hành sau khi đuổi thái y đi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa lúc bên ngoài có một toán người trở về phục mệnh. Hắn đã phái tổng cộng vài nhóm người ra ngoài, những kẻ có võ nghệ cao cường đều rời kinh đuổi theo, còn lại thì ở trong thành, điều tra hành tung cụ thể của Điền Thất vào hôm qua.
Từ tối hôm qua đến tận bây giờ, tinh thần của Kỷ Hành vẫn ở trong trạng thái cực kỳ kích động nhưng lại thiếu đi lý trí. Trong đầu óc hắn tựa như bị một mớ tơ tằm quấn chặt, khiến hắn cứ xoay vần quanh những chuyện muốn lấy mạng người, không sao thoát ra, cũng chẳng thể ổn định tâm thần mà suy nghĩ cho thấu đáo. Hiện tại, vết thương trên tay lại khiến nỗi đau đớn sắc bén đó làm tinh thần hắn thả lỏng đi không ít, không còn cố chấp căng thẳng như trước, mà tỉnh táo lắng nghe từng chi tiết chưa thật rõ ràng mà người đến hồi báo.
Đi tiệm Bảo Hòa bàn chuyện làm ăn.
Đi ăn bánh nước, bánh ngọt, thịt tẩm bột, uống nước ô mai.
Đi trường thi.
Sau đó liền không thấy tăm hơi, rồi lại xuất hiện ở cửa thành, che mặt rời khỏi thành. Bởi vì gần đây kinh thành vẫn chưa nghiêm ngặt kiểm tra các nhân vật khả nghi, nên người thủ thành chỉ nghĩ hắn bị hủy dung mạo nên không dám gặp người, do đó không bắt hắn tháo khăn che mặt xuống.
Trừ những điều này ra, hắn vẫn chưa đi gặp bất kỳ ai đặc biệt.
Hiện tại, đầu óc Kỷ Hành đã minh mẫn, tỉnh táo nghe xong lời trần thuật của bọn họ, hắn cẩn thận trầm ngâm, rồi tìm ra mấy điểm đáng ngờ, bèn hỏi: “Hắn đi tiệm Bảo Hòa bàn chuyện làm ăn gì? Mua đồ hay là bán đồ? Tiền tài được đưa về nơi nào?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, Điền công công là đi thu mua một vật, tiền là từ trong tiệm của hắn, còn đồ vật thì để ở trong tiệm Bảo Hòa, vi thần có mang nó tới.” Người kia nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cái con dấu làm bằng đá thọ sơn, dùng hai tay trình lên.
Thịnh An Hoài đưa con dấu kia đến trước mặt Kỷ Hành, Kỷ Hành nắm con dấu chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại hỏi: “Hắn mua thứ này hết bao nhiêu tiền?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, tổng cộng năm mươi lượng. Hắn có nói với người ta rằng, tiền của hắn đều bị kẻ xấu trộm đi, chỉ còn lại chừng đó.”
Kỷ Hành coi thường câu nói phía sau, hắn bắt đầu hoài nghi từ chính chỗ này. Một người, nhất là kẻ tham tài, nếu muốn bỏ đi, nhất định sẽ nghĩ cách gom góp tất cả tiền bạc của mình. Cách làm của Điền Thất lại hoàn toàn trái ngược, dùng số tiền ít ỏi còn sót lại đi mua đồ cổ, lại còn để đồ cổ ở tiệm Bảo Hòa. Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Điền Thất căn bản không hề có ý định bỏ đi!
Cái suy nghĩ này làm Kỷ Hành có chút kích động, Điền Thất có lẽ không phải chủ động ra thành. Không, hắn hẳn là căn bản không hề ra khỏi thành, người ra thành kia chắc chắn không phải hắn, nếu không cũng sẽ không che mặt!
Tức là, tiểu biến thái kia rất có khả năng bị ép đi chỗ khác, hắn đã bị bắt cóc!
Nghĩ đến đây, trái tim vừa hạ xuống của Kỷ Hành lại thót lên. Hắn cưỡng ép áp chế nỗi lòng phập phồng của bản thân, lại hỏi: “Hắn đi trường thi làm cái gì?”
“Là đi đưa Tam công tử của Trịnh thủ phụ và công tử của Đường đại nhân đến chỗ thi hương.”
Kỷ Hành khẽ gật đầu, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, tiểu biến thái là cái gọi là “Tứ công tử kinh thành.”
Chỉ là, lần cuối cùng Điền Thất rõ ràng xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người chính là ở ngưỡng cửa trường thi, cho nên trường thi hẳn là một địa điểm mấu chốt. Tứ công tử kinh thành, xuất hiện ba người, vậy còn một người kia đâu?
“Có phải Ninh vương cũng tự mình đi tiễn hai người kia vào trường thi?”
“Bẩm Hoàng thượng, Ninh vương gia vẫn chưa đến đó.” Tuy rằng không trực tiếp hỏi, nhưng nếu Ninh vương gia có đến, thì lúc bọn họ gặng hỏi không thể nào không tra ra.
A Chinh thật sự chơi bời lêu lổng, hắn không phải luôn luôn cùng bọn Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn có chút giao tình sao? Mấy ngày hôm trước Đường Nhược Linh còn dâng tấu chương nói giúp hắn, lần này Tứ công tử kinh thành thiếu một, quả thực không thích hợp. Lời giải thích hợp lý nhất hẳn là A Chinh muốn cướp Điền Thất đi nhưng lại sợ bị người hoài nghi. Cho nên hắn không cùng Điền Thất xuất hiện ở cùng một nơi, nhưng lại không biết, loại hành vi này của bản thân liền dễ dàng dẫn tới hoài nghi.
Trong lòng Kỷ Hành đã có mục tiêu. Sắc mặt hắn hòa hoãn lại, không còn dọa người như ban nãy, Thịnh An Hoài nhìn cũng yên tâm. Hoàng thượng cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt.
“Trẫm biết, các ngươi lui xuống trước đi. Kêu mấy người ra thành cũng trở về, không cần đuổi theo nữa.” Kẻ chạy đi đó căn bản không phải Điền Thất.
Người tới lĩnh mệnh lui xuống. Kỷ Hành lại nói với Thịnh An Hoài: “Lập tức truyền Ninh vương vào cung gặp trẫm.”
Kỷ Chinh không nghĩ đến nhanh như vậy Hoàng thượng đã tìm tới cửa.
Nhưng hắn tin chắc hoàng huynh chỉ là hoài nghi hắn chứ cũng không có chứng cớ. Không cần biết hoài nghi thế nào, chỉ cần không có chứng cớ, ngài ấy liền không thể làm gì được ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là Kỷ Chinh khí định thần nhàn vào cung.
Kỷ Hành thấy Kỷ Chinh, nửa câu dư thừa cũng không nói, mà trực tiếp hỏi: “Hắn ở đâu?”
Kỷ Chinh bình tĩnh giả ngu: “Hoàng huynh hỏi ai cơ?”
Kỷ Hành lại không chấp nhận điệu bộ này của hắn: “Ngươi biết là ai. Ngươi giấu hắn ở nơi nào? Là ở vương phủ của ngươi, hay là ở một chỗ trú ẩn nào khác? Cánh của ngươi cứng cáp, bản lãnh cũng không nhỏ, người ở ngự tiền cũng dám cướp đi.”
“Hoàng huynh, thần đệ oan uổng. Xin ngài nói rõ ràng, để ta còn biết ta bị tội gì chứ?”
Kỷ Hành hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng: “Trẫm hỏi lại lần nữa, Điền Thất ở đâu?”
Kỷ Chinh bật cười, lời nói mang theo ý châm chọc: “Điền Thất chẳng phải là tên thái giám mà Hoàng huynh yêu thích nhất sao? Người của ngài lại chẳng thấy đâu, cớ sao lại đến chất vấn thần đệ?”
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “yêu thích” thật nặng, Kỷ Hành nghe xong liền khẽ nhíu mày. Nhìn Kỷ Chinh trước mắt thờ ơ đến vậy, chẳng mảy may lo lắng vì Điền Thất mất tích, nếu nói chuyện này cùng hắn không liên quan, Kỷ Hành đến c.h.ế.t cũng chẳng tin.
Kỷ Hành thoáng chút khó xử: “A Chinh, tội tình gì mà ngươi lại hành động như vậy?”
“Lời của Hoàng huynh, thần đệ nghe không hiểu.”
“Ngươi thích Điền Thất, đúng không?” Kỷ Hành thẳng thừng hỏi.
Kỷ Chinh giễu cợt: “Lời này, nếu thần đệ lấy nguyên câu mà hồi đáp, e rằng cũng chẳng sai lệch chút nào. Hoàng huynh nói phải hay không?”
Kỷ Hành liền trầm ngâm không đáp.
Kỷ Chinh lại tiếp lời: “Nhớ thuở trước Hoàng huynh từng dạy dỗ thần đệ chớ bước vào con đường đoạn tụ trái luân thường đạo lý biết bao. Nay lại nhìn hành vi của Hoàng huynh, quả thực là một trò cười lớn. Thần đệ thật vô cùng tò mò, trong lúc Hoàng huynh đùa giỡn cùng thái giám, trong lòng có thấy ghê tởm, có chút hổ thẹn nào không? Chẳng lẽ không sợ liệt tổ liệt tông Kỷ gia ở cửu tuyền nhìn thấu chăng?”
“A Chinh, câm miệng!” Nghe Kỷ Chinh càng nói càng kích động, Kỷ Hành chỉ khẽ nhíu mày, song vẫn chưa hoàn toàn nổi giận.
“Thế nào? Chẳng lẽ Hoàng huynh chột dạ? Người nói một đằng làm một nẻo như vậy, quả thật khiến thần đệ khó lòng noi theo.”
“Trẫm có con trai, ngươi có chăng?”
“…”
“Hậu cung của trẫm có một bầy nữ nhân, ngươi có chăng?”
“…”
Kỷ Hành cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng lúc này ngươi đang đứng trên lập trường nào mà dám nói những lời này với trẫm? Ngươi chẳng qua là bịt tai trộm chuông, tự lừa dối bản thân mà thôi. Ngươi nhất định phải nói lấy trẫm làm gương mẫu, trẫm đã làm gương rồi, song ngươi lại chẳng chịu học theo. Chuyên tâm học theo những điều chẳng hay ho, rốt cuộc là trẫm không làm gương tốt, hay chính ngươi căn bản không thể học nổi? Trẫm chỉ yêu thích một tên nô tài, ngươi thân là đệ đệ của trẫm lại cứ chấp nhất không chịu buông tha, rốt cuộc ngươi là huynh đệ của trẫm, hay là kẻ thù của trẫm?”
“Thần đệ cũng là vì muốn tốt cho Hoàng huynh.”
“Trước hết, ngươi hãy lo tốt cho bản thân mình đi đã. Đừng cho rằng trẫm không biết ngươi ngày ngày toan tính những gì. Ngươi thích Điền Thất nhưng Điền Thất chưa từng để mắt tới ngươi, ngươi cưỡng đoạt, bắt cóc người như vậy thì có ý gì? Lại nói, ngươi ngay cả Vương phi còn chưa có cưới, con nối dõi cũng không, chỉ biết nghĩ đến loại chuyện này, bất hiếu có ba điều, không có hậu là tội lớn nhất. Rốt cuộc ai mới là kẻ có lỗi với liệt tổ liệt tông?”
Kỷ Chinh cúi đầu, đôi mắt khẽ đảo, đột nhiên nói: “Hoàng huynh nói đều có lý, cho dù thần đệ thế nào, tóm lại cũng sẽ đón Vương phi về phủ, có người tề gia mới tốt.”
“Ngươi xoay chuyển nhanh thật, xem ra cũng chưa đến nỗi vô phương cứu chữa.”
“Chẳng qua là chuyện nhân duyên nam nữ nào ai hay, thần đệ tạm thời chưa tìm được hồng nhan tri kỷ khiến ta ngưỡng mộ, xin Hoàng huynh chớ vì chuyện này mà lo lắng cho thần đệ. Thần đệ chỉ cần Hoàng huynh một lời, nếu sau này thần đệ gặp được bóng hồng khiến ta xiêu lòng, thì dù gia thế, tài mạo đối phương ra sao, cũng xin Hoàng huynh tác thành.”
“Đó là đương nhiên.” Kỷ Hành chỉ xem đây là kế hoãn binh của Kỷ Chinh, nên cũng chưa nghĩ nhiều. Mối bận tâm hiện tại của hắn cũng không phải chuyện này: “Bây giờ nói với trẫm, Điền Thất rốt cuộc ở đâu?”
Được rồi, lại vòng trở về điểm xuất phát. Kỷ Chinh đành phải tiếp tục giả ngu.
Kỷ Hành bỗng trở nên khó giữ bình tĩnh. Hắn bước xuống, tiến tới trước mặt Kỷ Chinh, nhìn thẳng vào vị đệ đệ ruột thịt này. Kỷ Chinh nhắm mắt lại, chẳng hề nhìn đến vị Hoàng huynh kia, thần sắc vẫn tự nhiên, trấn định, chẳng mảy may lộ vẻ hoảng hốt hay bất an khi bị người khác vạch trần.
Kỷ Hành nắm chặt cổ áo Kỷ Chinh, ánh mắt tàn độc, lạnh lẽo thốt: “A Chinh, ngươi là đệ đệ ruột thịt của trẫm, trẫm không hi vọng vì một tên nô tài mà khiến huynh đệ chúng ta sinh hiềm khích, ngươi nghĩ sao?”
Kỷ Chinh vẫn cứ cố chấp, đáp: “Lời nói của Hoàng huynh quá đỗi chí lý, chỉ là chuyện này tất cả đều do Hoàng huynh quyết đoán, ngài định đoạt thế nào, thần đệ đều hết lòng tuân theo.”
Kỷ Hành nắm lấy cổ áo Kỷ Chinh, ánh mắt vô tình lướt qua liền nhìn thấy một sợi tơ hồng trên cần cổ hắn. Chẳng rõ vì lẽ gì, Kỷ Hành lại thấy có chút quen mắt. Hắn đột ngột vươn tay giật mạnh, sợi tơ mỏng manh lập tức đứt lìa, một túi thơm nhỏ màu vàng nhạt bằng tơ lụa liền bị hắn giật ra.
Kỷ Chinh vội vàng vươn tay cướp lại: “Trả lại cho ta!”
Nhưng mà dù hắn nhanh tay, vẫn chậm một nhịp, Kỷ Hành đã sớm nắm chặt túi thơm trong tay. Đăm chiêu nhìn kỹ, chẳng phải đây là vật quen thuộc sao, chính trẫm cũng có một chiếc. Đây chính là linh phù hộ mệnh mà ngày ấy Điền Thất cầu được ở Tam Thanh Quan. Một lá linh phù, vậy mà lại được dùng để lấy lòng cả hai người. Kỷ Hành lòng dâng lên cơn thịnh nộ, gằn giọng hỏi: “Đây là hắn đưa cho ngươi?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Kỷ Chinh nói, lại muốn tới cướp.
Kỷ Hành rụt tay lại rồi lui về sau mấy bước, cùng Kỷ Chinh giữ khoảng cách: “Đừng tới đây.”
Kỷ Chinh biết mình cướp không được, đành phải dừng lại, nghiêm nghị đối mặt với Kỷ Hành, lạnh lùng cất lời: “Thân là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại cướp đoạt vật tư hữu của kẻ khác, phong thái đạo đức của Hoàng huynh quả thật khiến thần đệ phải xem thường.”
Kỷ Hành siết chặt lá linh phù nhỏ bé ấy trong tay, hận không thể nghiền nát thành tro bụi. Điền Thất lại chủ động đưa linh phù cho Kỷ Chinh, xem ra chưa hẳn là chẳng có ý với hắn. Từ đó suy ra, thật không biết tên nô tài kia là bị cưỡng ép đến vương phủ, hay tự nguyện theo chân hắn. Nghĩ đến đây, con tim hắn liền bị giày vò khôn nguôi, nóng rực như lửa thiêu.
“Hoàng huynh, đây chẳng qua chỉ là một cái bùa hộ mệnh nho nhỏ, cớ gì người phải tốn công tốn sức đến vậy?”
Kỷ Hành cắn răng, chậm rãi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng đè nén được cơn nộ khí gần như bùng phát. Hắn bình tĩnh nhìn Kỷ Chinh, đoạn cất lời: “A Chinh, trẫm vẫn quên nhắc nhở đệ một việc. Năm đó, khi Hiền Hoàng quý thái phi hoăng (qua đời), ý của mẫu hậu căn bản là giáng cấp mà an táng, song trẫm lại nghĩ đến thể diện của Hoàng gia, người c.h.ế.t là lớn nhất. Từ xưa đến nay, chưa từng có Thái phi nào sau khi khuất lại bị đoạt phong hào, giáng cấp. Bởi vậy, trẫm mới truy phong bà ấy thành Hiền Hoàng quý thái phi, táng ở Hoàng lăng. Lúc bà ta còn sống là nữ tử khiến phụ hoàng thần hồn điên đảo, trẫm lại buông bỏ thể diện, cho bà an táng nơi gần đế lăng một chút.”
Hiền Hoàng quý thái phi chính là mẹ đẻ của Kỷ Chinh. Lúc bà qua đời, Kỷ Chinh mới mười hai tuổi. Khi đó, mọi việc Kỷ Chinh đều không được quyết định, hoàn toàn do Thái hậu và Hoàng thượng định đoạt. Hắn chợt cảnh giác nhìn Kỷ Hành: “Người có ý gì?”
“Ý của trẫm là, thứ mà trẫm có thể ban cho, thì cũng có thể thu hồi lại. Đệ hiểu chứ?”
Kỷ Chinh bất giác lắc đầu: “Ta không tin. Người c.h.ế.t là lớn nhất, tuy người là Hoàng đế nhưng cũng không thể tùy ý xử trí phi tử của phụ hoàng. Nếu không, người sẽ bị thiên hạ mắng chết.”
“A Chinh, đừng lấy phụ hoàng ra mà uy h.i.ế.p trẫm, trẫm không ăn trò này đâu.” Kỷ Hành nói đoạn cười khẽ, rồi nói tiếp: “Vả lại, trẫm không cần tự mình động tay, chỉ cần lúc người khác làm, trẫm không ngăn cản là được.”
Phía sau Hoàng đế còn đứng một vị Thái hậu kia mà. Hiền Hoàng quý thái phi cho dù có cao quý đến đâu, trước mặt Thái hậu nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu thiếp được sủng ái mà thôi. Thái hậu đối với bà ấy muốn trừng trị kiểu gì thì trừng trị kiểu đó.
Thái hậu vốn đối với con hồ ly tinh này hận thấu xương, đừng nói là giáng cấp, cho dù tước đoạt phong hào, di chuyển mồ mả, thì bà cũng làm được.
Kỳ thực, Kỷ Hành là một người yêu ghét rõ ràng. Hắn cũng chán ghét vị Hiền Hoàng quý thái phi kia. Sở dĩ bảo toàn cho bà ta, đầu tiên đương nhiên là vì giữ gìn thanh danh của mẫu tử bọn họ. Còn một nguyên nhân khác, cũng là vì ngày sau dễ dàng đắn đo vị đệ đệ kia của hắn, ai biết được sau này hắn sẽ trưởng thành ra sao. Xem đi, hiện tại đã dùng tới.
Kỷ Chinh nghe Kỷ Hành nói vậy, đã hiểu rõ ý đồ của hắn, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được nữa: “Hoàng huynh quả thực là tâm kế quá tốt, lúc trước phong quang đại táng mẫu phi của ta, sẽ không chính là vì hôm nay lấy đó để bức bách ta chứ?”
“Đệ cho rằng trẫm muốn bức đệ? Là chính đệ quá mức cố chấp.”
“Chỉ vì một tên thái giám, mà lại lấy phi tử của phụ hoàng ra để áp chế, Hoàng huynh thật bạo tay cực kỳ.”
“Đệ không cần phải nói lời như thế làm gì. Trẫm cho đệ thời gian nửa ngày để suy xét, khuya hôm nay trẫm muốn nhìn thấy hắn.”
Kỷ Chinh cúi đầu không đáp, một lát sau, hắn hỏi: “Hoàng huynh để ý một tên thái giám như thế, không sợ Thái hậu biết?”
Tuy trên mặt Kỷ Hành không lộ thanh sắc nhưng nắm đ.ấ.m lại bất giác siết chặt. Hắn không biểu tình đáp: “Thái hậu biết, đương nhiên với trẫm không có gì tốt nhưng với đệ thì càng không tốt đâu. Chuyện này nếu là bị người khác biết được, kẻ dễ dàng nhận lấy liên lụy nhất chính là Điền Thất. Nếu đệ có thể yên dạ yên lòng nhìn hắn chịu khổ, cứ việc đi nói với Thái hậu.”
Kỷ Chinh không còn lời nào để nói, tuy trong lòng không cam, lại chỉ đành phải nói: “Thần đệ xin được cáo lui trước.”
“Đi đi, đừng quên, đêm nay trẫm muốn nhìn thấy hắn. Còn nữa.” Kỷ Hành hé mắt, tuy cùng Kỷ Chinh nhìn thẳng nhưng trong ánh mắt lại có chút ý vị bề trên nhìn xuống: “Trẫm muốn thấy đệ tự mình đưa hắn trở về.”