Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 63



 

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, tuy không phải lâm triều, Kỷ Hành vẫn dậy từ rất sớm, bởi y có việc cần giải quyết.

 

Ngay trước mắt là tiết Trung Thu vừa qua, thời tiết cuối thu quang đãng, dễ chịu thế này thì việc điểm binh là thích hợp nhất. Ba đại doanh phòng thủ kinh đô đóng quân tại ngoại ô, cách kinh thành năm mươi dặm, đây đều là những bộ đội tinh nhuệ nhất của Đại Tề. Mỗi độ thu về, Hoàng thượng đều thân chinh đến ba đại doanh này duyệt binh, việc đó đã thành lệ thường. Nếu bình nhật chợt có hứng, y cũng có thể tùy lúc vi hành.

 

Tùy tiện dùng chút điểm tâm, thay giáp trụ chuyên dụng của Hoàng đế xong, Kỷ Hành đeo cung vác kiếm ra khỏi cửa cung. Dáng người y cao ngất, hai chân thon dài. Một khi cởi bỏ long bào, khoác lên khôi giáp, lập tức toát ra một loại chính khí hiên ngang lẫm liệt, xứng với gương mặt tuấn tú kia, vừa nhìn đã thấy là một thiếu niên tướng quân huyết khí tràn đầy, một lòng vì nước vì dân. Ngay cả Điền Thất cũng bị vẻ bề ngoài ấy của y lừa gạt. Nàng đứng ở ngưỡng cửa Càn Thanh cung, dõi theo bóng y rời đi, trong bụng không khỏi thở dài: Quả nhiên, người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng ngàn vạn lần chớ tin vào sự ngụy trang của kẻ khác…

 

Sớm đã có người của Ngự mã giám dắt một con ngựa cao lớn toàn thân trắng như tuyết đến. Kỷ Hành đứng cạnh ngựa, quay đầu nhìn thoáng qua. Ánh mắt y lướt qua đám đông, rồi dừng lại trên người Điền Thất một lát, nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng quay đầu đi. Y biết Điền Thất cũng đang nhìn y, ánh mắt vô cùng triền miên, tựa như người thê tử tiễn phu quân rời nhà… Nhất thời Kỷ Hành suy nghĩ có phần xa xôi, khi y sải bước lên ngựa thì tâm tư có chút phân tán, bởi vậy cũng không cảm giác được chỗ nào đó trên người đang có tình trạng dị thường.

 

Hôm nay y đi duyệt binh, vốn muốn dẫn Điền Thất theo cùng, tiếc là Điền Thất không biết cưỡi ngựa, mà hai người lại chẳng thể cùng cưỡi chung một ngựa trước chốn đông người. Thịnh An Hoài thì biết cưỡi ngựa, bởi vậy cũng theo cùng.

 

Thịnh An Hoài cùng các thị vệ khác đều như nhau, phải chờ đến khi ra khỏi cung mới có tư cách lên ngựa. Đoàn người ngựa này chẳng thể chạy quá nhanh trong kinh thành, chỉ đến khi ra khỏi thành mới ra roi thúc ngựa, phi thẳng đến ba đại doanh.

 

Đến bên ngoài ba đại doanh, các tướng lĩnh danh tiếng đã ra nghênh đón. Khi quân thần đã hành lễ xong xuôi, Kỷ Hành mới xuống ngựa, theo chân người dẫn đường tiến vào ba đại doanh.

 

Tuy hiện nay không có chiến sự, mọi người chẳng cần mặc nguyên bộ khôi giáp, song Hoàng thượng đích thân duyệt binh, ắt cần trịnh trọng đối đãi. Bởi vậy, không thiếu những người khoác lên mình bộ khôi giáp nặng nề.

 

Giữa một tràng tiếng ma sát ào ào của sắt thép trên những bộ giáp trầm trọng, Kỷ Hành mẫn tuệ nghe thấy một tiếng chuông rất khẽ.

 

Y dừng bước, dựng thẳng tai, cẩn thận lắng nghe, thì tiếng chuông liền biến mất. Y khẽ nhúc nhích, tiếng chuông lại văng vẳng.

 

Giữa sân lúc này, người có thính lực nhạy bén như y rất hiếm. Chỉ có Tống tướng quân, tổng binh của ba đại doanh, thoáng chút lấy làm kỳ: “Bẩm Hoàng thượng, người có nghe thấy một hồi chuông vang không ạ?”

 

Kỷ Hành: “…”

 

Y bỗng nhiên biết đó là vật gì.

 

Sau này, Kỷ Hành hồi tưởng lại trận duyệt binh mà y luôn không dám nhớ tới, rồi cẩn thận phân tích những khả năng nào có thể khiến một người đeo chuông trên vật ấy để đi duyệt binh. Y phát hiện, người nọ nhất định phải đồng thời thỏa mãn những điều kiện sau:

 

Đầu tiên, nhất định phải có một tên biến thái buộc chuông lên vật ấy của kẻ đó vào tối hôm trước. Chẳng thể buộc quá lỏng mà cũng chẳng thể buộc quá chặt. Quá lỏng thì dễ rơi xuống, quá chặt lại bất an. Thôi được, kỳ thực, lỏng hay chặt, kẻ đó đều cảm thấy bất an mà thôi.

 

Tiếp đến, kẻ đó nhất định phải mang chiếc chuông này ngủ suốt một đêm, bởi vậy mới thích ứng được sự tồn tại của chuông nhỏ, nên hôm sau thức dậy cũng sẽ chẳng phát hiện ra.

 

Chắc hẳn đêm đó, Hoàng thượng đã hưởng lạc chăn gối mặn nồng, đến nỗi sáng hôm sau long căn không thể cương cử, ấy vậy mà điều này vốn dĩ đã là chuyện may rủi, không hề có giá trị tuyệt đối. Ấy thế mà, vận số của ngài lại chẳng mấy hanh thông… Lại thêm một điều kiện khác, đêm trước đó ngài không hề uống nước, thành thử sáng hôm sau cũng không cần đại tiện. Đây cũng là một điều hên xui, song vận số của ngài vẫn cứ xui xẻo miên man…

 

Cuối cùng, chiếc chuông kia lại cố định kẹt giữa nội khố của ngài — đừng hỏi ngài nó kẹt kiểu gì, ngài thật sự không thể giải thích rành mạch — nhờ đó khiến cho từ lúc ngài rời giường cho đến tận lúc đi ra ngoài, tiếng chuông này đều không hề vang lên… Mãi đến khi thân thể ngài xóc nảy, chiếc chuông mới lệch vị trí, lúc ngài xuống ngựa thì tiếng chuông quỷ dị đó mới bất ngờ vang vọng.

 

Nhìn lại những điều kiện kể trên, trừ điểm thứ ba ra, ba điểm còn lại một cái so với một cái đều khó có khả năng, một cái so với một cái tựa như nằm mơ, ấy vậy mà, ngài, toàn bộ đều hội tụ đủ…

 

Thế là một kỳ tích đã xuất hiện như hiện giờ: Đeo một vòng chuông trên long căn rồi đi duyệt binh…

 

Thân là Hoàng đế, da mặt Kỷ Hành kỳ thực cũng xem như là đủ dày, có thể dày đến trình độ khiến người ta nhìn vào cũng phải thầm than. Mà bây giờ, đối mặt với loại tình huống quỷ dị đến mức không thể tưởng tượng nổi này, ngài lại xấu hổ tột độ, phẫn uất khôn cùng, một cảnh tượng xưa nay hiếm có.

 

Các võ tướng vốn dĩ tính tình nóng nảy, thấy Hoàng thượng chẳng vui, bèn nhao nhao thỉnh tội. Họ cứ ngỡ tâm tình ngài bất chợt trở nên kém cỏi là do lời nói của Tống Tướng quân, bèn đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thương nghị. Ai nấy đều bảo rằng, người nào trên mình có đeo chuông thì hãy nhanh chóng tháo ra. Hoàng thượng duyệt binh mà các ngươi mang chuông theo, chẳng khác nào…!

 

Toàn bộ hành trình, Kỷ Hành đều giữ gương mặt lạnh tanh mà thờ ơ nhìn bọn họ thương nghị. Đương nhiên, trước khi bọn họ thương lượng ra kết quả, ngài liền cắt ngang. Vị quân chủ nhân từ và khoan hậu của chúng ta tỏ vẻ không so đo chuyện này, bảo mấy người tiếp tục tiến bước. Kỷ Hành cố ý khiến bước chân của ngài đi cùng lúc với bước chân của mọi người, như vậy thì không ai có thể phát hiện ra tiếng chuông phát ra từ trên người của ngài…

 

Đến doanh địa, Kỷ Hành tỏ vẻ muốn tìm một gian phòng trống nghỉ ngơi một chút, không cho phép người khác đi theo. Mọi người đương nhiên là tích cực làm theo ý ngài.

 

Vào doanh phòng, Kỷ Hành vội vàng muốn cởi bỏ y phục để lấy thứ kia xuống. Tiếc là không biết vì sao, bộ y phục hôm nay cũng muốn gây trở ngại cho ngài, thắt lưng bị buộc gút c.h.ế.t như bánh quai chèo, gỡ mãi chẳng ra. Hơn nữa, càng nóng lòng thì lại càng rối rắm không sao tháo nổi. Hoàng đế bệ hạ trước giờ luôn trấn định, lúc này mồ hôi lấm tấm nơi trán, hoảng loạn vô cùng. Cuối cùng, ngài dứt khoát cắn răng một cái, rút ra đoản đao đeo bên hông.

 

Thắt lưng không thể làm đứt, đứt rồi ngài không cách nào giải thích vì sao muốn cắt đứt thắt lưng… Thế là ngài quyết định rạch một đường nhỏ trên lớp y phục, qua đó cắt đứt sợi dây buộc chuông, sau đó khẽ rung nhẹ đôi ba cái, tiếng chuông lập tức theo ống quần mà rơi xuống.

 

Nhìn xem, ngài thông minh biết bao.

 

Thế là Kỷ Hành kéo quần, giơ đoản đao lên.

 

Đúng lúc này, Thịnh An Hoài bất ngờ bước vào — vốn dĩ, y chỉ định vấn an xem Hoàng thượng có dùng trà hay không. Nào ngờ, vừa lướt mắt vào đã thấy Hoàng thượng đang giơ cao đoản đao, mũi nhọn chĩa thẳng vào long căn, hai mắt sáng rực như lửa.

 

Thịnh An Hoài: “!!!”

 

Hình ảnh này quả thực là cảnh tượng đáng sợ nhất mà cả đời y mới gặp qua, không có cái nào sánh bằng. Y lảo đảo, một bước hóa ba, thoắt cái đã vọt đến trước mặt Kỷ Hành, quỳ rạp xuống, vươn tay đỡ lấy bàn tay đang cầm đao của Hoàng thượng, gắt gao giữ chặt, tràn đầy bi thống mà hô hoán: “Bệ… Bệ hạ!”

 

Bởi vì lực chú ý của Kỷ Hành đều tập trung vào chiếc chuông, không có phát hiện ra Thịnh An Hoài đi tới. Giờ phút này bị y ngăn lại, Kỷ Hành lập tức có chút không vui: “Lui xuống!”

 

Thịnh An Hoài dù cho có c.h.ế.t cũng sẽ không tránh ra: “Hoàng thượng, long thể của ngài liên quan đến xã tắc muôn dân, xin ngài cẩn thận mà đối đãi!”

 

Tuy đối phương quá mức đường đột nhưng dù sao cũng là do quan tâm ngài, Kỷ Hành bèn an ủi: “Chớ lo, trẫm xuống tay rất chuẩn mực.”

 

“!!!”

 

Thịnh An Hoài lệ rơi đầy mặt: “Hoàng thượng, nếu như ngài có bất mãn trong lòng, cứ việc đánh đập hay quở mắng kẻ dưới, hoặc là ban c.h.ế.t kẻ nào khiến ngài tức giận, tóm lại là làm bất cứ điều gì có thể trút hết cơn phẫn nộ, nhưng ngài tuyệt đối không thể tự sát! Nếu như ngài có ý định chặt đứt long căn, vậy thì chi bằng hãy c.h.é.m đầu lão nô này xuống trước đi ạ!”

 

Kỷ Hành: “…” Thì ra tên ngu xuẩn này lại tưởng trẫm muốn tự cung…

 

Loại chuyện đeo chuông duyệt binh này không hề danh giá hơn việc tự cung chút nào, Kỷ Hành thật sự không có cách nào giải thích, thế là ném đao xuống đất: “Cút ngay!”

 

Thịnh An Hoài vội vàng nhặt đao lên. Lòng trung quân ái quốc đã tiếp thêm cho y dũng khí vô bờ. Có những chuyện, dù có phải chết, y cũng tình nguyện làm. Thế là Thịnh An Hoài liền chỉ vào bội kiếm của Hoàng thượng: “Chi bằng vật này cũng để nô tài giúp ngài cất giữ thì hơn ạ?”

 

Thấy Hoàng thượng không đoái hoài gì đến y, Thịnh An Hoài liền chủ động cởi xuống bội kiếm của Thánh thượng. Y còn thuận tay rút hết tên trong túi tên, cẩn thận kiểm tra khắp doanh phòng không còn vật sắt nhọn nào mới chịu an lòng rời đi.

 

Để lại Kỷ Hành ủ rũ vịn trán, chầm chậm tháo gỡ thắt lưng. Rốt cuộc, ngài vẫn chẳng nghĩ ra diệu kế nào tốt hơn, đành một lần nữa gọi Thịnh An Hoài vào: “Trẫm muốn đi tiện.”

 

Thịnh An Hoài vội vã mang đến một bồn tiểu sứ trắng tinh. Kỷ Hành lấy cớ này mà sai Thịnh An Hoài giúp ngài tháo thắt lưng, sau đó lập tức hất y ra khỏi cửa.

 

Rốt cuộc giải quyết xong phiền toái, Kỷ Hành nhìn cái vòng chuông kia, đôi mắt lộ ra hung quang: “Cái tên tiểu thái giám ranh mãnh kia, đợi về cung xem ta xử trí ngươi ra sao.” Chiếc chuông trong tay được làm rất tinh xảo, sợi tơ nhất thời nhìn không ra chất liệu nhưng màu sắc sáng rỡ, tính chất dai bền, hẳn là thượng phẩm. Trên chuông bạc có khắc đồ án, đồ án này có chút quen mắt, nhưng nhất thời nửa khắc hắn cũng không nhớ ra từng thấy ở nơi nào, luôn có cảm giác như đó là một hồi ức xa xăm khôn xiết.

 

Tuy rằng Kỷ Hành giận đến nghiến răng, nhưng cũng không ném chiếc chuông đi, mà cất vào trong ngực.

 

Khi Kỷ Hành toàn lực giải quyết chiếc chuông kia, thì Điền Thất đang ở tiệm Bảo Hòa đàm đạo cùng đám tiểu thái giám, chẳng hề hay biết oán niệm của Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng ra ngoài, nàng cũng không cần ở lại Càn Thanh cung nên liền chạy ra ngoài. Con dấu lần trước Hoàng thượng trả lại cho nàng, hôm nay vừa bán đi liền được tám mươi lượng bạc, chỉ trong chốc lát đã kiếm lời ba mươi lượng. Nàng ôm tiền rất hưng phấn, chợt không biết nên cất ở đâu cho phải, e rằng Hoàng thượng phát hiện sẽ tịch thu mất.

 

Đám tiểu thái giám như thường lệ tâng bốc Điền Thất không ngớt, vừa nói vừa bắt đầu ôn lại lịch sử huy hoàng của tiệm Bảo Hòa, sau đó liền nói đến Trần Vô Dung. Tuy rằng Trần Vô Dung là một tên khốn nạn tội ác tày trời mà người đời vẫn thường đàm tiếu, nhưng hắn quả thực là một cao thủ trong việc đầu cơ trục lợi đồ cổ, nhãn lực lại vô cùng tinh tường. Dù mọi người dè bỉu nhân phẩm của hắn, nhưng nói đến chuyện này đều không khỏi tấm tắc khen ngợi, cam tâm tình nguyện thán phục. Những kỳ tích của Trần Vô Dung luôn là đề tài không dứt cho những câu chuyện, mấy người vây quanh một chỗ, trò chuyện rôm rả không ngớt, Điền Thất không muốn lên tiếng, chỉ cúi đầu nhấp trà.

 

Đang lúc bọn họ đàm đạo sôi nổi, thì Phương Tuấn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Mắc quá…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những người khác không ai để tâm đến lời hắn, hắn lại lặp lại lần nữa: “Mắc quá…” Vẫn dùng khẩu âm Hà Nam.

 

Một tên tiểu thái giám liền đẩy hắn mà nói: “Mắc quá thì vào xí phòng đi, ngươi ở chỗ này nói một câu thì hết mắc hay sao?”

 

Hai tay của Phương Tuấn ôm lấy thái dương, liên tiếp lắc đầu: “Mắc quá, mắc quá,… Mắc…” Vẫn là giọng Hà Nam.

 

“Ngươi mắc c.h.ế.t luôn đi!” Đám người liền muốn đánh đuổi hắn ra ngoài.

 

Điền Thất vội vàng ngăn bọn họ lại, quay sang hỏi Phương Tuấn: “Ngươi muốn nói là tìm, quý, đúng không?”

 

Phương Tuấn gật gật đầu: “Quý… Quý…”

 

Điền Thất vội vàng kéo hắn vào trong góc, túm lấy cổ áo hắn mà hỏi: “Quý Thanh Vân?”

 

Đôi mắt Phương Tuấn bỗng bừng sáng, gật đầu lia lịa: “Tìm Quý Thanh Vân!”

 

Bàn tay đang túm lấy cổ áo hắn của Điền Thất bỗng siết chặt lại, nàng trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng hỏi: “Là Trần Vô Dung sai ngươi đi tìm Quý Thanh Vân ư?”

 

Phương Tuấn lại gật đầu: “Vâng.”

 

“Hắn kêu ngươi đi g.i.ế.c Quý Thanh Vân, đúng không?” Điền Thất nói tới đây, giọng nàng đã tức giận đến run rẩy, nàng kiệt lực kiềm chế bản thân không vung tay đánh tên khốn này.

 

Phương Tuấn lắc đầu, cau mày nói: “Không phải giết, là bắt. Trần công công sai ta… Bắt Quý Thanh Vân.”

 

Bắt gì chứ, thực chất là giết, thậm chí là g.i.ế.c cả nhà!

 

Điền Thất tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nàng quay đầu quét mắt tìm kiếm, vớ lấy chiếc ghế dài gần nhất, giơ cao hai tay vung ghế đập Phương Tuấn tới tấp, vừa đánh vừa mắng chửi, mắng được mấy câu lại bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa đánh.

 

Phương Tuấn ôm đầu ngồi ở trong góc, chẳng dám đánh trả.

 

Mấy người đang buôn chuyện cách đó không xa nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy tới kéo hai người ra. Đám người chỉ ngỡ hai người nảy sinh tranh cãi, liền ấn Điền Thất ngồi xuống ghế, ra sức khuyên nhủ. Điền Thất ngồi trên ghế, chẳng hề để tâm đến ai, đôi mắt nàng sắc như đao kiếm ghim chặt vào Phương Tuấn.

 

Phương Tuấn vẫn ngồi dưới đất, không ai để ý đến hắn. Hắn ngẩng đầu, trán đã bị rách toác, m.á.u chảy dọc xuống gương mặt, nhỏ giọt xuống đất. Hắn chẳng màng đến miệng vết thương, chỉ nâng đôi mắt ngơ ngác nhìn Điền Thất, thấy nàng oán hận trừng mắt nhìn mình. Dù không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên lại dâng lên một nỗi bứt rứt khó tả.

 

Điền Thất nhìn ánh mắt mờ mịt mà nhút nhát của Phương Tuấn, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy rất bi ai. Kẻ thù đang đối diện nhau, nhưng đối phương lại quên sạch quá vãng, chỉ mỗi nàng ta hóa điên cuồng.

 

Nàng trầm ngâm giây lát, bỗng dưng lại gọi Phương Tuấn vào sương phòng tiếp khách kế bên. Vết thương trên đầu Phương Tuấn đã se m.á.u lại, chẳng còn rỉ máu. Vệt m.á.u trên mặt hắn rõ như ban ngày, nhìn qua có chút khiến người ta giật mình. Tuy hắn quên mất chuyện cũ nhưng chẳng có nghĩa hắn đã hóa kẻ ngu ngốc, thấy phản ứng của Điền Thất như vậy, hắn đã mơ hồ đoán được một phần: “Ta… Chẳng lẽ ta đã làm điều gì sai trái?”

 

Điền Thất nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi thật sự không nhớ ra ư?”

 

Phương Tuấn cúi đầu: “Tại hạ thật có lỗi.”

 

“Nếu như ngươi cảm thấy thật có lỗi, thì hãy mau nghĩ kỹ đi, ta muốn biết trừ ngươi ra còn có những ai khác.”

 

Phương Tuấn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ta… Rốt cuộc ta đã gây ra chuyện gì?”

 

Điền Thất tức giận nói: “Ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi.”

 

Lúc Kỷ Hành nóng nảy trở về Càn Thanh cung thì Điền Thất còn chưa trở lại. Y đứng ngồi không yên trong Thư phòng, trong đầu óc không ngừng tính toán đủ loại phương pháp trừng trị Điền Thất, rồi lại bài trừ từng cái một. Không nỡ mắng, càng không thể đánh, biện pháp duy nhất hữu hiệu có lẽ chỉ còn cách tịch thu tiền bạc của y. Chẳng qua tên tiểu tử nghịch ngợm này lúc này cũng đã không còn bao nhiêu tiền, vậy xem ra chỉ có thể trước tiên khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn, Kỷ Hành thầm tính toán trong lòng.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, ý nghĩ của y có chút lệch lạc, nhớ đến tối qua hai người tình nồng ý mặn bên nhau. Sau đó lại nhớ đến cái chỗ thần kỳ kia của Điền Thất, bị cắt đi nhẵn nhụi.

 

Kỷ Hành lấy làm khó hiểu, cái đó đã bị cắt, vậy y tiểu tiện ra sao? Chẳng lẽ lại như nữ nhân? Vậy thì khác biệt so với nữ nhân cũng không lớn…

 

Y càng nghĩ càng tò mò, thấy Thịnh An Hoài đứng cạnh bên, liền cất tiếng hỏi: “Các ngươi thái giám, tịnh thân rốt cuộc ra sao?”

 

Lúc này Thịnh An Hoài đang ở vào trạng thái đề phòng cao nhất, nghe Hoàng thượng nói thế, thì lập tức như gặp đại địch, cảnh giác cao độ. Trong lòng ông ta không khỏi bi ai mà nghĩ: “Thì ra Hoàng thượng vẫn còn nặng lòng về chuyện tịnh thân…”

 

Kỷ Hành thấy Thịnh An Hoài ngây người, hai mắt thất thần không đáp lời, liền nén nóng nảy mà hỏi lại lần nữa: “Trả lời trẫm, thái giám rốt cuộc tịnh thân như thế nào?”

 

“Hoàng thượng!” Thịnh An Hoài lại vội vã sà đến trước mặt Kỷ Hành, quỳ rạp ôm lấy đầu gối y mà khóc lóc thảm thiết: “Cho dù bệ hạ không màng thân mình, cũng xin nghĩ cho Thái hậu một phen! Người mong ngài thêm chút con cháu nối dõi, bệ hạ tuyệt không thể tự đoạn gốc rễ long mạch a…”

 

Khốn kiếp! Đồ ngu xuẩn!

 

Kỷ Hành giận đến lồng n.g.ự.c đau nhói, dốc hết sức đá văng Thịnh An Hoài ra: “Cút ngay!”

 

Thịnh An Hoài biết lời thật lòng của mình khó lọt tai, liền thuận theo ý chỉ mà lui ra, trước khi đi còn tự ý lấy một đôi bảo kiếm treo trên vách Thư phòng cất giấu.

 

Lúc này, ông ta vì lo lắng cho long mạch của Hoàng thượng mà vò đầu bứt tai, lại không dám rêu rao, e sợ bức bách Hoàng thượng quá đà, quýnh quáng làm ra chuyện hối hận suốt đời. Ông ta giấu bảo kiếm xong, liền tản bộ qua lại ngoài hành lang Càn Thanh cung, không biết làm cách nào để khuyên nhủ Hoàng thượng. Quan trọng nhất là, ông không hiểu vì sao Hoàng thượng lại một mực muốn tịnh thân…

 

Ngay lúc ông ta đang xoay như chong chóng, lòng như lửa đốt, thì Thịnh An Hoài ngẩng đầu, đúng lúc ấy, Điền Thất trở về. Ông ta liền vội vã vẫy tay gọi nàng lại.

 

Điền Thất vốn đang mang nặng tâm sự, thấy Thịnh An Hoài gọi mình, liền bước tới, hỏi: “Thịnh gia gia có gì muốn phân phó?”

 

Thịnh An Hoài kéo Điền Thất lại, khóc lóc nỉ non kể lại chuyện Hoàng thượng muốn tịnh thân. Điền Thất nghe xong cũng giật mình kinh hãi: “Vì sao Hoàng thượng lại muốn tịnh thân?”

 

“Ta làm sao mà hay biết được.” Thịnh An Hoài dùng một cái khăn tay lau nước mắt: “Nếu ngươi cũng không hay, vậy càng không ai hay biết. Ngươi hãy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc Hoàng thượng y vì lẽ gì mà lòng dạ lại quanh quẩn?”

 

Điền Thất cong ngón trỏ gãi gãi cằm, nói: “Nói thật với Thịnh gia gia, Hoàng thượng vốn có chút kỳ tính, trong đầu nảy ra ý gì liền lập tức hành động đó.”

 

Thịnh An Hoài như kẻ bệnh nặng vội vã tìm thầy, lúc này thậm chí có chút tin theo: “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”

 

“Hay là… Tìm Vương Mạnh châm vài châm?” Điền Thất đối với Vương Mạnh lại có một sự tín nhiệm mù quáng.

 

Thịnh An Hoài cũng bắt chước Điền Thất gãi cằm: “Hay là ngươi hãy khuyên nhủ bệ hạ trước một phen, nếu không được lại tính cách khác?”

 

Điền Thất có chút khó xử, song vẫn gật đầu: “Được thôi, ta sẽ thử xem sao, nhưng không dám cam đoan có hiệu nghiệm.”

 

Dù nói vậy, cũng đã khiến Thịnh An Hoài kích động khôn cùng.

 

Thế là Điền Thất đi vào Càn Thanh cung, tìm Hoàng thượng tại Thư phòng.