Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 64



 

Hoàng thượng xem chừng đang hết sức nóng nảy, y đang đi đi lại lại trong Thư phòng, thấy Điền Thất bước vào, y liền đến sau bàn ngồi xuống, sầm mặt nói: “Ngươi còn dám vác mặt trở về?”

 

Cổ Điền Thất rụt lại: “Nô tài… sao dám không trở về…”

 

“Lại gần đây.”

 

Điền Thất liền bước qua, đứng cách bàn mà nhìn Hoàng thượng.

 

“Lại gần đây.” Kỷ Hành chỉ chỉ bên cạnh mình.

 

Điền Thất đành phải cứng đầu bước đến bên cạnh y, cúi đầu nhìn y. Nhớ đến lời Thịnh An Hoài vừa khóc lóc kể lể, Điền Thất chợt thấy áp lực đè nặng. Nàng lại không dám trực tiếp hỏi Hoàng thượng liệu có phải muốn tịnh thân chăng — đối phó với kẻ có tính khí thất thường nhất định phải uyển chuyển, giống như Vương Mạnh đối phó với người tên Hoàng Hoàng kia vậy.

 

Nếu không thì… Chi bằng làm chuyện mà y thích chăng?

 

Điền Thất nghĩ đến đây, liền khẽ khom người, ôm lấy gương mặt Kỷ Hành, chủ động ghé sát hôn lên môi y.

 

Kỷ Hành vốn đang ôm một bụng phẫn nộ định xử trị Điền Thất, kết quả lại bị nàng hôn một cái liền quên sạch tức giận. Y một tay ôm lấy bờ vai nàng đáp lại, hai người triền miên hôn nhau một hồi. Điền Thất đỏ mặt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt y, rồi lấy hết dũng khí nói: “Hoàng thượng, kỳ thật tiểu đệ đệ của ngài rất thú vị nha, cắt đi thật đáng tiếc vậy.”

 

Kỷ Hành: “…” Y vô cùng muốn đem Thịnh An Hoài bầm thây vạn đoạn.

 

Điền Thất lại như chuồn chuồn lướt nước, khẽ mổ lên môi Hoàng thượng một cái, lập tức cáo lui, bỏ lại một mình Kỷ Hành ngồi ngây dại trong Thư phòng, chẳng nói nên lời.

 

Điền Thất rời khỏi Thư phòng, trở lại chỗ ở của mình, không hiểu vì sao cũng có chút phiền muộn.

 

Kỳ thực, lời nàng nói cũng không phải là dối trá, tiểu đệ đệ của Hoàng thượng… quả thực rất thú vị…

 

Điền Thất vì thứ tư duy quái gở này của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, song nàng lại chẳng cách nào vờ như không thấy. Thật ra, chính xác mà nói, Điền Thất thấy thích ý khi ở cạnh Hoàng thượng, chẳng màng đến việc bọn họ đang làm chi, thậm chí dẫu cho khi hắn nổi cơn quẫn trí đi nữa, thì giờ đây nàng cũng chẳng hề chán ghét. Thật quá đỗi kỳ lạ, rõ ràng nàng phải rất sợ Hoàng thượng mới đúng chứ. Nhưng hiện tại, nàng không hề có sợ hãi đối với hắn, không chỉ như thế, ở trước mặt hắn nàng thậm chí luôn không tự giác mà được đằng chân lân đằng đầu, trái ngược hẳn với những quy củ nghiêm ngặt mà một nô tài phải tuân theo, đây thực là quá không giống như nàng…

 

À, còn nữa, nàng càng lúc càng lưu ý sự thật “Hoàng thượng bị nhiều kẻ chạm qua, và vẫn đang bị nhiều kẻ chạm qua”… Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng nàng đều dâng lên cảm giác chua xót lạ kỳ, nàng hận không thể đuổi hết những người kia đi, như vậy hắn chính là hoàn toàn thuộc về một mình nàng…

 

Điền Thất đột nhiên có chút kinh ngạc, cảm giác này, chẳng lẽ nàng đang ghen ư?

 

Nàng lại ghen, còn là vì Hoàng thượng? Cẩn thận suy xét một chút, thật quá đỗi kinh hãi!

 

Trong lòng Điền Thất có chút loạn. Ghen tức có nghĩa gì đây? Nàng nào phải kẻ ngu, nó chứng tỏ nàng dường như có chút lòng riêng với Hoàng thượng, mong được độc chiếm y. Đây căn bản là chuyện bất khả thi, nàng bây giờ còn đang kịch chiến trong bầy thái giám, càng không nói đến Hoàng thượng còn có muôn vàn giai lệ hậu cung như thế. Đối với một người như vậy mà ghen, hẳn sẽ rất thống khổ.

 

Điền Thất khẽ lắc đầu, gần đây nhiều sự đều diễn biến quỷ dị, có lẽ chỉ là nhất thời đầu óc váng vất, mới nảy sinh ý nghĩ lạ kỳ như vậy.

 

Ban đêm, Kỷ Hành độc nằm trên long sàng, hắn vẫn đang suy tư về chuyện “cái đó” của Điền Thất đã bị cắt sạch. Sau đó, tư lự mãi, hắn đ.â.m ra có chút tẩu hỏa nhập ma, trong đầu bỗng lóe lên một ý niệm kỳ lạ: Liệu Điền Thất có thể là một nữ nhi hay không?

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị hắn phủ định, sao có thể như vậy, quá đỗi phi lý. Hắn biết, sở dĩ hắn nghĩ như vậy, là bởi vì hắn quá đỗi khao khát Điền Thất là nữ nhi, hắn vốn không phải kẻ đoạn tụ trời sinh, dẫu cho sau khi đã xiêu lòng vì tiểu quái nhân kia, hắn mơ màng cũng luôn thấy Điền Thất vận nữ trang, hoặc trần truồng với thân thể nữ nhi.

 

Vô số lần hắn nghĩ, nếu như Điền Thất là nữ nhi thì tốt biết chừng nào.

 

Nhưng mà cho dù lý trí mách bảo hắn đó là chuyện bất khả thi, thì tận sâu thẳm đáy lòng Kỷ Hành vẫn điên cuồng chất vấn hết lần này đến lần khác: Vì sao lại không thể chứ? Chuyện điên rồ như buộc chuông đi duyệt binh kia còn có thể xảy ra, thì Điền Thất sao lại không thể là một nữ nhi chứ…

 

Khát vọng không thể kìm nén trong lòng Kỷ Hành, đã nhóm lên chút hi vọng mong manh. Ngày hôm sau, hắn sai Nội Quan Giám trình lên sổ sách nghiệm thân của Điền Thất. Tuy rằng tư liệu ban đầu của Điền Thất bị trộm đi, nhưng cứ cách năm năm, các thái giám đều sẽ được nghiệm thân lại một lần, xem ai chưa thiến sạch, cần thiến lại lần nữa.

 

Càng là người tỉnh táo mà ổn trọng, càng thích dùng sự thật để chứng minh, cũng càng thiếu đi sức tưởng tượng, bọn họ chẳng dám phóng túng rong ruổi trong tưởng tượng của bản thân, kết cục là dễ dàng sa vào cạm bẫy của sự thật nhất.

 

Sổ sách nghiệm thân ghi chép vô cùng rõ ràng rành mạch. Điền Thất đạt chuẩn, bị cắt vô cùng sạch sẽ.

 

Làm sao có thể không sạch sẽ chứ, Kỷ Hành ngửa mặt lên trời thở dài, cười khổ rồi ném bản ghi chép nghiệm thân xuống bàn. Hắn cảm thấy mình thật là điên rồ, mà lại cho rằng Điền Thất là nữ nhi. Dẫu cho hắn có bao nhiêu khát vọng đi chăng nữa, thì hiện thực rốt cuộc vẫn là hiện thực. Một thái giám khi nhập cung đã nghiệm thân, rồi năm năm sau lại nghiệm thân thêm lần nữa, làm sao có thể là nữ nhi? Trừ khi ông Trời lập tức biến kẻ đó thành nữ nhi…

 

Bản thân Kỷ Hành chẳng hề tin vào quỷ thần, nhưng giờ phút này, hắn vô cùng khao khát trên thế gian này thực sự có thần tiên hiển hiện, chỉ cần vung nhẹ pháp bảo trong tay, liền có thể biến tiểu thái giám của hắn thành một cô nương như hoa như ngọc.

 

Hắn và Điền Thất ở cùng một chỗ vô cùng vui sướng, song cũng vô vàn mỏi mệt. Cứ như thể hắn đã quyết định buông tay để trở thành một kẻ lập dị vậy, nhưng cái cảm giác vô lực cùng cực, không sao thay đổi được vận mệnh này, vẫn không ngừng giày vò hắn. Hơn nữa, với tư cách một đế vương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, song hắn lại không cách nào cùng người trong lòng yêu mến nhau như đôi nam nữ bình thường, thứ cảm giác vô lực đó lại càng thêm rõ rệt.

 

Trong lúc Hoàng thượng Kỷ Hành sầu não đến nỗi bạc trắng cả mái tóc, thì tâm trạng của Điền Thất lại vô cùng hân hoan. Nàng cố sức quên đi chuyện ghen tuông hay không, mà đang cùng Như Ý bàn bạc buổi tối đi xem mưa sao băng. Khâm thiên giám nhân sĩ căn cứ vào thiên tượng ghi chép từ xưa, dự đoán đêm nay vùng lân cận chòm sao Tham Túc (1) có thể sẽ xuất hiện rất nhiều sao băng, liền khải bẩm chuyện này với Hoàng thượng. Vừa lúc Điền Thất ở đó nghe được, liền quay đầu, quyết định đêm nay sẽ ngồi dưới mưa sao băng mà thành tâm khấn nguyện. Nàng nghĩ thế này, một sao băng một nguyện vọng, vậy thì nhiều sao băng sẽ có thật nhiều nguyện vọng. Tóm lại là sẽ phải có một hai điều ước thành hiện thực, chuyện này quả thực vô cùng có lợi. Thế là Điền Thất tự mãn kể chuyện này với Như Ý, vốn chỉ nghĩ để cho tiểu Như Ý hâm mộ ghen tị, nào ngờ tiểu tử này lại bướng bỉnh khó lường. Bởi vì chưa bao giờ thấy sao băng lần nào, nên liền ầm ĩ đòi theo cùng để chiêm ngưỡng. Điền Thất khước từ, nửa đêm khuya khoắt dựng một đứa bé dậy vì để xem mấy vì sao thì không ổn thỏa. Huống hồ, Như Ý là Hoàng tử, không thể so với người khác, nàng không thể để cậu bé không được nghỉ ngơi yên lành, nếu không quay đầu, Thái hậu há chẳng lột da nàng ra sao?

 

(1) Tham Túc: chòm sao Orion.

 

Như Ý vốn là một đứa trẻ ương bướng, nó chạy đến trước mặt Thái hậu làm nũng mè nheo, dỗ cho lão nhân gia mềm lòng. Cuối cùng, Thái hậu hạ lệnh cho Điền Thất dẫn theo Như Ý cùng nhau xem sao băng. Dù sao địa điểm ở Hoàng cung, chỉ cần người xung quanh cẩn thận một chút, chờ Như Ý buồn ngủ liền ôm nó đi ngủ là được.

 

Cứ như vậy, buổi tối hôm nay, Điền Thất và Như Ý tay nắm tay đứng ở trên đài ngắm trăng tại Càn Thanh cung.

 

Sở dĩ chọn đài ngắm trăng ở Càn Thanh cung là vì nơi đây rộng rãi, có tầm nhìn rộng nhất để thấy được bầu trời.

 

Cả hai đứng ngắm bầu trời, còn Kỷ Hành thì đứng dưới ánh đèn lồng, dõi theo bóng dáng họ. Dù Kỷ Hành biết hành vi của họ có bao nhiêu là ấu trĩ, còn giáp mặt buông lời chê bai một phen, nhưng hắn lại thích lặng lẽ nhìn bọn họ ngây thơ như vậy mà cảm thấy khoan khoái. Hai người này đều nằm ở chỗ mềm mại nhất trong trái tim hắn, ngẫu nhiên va phải một chút, liền có thể khiến cho lồng n.g.ự.c hắn ấm áp đến nỗi muốn tan chảy ra vậy.

 

Hai người đột nhiên cùng chỉ tay lên trời hét lớn: “Đến rồi!”

 

Kỷ Hành cũng thuận theo ngón tay họ mà nhìn về phía bầu trời đông, nhưng chỉ kịp thấy một vệt sao lướt qua. Vệt sao kia một đầu lao thẳng xuống, bị một loạt mái ngói nơi không xa che khuất.

 

Điền Thất và Như Ý chỉ kịp kích động, chưa kịp khấn nguyện, tức thì có chút tiếc nuối. Họ lại cảm thấy nơi đây tuy rộng rãi nhưng vẫn bị những nóc nhà xung quanh che khuất tầm mắt, không thể chiêm ngưỡng trọn vẹn.

 

Điền Thất quay đầu nhìn mái nhà Càn Thanh cung, thở dài: “Nếu như có thể trèo lên nóc nhà để xem thì thật tốt biết bao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngón trỏ của Như Ý đặt trên quai hàm, ngửa cao đầu, nó cũng đầy mong đợi nhìn mái ngói kia, phảng phất ngay sau đó mái nhà liền hạ xuống rồi đưa hai người bọn họ lên vậy.

 

Kỷ Hành không khỏi lắc đầu cười nói: “Quả là ý tưởng không tồi.” Hắn bước tới, chỉ huy Điền Thất: “Ôm Như Ý lên.”

 

Tuy Điền Thất không rõ ý hắn là gì, nhưng theo thường lệ vẫn y theo thánh chỉ chấp hành, ôm Như Ý lên.

 

Đôi tay Như Ý ôm lấy cổ Điền Thất: “Vẫn là không đủ cao nha.”

 

Lúc này, Kỷ Hành vòng tay ôm lấy vòng eo của Điền Thất.

 

Điền Thất ngớ người một chút, rồi nhanh chóng má ửng hồng vì ngượng ngùng. Nàng không phải chưa từng bị hắn ôm như thế này, nhưng lúc này là ở trước công chúng, như vậy thật không ổn chút nào… Đang nghĩ ngợi lung tung, Hoàng thượng đã ôm hai người đến gần Càn Thanh cung một chút, phát lực chân chạy như bay mấy bước, sau đó giẫm chân lên lan can cẩm thạch dưới mái hiên mượn lực nhảy lên. Thân thể bọn họ liền vút lên không, cao cao mà hạ xuống nóc nhà.

 

Đột nhiên mất trọng lực, Điền Thất chỉ thấy lòng thót lại. Nàng khẩn trương ngừng cả thở, trận bay lượn đột ngột này khiến nàng trở tay không kịp, lại hưng phấn khôn tả. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn hắn. Lưng hắn quay về bầu trời đầy tinh quang, gương mặt hắn khẽ nhu hòa, khóe môi hắn chứa đựng nụ cười, đôi mắt hắn lấp lánh tinh quang, giống như đã đem vạn vật tinh quang giấu cả vào nơi đáy mắt. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, tìm kiếm điểm dừng chân, chỉ lưu cho nàng một góc mặt nghiêng. Điền Thất trừng to mắt nhìn góc mặt nghiêng nghiêng tựa tạc bằng ngọc của hắn, dưới ánh sao, nó phảng phất như là trăng sáng vậy, rõ ràng là gần ngay trước mắt, rồi lại tựa như xa cuối chân trời.

 

Lúc này, một sợi tóc sau tai hắn rơi đến trước ngực, theo gió mà phất lên, sợi tóc bay lượn, đùa với hàng mi của Điền Thất. Điền Thất theo bản năng khẽ chớp mi, lại mở to mắt lần nữa thì, bọn họ đã đứng vững trên nóc nhà Càn Thanh cung.

 

Xác thực mà nói, là hắn — đứng trên nóc nhà, còn nàng và Như Ý vẫn an vị trong lòng hắn…

 

Như Ý vẫn ôm cổ Điền Thất, vô cùng ra sức vì phụ hoàng của nó mà hoan hô.

 

Điền Thất giật mình, phục hồi tinh thần lại, lại có chút ngại ngùng. Tuy rằng lý do Hoàng thượng ôm nàng bay lên nóc nhà rất đầy đủ, sẽ không dẫn tới sự hoài nghi của người khác, nhưng… Nàng vẫn thấy ngại ngùng.

 

Kỷ Hành đặt Điền Thất xuống, đỡ nàng đứng vững. Nóc nhà này quá dốc, Điền Thất không dám để Như Ý xuống, hai tay nàng ôm chặt cậu bé, không thể giữ thăng bằng thân thể, đành phải tựa thân mình vào trên người Kỷ Hành.

 

Kỷ Hành nào có thể cưỡng lại mong muốn ấy.

 

Trên nóc nhà đã sớm có mấy thị vệ nằm bò, nhìn chăm chú vào mọi hành vi cử chỉ của Hoàng thượng và điện hạ, để có thể đúng lúc bảo vệ giá ngự. Kỷ Hành sai bọn họ lui xuống hết.

 

Hiện tại, trên nóc nhà chỉ còn lại ba người bọn họ. Kỷ Hành liền kéo Điền Thất ngồi xuống trên nóc nhà cao vút. Như Ý ngồi trong lòng Điền Thất, còn Điền Thất được Kỷ Hành nửa ôm vào lòng. Ba người cứ thế mà tựa sát vào nhau, thân mật không rời.

 

Tầm nhìn từ nơi này rộng rãi vô cùng, Điền Thất hướng mắt nhìn về nơi xa, tầm mắt gần như không hề bị che chắn. Đêm thu tuy lạnh lẽo nhưng không khí lại càng thêm trong trẻo dễ chịu. Bầu trời tựa như biển sâu lật úp, thâm trầm, thăm thẳm, mênh m.ô.n.g và trong suốt. Ánh trăng tối nay hơi nhạt, song vạn vì tinh tú lại sáng bừng, ánh sao lộng lẫy khắp trời tựa ngọc, khiến cả bầu trời đêm trông như vạn ngôi nhà thắp đèn đuốc, náo nhiệt đến nỗi có chút xôn xao.

 

“Kìa, sao băng!” Như Ý đột nhiên chỉ về phía bầu trời đông, hớn hở hô lên.

 

Điền Thất và Kỷ Hành đồng loạt quay đầu, dõi theo ngôi sao băng vụt qua. Nó tựa như một dải tuyết rực rỡ lướt ngang qua tấm màn nhung xanh thẳm, từ giữa không trung lướt mãi đến khi gần chạm mặt đất mới tan biến.

 

“Điền Thất, mau ước nguyện đi!” Như Ý nhắc nhở.

 

“Ừm.” Điền Thất khẽ đáp, cúi đầu nhắm mắt, thành kính cầu nguyện.

 

Kỷ Hành quay mặt nhìn Điền Thất. Dưới ánh sao, ngũ quan của người kia trông nhu hòa mà sống động. Dáng vẻ nghiêm túc cầu nguyện tuy có phần ngây ngô, nhưng lại đẹp đến kinh người.

 

Lúc này, Như Ý nói ra nguyện vọng của mình: “Nguyện vọng của ta là sau khi lớn lên sẽ cưới Điền Thất.”

 

Điền Thất: “…”

 

Kỷ Hành: “…”

 

“Điện hạ, vì sao lại muốn cưới ta?” Điền Thất khó hiểu hỏi.

 

“Cưới ngươi, thì ngươi có thể vĩnh viễn chơi đùa cùng ta.” Lý giải của Như Ý về chuyện cưới vợ chính là, hai người cùng về chung một chỗ, ngày ngày vui đùa.

 

Kỷ Hành lập tức nói: “Không cho phép cưới hắn.”

 

“Vì sao?”

 

“Thánh chỉ.”

 

Như Ý liền mím môi, chợt thấy phía đông lại có một vệt sáng xẹt qua. Nó nhanh chóng nhắm mắt lại, thành tâm ước một nguyện vọng khác: “Ta muốn gả cho Điền Thất!”

 

Kỷ Hành: “…” Chẳng sao, con khẳng định không gả đi được đâu.

 

Điền Thất dở khóc dở cười khuyên Như Ý: “Điện hạ, nguyện vọng mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm đâu.”

 

Như Ý “Ồ” một tiếng, quả nhiên cúi đầu trầm mặc ước nguyện. Bởi vì không thể chia sẻ nguyện vọng ra ngoài, khiến tiểu thiếu niên có chút bồn chồn, cứ nhích tới nhích lui trong lòng Điền Thất.

 

Kỷ Hành nhìn bầu trời phương đông lại có một ngôi sao băng lướt qua, hắn cũng gia nhập vào trò ước nguyện có phần trẻ con này. Hắn thầm nghĩ trong lòng, ta hy vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.

 

Hắn ôm Điền Thất càng chặt một chút, cằm nhẹ nhàng cọ lên những sợi tóc mềm mại mát lạnh trên đỉnh đầu nàng. Mắt hắn không chớp nhìn về phía đông bầu trời đêm, mỗi khi một ánh sao băng xuất hiện thì hắn đều sẽ thầm cầu nguyện một lần, ta hy vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.

 

Ta hy vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.

 

Hắn không ngại phiền phức mà lặp đi lặp lại nguyện vọng này, cho đến khi Như Ý mệt mỏi muốn ngủ, Điền Thất cũng buồn ngủ đến ngáp dài.

 

Lúc Kỷ Hành ôm hai người xuống nóc nhà, hắn còn đang cố chấp nhìn phương đông, chờ đợi sao băng xẹt qua. Hắn thầm nghĩ trong lòng, ta hy vọng biết bao nhiêu vị tiểu quái đản của ta là nữ nhân. Hắn nghĩ đến mức n.g.ự.c càng đau nhói.

 

Rất nhanh, hắn sẽ phát hiện, hiệu quả của ngôi sao băng này thần kỳ đến nhường nào.