Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 68



 

Trịnh Thiếu Phong lại muốn nhập ngũ.

 

Điền Thất nghe tin này thì lấy làm kinh ngạc, tóm lại thấy rằng Trịnh thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, được cưng chiều dưỡng dục, hoàn toàn không hợp với chốn quân doanh đầy gian khổ. Nếu nói hắn dựa vào gia thế hiển hách để vào quân doanh hưởng phúc thì càng không thể nào, trong quân doanh vốn chẳng có chút phúc lợi nào để hưởng thụ. Trịnh Thiếu Phong vừa có công danh cử nhân trong tay, lại thêm sự đề bạt của phụ thân cùng ca ca hắn, con đường công danh của hắn ắt sẽ bằng phẳng, đủ để hắn hưởng thụ phú quý cả đời.

 

Bởi vậy Điền Thất không tài nào lý giải nổi.

 

Không chỉ nàng, Đường Thiên Viễn và Kỷ Chinh đều cảm thấy lựa chọn này chẳng hề sáng suốt. Đường Thiên Viễn cho rằng dù sao Trịnh Thiếu Phong cũng đã đỗ cử nhân, chẳng bằng cố gắng thêm vài năm, tranh thủ thi đậu tiến sĩ, về sau mọi người ở trên quan trường gặp nhau, kết giao tương trợ, há chẳng phải càng vẹn toàn hơn sao?

 

Thôi vậy, để Trịnh Thiếu Phong thi đậu tiến sĩ quả thật là có chút làm khó hắn rồi…

 

Tóm lại lần này Trịnh Thiếu Phong lại rất có chủ kiến. Hắn cũng không biết có lẽ bị thần tiên nơi nào đó nhập vào, chỉ trong vòng một đêm đã thông suốt rất nhiều chuyện, miệng nói: "Làm người chẳng thể cả đời dựa dẫm kẻ khác, chung quy cũng phải tự mình xông pha tạo dựng nên một con đường cho riêng mình." Lại nói: "Ta học hành không giỏi, nhưng luyện võ lại có sở trường, chi bằng đẩy ưu tránh khuyết, vào quân doanh thử sức xem sao." Sau đó, lại với vẻ mặt cao thượng mà tuyên bố: "Dân chúng biên cảnh Đại Tề ta nhiều năm qua chịu đủ nỗi khổ vì sự quấy nhiễu của Mông Cổ. Ta thân là con dân Đại Tề, lẽ nào không nên thay Hoàng thượng phân ưu, vì bách tính mưu cầu phúc lợi, mà chỉ an nhàn hưởng lạc sao?"

 

Điền Thất cùng mấy người khác đều rất lo lắng cho Trịnh Thiếu Phong. Đầu óc tiểu tử này vốn đã không mấy minh mẫn, lần này e là hỏng hẳn rồi ấy chứ…

 

Vẫn là Đường Thiên Viễn tinh tường hơn cả, âm thầm quan sát Trịnh Thiếu Phong mấy ngày mà không để lộ dấu vết, cuối cùng cũng đưa ra kết luận: Tiểu tử này là muốn đi quân doanh theo đuổi một cô nương.

 

Bởi vì Trịnh Thiếu Phong đã phải lòng con gái của Sở Tướng quân. Cô nương kia tính tình bưu hãn, chẳng yêu thêu thùa may vá, chỉ say mê trường thương đoản kiếm. Gần đây phụ thân nàng được điều chức đi Tuyên phủ làm Tổng binh, nàng cũng nhất quyết theo chân.

 

Điền Thất và Kỷ Chinh nghe xong đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Mấy người liền cao hứng tổ chức tiệc tiễn đưa Trịnh Thiếu Phong. Trong bữa tiệc, một bên chúc phúc một bên hiến kế cho hắn, song Trịnh Thiếu Phong vì xét thấy cả ba người này đều chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi cô nương, lại còn có một đôi đoạn tụ trong số đó, nên dứt khoát không nghe lời họ.

 

Nhân tiện nói thêm, Trịnh thủ phụ chẳng rõ có chủ ý gì, lại chưa hề tiết lộ thân phận thật sự của Điền Thất cho Trịnh Thiếu Phong hay biết. Bởi vậy, Trịnh Thiếu Phong vẫn luôn lầm tưởng như vậy.

 

Chẳng cần nói nhiều lời. Tứ công tử kinh thành nay chỉ còn ba người, cả ba đều ôm tâm tư riêng. Đường Thiên Viễn vô cùng tò mò về thân phận của Điền Thất, song lại chẳng thể đoán ra. Hắn cũng không tiện dò hỏi. Loại chuyện này, nếu đối phương không tự nguyện bày tỏ, tức là chẳng muốn để ngươi hay biết. Kỷ Chinh còn tò mò hơn cả Đường Thiên Viễn. Y đã phái người lẻn vào Đại Lý Tự, lật tung toàn bộ hồ sơ lưu đày Liêu Đông của mấy năm về trước, nhưng vẫn chẳng thể tìm ra vụ án nào phù hợp với tình cảnh của Điền Thất. Kỷ Chinh cho rằng mình đã suy đoán sai, nhất thời tâm sinh nghi hoặc khôn nguôi. Y lại tính toán điều tra từ Tôn Tòng Thụy, song Tôn Tòng Thụy vốn là người khiêm cẩn, thanh danh lại trong sạch, y cũng chẳng tra được điều gì đáng ngờ. Kỷ Chinh nhận ra Điền Thất và Đường Nhược Linh đang liên thủ đối phó Tôn Tòng Thụy, vì vậy muốn thăm dò tin tức từ chỗ Đường Nhược Linh. Đường Thiên Viễn là người cẩn trọng, hắn tự nhủ, dẫu cho Kỷ Chinh cùng Điền Thất có giao hảo tốt đẹp đến mấy, nhưng nếu Điền Thất đã không chủ động tiết lộ với Kỷ Chinh, thì kẻ như hắn tuyệt đối không thể lắm lời dù chỉ nửa chữ. Thế nên, mỗi khi Kỷ Chinh cất lời xã giao dò hỏi, hắn đều giả vờ ngây ngốc.

 

So với hai người kia, tâm tư của Điền Thất lại đơn thuần hơn nhiều: Dốc toàn lực phối hợp Đường Nhược Linh, diệt trừ Tôn Tòng Thụy.

 

Đường Nhược Linh là chiến hữu đắc lực, Điền Thất lại là trợ thủ tài ba. Hai người mỗi người một việc, phối hợp vô cùng ăn ý, khiến địa vị và ảnh hưởng của Đường Nhược Linh trước Thánh thượng dần ngang hàng với Tôn Tòng Thụy — vốn dĩ trước kia Tôn Tòng Thụy luôn lấn át Đường Nhược Linh một bậc.

 

Sự chuyển biến này diễn ra tuần tự, ban đầu tựa như mưa phùn thấm đất, không ai hay biết. Dù Đường Nhược Linh có đôi khi chiếm được chút lợi thế, người khác cũng chẳng lấy làm lạ, bởi lẽ chốn quan trường xưa nay vẫn thế. Song, chính từ những thay đổi âm thầm mà vô tri vô giác ấy, nhiều người bắt đầu có thái độ khác biệt khi đối đãi với Đường Nhược Linh và Tôn Tòng Thụy. Thuở trước, nhiều việc đều do Tôn Thứ Phụ định đoạt. Ấy vậy mà giờ đây, luôn có người tìm đến thỉnh giáo ý kiến của Đường Nhược Linh, điều quan trọng hơn cả là ngay cả Hoàng thượng cũng ngày càng tín nhiệm hắn.

 

Xét cho cùng, Đường Nhược Linh ở Nội Các vốn xếp thứ ba, nhưng lúc này lại gần như ngang hàng với Tôn Tòng Thụy. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để xem hắn là kẻ đến sau vượt trội người trước.

 

Tôn Tòng Thụy tức thì nảy sinh cảm giác nguy cơ. Cảm giác này không chỉ đến từ sự thay đổi về địa vị giữa hắn và Đường Nhược Linh.

 

Ai nấy đều rõ, chốn quan trường mỗi người đều có sở trường riêng. Chẳng hạn Trịnh Thủ Phụ tinh thông việc duy trì quan hệ nhân tế, Đường Nhược Linh lại giỏi xử lý chính sự, còn Tôn Tòng Thụy am tường nhất chính là suy đoán thánh ý, nịnh bợ một cách thanh tao mà khiêm nhường. A dua nịnh nọt thì ai cũng biết làm, nhưng để nịnh bợ một cách đường hoàng, xong xuôi còn có thể khiến người khác phải giơ ngón cái tán thưởng ngươi thanh chính, thì quả thực chẳng hề dễ dàng. Đây chính là tuyệt kỹ trứ danh của Tôn Tòng Thụy.

 

Ấy vậy mà giờ đây, môn tuyệt kỹ này lại bị Đường Nhược Linh nắm giữ vững chắc. Đường Nhược Linh sở hữu hai sở trường, bỗng chốc đã có thể ngẩng cao đầu ở Nội Các.

 

Làm sao có thể được? Chỉ cần Đường Nhược Linh thuần thục vận dụng môn kỹ thuật này, thì Tôn Tòng Thụy hắn đây sẽ bị đào thải.

 

Tôn Tòng Thụy không phải kẻ ngốc, hắn hiểu rằng dẫu Đường Nhược Linh có thông minh đến mấy cũng chẳng thể ngay lập tức thấu triệt đến vậy, ắt hẳn có kẻ đứng sau chỉ điểm. Quan sát tới lui, ánh mắt hắn khóa chặt vào người Điền Thất.

 

Điền Thất: "Hà hà."

 

Do tư duy hạn hẹp, Tôn Tòng Thụy cho rằng Điền Thất bới móc lỗi lầm của hắn là vì mối thù với Tôn Phiền. Tôn Tòng Thụy cảm thấy Điền Thất hành động như vậy thật thiếu lý trí, được chẳng bù mất. Một tên thái giám mà lại cấu kết với triều thần, liệu có được kết cục tốt đẹp nào chăng? Thế là hắn nói bóng nói gió, ám chỉ đôi điều cho Điền Thất, còn nhắc đến Trần Vô Dung. Ý tứ chính là: Nếu ngươi còn tiếp tục làm càn như vậy, kết cục sẽ chẳng khác gì Trần Vô Dung!

 

Điền Thất giả vờ ngây ngốc, bộ dạng khờ dại hỏi Tôn Tòng Thụy: “Tôn đại nhân có phải cùng Trần Vô Dung rất thân thiết chăng?”

 

Trên mặt Tôn Tòng Thụy lộ vẻ khó chịu: “Ta làm sao có thể quen biết với tên thái giám ti tiện đó.”

 

“Phải vậy.” Điền Thất gật đầu: “Hoàng thượng từng phán, chỉ có kẻ hèn hạ, vô sỉ, đê tiện, ngụy quân tử giả bộ thanh cao, đời này c.h.ế.t không toàn thây, kiếp sau tuyệt tự tuyệt tôn mới đi lấy lòng Trần Vô Dung. Tôn đại nhân thanh cao như thế, tất nhiên sẽ không làm vậy.”

 

Đường Nhược Linh cũng ở đó, nghe lời này mà thầm toát mồ hôi lạnh. Hắn biết Hoàng thượng hận Trần Vô Dung, nhưng mà… lời mắng chửi này thật quá thẳng thừng và thô thiển, chẳng chút hàm súc nào cả…

 

Tôn Tòng Thụy bị Điền Thất làm mất mặt, bèn quay đầu tìm kế khác. Hừm, hay là đi tìm Hoàng thượng tấu trình? Hoàng thượng ghét nhất đám thái giám cấu kết với triều thần.

 

Nhưng đúng lúc hắn quyết định cáo trạng, hắn lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Hắn chẳng hề nắm được chút nhược điểm nào của Điền Thất. Lời lẽ mà kẻ này từng nói với Đường Nhược Linh thì hữu hạn, lại đều là những lời xã giao trước mặt người khác; tên thái giám này cũng chưa từng qua lại thăm viếng Đường Nhược Linh, càng chưa từng nhận lễ vật của bất kỳ quan viên nào.

 

Vừa đ.â.m chọc người khác lại vừa trơn tuồn tuột như cá chạch, muốn bắt cũng chẳng thể bắt được. Tôn Tòng Thụy cảm thấy vô cùng bức bối.

 

Thứ duy nhất có thể vin vào mà bóng gió, e là mối giao hảo có phần thân thiết giữa Điền Thất và Đường Thiên Viễn. Nhưng Đường Thiên Viễn bấy giờ còn chưa vào triều làm quan, tuy là con trai của Đường Nhược Linh, song bọn tiểu bối kết giao với ai cũng là tự do của bọn hắn, điểm yếu này e chẳng mấy hữu dụng. Chỉ là Tôn Tòng Thụy cũng không còn cách nào khác, đành phải hàm súc nói chuyện này với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng nảy sinh chút hoài nghi, thì mọi việc ắt sẽ dễ bề xoay sở:

 

“Trẫm biết Điền Thất cùng con của Đường Nhược Linh có giao tình, hắn cùng trẫm nói qua nhiều lần, rằng ngưỡng mộ nhân phẩm cao tuyệt, phong hoa vô nhị của Đường Thiên Viễn. Trẫm cũng cảm thấy không tệ. Nói thật, Lệnh lang nếu như có được một nửa cái tốt của Đường Thiên Viễn thì cũng không sợ không có người chạy theo kết giao.” Đây là lời đáp của Kỷ Hành.

 

Thật nhục nhã! Quá đỗi nhục nhã!

 

Tôn Tòng Thụy vừa nghe dứt lời, thầm nhủ đại sự không ổn, Hoàng thượng đã bị những lời ngon ngọt của Điền Thất mê hoặc, khó lòng phân định thị phi.

 

Nếu Kỷ Hành có thể nghe thấy lời này, hẳn sẽ xắn tay áo lên mà giáng cho hắn một bạt tai.

 

Hoàng đế bệ hạ ngày nay vốn dĩ thấu hiểu thị phi, nhưng cũng vì quá thấu hiểu, nên mới bình thản ngồi nhìn phong thế của Đường Nhược Linh dần lấn át Tôn Tòng Thụy. Bậc quân vương rất dễ bị kẻ dưới lợi dụng mọi cơ hội để lấy lòng che mắt Thánh nhan, trước kia hắn từng cho rằng Tôn Tòng Thụy chính trực thanh cao, nhưng sau biến cố Điền Thất bị khinh miệt, hắn chợt bàng hoàng nhận ra, càng lúc càng cảm thấy Tôn Tòng Thụy có chút đạo đức giả, quá xem trọng hư danh. Dẫu sao, tài cán của lão vẫn không tồi, có thể giữ lại Nội các để lão tận tâm cống hiến. Chỉ là, tài năng của Đường Nhược Linh so với lão còn vượt trội hơn, đương nhiên phải được trọng dụng hơn một bậc, như thế mới thực sự công bằng.

 

Còn về chuyện Điền Thất “cấu kết triều thần” thì Kỷ Hành cũng không lo lắng, hắn tin tưởng Điền Thất có chừng mực. Kỳ thực, điều hắn bận tâm nhất chính là ánh mắt của Điền Thất khi nhìn Đường Thiên Viễn, bởi dẫu sao, đó cũng là một thanh niên tài tuấn có tiếng tăm. Trong lòng hắn chợt dâng lên chút ghen tỵ, bèn chờ Điền Thất trở về liền lập tức truyền nàng tới bên mình để gặng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điền Thất nào hay Hoàng thượng đang dâng trào ghen tuông, vẫn hỏi gì đáp nấy, thậm chí còn không kìm được mà buông lời ca ngợi Đường Thiên Viễn mấy câu.

 

Kỷ Hành càng thêm không vui: “Hắn thật sự tốt đến như vậy sao?”

 

Điền Thất bèn đáp: “Dẫu không thể kinh tài tuyệt diễm như Hoàng thượng, song xét trong hàng người phàm tục, e cũng là kẻ khó tìm.” Quả nhiên, sắc mặt Hoàng thượng lập tức giãn ra không ít. Nàng thầm nghĩ, đúng là cái tên bệnh thần kinh này chỉ muốn nghe lời xu nịnh.

 

“Lại đây.” Kỷ Hành nói.

 

Điền Thất nghe lời đi qua, đứng ở bên cạnh long ỷ của hắn, rồi cúi đầu nhìn mặt hắn. Quan hệ hiện tại của hai người nói là chủ tớ thì không giống, mà nói là tình nhân cũng không xong, nửa nạc nửa mỡ không rõ không ràng, gan của Điền Thất dần dần cũng phình to, những khi chung quanh không có người khác thì nàng thích nhìn chằm chằm vào mặt hắn mà xem.

 

Kỷ Hành thích bị nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm như thế. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Điền Thất, nhất thời lại nghĩ, đây là nữ nhân, nữ nhân khiến hắn điên cuồng.

 

Hắn thật vô cùng hy vọng cùng Điền Thất làm chuyện mây mưa nhưng mà bấy giờ Điền Thất với hắn mà nói giống như là một bàn đồ ăn, hắn thèm ăn đến trào nước miếng nhưng giơ đũa lên lại không biết từ chỗ nào cắm xuống.

 

Càng trân quý, thì hắn càng sẽ cẩn thận từng li. Dù cho lúc này hắn đã muốn điên lên, cũng không thể dọa đến nàng, không thể làm nàng khóc, không thể để nàng chịu chút xíu ủy khuất.

 

Đương nhiên, dù cho lý trí biết là không thể nhưng trên cảm tình vẫn luôn mong đợi nhiệt liệt, thế nên mỗi lần thấy nàng thì hắn đều không tự giác huyễn tưởng ra cảnh hai người nồng tình mật ý, uyên ương hí thủy.

 

Sau đó liền…

 

Điền Thất không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì. Nàng dời mắt, tầm nhìn chuyển xuống phía dưới, phát hiện cự vật giữa háng hắn chợt cương cứng.

 

Kỷ Hành cười nhìn nàng: “Làm sao bây giờ?”

 

Điền Thất rốt cuộc quyết định lấy hết dũng khí đưa ra một kiến nghị mà nàng cho rằng vô cùng tuyệt diệu với Hoàng thượng. Đầu tiên muốn thăm dò một chút, nên nàng không biến sắc hỏi han: “Hoàng thượng, người thấy nô tài hầu hạ ra sao?”

 

“Ngươi làm rất tốt, mau lại đây.” Kỷ Hành híp mắt, ngửa đầu nhìn nàng.

 

“So với Thịnh An Hoài thì sao?” Điền Thất lại hỏi tiếp.

 

Kỷ Hành nhíu mày: “Giờ khắc này nhắc đến hắn làm chi?”

 

“Vậy, Hoàng thượng, ngài đã cảm thấy nô tài hầu hạ tốt lắm, thì không như về sau loại chuyện này liền do ta chuyên phụ trách, có thể không dùng người khác nữa chăng?”

 

Kỷ Hành nhíu mày cười: “Há chẳng phải vẫn luôn do ngươi phụ trách ư, lẽ nào loại chuyện này trẫm còn có thể đi tìm người khác? Hôm nay sao ngươi cứ toàn nói những lời kỳ quái thế này?”

 

Điền Thất lập tức có chút bất mãn: “Ngài là Hoàng thượng, quân vô hí ngôn, sao người lại nói dối nô tài chứ.”

 

Kỷ Hành sửng sốt: “Có ý gì?”

 

“Cái này của người… há chẳng phải chỉ có một mình nô tài sờ qua ư? Ta nghe nói, rất nhiều người đều từng chạm vào.”

 

“…” Kỷ Hành nào có thể ngờ, có kẻ dám bịa đặt những lời xằng bậy về mình, hơn nữa lại là chuyện như thế này, hắn giận dữ quát: “Là kẻ nào nói?!”

 

“Nô tài nói, nhưng xin người đừng làm khó dễ người đó.” Bởi lẽ, từ trước đến nay, Điền Thất vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào lời Thịnh An Hoài, nên nàng đinh ninh đó là sự thật, bèn nghĩ nói cho đương sự biết cũng chẳng có gì đáng ngại.

 

“Nói mau!”

 

“Là Thịnh công công nói, lão nói lão còn từng giúp người chạm vào.”

 

“…” Kỷ Hành vô tình tưởng tượng ra cảnh Thịnh An Hoài cười gian tà, vươn tay đùa bỡn nam căn của mình, nhất thời hắn cảm thấy da đầu tê dại.

 

Điền Thất liền như thế nhìn thấy nam căn của Bệ hạ rất nhanh mềm đi.

 

Cái này… Chẳng lẽ là chột dạ? Trong lòng nàng tức giận, khẽ hừ một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng thèm nhìn Kỷ Hành thêm nữa.

 

Kỷ Hành quả thực dở khóc dở cười. Hắn vươn tay kéo Điền Thất vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi mình: “Chuyện Thịnh An Hoài, về sau trẫm tự sẽ tính sổ với hắn. Nhưng vì sao nàng lại dễ dàng tin lời đồn đãi như vậy?”

 

Điền Thất có chút bất ngờ: “Ý của Bệ hạ là…”

 

“Ý của trẫm là, nếu như trẫm quả thực bị Thịnh An Hoài mạo phạm dù chỉ một chút, thì ít nhất cũng sẽ bị bất lực ba năm, nàng hiểu chưa?”

 

Câu trả lời này khiến Điền Thất vô cùng kinh ngạc, nàng lại hỏi: “Vậy còn Ngô Trụ Nhi cùng Triệu Đại Khang thì sao…”

 

“Không có người khác, chỉ có nàng.” Kỷ Hành cắn một cái lên môi Điền Thất: “Nàng cứ nhất quyết muốn chọc trẫm tức c.h.ế.t mới cam sao?”

 

Điền Thất vẫn còn chút hoài nghi: “Nhưng chẳng phải Bệ hạ cực kỳ ưa thích để thái giám chạm vào nơi đó sao?”

 

Rốt cuộc Kỷ Hành không thể nhẫn nhịn thêm nữa, kẻ quỷ quyệt này đã lừa dối hắn đến mức đó, lại còn an tâm tự tại đến vậy. Hắn chất vấn: “Nàng là thái giám sao?!”

 

“…” Điền Thất chấn động nhìn hắn.

 

Kỷ Hành dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào n.g.ự.c nàng, hắn cười: “Ngày ngày phải bó chặt nơi này, nàng không cảm thấy mỏi mệt ư?”