Kỷ Hành dường như đã mất đi hồn phách, đầu óc hắn trống rỗng không còn gì. Hắn bình tĩnh giúp Điền Thất mặc lại quần, thắt lại vạt áo, rồi chỉnh sửa chiếc váy ngay ngắn.
Sau này, mỗi khi hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy, ký ức của hắn luôn là những mảnh vụn rời rạc. Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao trong lúc lục thần[1] phân ly, hắn lại có thể tử tế hoàn thành những việc này.
[1] Lục thần: tim, phổi, gan, thận, lách, mật. Lục thần phân ly nôm na là thể xác và tinh thần đều tan rã.
Sau khi làm xong, Kỷ Hành xoay người lao vút tới bên cửa sổ, trông tựa như một luồng u hồn đỏ thẫm.
Hắn mở cửa sổ ra, vút ra bên ngoài. Lúc bay vút ra, hắn khẽ dùng chân đạp nhẹ về phía sau, đóng sập cửa sổ lại.
Dưới ánh trăng sáng trong vắt, tà áo đỏ thẫm tung bay trong gió, mái tóc đen nhánh xõa dài phơ phất, nam tử tuấn mỹ kia nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất từ hư không, hệt như một vị trích tiên giáng trần.
Vị trích tiên còn rực rỡ hơn ánh trăng, còn quyến rũ hơn sen đỏ ấy vừa đứng vững gót chân, liền phóng như bay trên đường cái, vừa chạy băng băng vừa cất tiếng gào thét đến quái dị.
Điền Thất là nữ nhân!!!
Nàng là nữ nhân!!!!
Nữ nhân!!!!!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!
Nếu không phải vì chạy quá nhanh mà khí tức loạn nhịp, lúc này Kỷ Hành thật muốn ngửa mặt lên trời mà rống to một trận. Hắn tựa như một cỗ pháo mạnh đã mất kiểm soát, không ngừng cuồng loạn, thứ tình cảm kịch liệt chôn giấu trong lòng một khi đã bùng cháy, ắt phải tản đi hết thảy mới cam lòng. May mắn thay lúc này trời đã về khuya, trên phố vắng bóng người qua lại, đường lớn lại hết sức rộng rãi, không đến nỗi vì cơn điên cuồng của hắn mà va phải người nào.
Thế nhưng, con đường rộng lớn này dường như vẫn chưa thể thỏa mãn được hắn, Kỷ Hành đột ngột tung mình nhảy vút lên nóc nhà ven đường, giẫm lên những viên ngói xanh rêu phong mà tiếp tục phi như bay.
Khinh công của Kỷ Hành dù cao cường, nhưng lúc này tâm tình cuồng loạn khiến dưới chân hắn chẳng còn phân nặng nhẹ, giẫm lên nóc nhà dân chúng mà tạo nên một trận động tĩnh lớn. Những người ngủ không sâu hoặc các thường dân bị đánh thức bởi tiếng động, vội vàng đẩy cửa ra ngoài ngước nhìn lên trên, nhưng cũng chỉ kịp trông thấy một bóng hình đỏ lướt đi trên nóc nhà lân cận hoặc tận chốn xa xăm, tựa hồ như ma quỷ vụt qua cùng trời cuối trăng, chỉ để lại những tràng cuồng tiếu và tiếng gào thét điên dại:
"Nàng là nữ nhân!!!"
"Ta không phải đoạn tụ!!!"
Kẻ nhát gan hơn một chút nếu gặp phải cảnh tượng này, ắt sẽ kinh hãi đến mức run rẩy hai chân, thậm chí không thể tự chủ được mà tiểu tiện tại chỗ; còn kẻ dạn dĩ hơn thì chỉ biết lắc đầu thở dài: Lại đến đêm trăng tròn, lúc âm khí thịnh vượng nhất, bách quỷ dạ hành, yêu ma quỷ quái lại nhao nhao chạy ra, thật đúng là thời thế đổi thay mà...
Kỷ Hành cũng chẳng biết mình đã chạy bao lâu, phạm vi làm kinh động dân chúng không ngừng khuếch đại, gần như hắn đã giẫm qua nóc nhà nửa tòa kinh thành một lượt, thì tâm tình cuồng loạn của hắn mới dịu bớt đôi phần, dừng lại ôm gối thở sâu.
Khinh công dù có tinh diệu đến mấy cũng chẳng thể vận dụng như vậy mãi, bởi vậy lúc này Kỷ Hành cũng mệt mỏi rã rời, chỉ thiếu điều thổ khí mà thôi.
Dù vậy, cho dù đã kiệt sức, hắn vẫn khôi phục nhanh chóng, chỉ sau một lát hô hấp đã trở lại vững vàng. Cảm thấy mồ hôi trên trán kết thành từng giọt lớn thi nhau lăn xuống, hắn lấy một tấm khăn thêu ra lau mặt, rồi chắp tay sau lưng đứng thẳng trên nóc nhà, từ kẻ cuồng điên lại trở về dáng vẻ trích tiên. Lúc này, vầng trăng sáng vằng vặc treo cao, ánh trăng như dòng nước gột rửa sạch bụi trần chốn phàm tục. Kỷ Hành đắm mình trong ánh trăng tinh khiết, hướng về phía đông mà ngắm nhìn, chỉ thấy vài vì tinh tú lạnh lẽo, bị vầng trăng che lấp hết thảy quang mang, chỉ hiển hiện mơ hồ.
Bỗng nhiên, hắn ngỡ ngàng nhận ra nơi đó đầy sao trải dài dày đặc, có sao băng chớp thành vệt trắng xuyên qua giữa dải ngân hà ấy, một vì tinh tú một ngôi sao, một vệt sáng một vệt bạc, dẫu ngắn ngủi như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, nhưng lại tường tận mọi lẽ tình trường nhân gian.
Niệm tưởng si mê thuở ấy của hắn, nào ngờ những vì sao này đều đã thấu rõ.
Trong lòng Kỷ Hành dâng lên một trận xúc động khôn nguôi, khiến hốc mắt hắn nóng bừng. Nguyện vọng bấy lâu của hắn đã thành sự thật.
Tiểu biến thái quả nhiên là một nữ nhân.
Kỷ Hành bỗng nhiên vén vạt áo, hướng về phương đông mà cong gối quỳ xuống, sau đó dập đầu thật mạnh một cái. Hắn khép hờ mắt, vầng trán áp chặt lên mái ngói cứng nhắc lạnh lẽo, thật lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, góc mặt nghiêng nghiêng của nam nhân tựa hồ tạc từ bạch ngọc, hàng mi dài rậm hơi hơi run rẩy, có chất lỏng lấp lánh trào ra từ khóe mắt, thuận theo dòng lệ mà nhỏ giọt xuống, dưới ánh trăng khúc xạ ra vẻ sáng trong lộng lẫy, hệt như những giọt khóc châu của giao nhân[2].
[2]Giao nhân: là tên gọi người cá của TQ, theo điển tịch ghi lại thì nước mắt của giao nhân sẽ hóa thành trân châu, thường gọi là khóc châu.
Sau đó, Kỷ Hành lại lang thang rất lâu trên đường. Cơn cuồng hỉ qua đi, cuối cùng hắn lại dấy lên sự phẫn nộ. Phải, làm sao hắn có thể không giận dữ? Nàng đã che giấu hắn thật khốn khổ, khiến hắn càng thêm thống khổ. Hắn vì nàng mà trở nên biến thái, xoắn xuýt đến mức sống không bằng chết, còn nàng thì hay lắm...
Không thể được, hắn nhất định phải trừng phạt tiểu biến thái kia thật nặng! Kỷ Hành trong đầu đã diễn luyện đủ loại chiêu thức để trừng phạt Điền Thất, càng nghĩ càng thấy tâm tư không còn thuần khiết nữa.
Suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc cũng dành ra một khoảng trống trong tâm trí để cân nhắc một vấn đề thực tế: Rốt cuộc Điền Thất là ai? Nàng làm cách nào mà lại vào cung? Một nữ nhân giả làm thái giám thật sự là chuyện khó tin, nàng đến tột cùng có nỗi khổ tâm gì khó nói chăng? Hay là có mục đích gì không thể tiết lộ cho người khác biết?
Nếu như phát hiện một tên thái giám nào đó là nữ nhân, phản ứng đầu tiên của Kỷ Hành chắc chắn sẽ là nghi ngờ kẻ đó có mưu đồ bất chính với hoàng thất. Thế nhưng Điền Thất đã ở ngự tiền hầu hạ một thời gian dài như vậy, lại còn có sự thân mật vượt xa mối quan hệ chủ tớ với hắn, nếu như nàng muốn gây rối, e rằng có vô vàn cơ hội rồi.
Mà chuyện gây rối nhất Điền Thất từng làm với hắn, chính là từng nhéo nơi riêng tư của hắn...
Thế nên, mục đích của Điền Thất hiển nhiên chẳng phải là tà ác. Song, rốt cuộc nàng vì lẽ gì lại muốn nhập cung? Hơn nữa, thái giám nhập cung đều phải tra xét hộ tịch rõ ràng, sau khi tịnh thân lại nghiệm thân, chẳng thể nào có chuyện kẻ lai lịch bất minh lại tự xưng thái giám mà ung dung nhập cung. Điền Thất đã làm thế nào để giả mạo thân phận, lại bằng cách nào tránh được nghi thức nghiệm thân khi nhập cung? Dẫu nàng tránh được lần đầu, vậy lần thứ hai há có thể trốn tránh mãi sao?
Vạn vàn chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, quả thực khiến người ta khó bề lý giải.
Xem ra, muốn lý giải mọi lẽ, trước tiên hắn ắt phải làm rõ thân phận chân thực của Điền Thất. Bỗng chốc, Kỷ Hành nhận ra rằng mình đối với quá khứ của Điền Thất lại hoàn toàn mịt mờ, ngay cả thân phận giả mạo của nàng cũng không sao truy tìm được.
Khoan đã... Tài liệu cơ bản của Điền Thất đã bị đánh cắp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại càng có khả năng, thông tin đó đã bị A Chinh đánh cắp.
Vậy há chẳng phải đã tỏ tường, A Chinh cũng đang hoài nghi Điền Thất? Thậm chí, hắn ta còn có thể đã biết Điền Thất là nữ nhân, nên mới cất công điều tra nàng?
Kỷ Hành dấy lên một nỗi bất mãn khôn tả khi cảm thấy mình bị kẻ khác đi trước một bước. Chẳng mấy chốc, một vấn đề còn nghiêm trọng hơn lại chợt hiện trong tâm trí hắn: Nếu A Chinh thật sự biết Điền Thất là nữ nhân, vậy hắn ta rốt cuộc đã phát hiện ra bằng cách nào?
Há chẳng lẽ, hắn ta cũng đã làm như cách mình đã làm?
Kỷ Hành bỗng dưng nộ khí ngập trời, vừa khéo trông thấy một chiếc giỏ trúc bên chân, liền chẳng chút nghĩ ngợi tung một cước. Giỏ trúc đổ lăn, vô số quả lê núi tươi mới vàng ửng hồng, tỏa hương thơm ngát, thi nhau lăn ra ào ạt, rơi vương vãi khắp mặt đất, dính đầy bụi bặm.
Một lão nhân liền giận dữ gầm lên với hắn: "Thằng nhãi ranh, đầu óc ngươi có vấn đề chăng!"
Lúc này, sắc trời đã dần hửng sáng, phía đông hiện lên một mảng trắng bạc. Bá tánh cần mẫn đã sớm thức giấc, gánh vác các loại hàng hóa tiến về chợ sáng, chuẩn bị buôn bán. Hôm trước, lão tự mình lên núi hái những trái lê tươi mới này, cực kỳ trân quý, trời chưa sáng đã gánh đến đây định chiếm lấy chỗ đắc địa. Ai ngờ chưa kịp khai trương đã gặp phải kẻ điên rồ này, hỏi sao không nổi giận cho thấu?
Kỷ Hành cũng đang phẫn nộ không kém. Nộ khí của hắn bộc phát theo cách riêng: rút một thỏi bạc ném thẳng vào trán lão nhân, khiến lão té ngửa. Lão nhân ôm trán từ dưới đất đứng dậy, vừa định mắng chửi thì trông thấy thỏi bạc lăn lóc trên mặt đất. Lão liền vội vàng nhặt lên cắn thử, quả nhiên là bạc thật!
Lão nhân liền không còn chút cáu kỉnh nào, ngược lại tươi cười rạng rỡ, chắp tay hành lễ với Kỷ Hành.
Dòng suy nghĩ của Kỷ Hành bị cắt ngang. Lúc này, thấy trời đã sắp rạng đông, hắn liền tăng tốc bước chân trở về tìm Điền Thất. Trong lòng hắn lúc này chất chứa bao uất ức, chỉ muốn tìm Điền Thất để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, còn muốn răn dạy nàng một trận, mà điều hắn khát khao nhất chính là lột sạch y phục nàng, giày vò nàng một phen...
Hắn đến khách điếm, lách mình qua cửa sổ tiến vào, nhưng lại không thấy Điền Thất ở đâu cả.
Kỷ Hành nhất thời kinh hãi, vội vàng tìm người hầu khách điếm hỏi thăm.
Người phục vụ đáp lời: "Tôn phu nhân đã thức giấc, vừa mới ra ngoài."
Ba chữ "Tôn phu nhân" ấy đã làm Kỷ Hành hài lòng không thôi. Thế là, người phục vụ dụi đôi mắt còn ngái ngủ, sững sờ nhìn trong tay mình bỗng nhiên có thêm một thỏi bạc. Ài, có lẽ hắn vẫn còn chưa tỉnh giấc hẳn.
Điền Thất đang đứng dưới gốc cây bạch quả nơi cổng khách điếm. Nàng thức giấc từ sớm, lại không thấy người bên cạnh, chỉ nghĩ rằng hắn vừa mới rời khỏi. Bởi vậy, nàng mới ra đây đứng chờ hắn. Khi thu sang, lá bạch quả hóa vàng nhạt, treo lủng lẳng trên đầu cành tựa một cây vàng khổng lồ; lá vàng rụng phủ đầy mặt đất, như một tấm thảm kim tuyến dày cộp. Điền Thất vận một thân váy đỏ, đứng dưới tán cây vàng rực, đạp trên thảm kim tuyến lộng lẫy. Có lẽ khí chất tự thân của nàng vốn hòa hợp với kim ngân châu báu, thế nên dẫu đứng giữa một thế giới ngập tràn kim quang lấp lánh, nàng trông vẫn chẳng hề tầm thường, ngược lại còn toát lên một vẻ đẹp phú quý huy hoàng. Gió nhẹ thoảng qua, lá bạch quả khẽ lay động, tựa ngàn vạn cánh bướm vàng bay lượn tán loạn, vờn quanh bên nàng. Điền Thất cảm thấy thú vị, liền nhấc tà váy xoay một vòng tại chỗ.
Đối với một tiểu mỹ nữ như vậy, dẫu nộ hỏa ngút trời cũng khó lòng bộc phát.
Kỷ Hành tức thì tiến đến kéo tay nàng. Giờ đây, mỗi khi khẽ chạm vào Điền Thất, hắn liền kích động không nguôi. Nắm lấy tay nàng, hắn không ngừng nghĩ ngợi: đây là nữ nhân, nữ nhân, nữ nhân...
"Hoàng thượng, người đang tư lự điều chi?" Điền Thất đột nhiên hỏi.
"Nữ nhân..."
"..." Điền Thất khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt thoáng hiện vẻ ghét bỏ.
Kỷ Hành khẽ sờ mũi, lộ rõ vẻ mất tự nhiên. Hắn chỉ muốn trực tiếp vạch trần thân phận nữ nhi của Điền Thất, rồi tra khảo nàng mọi lẽ, sau đó lôi nàng lên giường mà trừng phạt... Hoặc ba mắt xích này có thể hoán đổi vị trí, tự do sắp đặt. Song, hắn lại sợ khéo quá hóa vụng, làm hỏng đại sự. Dù sao, một cô bé tuổi còn rất nhỏ mà lại thâm nhập vào cung đóng giả thái giám, bất kể nàng đã làm thế nào, ắt hẳn nàng phải có một nguyên nhân và mục đích vô cùng trọng đại.
Kỳ thực Kỷ Hành hết sức mong mỏi Điền Thất sẽ chủ động thổ lộ chân tướng với hắn. Hắn có thể khẳng định, bất kể nàng là ai, bất kể điều gì đã xảy ra, hắn đều sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng.
Tóm lại, dẫu cho lúc này hắn vô cùng nóng ruột, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhẫn nại án binh bất động, định bụng làm rõ lai lịch của nàng trước, cũng là để tìm được thời điểm thích hợp nhất để mở lời.
Hai người tìm một quán dùng bữa sáng. Điền Thất vừa dùng bữa vừa lắng tai nghe khách ở bàn bên cạnh rôm rả kể về chuyện quỷ quái quấy phá trong thành đêm qua. Nghe đồn đó là một ác quỷ áo đỏ, từng siết c.h.ế.t vài tên thái giám ở sở Thập Tam. Cứ mỗi đêm trăng tròn, nó lại hiện thế làm loạn nhân gian, chuyên hút lấy dương khí nam tử làm dưỡng chất. Đêm qua, ác quỷ áo đỏ kia lại tái hiện thân, không ít kẻ đã tận mắt chứng kiến.
Điền Thất bỗng thấy khó hiểu, bèn hỏi: "Con ác quỷ này chẳng phải là nữ nhân sao? Chuyên hút lấy dương khí của nam tử?"
Người nọ nồng nhiệt giảng giải cho nàng: "Không phải, không phải, ấy là nam ác quỷ."
"Nam quỷ vì sao lại hút dương khí nam nhân?"
Kẻ kia liền cười khẩy giải thích: "Chuyện này chắc ngươi chưa rõ... Con quỷ ấy vốn là một tên đoạn tụ."
Điền Thất càng lấy làm kỳ quái: "Sao ngươi biết được điều đó?"
"Toàn thành đều biết cả mà." Hắn nói, cố tình kẹp giọng tru tréo lên, phảng phất như đang bắt chước thanh âm của ác quỷ nọ: "Ta không phải đoạn tụ! Ta là nữ nhân! Ngươi xem xem, lại tự nhận mình là nữ nhân, con quỷ này không biết đã biến thái thành ra bộ dạng gì chứ? Ta e rằng, chẳng những phải đoạn tay áo, mà ngay cả ống quần của hắn cũng phải đoạn luôn rồi."
Điền Thất nghe xong, chợt tỉnh ngộ, liền gật đầu lia lịa: "Thật có lý lẽ!" Vừa dứt lời, nàng quay đầu toan cùng Hoàng thượng chia sẻ chuyện lạ tai này, lại kinh ngạc phát hiện sắc mặt ngài đã đen sầm, trông vô cùng tức giận, thậm chí còn nghe rõ tiếng nghiến răng ken két.
Chỉ trong khoảnh khắc đã đổi thay sắc mặt, quả là một kẻ thất thường! Điền Thất lòng đầy phiền muộn, tự nhủ: "Cớ sao ta lại vướng phải một kẻ thần kinh như vậy chứ?"
Đáng giận nhất là kẻ thần kinh này vừa rồi lại còn tâm niệm đến nữ nhân khác.
Điền Thất chống cằm, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót khôn nguôi.
Làm cách nào để chiếm giữ nam nhân này làm của riêng đây... Nàng phiền muộn nghĩ ngợi.