Thịnh An Hoài quả không hổ danh là người đáng để người khác tin cậy. Ở Hương Sơn, hoàng thất đã xây dựng một hành cung biệt viện, phàm khi muốn du ngoạn, có thể trực tiếp tới đó nghỉ ngơi. Nhưng Thịnh An Hoài biết chuyến du ngoạn lần này của Hoàng thượng chẳng thể quá phô trương, nên không báo cho người ở hành cung biết trước, mà đích thân tìm một biệt viện khác cho Hoàng thượng ngự giá. Tuy biệt viện này không hùng vĩ hoa mỹ như hành cung của hoàng thất, nhưng lại chiếm ưu thế ở sự thanh u, tĩnh mịch, vô cùng thích hợp cho những buổi tao ngộ kín đáo, những lần tư tình lén lút.
Ngưỡng cửa của biệt viện này có một tấm biển đề “Thâu Thiên Tửu”, ba chữ này lấy từ câu thơ “Tiểu phong nhất dạ thâu thiên tửu, khước thiến cô tùng yểm túy dung” của Dương Vạn Lý thi tiên triều Tống, bởi vậy biệt viện mới được đặt tên là Thiên Tửu Các. Nơi này vốn do một quan viên có thú vui tao nhã xây dựng nên, sau này lại rơi vào tay một phú thương. Thịnh An Hoài đã mua lại từ phú thương đó. Gã phú thương kia chỉ nghĩ Thịnh công công mua để tự mình dùng, nên cố ý ra giá rất thấp, gần như là biếu không cho Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài lão luyện hơn người, làm sao có thể không biết ý đồ của hắn ta, loại ân huệ này trước giờ Thịnh An Hoài đều không nhận, mà nâng giá tiền lên gấp đôi so với giá thị trường rồi mới chịu mua.
(Thâu Thiên Tửu: Trộm rượu trời)
Dẫu sao cũng đâu phải ông ta bỏ tiền.
Sau đó, Thịnh An Hoài lại sai người dựa theo khẩu vị của Hoàng thượng mà dọn dẹp, sửa sang lại biệt viện này một phen. Ngay cả tên cũng sửa, cái gì mà “Thâu Thiên Tửu”, thật quá dung tục. Thịnh An Hoài cho rằng, phàm là thứ gì mang theo chữ “Thâu” (trộm) thì đều không phải là điềm lành. Thế là ông ta đi mời một tiểu tú tài đến đổi tên, tiểu tú tài kia cũng dựa theo yêu cầu của Thịnh An Hoài, sửa “Thâu Thiên Tửu” thành “Ngọc Nhân Lai” (người ngọc đến), vì vậy biệt viện sau khi sửa sang này liền được gọi là “Ngọc Nhân Quán”. Cái tên này có xuất xứ rõ ràng, trong “Tây Sương Ký” có câu thơ là “Phất tường hoa ảnh động, nghi thị ngọc nhân lai”, Thôi Oanh Oanh viết cho Trương Sinh câu thơ như vậy xong, sau đó cả hai liền hẹn hò. Cứ theo đó mà nhìn, thật hợp với tình hình biết bao nhiêu.
Thế là Thịnh An Hoài rất vừa lòng.
Tiểu tú tài nhìn lão thái giám đang cười đầy ẩn ý, thầm nghĩ trong lòng, cũng không biết rốt cuộc là ai mới xấu xa.
Tất cả những sự việc trên, Thịnh An Hoài chỉ dùng ba ngày đã làm xong. Việc này thật sự không dễ dàng, bởi vì thân thể của ông ta vẫn còn đau đây.
Tuy rằng thấy sự nỗ lực của Thịnh An Hoài nhưng Kỷ Hành vẫn không muốn thấy bản mặt của ông ta. Kỷ Hành không cách nào dung thứ chuyện trên đời này có một người khác ngoài Điền Thất dám ngấp nghé long dương của mình. Dù Thịnh An Hoài đã giải thích, thì hắn vẫn cứ là không vui nổi. Hơn nữa, Điền Thất còn hỏi hắn có phải Thịnh An Hoài nói như thế là do hắn sai khiến, Kỷ Hành vẫn không thể không gánh lấy tiếng oan này —- nếu như hắn phủ nhận, không chừng Điền Thất lại nghĩ ngợi lung tung, không chừng còn sẽ cảm thấy Thịnh An Hoài đổi lời là do bị Hoàng thượng đe dọa. Hắn thật sự không muốn dây dưa vào loại chuyện phiền lòng này, dàn xếp xong xuôi sớm chút mới tốt.
Tóm lại… Hừ.
Bởi vậy Thịnh An Hoài mang theo mấy tên thị vệ cùng nhau bị Kỷ Hành đánh bay xa hơn một dặm, chủ yếu phụ trách lúc Hoàng thượng lạc đường cần trợ giúp thì đúng lúc xuất hiện mà chỉ đường.
Những việc này Điền Thất đều không hay biết. Nàng vốn muốn hỏi một câu Như Ý có đi Hương Sơn chơi hay không, kết quả bị Hoàng thượng dùng lời lẽ chính đáng mà ngăn lại.
Hiện tại, nàng và Hoàng thượng đang tay trong tay, sánh bước trên con đường đá phía sâu trong rừng. Cây phong ven đường, dẫu cao hay thấp, cũng đều đã bị sương thu nhuộm lên hoặc nhạt hoặc đậm sắc đỏ say đắm, tầng tầng lớp lớp hồng vân ngập tràn, đan vào nhau, nối thành một dải biển đỏ rực, khiến người ta ngỡ như chính mình đang lạc vào nơi sâu thẳm nhất của ngọn lửa kia.
Xiêm y của Điền Thất vẫn là do Kỷ Hành tự tay chọn, nàng khoác bên ngoài một bộ giao lĩnh màu đỏ hải đường điểm xuyết hoa ngọc lan, bên trong là một chiếc váy bằng sợi bông trắng tuyền. Kiểu dáng của hoa ngọc lan cùng lá phong rất giống, nhìn thoáng qua bộ xiêm y này hệt như dùng mực pha lá phong đỏ mà nhuộm nên, rất đỗi hài hòa với cảnh trí trước mắt. Sắc đỏ cùng trắng phối hợp, cũng khiến người ta trông tràn đầy tinh thần, khí sắc cũng tốt hơn hẳn.
Tóm lại Kỷ Hành rất vừa lòng, bây giờ hắn càng ngày càng thích một Điền Thất chưng diện lộng lẫy, chỉ có lúc ấy hắn mới có thể cảm nhận rõ nhất quyền chiếm hữu của mình đối với tiểu yêu tinh này. Điền Thất là người chỉ thuộc về riêng hắn, hắn có thể tùy ý trang điểm cho nàng thành dáng vẻ mà hắn mơ tưởng, loại ý thức này khiến hắn vừa đắc ý vừa thỏa mãn.
Hơn nữa, tiểu yêu tinh mặc váy quả thật dung nhan tuyệt diễm.
Để phối hợp với phục sức của Điền Thất, Kỷ Hành mặc một chiếc áo bào trắng thẳng tà, trên cổ tay áo và hai vạt áo thêu đường vân màu đỏ tinh tế, trên tà áo vẽ một cành mai sống động. Trên thân cành mai bằng mực đen được điểm xuyết những cánh mai màu đỏ thẫm. Hoa vừa nở trên cành, ngạo cốt lăng sương, trong lúc di chuyển tựa hồ có thể ngửi được mùi thơm lành lạnh khẽ thoang thoảng lan tỏa. Bộ đồ này tuy kiều diễm, nhưng Kỷ Hành không cần quá nhiều sự tô điểm cầu kỳ, dung mạo lại càng cao quý ôn nhuận như bậc quân tử, tuấn mỹ phi phàm, giống như thần tiên chuyển thế đầu thai.
Đây là điểm mà Điền Thất không hiểu nổi, người nam nhân này trong ngoài bất nhất, tựa hồ ẩn chứa hai con người khác biệt.
Một nam tử tuấn mỹ cùng một giai nhân tuyệt sắc, vẻ đẹp lộng lẫy rạng rỡ đi giữa rừng phong diễm lệ khôn cùng, thịnh cảnh như thế, thật sự là ngôn từ cũng khó mà miêu tả hết, họa sĩ cũng chẳng thể nào lột tả được.
Từng bậc thềm đá uốn lượn lên cao, Điền Thất đi được một đoạn đã thấm mệt, nàng chậm chạp tụt lại phía sau, tựa hồ bị Kỷ Hành kéo lê bước. Kỷ Hành quay đầu, thấy sắc diện nàng mệt mỏi đỏ bừng, tựa hồ bị sắc thu nhuộm đỏ, y khẽ lắc đầu cười: “Cố gắng chút nữa!”
Điền Thất dứt khoát dùng cả hai tay níu lấy tay y, khẽ lay động, nũng nịu nói: “Chẳng phải nên nghỉ chân một lát ư?”
Giọng nói của nàng êm ái nũng nịu, nghe qua liền biết đang làm nũng. Phàm là nam nhi, mấy ai thoát được chiêu này, huống hồ, Điền Thất từ lâu đã ngự trị trong thâm tâm của y. Vành tai y chợt mềm nhũn, y khẽ cười một tiếng, nửa ngồi xổm, đoạn hướng nàng nói: “Lên đây.”
Điền Thất khẽ giật mình, Bệ hạ muốn cõng ta ư? Điều này há chẳng phải là tọa lạc trên lưng rồng sao? Ngay cả Như Ý cũng ít khi được đãi ngộ như thế, ta... liệu có hợp lẽ không đây...
Kỷ Hành chỉ cảm thấy sau lưng lâu rồi không thấy nặng trĩu, y liền nghiêng đầu nhìn Điền Thất: “Ngẩn ngơ chi vậy, mau lên đi.”
Điền Thất liền leo lên lưng y, y đỡ lấy đùi nàng, khẽ xốc nàng lên, nàng liền vững chãi tựa vào lưng y, hai tay vòng qua vai, ôm lấy cổ y. Cằm nàng tựa vào vai y, hai khuôn mặt kề sát không rời. Hơi thở của Điền Thất phả nhẹ lên gương mặt Kỷ Hành, hơi thở vốn bình ổn, hòa hoãn bỗng dần trở nên dồn dập. Hai người tựa sát vào nhau, gần đến mức không có khe hở, tựa uyên ương kiếm hợp vỏ, hay như cặp trâm cài hợp hoan không thể tách rời. Gần sát một nam nhân kề cận như vậy, theo bản năng, nàng khẽ rụt rè e lệ.
Song, cùng lúc đó, nàng lại cảm thấy hạnh phúc. Phàm là nữ nhân khi đem lòng yêu một nam tử, nào có yêu cầu gì quá đáng, nhưng nếu nam tử ấy tự nguyện vì nàng làm điều gì đó, dẫu chỉ là thuận tay, dẫu chỉ là một cử chỉ nhỏ, nàng ắt sẽ hạnh phúc đến rơi lệ.
Điền Thất biết, với thân phận cùng địa vị của Kỷ Hành, có thể hạ mình cõng nàng, đã là điều chẳng dễ dàng. Nàng còn dám đòi hỏi chi hơn.
Song, nàng lại cảm thấy lòng mình có chút chật vật. Nam nhân nàng si mê cao cao tại thượng đến vậy, còn nàng chỉ tựa một hạt bụi bặm vương bên chân y. Dẫu chỉ là dừng chân chốc lát trên lưng y, cũng khiến nàng nảy sinh một thứ cẩn trọng đến đỗi xa xỉ, nàng lấy gì để theo đuổi, để yêu thương y, để tựa vào lòng y, hay đứng kề bên y đây.
Trong lúc Điền Thất đang cuộn mình trong mớ suy nghĩ rối ren, thì trong tâm trí Kỷ Hành lại chỉ quanh quẩn một điều. Vào những khoảnh khắc như thế này, tư tưởng giữa nam nhân và nữ nhân quả thực khác biệt một trời một vực:
Y chẳng hề cảm nhận được đôi gò bồng đào của Điền Thất!
Thôi thì, nói vậy có phần khoa trương, y cũng không phải hoàn toàn vô tri, chỉ là cần phải hết sức nghiêm túc cảm thụ mới được...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hành nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, hỏi Điền Thất: “Hiện tại nàng vẫn còn bó n.g.ự.c ư?” Nếu như chẳng bó, vậy thì về sau có lẽ cũng chẳng cần phải bó nữa...
Điền Thất trầm mặc khẽ gật đầu.
Kỷ Hành chẳng hiểu sao lại khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại có chút đau lòng, cứ bó mãi thế này, hẳn là khó chịu lắm đây...
Điền Thất thực sự không muốn cùng nam nhân thảo luận đề tài nhạy cảm này, nàng bèn đổi giọng hỏi: “Chàng có mệt mỏi chăng?” Nói xong, nàng vén tay áo, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán y.
Kỷ Hành thực tình chẳng mệt mỏi, nhưng Điền Thất lại quan tâm y đến thế, y vui mừng khôn xiết, còn nhân cơ hội khẽ hôn lên tay nàng.
Y một hơi cõng Điền Thất đến tận đỉnh núi, hai người mới dừng chân.
Núi ở nơi này chẳng mấy cao, cũng chỉ chừng trăm trượng, đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt, vạn vật phía dưới đều thu vào tầm mắt, rõ ràng tột độ. Trên ngọn núi đối diện có một dòng thác đổ xuống, lượng nước mùa thu cạn, dòng thác thu hẹp, thuở trước tựa một bức gấm sa tanh, thì nay chỉ còn là một dải lụa bạc mảnh mai. Dải lụa bạc ấy đổ vào hồ nước dưới chân núi, mặt hồ phẳng lặng như gương, nước thu trong vắt, gió thổi hiu hiu. Trên mặt nước, vài bụi hoa lau trắng muốt khẽ xào xạc đung đưa theo làn gió thu, ven bờ, lá phong đỏ thắm trải dài bất tận, tựa hồ tấm gấm vóc do ráng chiều dệt nên, lại như ngọn lửa đỏ rực đang bốc cháy ngút trời.
Nước hồ thu như ngọc, bông lau trắng muốt, lá phong đỏ thắm, những sắc thái này hòa quyện vào nhau, tựa một bức họa tĩnh mịch tràn đầy thi vị.
Kỷ Hành vẫn không buông Điền Thất xuống. Y ngắm nhìn hồ nước dưới chân núi, khẽ nói: “Nếu ta chẳng phải Thiên tử, e rằng ta đã có thể làm một ẩn sĩ, cùng nàng phiêu du trên hồ, thả cần câu, hoặc chèo thuyền nhẹ nhàng. Hoặc nếu nàng ưa kim tiền, chúng ta sẽ làm thương nhân, đại ẩn ẩn vu thị[1], kiếm thật nhiều tiền, để nàng có thể ôm kim nguyên bảo mà say giấc. Nàng thấy thế nào?”
[1]đại ẩn ẩn vu thị: sự ẩn giấu tốt nhất là giấu trong phố chợ.
Y vừa dứt lời, Điền Thất lại chẳng đáp lời y, y vừa quay mặt định hỏi nàng, lại bất chợt bị nàng ôm chặt mặt, chẳng màng đến điều gì mà chủ động dâng một nụ hôn.
“Tiếc thay, người chẳng phải ai khác, người chính là một vị Hoàng đế.” Điền Thất nghĩ trong lòng.
“Thế thì đã sao, ta đây vẫn cứ thích người!” Nàng lại nghĩ.
Kỷ Hành khẽ nhắm mắt, nghiêm túc đáp lại nụ hôn của nàng. Tư thế hiện tại của hai người quả thực khó chịu vô vàn, nàng vẫn còn ghé trên lưng y, cổ y xoay thành một góc độ cong lớn, khiến y vô cùng ê ẩm, chẳng chút thoải mái nào.
Song, bọn họ lại hôn nhau vô cùng say đắm.
Chính vì quá say đắm, nên Điền Thất bất giác ôm chặt lấy cổ Kỷ Hành, càng ôm càng siết.
Kỷ Hành suýt chút nữa bị nàng siết nghẹt thở.
Y đành phải đặt nàng xuống trước, hai người tách rời, sau đó kéo nàng đến bên gốc phong thụ, tiếp tục quấn quýt môi lưỡi.
Trong lúc triền miên hôn môi, Kỷ Hành chợt phát giác trên mặt mình có chút ẩm ướt, y ngỡ là lệ của Điền Thất, mở mắt nhìn lên, mới hay bầu trời đang lất phất mưa phùn.
Rõ ràng ban nãy mây đen còn thưa thớt, vậy mà cơn mưa lại kéo đến quá đỗi bất ngờ. Trời chẳng phải mùa hạ, thật là kỳ lạ. Điền Thất vừa bị Kỷ Hành hôn đến rụng rời chân tay, liền được hắn kéo đứng vững, sửa sang lại xiêm y, sau đó dìu nàng xuống núi. Tuy mưa không lớn, nhưng tiết trời thu mưa lại lạnh thấu xương, rất dễ nhiễm phong hàn.
Ban đầu, cả hai bước đi thong thả, nhưng càng về sau, bước chân càng thêm gấp gáp, như muốn chạy vội. May mắn thay, dù thềm đá trơn trượt, song thân thủ Kỷ Hành lại vô cùng nhanh nhẹn, bao phen khi Điền Thất suýt vấp ngã, hắn đều kịp thời kéo nàng lại, giữ cho nàng an toàn.
Khi cả hai quay về Ngọc Nhân Quán, Điền Thất đã mỏi mệt đến kiệt sức. Thịnh An Hoài đã sớm chuẩn bị sẵn nước gừng ấm. Lúc này, lão thái giám đã lặng lẽ biến mất. Thịnh An Hoài có vẻ đã tính toán sai một phen, dự báo thời tiết của Khâm Thiên Giám quả thực chẳng đáng tin cậy. Vốn tưởng hôm nay là một ngày trời trong, nào ngờ lại đột ngột đổ mưa.
Kỷ Hành dẫn Điền Thất vào suối nước nóng trong Ngọc Nhân Quán để tắm gội. Suối nước nóng này không quá lớn, chính giữa có một vách đá ngăn cách. Phía dưới vách đá thông với nhau, tạo thành một hồ Uyên Ương chia làm đôi. Điền Thất vừa nhìn thấy có vách ngăn, trong lòng liền an tâm. Nàng đẩy Kỷ Hành sang một bên, rồi vội vàng cởi xiêm y, bước vào hồ.
Thật sảng khoái!
Nàng ngồi ngâm mình trong làn nước ấm áp, nhắm nghiền mắt, khoan thai thở dài một hơi. Từng thớ thịt trên cơ thể đều thư giãn, chỉ còn lại sự thoải mái đến tận xương tủy.
Bị Điền Thất cự tuyệt, Kỷ Hành thoáng chút tiếc nuối, nhưng đương nhiên, điều này vẫn nằm trong dự liệu của hắn.
Tuy nhiên, vừa đặt chân xuống ao, mọi tiếc nuối liền tan biến. Hắn chợt phát hiện, vách đá ngăn cách kia thật kỳ diệu, hắn thế mà có thể trông thấy Điền Thất ở bên kia.
Kỷ Hành còn ngỡ mình đã sinh ra ảo giác. Hắn dụi mắt, rồi lại cẩn thận nhìn kỹ, không sai, tuyệt đối không phải ảo giác. Nếu là do hắn huyễn tưởng, thì n.g.ự.c của Điền Thất hẳn sẽ không nhỏ như vậy… Không phải, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn đã trông thấy nàng…
Trái tim Kỷ Hành đập loạn nhịp. Hắn nghĩ Điền Thất cũng có thể nhìn thấy mình, nhưng lại thấy thần sắc nàng vẫn như thường. Nàng nghỉ ngơi một lát rồi mới mở mắt, đưa tay gội đầu. Dù đối mặt với hắn, nhưng nàng lại như nhìn mà không thấy.
Thì ra vách đá này vốn được dựng nên chuyên để… rình trộm. Quả thực quá thô tục!
Quả nhiên, đám thái giám trên thiên hạ này mới là những kẻ thô tục nhất. Kỷ Hành thầm nghĩ, nhưng bất quá… làm tốt lắm!