Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 77



 

Tôn Tòng Thụy chẳng hề hay biết chuyện Điền Thất giả truyền thánh chỉ, một tay chân dưới quyền hắn thấy được Điền công công ra vào Đại Lý Tự, ngay trong ngày đã bẩm báo với Tôn Tòng Thụy. Tôn Tòng Thụy lại sai người nghe ngóng, đáng tiếc không nghe được gì. Kẻ duy nhất nắm rõ mọi việc trong Đại Lý Tự lại là tâm phúc của Đường Nhược Linh, miệng lưỡi kín như bưng.

 

Tôn Tòng Thụy cảm thấy, bất luận vì lẽ gì Điền Thất đến Đại Lý Tự, đều là trái quy củ, cho dù nàng có mang thánh chỉ của Hoàng thượng cũng là sai. Bổn phận của thái giám là chăm lo đời sống thường nhật của Hoàng thượng, chuyện chốn Đại Lý Tự há đâu phải việc bọn chúng có thể nhúng tay. Nếu như Hoàng thượng thực sự sai thái giám đi Đại Lý Tự làm việc, vậy thì với tư cách là một “thần can gián”, Tôn Tòng Thụy có thể thẳng thắn tấu gián; nếu như Điền Thất không có thánh chỉ mà tự tiện ra vào Đại Lý Tự, vậy thì lại càng dễ bề xử trí. Hơn nữa, dùng chuyện này đ.â.m thật sâu một nhát, nói không chừng còn có thể kéo luôn Đường Nhược Linh vào cuộc, một mũi tên trúng hai đích.

 

Chuyện này xét ra quả là mối lợi lớn, Tôn Tòng Thụy trong lòng đã sớm tính toán kỹ càng, vội vã đến diện kiến Hoàng thượng tấu trình. Chẳng hề trực tiếp đả động đến Điền Thất, mà chỉ thành khẩn khuyên nhủ Hoàng thượng cho dù có tín nhiệm hoạn quan đi nữa, thì cũng chẳng nên để bọn chúng can dự chính sự. Hắn thực sự có chút nôn nóng, Đường Nhược Linh dưới sự trợ giúp của Điền Thất mà thế lực càng lúc càng lớn mạnh, nếu hắn không ra tay phản đòn, sớm muộn gì cũng có ngày địa vị bị lung lay đổ nát. Lại nói, hiện tại Điền Thất được Hoàng thượng sủng dùng, cái tên hoạn quan này không chừng lúc nào lại buông lời gièm pha về hắn trước mặt Hoàng thượng, càng sớm hạ bệ nàng thì càng an toàn.

 

Tôn Tòng Thụy vốn tưởng rằng, việc Điền Thất có thánh chỉ hay không rất dễ dàng có thể tra hỏi Hoàng thượng. Đáng tiếc, phản ứng của Hoàng thượng lại khiến hắn vô cùng thất vọng, bởi vì Hoàng thượng chẳng nhận chẳng chối, chỉ buông một câu "Trẫm đã tường" rồi im bặt.

 

Tôn Tòng Thụy đành ngượng nghịu rời đi.

 

Tâm tình của Kỷ Hành không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn. Điền Thất đến Đại Lý Tự, hơn nữa là lén lút, cắt đuôi kẻ mà hắn sai đi theo dõi. Rốt cuộc, nàng có bí mật gì không muốn để ai hay?

 

Nha đầu ngốc nghếch này, cho dù làm việc cũng chẳng làm cho sạch sẽ, để lại sơ hở cho người khác châm chọc. Kỷ Hành bất giác dấy lên chút khinh thị trong lòng.

 

Trong lúc hắn còn đang thầm khinh thường, Điền Thất đã bước vào, đứng ở vị trí cố định của nàng, theo thói quen lặng lẽ đánh giá ánh mắt Hoàng thượng.

 

Kỷ Hành chợt cất lời hỏi: "Hôm qua ngươi đến Đại Lý Tự làm gì?"

 

Điền Thất giật mình, vội cúi đầu, đôi mắt đảo lia lịa. Hoàng thượng trước đây không hỏi, nay lại cất lời, hiển nhiên là Tôn Tòng Thụy đã tâu lên. Tám phần lão già đó đã bới móc ra chuyện này, hẳn là không thốt ra lời lẽ tốt đẹp gì. Dẫu sao Tôn Tòng Thụy cũng không có chứng cớ xác thực, Điền Thất há có thể thừa nhận mình giả truyền thánh chỉ, tự ý lật hồ sơ? Thế là nàng quỳ xuống, nói dối không chớp mắt: "Hoàng thượng thứ tội, ở Đại Lý Tự có người hẹn nô tài mua một vật, nào ngờ đến lúc hẹn hắn lại không đến tiệm Bảo Hòa, nô tài đợi không kịp liền chạy ngay đến Đại Lý Tự tìm hắn."

 

Kỷ Hành không tỏ vẻ gì, mà cau mày nói: "Đứng lên, lúc không có người không cần cứ quỳ lên quỳ xuống. Còn nữa... Cũng không cần xưng 'nô tài' với trẫm."

 

Sự đối đãi đặc thù này khiến lòng Điền Thất ấm áp và dịu ngọt, nàng đứng lên, nhìn Kỷ Hành cười nhẹ, đôi mắt long lanh tựa hồ thu, nhìn hắn mà dấy lên bao tình ý.

 

Kỷ Hành tay nắm cán bút, cười mà nhìn nàng: "Ban ngày ban mặt, ngươi chớ nên giở trò câu dẫn trẫm." Vừa dứt lời, thấy Điền Thất đỏ bừng mặt cúi đầu, hắn lại ghé sát tai bổ sung thêm một câu đầy ám muội: "Phải làm, thì đợi đến tối hẵng làm."

 

Điền Thất cảm thấy Tôn Tòng Thụy chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc, nàng cần phải sớm chuẩn bị. Nàng đã nói dối trước mặt Hoàng thượng, quan trọng là phải thống nhất lời khai để phòng khi bị chất vấn, và cần có người tương trợ. Thế là nàng đi gặp Đường Thiên Viễn, Kỷ Chinh cũng đồng hành đến.

 

Đường Thiên Viễn đang chuẩn bị cho kỳ thi hội sang năm, tuy là người có tư chất thông minh nhưng thi hội quy tụ anh tài khắp thiên hạ, hắn đương nhiên chẳng dám lơ là. Lần này hắn đến, ngoài việc hội ngộ Điền Thất và Kỷ Chinh, còn mang theo thư Trịnh Thiếu Phong gửi về nhờ hắn chuyển đến tay hai người.

 

Điền Thất vội vàng mở thư ra xem, nội dung đại khái chính là ghi chép những ngày đầu nhập ngũ của Trịnh thiếu gia, một số giới thiệu về phong tục địa phương cùng các món ẩm thực độc đáo, còn có những kinh nghiệm tâm đắc khi theo đuổi giai nhân. Một kẻ thấy bút mực là nhức đầu như Trịnh Thiếu Phong mà lại có thể viết nên một xấp thư dày dặn đến thế, quả là hiếm có. Điều này cũng đủ thấy bản chất 'lắm lời' của hắn. Điền Thất cất cẩn thận phong thư, rồi cùng Đường Thiên Viễn và Kỷ Chinh ân cần hỏi han đôi chút về tình hình gần đây của nhau. Kỷ Chinh luôn cảm thấy, tuy hai người đã không gặp nhau gần hai tháng, song cảm giác cứ như đã xa cách đến hai năm trời. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Điền Thất, cũng có nhiều chuyện muốn kể ra với nàng, chỉ tiếc rằng vì có Đường Thiên Viễn ở đây, hắn đành nuốt lời vào trong.

 

Điền Thất cùng hai người nói về "câu chuyện thú vị" của chính mình: "Mấy hôm trước ta có được một món đồ rất hay ho, bèn hẹn Tô Khánh Hải ở Đại Lý Tự để bàn về giá cả, nào ngờ hắn lại không đến tìm ta, mà ta lại bị kẻ khác bám riết hỏi mua. Trong lúc luống cuống, ta đành chạy ngay đến Đại Lý Tự để tìm Tô Khánh Hải. Nào ngờ, lão già Tôn Tòng Thụy kia lại bẩm báo chuyện này lên ngự tiền. Các ngươi nói xem, có nực cười hay không chứ?"

 

Tô Khánh Hải chính là vị tiểu quan phụ trách hồ sơ vụ án ấy, hắn là môn sinh của Đường Nhược Linh, có chút quan hệ họ hàng với Đường gia, Đường Thiên Viễn cũng biết hắn. Lúc này nghe Điền Thất nói thế, Đường Thiên Viễn cười đáp: "Chuyện này có gì mà lo lắng, Hoàng thượng minh giám mọi chuyện, nhất định sẽ không hàm oan người tốt."

 

Điền Thất lắc đầu thở dài: "Ta e rằng hắn sẽ bịa đặt những chuyện khác về ta. Chao ôi, còn phải làm phiền Tô đại nhân giúp ta minh oan đôi chút."

 

Nếu đến lúc này mà Đường Thiên Viễn vẫn không nghe ra huyền cơ, thì hắn đã chẳng còn là Đường Thiên Viễn nữa rồi. Ngay trong ngày trở về, hắn đã đem chuyện này kể cho phụ thân nghe, lại tìm Tô Khánh Hải hỏi han một lượt, mọi chuyện tức thì sáng tỏ: Điền Thất giả truyền thánh chỉ, kết quả bị Tôn Tòng Thụy giáng trả một đòn hiểm, hiện giờ không sao gỡ gạc được, đành tìm đến Đường Nhược Linh để cầu viện.

 

Đường Nhược Linh cẩn trọng cân nhắc những rủi ro, lợi ích cùng hiệu quả khi ra tay tương trợ Điền Thất, cuối cùng đưa ra kết luận: Điền công công vẫn rất đáng được cứu giúp một phen. Dù sao, điều bọn họ cần làm là khiến Tô Khánh Hải giữ mồm giữ miệng. Nếu Hoàng thượng có hỏi đến, cứ y theo lời Điền Thất mà tâu. Tôn Tòng Thụy không có chứng cớ thì chẳng còn cách nào. Tội danh của Điền Thất cùng lắm cũng chỉ là tự ý ra vào những nơi cấm thái giám đặt chân tới. Về việc này sẽ phải chịu trừng phạt ra sao, ấy là tùy vào Hoàng thượng còn dành cho hắn bao nhiêu tình cảm và thể diện.

 

Chuyện của Tôn Tòng Thụy quả nhiên chẳng nằm ngoài dự liệu của Điền Thất, hắn cứ bám lấy chuyện nàng ra vào Đại Lý Tự mà không chịu buông tha. Hắn xúi giục người của Đô Sát Viện liên tiếp dâng lên mấy bản tấu chương, chỉ trích Hoàng thượng sủng ái hoạn quan, nói Điền Thất yêu ngôn hoặc chủ, nhắc nhở Hoàng thượng chớ quên Trần Vô Dung năm nào,... và những lời lẽ tương tự.

 

Các ngôn quan bàn luận đều rất trực tiếp, dù là văn nhân nhưng khi mắng mỏ người khác lại mang phong thái của những phụ nhân chanh chua xắn tay áo cãi vã ngoài phố chợ. Kỷ Hành thường xuyên bị ngôn quan quở trách, đã sớm có sức chịu đựng, bị mắng chửi thì cũng chẳng sao. Nhưng điều khiến y không thể chịu đựng nổi là việc bọn họ mắng Điền Thất. Người mà chính y còn yêu thương không kịp, lại bị đám người miệng lưỡi sắc bén kia nói thành "gian nịnh", "tiểu nhân", thậm chí là "tiện nô", "đồ hèn mọn"... Kỷ Hành tức giận đến nỗi quật đổ tất cả tấu chương xuống đất.

 

Điền Thất đứng phía dưới, nàng còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy long nhan nổi giận, liền cẩn thận khom người nhặt từng bản tấu chương lên, sắp xếp lại ngay ngắn, nhẹ nhàng đặt lên ngự án.

 

Kỷ Hành tùy tay rút một bản tấu chương ném cho Điền Thất, bảo nàng xem. Điền Thất xem xong, uất ức nói: "Ta biết hắn nhìn ta không vừa mắt mà."

 

"Hắn" này, đương nhiên là chỉ Tôn Tòng Thụy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỷ Hành vốn chỉ lo tức giận, nhưng lời Điền Thất vừa nói lại như một lời nhắc nhở. Tôn Tòng Thụy trước nay vẫn luôn bất hòa với Điền Thất, lại là kẻ giả bộ thanh cao. Lần này hắn phát động ngôn quan dâng sớ, bề ngoài là khuyên can, nhưng thực chất là mượn cơ hội này để đối phó với Điền Thất. Mặc dù Điền Thất cũng có chỗ sai, không nên tùy tiện chạy đến Đại Lý Tự mà phạm vào kiêng kỵ của triều đình, nhưng cách hành xử của Tôn Tòng Thụy quả thực khiến Kỷ Hành vô cùng ghê tởm.

 

Điền Thất cũng đồng cảm thấy ghê tởm. Ai nấy đều nói đám thái giám là lũ mắt chó trông người thấp, kỳ thực những kẻ làm quan há chẳng phải cũng vậy sao? Biết Hoàng thượng không ưa thái giám, bọn chúng liền mặc sức buông lời mắng mỏ, chẳng cần phân biệt đúng sai, chỉ mong cầu có thể tự tạo cho mình cái danh khuyên can.

 

Nàng chỉ mới đi Đại Lý Tự một chuyến mà đã bị người ta lôi cả tổ tông ra mắng nhiếc. Chẳng biết rốt cuộc ai mới là kẻ "mây mù che mắt", "thị phi không phân biệt". Thật đúng là chủ nào tớ nấy, ý tứ của Tôn Tòng Thụy lần này đại khái là muốn cùng nàng trở mặt. Điền Thất cười lạnh, xem ra độ lượng của lão già này quá ư là cạn hẹp, thủ đoạn cũng chẳng có gì cao minh.

 

Thôi được, kỳ thực Tôn Tòng Thụy đã tận lực. Cơ hội dọn dẹp Điền Thất khó có được, hắn quả thực có chút chỉ vì cái lợi trước mắt. Chẳng qua, thủ đoạn lần này của hắn cũng có chỗ xảo diệu riêng, tuy rằng mũi dùi chĩa thẳng vào Điền Thất nhưng cũng như uy h.i.ế.p Hoàng thượng. Hắn làm ầm ĩ đến nỗi, nếu Hoàng thượng không xử lý Điền Thất, thì nhất định sẽ bị coi là cùng một giuộc với Điền Thất, bị Điền Thất làm hư hỏng. Việc này còn khơi gợi lại hồi ức đau khổ của Hoàng thượng về các thái giám. Như vậy xem ra, Hoàng thượng lẽ nào lại không có lý do gì để không xử lý một tên tiểu thái giám hèn mọn như vậy?

 

Thông thường mà nói, ý nghĩ này của hắn là đúng. Thông thường mà nói, làm Hoàng đế lúc này cũng sẽ vứt bỏ thái giám để bảo toàn thanh danh của mình. Đáng tiếc Tôn Tòng Thụy thật sự không có tầm nhìn xa trông rộng, không thể đoán được sự thật rằng Hoàng thượng đã sớm bị thái giám mê hoặc từ lâu, thế nên kết quả của chuyện này hắn đã không kịp chuẩn bị.

 

Hoàng thượng không xử phạt Điền Thất, mà thản nhiên thừa nhận mình đã sai Điền Thất đi Đại Lý Tự làm việc. Hơn nữa, y còn tỏ vẻ hối lỗi, diễn một màn minh quân lắng nghe lời can gián. Hoàng thượng thậm chí còn khen ngợi mấy vị ngôn quan đã dâng sớ, cổ vũ bọn họ không ngừng cố gắng.

 

Điền Thất vẫn tiếp tục sống tiêu d.a.o tự tại,

 

Còn Tôn Tòng Thụy thì trợn mắt há hốc mồm.

 

Những ngày tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục trợn mắt há hốc mồm. Hoàng thượng không nhanh không chậm làm vài chuyện, sinh động chứng minh cái gọi là "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."

 

Đầu tiên, việc ấm quan (1) của trưởng tử Tôn Tòng Thụy là Tôn Phiền có thể phải thương lượng lại. Tôn Tòng Thụy là Lễ bộ Thượng thư, chính nhị phẩm, nhưng mà trên đầu hắn còn mang theo mấy cái chức vụ của chính nhất phẩm Thái sư, cho nên ấm quan của Tôn Phiền theo lệ thường phải là dựa theo chức quan chính nhất phẩm mà phong. Hoàng thượng cảm thấy, Tôn Tòng Thụy lĩnh là công việc chính nhị phẩm, tự nhiên nên ấn theo chính nhị phẩm mà luận, như vậy Tôn Phiền cũng chỉ có thể lĩnh cái ấm chức chính lục phẩm. À, đúng rồi, Tôn Phiền chẳng phải chính là tên công tử bột đã từng trần truồng ở ngoài đường rồi lại còn kéo bè kết đảng đánh nhau sao? Nhân phẩm của người này quá kém cỏi, lại bị giáng hai cấp! Ấm chức chính thất phẩm, bất kể làm gì cũng chỉ có thể chọn những chức quan hèn mọn. Kỷ Hành cười mà không nói.

 

(1) Ấm quan: “ấm” nghĩa là “râm mát/che chở”. Thời phong kiến, cha ông có công, chức quan cao thì con cháu sẽ được hưởng đãi ngộ như được đi học và được bổ làm quan, vì chức quan này là dựa vào bóng mát của cha ông mà có nên thường gọi là “ấm quan”. Thường là những chức quan nhàn tản, người không có tài học vẫn làm được.

 

Tiếp theo, đám ngôn quan "lời thật thì khó nghe" kia cũng có thể lại được điều động rồi điều động, phát huy càng lớn năng lượng vì quốc tận trung. Vân Nam là một nơi rất tốt, dân phong thuần phác. Lĩnh Nam cũng không tệ: "Ngày ăn vải chín ba trăm quả, muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam" (2) thôi, tiểu tử nhà ngươi nhặt được món hời rồi! Cái gì, không muốn đi những nơi này? Ha ha, thì ra ngươi muốn chống lại thánh chỉ…

 

(2) Nv: “Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân”

 

Hai câu thơ “Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân” nằm trong bài thơ Thực Lệ Chi của Tô Thức:

 

Thực Lệ Chi

 

La Phù sơn hạ tứ thời xuân,

 

Lô quất dương mai thứ đệ tân.

 

Nhật đạm lệ chi tam bách khoả,

 

Bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.

 

Dịch thơ:

 

Dưới núi La Phù xuân suốt năm,

 

Mơ tươi, quất chín đủ thời trân.

 

Ngày ngày ăn vải ba trăm quả,

 

Chẳng từ làm dân Lĩnh Nam đâu.

 

Một ngày ăn vải ba trăm quả,

 

Chẳng màng làm người đất Lĩnh Nam.