Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 78



 

Việc Kỷ Hành che chở Điền Thất chính là điển hình của thói bao che khuyết điểm. Điền Thất là người của y, phạm lỗi lầm gì cũng nên do y trừng phạt. Kẻ khác dám khoa tay múa chân với Điền Thất, y ắt chẳng vui, hơn nữa còn rủa xả những lời khó nghe đến thế, y lại càng thêm phẫn nộ. Bọn chúng còn giả bộ thanh cao, nói lời lẽ đường hoàng, nhưng kỳ thực lại lấy việc công làm việc tư, hòng bài trừ những kẻ khác biệt, điều đó càng khiến y căm ghét khôn nguôi.

 

Thế nhưng, y cũng chẳng bị cơn phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc – trừ phi ở trước mặt Điền Thất, y luôn không tự giác biến thành một kẻ ngốc đáng mến, ngoài ra, y vẫn là một đế vương tỉnh táo, cơ trí, lại tâm ngoan thủ lạt. Thật sự khó mà phân rõ giữa hai nhân cách này, đâu mới là chân diện mục của y.

 

Kỷ Hành hiểu rõ, nếu cứ bị đám ngôn quan mắng vài câu mà liền xắn tay áo lên đánh nhau, thì một là sẽ tổn hại đến khí độ của một "minh quân" như y. Hai là, cũng sẽ càng đẩy Điền Thất vào tình cảnh nguy hiểm hơn. Sự tranh đấu giữa những kẻ ở thượng vị, luôn dễ dàng chuyển dời thương tổn đến thân người hạ vị. Thân phận Điền Thất là hoạn quan, bề ngoài chẳng có chỗ nào dựa dẫm, nếu y không màng mà cố gắng bảo vệ nàng, thì trái lại sẽ dễ dàng khiến nàng nhận lấy công kích và chỉ trích. Bởi vậy, y không chút do dự gánh lấy cái nồi đen, đồng thời kéo dài chiến tuyến báo thù thật xa, để chẳng ai còn chú ý đến Điền Thất nữa.

 

Đương nhiên, bao che không có nghĩa là không truy cứu. Việc Điền Thất tự tiện chạy đến Đại Lý Tự, bản thân y cũng thấy rất đáng ngờ. Kỷ Hành không hề tin lời giải thích của Điền Thất, bởi y biết nàng là người có chừng mực, chẳng dễ gì phạm phải sai lầm cấp thấp đến vậy. Y cảm thấy Điền Thất nhất định có chuyện giấu giếm y.

 

Vì lẽ này, y đã lôi quan viên Đại Lý Tự đến hỏi han đôi chút, song lại nhận được đáp án giống hệt lời Điền Thất nói.

 

Điều này cũng chẳng thể chứng minh được điều gì, Điền Thất hoàn toàn có thể mua chuộc đám quan viên đó. Tiểu biến thái của y thông minh nhường ấy, đương nhiên sẽ không lưu lại sơ hở rõ ràng.

 

Câu trả lời của Tô Khánh Hải không hề khiến Kỷ Hành tiêu trừ nghi ngờ, ngược lại càng thêm hoài nghi. Giờ đây, y đối với Điền Thất đúng là vừa yêu vừa hận khôn nguôi: yêu nàng thông minh cơ trí lại vô cùng thú vị, hận là hận vì sao nàng cứ giấu bí mật trong lòng, chẳng chịu thẳng thắn trước bất kỳ ai, dù đó là y. Tiểu biến thái này càng thần bí, Kỷ Hành lại càng muốn khám phá cho đến tận cùng. Y thầm nghĩ, nếu Điền Thất không chịu nói, vậy thì y sẽ tự mình điều tra. Ừm, chuyện Điền Thất là nữ nhân này, chẳng phải cũng chính y chậm rãi phát hiện ra sao… Kỳ thực, quá trình tìm tòi này lại thú vị vô cùng…

 

Chẳng qua, tiểu biến thái đã làm sai chuyện, thì tóm lại vẫn phải phạt mới được, nên để cho nàng phải phí thêm chút tâm tư.

 

Thế là, vào ngày nọ tại Điện Dưỡng Tâm, Kỷ Hành nheo mắt hỏi Điền Thất: “Nàng có biết mình sai ở đâu không?”

 

Điền Thất cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu liên hồi. Lần này, nàng quả thực đã quên cả trời đất, suy nghĩ quá đỗi đơn thuần, cho rằng kẻ khác không nắm được chứng cứ giả truyền thánh chỉ, thì sẽ chẳng tìm đến nàng gây phiền toái. Sau khi sự tình lại diễn biến đến một bầy ngôn quan vây hãm Hoàng thượng đòi xử lý nàng, nàng mới giật mình hiểu ra thủ đoạn xảo quyệt độc ác của Tôn Tòng Thụy. Việc nàng có thánh chỉ hay không thật ra chỉ là chuyện rất thứ yếu, mấu chốt là với thân phận địa vị của một Hoàng đế, vì bảo toàn thanh danh của mình, y rất dễ dàng tùy tay biến con tôm nhỏ là nàng thành vật hi sinh. Cho dù y thật sự hạ thánh chỉ, y cũng có thể không thừa nhận, càng huống gì nàng căn bản là tự ý chạy đến Đại Lý Tự. Nghĩ đến đây, Điền Thất không khỏi rùng mình sợ hãi.

 

Bởi vậy, Hoàng thượng có thể vì nàng mà làm được đến nước này, nàng sao có thể không cảm động cho được.

 

“Đã sai thì phải phạt,” Kỷ Hành cười nhìn nàng: “Nàng nói xem, trẫm nên phạt nàng ra sao?”

 

“Hay là…” Điền Thất cắn chặt răng: “Ngài cứ đánh ta đi!”

 

“Cũng được.” Kỷ Hành khẽ gật đầu.

 

Điền Thất lòng buồn rười rượi. Chẳng lẽ thật sự phải chịu đòn ư? Dù sao lần này nàng thực sự làm sai, chịu đánh một trận cũng chẳng phải là ủy khuất gì. Nghĩ đến đây, Điền Thất liền khẳng khái hẳn lên, chuẩn bị nghênh đón một trận đòn roi.

 

Hoàng thượng không gọi người đến kéo nàng xuống, y bước đến trước mặt Điền Thất, vén tay áo lên, cười tít mắt nhìn nàng. Vị Thiên tử cao quý lại mỉm cười toát ra vài phần tà khí: “Trẫm muốn tự mình hành hình, ừm, làm phiền nàng cởi y phục hạ thân một chút.”

 

Điền Thất khẩn trương siết chặt cạp quần, khó hiểu nhìn y. Chịu đánh và cởi quần áo, dường như chẳng hề liên quan đến nhau…

 

“Không muốn chịu đòn?” Kỷ Hành nhíu mày cười nhìn nàng: “Vậy cũng chỉ có thể phạt bổng lộc hai năm.”

 

Phạt bổng lộc… Hai năm… Vậy mà ngài còn thốt ra khỏi miệng được sao…

 

Điền Thất cúi đầu liếc mắt lườm nguýt: “Thôi thì ta vẫn nên chịu đánh đi.”

 

Kỷ Hành thúc giục nàng: “Cởi đi.”

 

Điền Thất đành phải vén áo choàng lên, cởi hai tầng dây lưng bên trong ra, quần và nội khố không còn trói buộc, liền tự động tuột xuống. Nàng đỏ bừng mặt, cuống quýt kéo áo choàng che lấy đôi đùi trần trụi.

 

Kỷ Hành chỉ huy nàng đi đến trước cái giá đồ cổ bằng gỗ nam hương. Điền Thất bị ép một tay đỡ giá đồ cổ, một tay hướng về phía sau tự mình vén áo choàng lên. Địa vị của Điền công công ở ngự tiền giờ đây không hề tầm thường, có tư cách cùng Thịnh An Hoài mặc công phục màu đỏ sậm giống nhau, nguyên liệu cũng là tơ lụa thượng hạng. Màu vải đỏ thẫm này che trên phần m.ô.n.g trắng như tuyết, tựa như một khối huyết ngọc, càng làm nổi bật đôi cánh đào như bạch ngọc mài giũa của nàng.

 

“Nâng cao thêm chút, ưỡn cong vòng eo lên.” Kỷ Hành khẽ nói, tay ấn nhẹ nơi vòng eo nàng, bất giác nuốt khan một tiếng.

 

Điền Thất đành phải nghe theo, hai đùi thẳng tắp, cặp m.ô.n.g càng thêm nhô cao. Tư thế này khiến nàng xấu hổ vô ngần, đành nhắm nghiền đôi mắt, chờ đợi cặp m.ô.n.g bị công kích. Vừa nghĩ đến thống khổ sắp tới, Điền Thất đã khóc không ra nước mắt.

 

Cặp m.ô.n.g trước mắt quả thật tuyệt mỹ, đúng là kiểu hắn hằng ao ước. Trắng nõn mịn màng như tuyết, lại vểnh cao đầy đặn, tựa như quả đào mật căng mọng, ngọt ngào hấp dẫn vô cùng. Kỷ Hành lại nuốt khan một tiếng, khẽ vỗ một cái lên cặp đào mật mê người ấy.

 

“A!!!” Điền Thất há miệng kêu thảm thiết, sau tiếng kêu thảm mới chợt nhận ra, hình như chẳng hề đau đớn chút nào?

 

Kỷ Hành lại bị tiếng kêu thảm của nàng làm cho giật nảy mình, hắn nhìn bàn tay của chính mình, thận trọng hỏi Điền Thất: “Có đau không?”

 

Điền Thất khẽ lắc đầu: “Không đau…”

 

Không đau mà nàng lại kêu to đến thế… Kỷ Hành chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Nàng quả là một tiểu yêu nghiệt biến thái.” Hắn thầm nghĩ, có lẽ Điền Thất thích bị chà đạp chăng, chỉ là hắn không đành lòng tổn thương nàng, chỉ đành tăng thêm sức lực mà vỗ thêm hai cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“A,” Điền Thất rên khẽ: “Đau…”

 

Tiểu yêu nghiệt biến thái này quả thật khó chiều, Kỷ Hành khẽ hừ lạnh một tiếng. Hắn nào có đánh nàng, chỉ dùng một tay che trên cặp m.ô.n.g nàng mà khẽ xoa nắn, một tay vẫn chưa thỏa, liền dùng cả hai bàn tay cùng nhau xoa nắn.

 

Điền Thất bị xoa nắn mà rên khẽ thành tiếng, vòng eo khẽ nhúc nhích không ngừng, cặp m.ô.n.g theo đó cũng khẽ lay động, chẳng rõ là muốn thoát ly hay đang thuận theo.

 

Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn khẽ trượt xuống, hướng về phía hạ thân nàng mà khẽ khêu gợi. Ngay sau đó, bên tai Điền Thất truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Kỷ Hành: “Sao lại ẩm ướt đến thế này?”

 

“Ta… ta không…” Điền Thất xấu hổ đến không sao chịu nổi, trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.

 

Kỷ Hành đưa ngón tay đến trước mặt nàng: “Nàng nhìn xem.” . Ngôn Tình Nữ Phụ

 

“…” Dẫu c.h.ế.t cũng không nhìn, nàng nhắm nghiền đôi mắt, chẳng biết hắn còn định giở trò gì nữa. Chờ đợi một lát, phát hiện bàn tay đặt trên cặp m.ô.n.g đã rời đi, nàng ngỡ rằng cực hình này cuối cùng đã kết thúc, liền khẽ gọi hắn: “Hoàng thượng?”

 

“Gọi tên của ta.” Hắn từng bước chỉ dẫn. Trong không khí, tiếng vải vóc ma sát khẽ lay động vang lên từng hồi.

 

Điền Thất không dám thốt lên:

 

“Gọi tên của ta, ngoan.” Hắn lại lặp lại một lượt, trong giọng nói ôn nhuận mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt, tựa như đường cát chưa tan trong sữa bò nóng hổi.

 

Trong lòng Điền Thất khẽ nóng bừng, buột miệng thốt lên: “A Hành.”

 

Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy giữa hai đùi nàng, một vật thô cứng cực nóng mạnh mẽ chen vào, nhất thời xuyên thẳng một đường, tựa hồ trực tiếp chạm mạnh vào lồng n.g.ự.c nàng. Nàng không chịu nổi mà khẽ bật tiếng kêu, kịp thời phản ứng, nàng vội vàng dùng tay bịt kín miệng.

 

Kỷ Hành thở dốc liên hồi, vẫn còn dùng lời lẽ để kích thích nàng: “Hưng phấn đến thế sao? Thì ra nàng thích cảm giác l.à.m t.ì.n.h khi vẫn còn mặc xiêm y.” Giọng nói của hắn tựa như một cốc trà nóng hổi, lại mơ hồ ẩn chứa ý cười thản nhiên.

 

Điền Thất sắp thẹn đến chết. Nàng bịt chặt miệng, chỉ có tiếng nức nở "a a ừ ừ" thoát ra từ mũi. Một tay nàng buông áo choàng, chuyển sang vịn đỡ giá đồ cổ bên cạnh. Mặc dù vừa thẹn vừa sợ, nhưng vòng eo nàng lại bất giác hạ thấp, cặp m.ô.n.g lại hướng về sau mà nhô cao hơn, để có thể dán chặt vào hắn hơn nữa.

 

Kỷ Hành lật vạt áo choàng của nàng lên, khiến cặp m.ô.n.g tuyệt đẹp của nàng bại lộ hoàn toàn trước mắt hắn. Một tay khác, hắn lần sờ nơi vòng eo nàng, gắng sức khống chế lực đạo, lúc nhẹ nhàng, lúc nặng nề, khi cạn khi sâu, khiến Điền Thất như chiếc lá khô bay trong gió, tựa con thuyền chìm trong sóng, lay động phiêu diêu, hoàn toàn mất kiểm soát. Cảm nhận thân thể vưu vật dưới thân càng lúc càng siết chặt, Kỷ Hành hiểu rằng nàng sắp đạt đến đỉnh điểm tuyệt diệu tối cao, thế là hắn càng gia tăng tốc độ. Điền Thất bị hắn va chạm đến hồn phi phách tán, đầu bất giác nghiêng sang một bên, chiếc nón trên đầu nàng chạm mạnh vào một bình đấu thải(1) họa mẫu đơn triền cành. Chiếc bình nhỏ ấy bị chạm lệch vị trí, chầm chậm trượt về một bên. Điền Thất đang lúc cao trào, căn bản không hay biết, lúc này dẫu cho Kỷ Hành có thấy, cũng vô tâm mà để ý làm gì.

 

(1) Đấu thải: là một loại đồ sứ lấy màu sắc rực rỡ tươi đẹp làm điểm nhấn, bắt nguồn từ triều Minh.

 

Xoảng! Trong phòng vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tan.

 

“!!!”

 

“!!!”

 

Điền Thất sắp bị dọa đến c.h.ế.t khiếp.

 

Kỷ Hành suýt nữa bị kẹp đến tắc thở.

 

Lúc này, có người ngoài cửa khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng?!” Người ấy vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Điền công công, vẫn cứ ngỡ Hoàng thượng đang trừng phạt hắn, nhưng giờ khắc này tựa hồ không phải vậy, bởi bên trong có đồ vật bị đập vỡ, vẫn nên khẩn trương hỏi Thánh thượng xem có chuyện gì hay không.

 

Điền Thất càng thêm kinh hãi, bịt chặt miệng, không dám phát ra một tiếng động nào. Nước mắt vốn dâng lên vì tình sự, lúc này lại tuôn trào khỏi khóe mi. Toàn thân nàng cứng đờ, nơi hạ thân càng siết chặt hơn nữa. Kỷ Hành bị giày vò đến mức hoảng hốt, tựa hồ có một cảm giác nguy cơ rằng tiểu huynh đệ của mình sắp bỏ hắn mà đi xa. Hắn thở dốc, nhẹ nhàng xoa nắn cặp m.ô.n.g của Điền Thất, ôn tồn an ủi nàng: “Không có gì đáng lo đâu, ngoan, thư giãn nào…” Vừa dứt lời, hắn liền quay đầu, gân cổ hướng ra ngoài cửa mà gầm lên: “Cút!!!”

 

Bên ngoài ngay lập tức im bặt rồi rời đi.

 

Điền Thất vừa kinh hãi, thân thể lại càng thêm mẫn cảm tột độ. Kỷ Hành vẫn lưu luyến không rời, cứ thế triền miên cùng nàng cho đến khi nàng sắp hết phiên trực mới chịu buông tha. Hắn cẩn thận dọn dẹp những vương vãi trên thân thể cả hai, rồi mặc lại xiêm y cho cả hai xong xuôi. Y phục hạ thân của Điền Thất dính vài giọt chất lỏng, dù hắn đã lau sạch, vẫn lưu lại vết nước đọng lại mờ mờ. Chẳng qua, dùng áo choàng che đi, hẳn là sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện.

 

Tuy Điền Thất đã mặc xiêm y chỉnh tề nhưng trái tim nàng vẫn đập như trống bỏi không ngừng, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt. Giờ đây đôi chân nàng rã rời, không còn chút sức lực, đành tựa vào giá cổ vật bên cạnh, dưới chân chính là chiếc bình đã vỡ tan tành khi nãy. Hôm nay quả thực là quá mức hoang đường, từ lúc chiếc bình vỡ, nàng liền khóc mãi không thôi, ban đầu là vì sợ hãi, sau đó liền…

 

Chiếc khăn đã được Kỷ Hành dùng qua, thế nên hắn nâng tay áo lau nước mắt cho Điền Thất, vừa lau vừa mỉm cười. Sau khi động tình, khóe mắt hắn cũng ửng đỏ, tựa như dính những cánh hoa nhỏ vụn. Giúp Điền Thất lau mặt xong, hắn kéo nàng vào lòng mà ôm ấp. Hắn không nỡ trêu chọc nàng nữa, chỉ thấp giọng nói những lời an ủi, trở nên ôn hòa thân cận, giống như kẻ cầm thú vừa rồi là một người hoàn toàn khác.

 

Điền Thất tùy hắn ôm ấp, khuyên nhủ: “Lần sau, chúng ta chớ nên như thế nữa được chăng?”

 

“Ừ, được.” Kỷ Hành nói rồi gật đầu thật mạnh. Lần sau chúng ta có thể thử kiểu khác, hắn nghĩ thầm.