Chuyện Điền Thất mang long chủng này, không phải là lời nói đùa bâng quơ của Kỷ Hành, mà đã trải qua nhiều phen suy nghĩ cặn kẽ. Thứ nhất, tuy rằng Điền Thất cũng ái mộ hắn, song Kỷ Hành luôn cảm thấy lòng nàng vẫn chưa thật sự an phận, giữa hai người dường như luôn có một khoảng cách vô hình. Điền Thất vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, phó thác bản thân cho hắn. Điều này khiến Kỷ Hành vô cùng bất đắc dĩ. Nếu Điền Thất mang huyết mạch của ta, ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác biệt rất nhiều. Chỉ cần hắn tưởng tượng đến việc Điền Thất có huyết mạch của mình, Kỷ Hành liền cảm thấy lòng dấy lên bao nhiêu xao xuyến.
Mặt khác, đây cũng là điều quan trọng hơn cả: bất kể lai lịch của Điền Thất có huyền bí đến đâu, thì thân phận của nàng vẫn quá đỗi khó xử. Một tên thái giám, lại bỗng chốc hóa thành nữ nhân. Loại chuyện này xảy ra trong chốn hoàng cung uy nghiêm, không bị loạn côn đánh c.h.ế.t đã là hoàng ân rộng lượng, làm sao có thể dung nàng nhập cung phong phi? Chỉ riêng cửa ải Thái hậu đã là chướng ngại khó vượt qua. Song tử huyệt của mẫu thân, Kỷ Hành tự nhiên thấu rõ, đó chính là hài tử của hắn. Chỉ cần Điền Thất có thể mang thai long tự, thì phía Thái hậu hẳn là sẽ dễ bề xoay chuyển. Có Thái hậu ủng hộ, sự chuyển đổi thân phận của Điền Thất sẽ càng thêm thuận lợi.
Nói thật thì, Kỷ Hành cũng không đặc biệt mong nàng sớm bước vào hậu cung. Nàng là nữ nhân của ta, điều ấy là chân lý bất di bất dịch, song hắn lại không muốn nàng bị hòa lẫn giữa muôn vàn nữ nhân khác. Có lẽ nàng sẽ trú ngụ trong cung của một phi tần nào đó, hoặc tình huống tốt hơn chút thì được một mình phân đến một cung riêng. Bọn họ không thể ngày ngày tương kiến. Những khi hắn muốn cùng nàng ôn tồn, lại phải theo đúng lễ nghi phép tắc, tên của nàng sẽ lẫn vào vô số lục đầu bài (1)… Nghĩ đến chuyện này, Kỷ Hành khó lòng chấp thuận. Có lúc, hắn đặc biệt muốn che giấu Điền Thất đi, giấu đến một nơi không ai hay biết, chỉ có riêng hai ta mà thôi. Đương nhiên, loại chuyện này chỉ đành thầm nghĩ vậy thôi. Hắn yêu nàng, tự nhiên nên vì nàng mà tính toán chu toàn.
(1) Lục đầu bài: Tấm thẻ bài có phần trên sơn màu xanh lá cây. Khi Hoàng đế muốn thị tẩm, thái giám sẽ trình một dãy thẻ bài có viết tên phi tử. Phi tử nào được lựa chọn, thẻ bài có tên mình sẽ được hầu vua. Lục đầu bài không chỉ dùng cho phi tử khi thị tẩm, mà bất kỳ ai muốn diện kiến Hoàng đế cũng phải trình lục đầu bài có tên, họ, lý lịch… để Hoàng đế ngự lãm. Hoặc khi có việc khẩn cấp muốn trình tấu, cũng dùng lục đầu bài viết nội dung dâng lên. Phạm nhân được đặc xá cũng được phát lục đầu bài nêu rõ lý do. Quy chế này bắt nguồn từ cuối Minh đầu Thanh, được dùng thịnh nhất vào thời Thanh.
Điền Thất cũng đang vì mình mà suy xét. Nàng ái mộ Kỷ Hành, cho nên mới cam tâm tình nguyện cùng hắn làm chuyện bất luân, hiến dâng thân mình cho hắn. Trong cung làm thái giám nhiều năm, lại thường xuyên sờ nắn tiểu huynh đệ của nam nhân, quan niệm đạo đức và luân thường của Điền Thất đã vỡ nát. Bởi vậy, nàng cùng Hoàng thượng làm việc ấy, cũng không quá vướng bận tâm tư.
Nhưng chung quy đó vẫn là danh phận bất chính, ngôn từ bất thuận. Điền Thất biết với tình cảnh của mình, không thể yêu cầu cái danh phận xa vời không thể với tới. Chỉ là, nàng có thể danh phận bất chính, ngôn từ bất thuận, nhưng nàng không thể sinh ra một hài tử không rõ danh phận. Nếu lỡ mang thai, biết tính sao đây? Lén lút sinh thành, rồi lại âm thầm nuôi dưỡng sao? Từ thuở bé thơ, hài tử đã không biết phụ thân ruột của mình là ai? Hay là lấy hài tử làm quân cờ mặc cả, buộc Hoàng thượng phải chấp nhận, để nàng nhập cung làm một thành viên trong ba ngàn giai lệ của hắn, từ nay giam hãm cuộc đời mình nơi thâm cung sao?
Đó không phải là hoài bão của Điền Thất. Mơ ước của nàng là minh oan cho phụ thân, sau đó xuất cung sống một đời tiêu d.a.o tự tại. Trước đây từng nghĩ đến chuyện thành gia thất, nhưng giờ đây tâm tư ấy đã nguội lạnh. Nàng đã cùng một nam nhân trải qua những việc ấy, thì còn gả cho ai được nữa? Nàng không dám vọng tưởng chuyện cùng một vị Đế vương mà trường tương tư thủ (2). Loại chuyện này càng nghĩ càng thêm đau khổ. Nàng không có chỗ dựa, không có quyền thế, cũng không có tự tin để yêu cầu vị Đế vương kia chỉ chuyên sủng một mình nàng. Nếu chấp niệm quá sâu, rốt cục chỉ có thể chuốc lấy bi kịch thảm khốc. Cho nên nàng không ngừng khuyên nhủ mình, chỉ cần quan tâm đến hiện tại là đủ rồi. Thích chàng, thì thương yêu chàng, cùng chàng hưởng lạc thú. Chờ đến khi duyên phận đôi ta cạn, thì xem như tụ thì hảo tụ, tán thì hảo tán.
(2) Trường tương tư thủ: cùng người mình yêu không vướng bận ưu sầu, trọn đời bên nhau, không rời không bỏ.
Nàng cứ thế hết lần này đến lần khác tự trấn an tâm trí, cốt để bản thân ung dung tự tại. Song, trước tình ái, kẻ có thể thực sự tiêu sái, hẳn chỉ là những người không hề vướng bận tình cảm mà thôi.
Điền Thất không dám thai nghén con cái, bèn lập tức đi tìm Vương Mạnh. Dù nàng không hiểu rõ nguyên lý thai nghén, nhưng việc nàng cùng Hoàng thượng đã ân ái đến độ ấy, hiển nhiên vô cùng nguy hiểm.
Vương Mạnh nghe Điền Thất ấp a ấp úng giải thích, lấy làm lạ đôi chút: “Ngươi sao vậy? Chẳng phải Hoàng thượng muốn ban đan dược tuyệt dục cho phi tần sao, ngươi thẹn thùng làm chi?”
Phải rồi, ta đâu cần thẹn thùng, nào ai hay biết chính ta dùng. Điền Thất trấn tĩnh tâm thần, nói: “Vậy ngươi mau mau chế tạo, càng sớm càng hay. Hơn nữa… Tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài.”
Vương Mạnh khẽ gật đầu. Trong Hoàng cung này có vài ba quy tắc dị thường hắn tự nhiên đã tỏ tường, nên cũng chẳng hỏi thêm.
Điền Thất cất đan dược tuyệt dục vào nơi ẩn náu. Nếu như cùng Hoàng thượng ân ái lần nữa, nàng sẽ trở về lén lút nuốt một viên. Ngỡ rằng mọi sự đều thuận buồm xuôi gió, nào ngờ rất nhanh nàng đã gặp phải thử thách mới.
Giữa những kẻ tương tư, há phải chỉ có chuyện ấy. Sau những đợt triền miên, Kỷ Hành không muốn Điền Thất vội vã rời đi. Hắn muốn ôm nàng thong thả trò chuyện, muốn ôm nàng say giấc nồng. Hắn mong hai người tựa như uyên ương gối cánh, siết chặt lấy nhau, vượt qua đêm dài đăng đẳng, như thế mới khiến hắn cảm thấy lòng mình thỏa mãn và ấm áp.
Những việc này trong Hoàng cung nào thể thực hiện, bởi vậy Kỷ Hành muốn cùng Điền Thất ra ngoài tư hội. Thịnh An Hoài cẩn mật biết chừng nào, hắn âm thầm ra ngoài cung, tậu một biệt viện cho bọn họ. Nơi đó cách Tử Cấm thành không xa, nhưng cũng chẳng phải chốn quan lại quần cư. Sau đó, hắn còn tậu thêm vài gia bộc lo việc quét tước, trông coi phủ đệ. Khi đêm tối buông màn, Kỷ Hành lập tức cùng Điền Thất cải trang xuất cung, đi tới biệt viện này bắt đầu những đêm tình tự riêng tư.
Kỷ Hành vừa bước vào biệt viện này liền cảm thấy mình đã bước vào một thế giới khác. Nơi đây u tịch tĩnh mịch, chẳng tục vụ vướng bận, chẳng phiền nhiễu trần ai. Hắn cùng người thương ân ái triền miên, hoặc đốt đèn khuya tâm sự, tựa như một cặp phu thê đời thường.
Khi tinh sương còn giăng lối, bọn họ đã phải rời giường. Kỷ Hành đâu thể mỗi ngày đều miễn triều, hắn cần đúng giờ thiết triều. Có đôi khi, Kỷ Hành sợ Điền Thất mỏi mệt, muốn để nàng ngủ thêm đôi lát, nhưng Điền Thất há dám để Hoàng thượng một mình hồi cung, sợ rằng sẽ sinh ra điều dị nghị khó bề giải thích. Dù sao nàng cũng đã quen dậy sớm, vả lại, nàng còn phải đi về dùng đan dược…
Cứ thế qua đi mấy ngày, Kỷ Hành càng thêm ưa thích xuất cung. Điền Thất đối với nơi chỉ có hai người bọn họ cũng cực kỳ say mê. Ban đầu nàng còn khuyên can đôi lời, nhưng sau thì cũng chẳng thể kiềm lòng, liền cùng hắn xuất cung không rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng thượng thường xuyên rời cung, bề ngoài người khác không dám nghị luận, song lại lén lút xì xào bàn tán.
Hàm Quang điện.
Trời ngày càng thêm lạnh giá. Lá quế trước cửa Hàm Quang điện hầu như đã rụng sạch. Buổi tối hôm trước lại sương giăng phủ trắng, khi hừng đông vừa ló rạng, trên những cành cây nâu sẫm đã kết một lớp sương trắng mờ, tựa hồ như được phủ một tầng phấn bạc. Mấy con tước điểu xám tro đậu lên trên phấn bạc, líu lo trò chuyện, chẳng rõ đang bàn luận điều chi. Dưới gốc cây, một hoạn quan bước qua, hắn ngẩng đầu thấy một bầy chim, sợ chúng phóng uế lên đầu, liền vội vã che mũ né tránh.
Vị hoạn quan ấy thẳng thừng bước vào Hàm Quang điện, trong chính sảnh nhìn thấy Thuận phi nương nương vừa ngự thiện xong. Thuận phi đang ung dung thưởng trà, thấy hắn tới thì đặt tách trà xuống, cười khanh khách bảo: “Vệ công công đến? Người đâu, ban tọa cho Vệ công công.”
Tiết trời bắt đầu trở nên rét buốt, trong chính sảnh đốt hai chậu than. Thuận phi còn đang cùng người bên cạnh oán thán tiết trời quá lạnh giá, cũng chẳng rõ cung nữ này vô tình hay cố ý, mà cười đáp lại: “Nếu như có địa long (3) thì hay biết mấy.” Lại nói, ai cũng biết trong Hoàng cung trừ Càn Thanh cung và Từ Ninh cung ra, cũng chỉ có Khôn Ninh cung, nơi Hoàng hậu ngự trụ mới có địa long. Thuận phi nhấp một ngụm trà, trách mắng cung nữ kia lỡ lời, cung nữ cúi đầu nhận lỗi, song trên mặt lại chẳng chút hổ thẹn nào.
(3) Địa long: đây là một cách sưởi ấm ở cổ đại. Ở dưới đất nhiều cung điện có đường dẫn lửa, mặt trên của đường dẫn lửa này có cửa, hơi nóng thông qua đường dẫn lửa này truyền đến trong phòng.
Nàng nói chuyện phiếm đôi lát xong, Thuận phi ban lệnh cho người ngoài lui xuống, bắt đầu hỏi chuyện chính sự. Vị Vệ công công kia cung kính đáp: “Như nương nương dự đoán, tối hôm qua Hoàng thượng lại rời cung.”
Thuận phi khẽ gật đầu: “Theo kiến giải của công công, rốt cuộc là Hoàng thượng nuôi yêu nữ hồ ly nào đó bên ngoài, hay là quả thật mê đắm thái giám Điền Thất?” Nhắc đến vế sau, Thuận phi khẽ chau mày.
Vệ công công đáp: “Loại chuyện này nô tài không dám vọng ngôn. Nương nương sai nô tài dò la điều gì, nô tài đều tận tâm tận lực đi xử lý, còn điều khác, xin nương nương tự mình suy đoán. Nô tài xin mạo muội nói một lời chân thật, nhìn chư vị chủ tử nơi hậu cung, trừ Hoàng thượng ra, chẳng ai thính tai sáng mắt được như nương nương. Trong lòng nương nương xem ra cũng đã có minh phán rõ ràng, chẳng cần nô tài nói thêm chi.”
“Nếu đã thế, bản cung cũng chẳng giấu ngươi nữa, ta vẫn luôn cảm thấy khả năng là Điền Thất rất lớn. Tuy Điền Thất là một thái giám, nhưng nhan sắc tươi đẹp hơn cả đóa hoa, Hoàng thượng có khi lại động lòng sủng hạnh chăng. Vả lại, ta cho các ngươi thăm dò thái độ của Thịnh An Hoài, chỉ là muốn xem phản ứng của lão. Sự sủng ái mà Điền Thất đang nhận được gần như đã vượt qua lão ta, nhưng lão lại không hề biểu lộ nửa điểm ghen tị hay khinh ghét nào. Điều này chỉ có thể là do bản thân hắn cam tâm lui nhường, hoặc chính là do lão đã biết Điền Thất được sủng hạnh trên long sàng, nên không dám lãnh đạm với Điền Thất. Dựa theo tính cách của Thịnh An Hoài, khả năng thứ hai lại càng cao hơn.” Thuận Phi vừa dứt lời, thấy Vệ công công không ngừng gật đầu đồng tình, nàng lại khẽ cười lạnh: “Bất luận thế nào, Điền Thất này quả thực chẳng hề đơn giản. Hoàng thượng chán ghét thái giám đến thế, mà còn có thể bị hắn dụ dỗ, việc này nếu Thái hậu hay biết, không rõ bà ấy sẽ có phản ứng ra sao.” Nghĩ đến vẻ mặt kinh hoàng, sợ hãi của Thái hậu khi hay tin con trai mình lại có đoạn tụ chi tình, nét mặt Thuận Phi thoáng hiện vẻ hả hê.
Vệ công công thấy thế, liền hỏi: “Ý của nương nương là, sẽ bẩm báo chuyện này lên trước mặt Thái hậu?”
“Chưa cần vội.” Thuận Phi lắc lắc đầu: “Hiện nay Điền Thất đang được sủng ái, hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt bên gối với Hoàng thượng, e rằng hiệu quả hơn mọi sự. Một kẻ như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng đối địch với hắn, đương nhiên phải mượn sức trước đã. Nhược điểm của hắn đã nằm gọn trong tay ta, nếu như hắn không nghe lời, ta lại suy tính cách khác.”
Vệ công công âm thầm gật đầu, cảm thấy mình đã chọn đúng chủ tử. Dù hắn có nhân mạch rộng khắp cung cấm, nhưng vẫn chỉ làm việc trong nha môn, chưa hề đặt chân vào hậu cung. Tâm tư của kẻ này chẳng khác nào người chơi cờ bạc, không màng những mối lợi nhỏ, một khi đã ra tay ắt phải là một ván cược lớn, đủ để đổi đời. Quan sát mấy năm, hắn đã chọn Thuận Phi. Hiện tại xem ra, vị nương nương này quả thực không làm cho hắn thất vọng. Vệ công công nói: “Nhân nhắc đến Thái hậu, nô tài lại nghe được một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây Thái hậu có vẻ như có chút bất mãn với Điền Thất, muốn xử lý hắn. Nương nương, ngài xem phải chăng là Thái hậu đã biết chuyện này rồi chăng?”
“Không thể, nếu Thái hậu biết thì đã sớm g.i.ế.c rồi, làm sao có thể yên tâm ngồi ở Từ Ninh cung. Bà ấy chắc hẳn là cho rằng Hoàng thượng bị Điền Thất xúi giục làm cho hư hỏng, chỉ biết ra cung vui chơi hưởng lạc.”
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta chỉ cần ngồi xem tọa sơn quan hổ đấu, đợi đến lúc thích hợp lại kéo Điền Thất về phe mình một phen, không sợ hắn không quy thuận.”
“Nương nương thánh minh.”