Kỷ Hành xoay người ôm Điền Thất, an ủi nàng: “Chỗ nào ta cũng không đi.”
“Là lỗi của ta.” Nước mắt của Điền Thất lúc này tuôn như vỡ đê, ngại dung nhan khóc đến thảm hại, nàng không chịu ngẩng đầu lên, lệ và dịch mũi đều lau sạch trên bộ thường phục màu vàng của Kỷ Hành.
Lòng Kỷ Hành mềm nhũn đến độ không nói nên lời, hắn vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: “Ngoan nào, đừng khóc. Là ta đã trêu tức nàng đó thôi, sẽ không đi tìm người khác…”
“… Ta thích chàng, thật tâm đó.” Điền Thất thử giải thích: “Ta cũng muốn có con của chúng ta, nhưng ta lại không dám.”
Kỷ Hành muốn chẳng qua cũng chỉ là hai chữ “Yêu thích” này thôi. Lòng hắn mềm nhũn, hắn khẽ thở dài, cất lời: “Là ta không tốt, không nên bức ép nàng. Chờ chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, nàng lại sinh thật nhiều con cho ta được không?”
Điền Thất khẽ gật đầu. Nàng nghĩ, nàng không nỡ rời xa chàng đến thế, có lẽ chẳng thể tự do rời khỏi chốn thâm cung này nữa rồi. Nàng chẳng thể nào kiểm soát được ý muốn độc chiếm chàng, dù lý trí cho rằng xác suất xảy ra việc này là rất nhỏ nhưng giờ đây nàng đã không còn nghe theo lý trí nữa. Nàng chỉ muốn độc chiếm chàng, thế là Điền Thất lau vội nước mắt, dùng một loại giọng điệu dịu ngoan, tưởng chừng như thấu tình đạt lý, lại đưa ra một yêu cầu có phần quá đáng: “Vậy sau này chàng cũng không được chạm vào nữ nhân khác được không?”
Tiểu biến thái của hắn lại vì ta mà ghen tuông. Ý niệm này khiến lòng Kỷ Hành bỗng chốc nóng như lửa đốt, hắn dùng cằm cọ nhẹ lên cổ nàng, ghé vào tai nàng khẽ cười mà nói: “Không bằng mỗi ngày nàng đều ép ta đến khô cằn, thì ta nào còn sức mà đi tìm nữ nhân khác nữa, nàng nói có phải không?”
Lời đôi bên cứ thế bị Kỷ Hành dẫn dắt đến những điều mà bậc thiếu nhi không nên nghe thấy.
Trên mặt Điền Thất nóng bừng một trận, nàng vội đánh trống lảng sang chuyện khác: “Chàng nên dùng bữa tối rồi.”
Hai tay Kỷ Hành buông xuống, khẽ nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười trong veo xen lẫn hơi ấm. Giờ khắc này, một bụng nhu tình mật ý của hắn dường như muốn hóa thành xuân thủy, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để bàn chuyện dùng bữa.
Điền Thất giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi. Nàng nhìn vạt áo trước n.g.ự.c hắn bị mình chà đạp đến nhăn nhúm: “Y phục đều đã vấy bẩn, Người nên thay một bộ khác đi.”
Ý nàng là muốn hắn tìm việc khác để làm, để hắn quên đi chuyện này. Nào ngờ hắn lại gật đầu nói: “Quả thật bẩn.” Dứt lời, hắn liền bắt đầu cởi y phục.
Điền Thất có chút cạn lời. Nàng vừa định khuyên can thêm, thì thân thể lại đột ngột bay lên không trung, hắn bế xốc nàng ngang hông, đi về phía bàn sách.
Kỷ Hành kỳ thực đã sớm muốn tại nơi này cùng Điền Thất ôn tồn ân ái.
Điền Thất cảm thấy vô cùng bất tiện: “Đừng, đừng ở nơi này…”
“Nàng muốn đi đâu?” Kỷ Hành cười đáp: “Không phải nàng nói là chẳng muốn đi đâu cả sao?”
“…” Nàng cuối cùng cũng nhận ra rồi, đối với chuyện giở trò bỡn cợt này, hắn quả thực có thiên phú dị bẩm, cốt cách thanh kỳ.
Kỷ Hành cùng Điền Thất ở trong thư phòng làm loại hoạt động chẳng mấy thanh khiết, mà quên bẵng mất đạo ý chỉ hắn vừa hạ xuống ban nãy: Hắn muốn đến Hàm Quang điện…
Phía Thuận phi bên này đã thu xếp chuẩn bị nghênh giá xong xuôi. Món ăn đều do Ngự thiện phòng theo khẩu vị của Thánh thượng mà chuẩn bị, rồi đưa thẳng đến Hàm Quang điện. Thuận phi ngồi trước gương, tỉ mỉ trang điểm suốt một hồi lâu. Bởi vì muốn hầu Thánh thượng dùng bữa, nên nàng ta không tô son điểm phấn đậm đà, chỉ cẩn thận điểm chút phấn nhẹ, khiến dung nhan thoạt nhìn thêm phần mị hoặc, câu dẫn. Tóc chải xong lại sửa một lần, trang sức cũng đổi hai ba lần, sau đó nàng ta mới bình tĩnh trở lại mà chờ đợi.
Thế nhưng chờ mòn mỏi, Thuận phi vẫn không đợi được Thánh thượng tới, mà chỉ chờ Thịnh An Hoài đến.
Thịnh An Hoài truyền đến một tin tức chẳng mấy tốt lành: Hôm nay Thánh thượng không đến.
Kỳ thực Thịnh An Hoài cũng không hề nghe Thánh thượng sửa lời, nhưng ông ở ngoài thư phòng Càn Thanh cung chờ đợi nửa canh giờ, hai vị kia vẫn chưa rời khỏi. Thiết nghĩ, ngay cả dùng bữa còn chẳng màng, thì còn có thể bận bịu điều gì khác… Thịnh An Hoài liền tới đây thông báo cho Hàm Quang điện một tiếng: Đừng chờ nữa.
Nói đến việc này, ông ta làm như vậy cũng có chút tự ý, nhưng Thịnh An Hoài lại sợ việc này mà rùm beng, cuối cùng lọt đến tai Thái hậu, ắt sẽ thêm phiền phức cho Thánh thượng. Dẫu sao Thánh thượng đã bị Điền Thất giữ chân, khẳng định sẽ không tới nơi này, ông ta tới thông báo một tiếng cũng chẳng có gì đáng ngại.
Thuận phi nghe lời nói của Thịnh An Hoài, dung nhan vốn ngời ngời ý chí, thoắt chốc xám xịt như tro tàn, sắc son điểm xuyết tinh tế trên gò má trắng xanh, trông thật đột ngột lại khôi hài.
Thịnh An Hoài đi rồi, Thuận phi tự mình đối mặt với cả bàn đồ ăn, song ăn uống chẳng ngon miệng chút nào. Nàng ta dùng đũa khẽ chọc chọc vào những hạt cơm trắng ngần trong chén ngọc xanh biếc, trầm ngâm đến ngẩn ngơ.
Kỳ thực nàng ta là một nữ nhân đầy khí tiết, tuy rằng xuất thân không hề cao quý, nhưng năm đó trước khi xuất giá cũng là một khuê tú tài danh, hiền thục khắp kinh thành. Sau này vào cung, tuy không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhưng cũng từng bước từng bước đi lên địa vị hôm nay, cách ngôi vị ấy chỉ còn một bước chân. Nàng làm sao có thể không động lòng cơ chứ!
Muốn làm Hoàng hậu, tốt nhất là có long tự, muốn có long tự, đương nhiên phải cần Thánh thượng… Nhưng mà Thánh thượng đây là có ý gì, chẳng lẽ Người ghét bỏ thiếp đến vậy sao?
Cho tới tận bây giờ, Thuận phi vẫn tin rằng Điền Thất đã từng vì việc của mình mà ra sức, bằng không Thánh thượng cũng sẽ không đúng lúc sau khi nàng cùng Điền Thất thẳng thắn nói chuyện mà truyền chỉ muốn tới Hàm Quang điện. Chỉ là không biết vì sao Thánh thượng lại giữa chừng đổi ý.
Đêm nay Thuận phi trằn trọc không sao chợp mắt, lúc thì cảm thấy Thánh thượng chán ghét mình, lúc lại cho rằng có kẻ nào đó ở giữa giở trò phá hoại, nếu để cho nàng bắt được, nhất định không thể tha cho hắn… Tóm lại là càng nghĩ chuyện này, đầu óc càng thêm tỉnh táo, cuối cùng chẳng cách nào an giấc.
Trong Càn Thanh cung, Kỷ Hành cũng nặng lòng tâm sự, hắn trằn trọc suy nghĩ một hồi, mơ hồ đã có chút phán đoán, thế là đứng dậy, lách mình qua khung cửa sổ mà ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Thất đang ngủ thiếp đi trong mơ màng thì bị người lay tỉnh, nàng thoáng thấy một bóng trắng lướt qua khung cửa sổ, suýt chút nữa đã kinh hồn táng vía đến ngất lịm.
Kỷ Hành tháo giày leo lên giường, chui vào trong chăn của Điền Thất, tay chân quấn chặt lấy thân nàng. Hắn chỉ khoác độc lớp áo lót mỏng, hơi lạnh vẫn còn vương vấn trên y phục. Điền Thất khẽ xoa cánh tay hắn: “Chàng không thấy lạnh sao?”
Kỷ Hành dựa sát vào nàng hơn: “Lạnh, nàng giúp ta sưởi ấm đi.” Nói xong, hắn lấy chân mình cọ vào chân Điền Thất, lại phát hiện ra chân của tên tiểu tử này còn lạnh hơn chân hắn, thế là hắn đè cái chân to của mình lên trên chân nàng, giúp nàng làm ấm.
Điền Thất thật chẳng hiểu hắn lại nổi hứng gì. Nàng biết khinh công của hắn vô cùng siêu việt, đến mức tất cả thị vệ trong Hoàng cung dốc sức hợp lực cũng chẳng thể đuổi kịp. Dẫu có tinh diệu đến mấy, cũng không thể hành sự kiểu này. Điền Thất ngáp một cái, mặc kệ hắn ôm chặt: “Thánh thượng tìm ta có điều gì chăng?”
Kỷ Hành trực tiếp hỏi: “Chuyện của Thuận phi là sao?” Ngày đó Thái hậu bị Điền Thất trách phạt, song được Thuận phi ra sức cầu tình. Hôm nay Điền Thất giúp hắn lật bài thị tẩm, lại lật phải bài của Thuận phi.
Khi Kỷ Hành nhắc tới Thuận phi, Điền Thất chợt tỉnh táo đôi chút, đáp lời: “Ta muốn cùng chàng nói một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chính là… Hình như Thuận phi đã hay biết.”
“Thế rồi nàng ta dùng chuyện này để uy h.i.ế.p nàng ư?”
“Vâng.”
Bàn tay đang vòng qua eo Điền Thất của Kỷ Hành khẽ siết chặt, hắn vỗ về nàng: “Nàng cứ yên tâm, chuyện này cứ để ta lo liệu.”
“Vâng.” Điền Thất khẽ đáp lời, dịu dàng đưa tay che miệng ngáp một tiếng.
“Dù sao đi nữa, ta sẽ mãi mãi bảo hộ nàng.” Hắn lại cất lời.
Trong lòng Điền Thất ấm áp, song miệng lại nói: “Mau an giấc đi, đêm đã về khuya rồi còn chạy đến nơi đây mà quấy nhiễu ta.”
Kỷ Hành đột nhiên chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn và Điền Thất hiện giờ không thể ra ngoài du ngoạn, Điền Thất lại không tiện ghé thăm tẩm điện của hắn, nhưng hắn hoàn toàn có thể tìm đến nàng. Dù sao khinh công hắn siêu quần thoát tục, dùng đến đâu cũng không lộ dấu vết.
Ngày hôm sau, Kỷ Hành giá lâm Hàm Quang điện. Thuận phi lại chợt nhen nhóm một tia hy vọng, cho rằng đêm qua Hoàng thượng quả thực có việc hệ trọng nên mới không ghé qua, vậy nên hôm nay mới đích thân giá lâm, như thể muốn bù đắp nàng phần nào.
Sau đó nàng bỗng nhận ra, suy nghĩ của mình quá ư đơn thuần rồi.
Hoàng thượng ngồi thẳng tắp, ngay cả một ngụm trà cũng chẳng nhấp môi, lời thốt ra sắc như gai nhọn, chẳng chút nể nang tình cảm: “Trẫm thấy mỗi ngày ngươi đều giúp Thái hậu xử lý chuyện hậu cung, còn tưởng ngươi khổ cực vô ngần, lại chưa từng nghĩ tới, ngươi còn dư tâm trí dò la chuyện riêng. Trẫm thấy ngươi quả thực quá đỗi nhàn rỗi.”
Thuận phi lập tức cảm thấy bất ổn.
Quả nhiên, Hoàng thượng còn nói thêm: “Tuy rằng ngươi đầu óc hồ đồ, làm điều xằng bậy, nhưng trẫm niệm tình ngươi từng có công lao ít ỏi, nên không truy xét thêm nữa. Chỉ hi vọng về sau ngươi giữ tròn bổn phận, chuyện không nên quản ngươi chẳng cần nhúng tay vào, lời không nên nói, dù chỉ một lời cũng không nên thốt."
Thuận phi dạ vâng liên hồi, đáp lời đã rõ, rồi tiễn giá Hoàng thượng hồi cung. Nàng ta tức đến mức hất đổ toàn bộ trà cụ trên bàn, chén vỡ tan tành.
Tên Điền Thất này, giúp nàng được điều gì, rõ ràng là đã đi mật tấu chuyện của nàng! Thằng cẩu nô tài không biết thời thế này, chỉ dựa vào chút thủ đoạn đê tiện của mình, cũng dám không xem nàng ra gì!
Nhưng Thuận phi lại chẳng thể làm gì Điền Thất. Hoàng thượng đã đích thân cảnh cáo nàng, nàng ta cuối cùng không dám động đến Điền Thất, cũng không thể hé lộ việc này cho Thái hậu, ngay cả lén lút hành sự cũng không xong, nếu không theo tính đa nghi của Bệ hạ, thì vẫn sẽ quy trách nhiệm cho nàng, đến lúc đó nàng ta lại càng khó ngóc đầu lên.
Qua mấy ngày, Thuận phi lại phát hiện một vấn đề chí mạng khác. Điền Thất mật tấu về nàng như vậy, hiển nhiên đã đứng ở thế đối đầu với nàng. Có Điền Thất ở đây thì hình tượng của nàng trước thánh nhan e sẽ ngày càng tệ hại, như vậy nàng sẽ cách ngôi hậu càng thêm xa vời.
Không được, nhất định phải trừ khử Điền Thất.
Không thể nói chuyện này với Thái hậu, nàng ta có thể dẫn dắt người khác phát giác. Người kia tốt nhất là phải xa lánh chốn hậu cung, như vậy Hoàng thượng sẽ không đổ lỗi lên đầu nàng. Hơn nữa, tốt nhất người kia là có chút ân oán với Điền Thất.
Thuận phi chẳng mấy chốc đã tìm ra người thích hợp nhất để truyền tin này: Tôn Tòng Thụy.
Tôn Tòng Thụy từng sai người lăng mạ Điền Thất, hiển nhiên giữa lão và Điền Thất có thù oán.
Quan trọng nhất là, chỉ cần đám triều thần biết được sự tồn tại của Điền Thất, thì đến lúc đó nàng ắt sẽ bị muôn vàn lời đao tiếng kiếm đ.â.m cho thân tàn ma dại.
Thuận phi cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ âm độc và khoái trá.