Điền Thất nhanh chóng thảo thư đáp lại Trịnh Thiếu Phong, rồi nhờ Đường Thiên Viễn giúp nàng chuyển đi. Hôm nay nàng rời cung chỉ gặp mỗi Đường Thiên Viễn, Kỷ Chinh không có mặt tại kinh thành, nói là muốn xuất kinh xử lý việc riêng, cũng không rõ là chuyện gì. Điền Thất không tài nào hiểu được, đường đường là một Vương gia như hắn, có chuyện gì lại phải tự mình bôn ba như thế.
Nàng và Đường Thiên Viễn hẹn gặp tại Bảo Hòa tiệm. Hiện tại cách Khoa cử mùa xuân cũng chỉ còn bốn tháng, áp lực khoa cử đối với Đường Thiên Viễn vẫn còn đó, chỉ là trước mặt người ngoài hắn luôn cố giữ vẻ bình tĩnh. Đối mặt với Điền Thất, hắn không còn làm bộ làm tịch, mà than thở không thôi một hồi. Điền Thất vỗ về hắn: “Việc thi cử biến ảo khôn lường, cũng chẳng nhất thiết phải là Trạng nguyên làm gì, chỉ cần đỗ Thám hoa cũng đã là vinh dự rồi.”
Đường Thiên Viễn nghe nàng nói vậy, tâm trạng hắn phấn chấn hẳn, không nhịn được xoa nhẹ mái đầu nàng, cười nói: “Nếu như ta có một đệ đệ giống như là ngươi thì hay biết mấy.” Lúc đó cuộc sống sẽ thêm phần vui vẻ, thú vị.
Điền Thất cười nói: “Đường đại nhân đang độ tráng niên, nay sinh nở cũng còn kịp.”
“Sao lại sắp đặt lên đầu phụ thân ta rồi, ngươi thật là muốn bị ta giáo huấn.” Đường Thiên Viễn vừa nói, vừa cong ngón tay muốn búng trán của Điền Thất. Điền Thất ôm đầu né tránh, hai người đùa giỡn một lát, Đường Thiên Viễn cũng không còn vẻ ưu phiền như lúc mới gặp. Lại ngồi xuống trò chuyện thêm một lúc, mới mỉm cười cáo biệt Điền Thất.
Điền Thất cùng hắn rời khỏi tiệm, mỗi người mỗi ngả. Nàng đi được một đoạn, Phương Tuấn chợt nhận ra sản vật trứ danh Tứ Xuyên mà Đường Thiên Viễn đưa cho Điền Thất bị nàng vô ý để quên tại Bảo Hòa tiệm, liền vội vã chạy theo để đưa lại cho Điền Thất.
Điền Thất bên này vẫn như mọi ngày, quay về hoàng cung. Đối với kinh thành này nàng vô cùng quen thuộc, nên chỉ thích tìm đường tắt mà tiến bước. Nàng đi qua những ngõ ngách sâu thẳm, rẽ vào một con hẻm nhỏ tĩnh mịch. Vừa bước được vài bước thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài kẻ, người nào người nấy thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, vừa nhìn đã biết là người luyện võ công. Bọn họ lăm lăm vũ khí trong tay, ánh mắt tựa hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm Điền Thất, lưỡi đao dưới ánh dương phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo tựa tuyết sương, nhức nhối trong mắt Điền Thất.
Điền Thất híp mắt nghiêng đầu, né tránh ánh sáng chói lòa kia. Nàng ngỡ gặp phải một đám thảo khấu đang thanh toán ân oán nên phản ứng đầu tiên là quay lưng bước đi: “Chư vị cứ tự nhiên, tiểu nhân tuyệt nhiên không thấy, chẳng hề nghe gì.”
Nhưng đám người kia lại chẳng chịu buông tha, đồng loạt xông lên vây kín nàng.
Điền Thất thầm kêu không ổn, nàng cố gắng trấn định, cười gượng nói: “Chư vị huynh đài có gì chỉ giáo? Chẳng hay các vị khát nước ư? Nếu các vị không chê, số ngân lượng này xin cầm lấy mua chút rượu mà thưởng thức.” Vừa nói, nàng vừa dốc hết tiền bạc trong túi dâng lên cho bọn họ. Lúc này đối phương đang cầm hung khí, nàng cũng chẳng màng lòng đau như cắt vì mất tiền.
Kẻ cầm đầu vẫn không thèm đoái hoài đến ngân lượng của nàng, mà lấy mũi đao chỉ vào nàng nói: “Có người đã dùng bạc mua mạng của ngươi, bọn ta đây cũng chỉ là kẻ bán sức kiếm cơm, số tiền này đổi bằng mồ hôi xương máu. Nếu ngươi có thành oan hồn, thì chớ có đến dây dưa bọn ta, mà hãy đi tìm kẻ đã mua mạng ngươi kia.” Dứt lời, cả đám người liền toan ra tay.
“Chờ một chút, chờ chút đã! Các ngươi nhất định là đã nhận lầm người, trước giờ ta tuyệt không hề kết thù với ai.” Điền Thất kiên quyết khẳng định.
“Há, ngươi có phải là Điền Thất không?” Kẻ kia hỏi.
Điền Thất kiên định lắc đầu: “Ta không phải Điền Thất, ta cũng chẳng biết Điền Thất là ai.”
Kẻ cầm đầu đâu phải kẻ ngu muội, hắn thu đao vào, nói: “Điền Thất là một tên thái giám, ngươi cứ cởi quần cho bọn ta nhìn một cái xem có cái kia hay không thì chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao.”
Khốn nạn, sao ngươi lại biết rõ đến thế! Điền Thất dùng đôi tay ôm ngực: “Ta… Ta kỳ thực là nữ nhân… Quả thực không phải thái giám…”
“Được thôi, ngươi cứ để ta tự mình nhìn một cái, ta liền tin ngươi.” Kẻ kia vừa dứt lời liền xắn tay áo, toan tiến đến lột y phục của Điền Thất.
Điền Thất xoay người muốn chạy nhưng đường lui cũng đã bị chắn. Đám người này dần dần bức ép về phía nàng. Điền Thất bị dọa đến hai chân mềm nhũn, nàng vô cùng bất lực mà òa khóc nức nở, miệng không ngừng khẩn cầu tha mạng.
Khi thủ lĩnh đám thích khách nâng tay vươn về phía Điền Thất, chợt một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên nơi khóe mắt hắn. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức rút tay lại. Ánh sáng kia nhanh chóng tới gần, kèm theo tiếng lưỡi đao sắc bén xoay tròn trên không trung, sượt qua mu bàn tay hắn, để lại một trận hàn khí buốt giá; lưỡi đao tiếp tục bay về phía trước, cắt thành một đường cong rồi vút về phía bức tường gạch đối diện, cuối cùng cắm phập vào tường.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, thấy đó là một cây đoản đao, dính lút vào tường sâu đến ba tấc, khiến mặt tường đã xuất hiện vết nứt rạn.
Cao thủ! Tên thích khách kinh hãi toát mồ hôi lạnh cả người, hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên nóc nhà có một bóng người đang đứng.
Người này chính là thị vệ mà Kỷ Hành vẫn luôn phái đi theo dõi Điền Thất. Bởi thị vệ này tâm tư không mấy nhanh nhạy, Điền Thất còn từng cùng Kỷ Hành thỉnh cầu đổi hắn đi, nhưng bị Kỷ Hành bác bỏ. Lý do là vì tên thị vệ này có võ công cao nhất trong đám thị vệ, cũng là người thẳng thắn nhất. “Kẻ ngu muội” tuy không “Thông minh”, nhưng “ngu muội” quả thực là thủ đoạn hữu hiệu để đối phó với “kẻ thông minh”. Từ xưa đến nay, chẳng biết bao nhiêu kẻ thông minh đã bị những kẻ ngu dốt bức đến phát điên, nói chung là nhiều không kể xiết.
Thị vệ này cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chẳng qua là lòng dạ hắn ngay thẳng thôi. Thấy Điền Thất bị vây khốn, lúc đầu hắn vẫn mong muốn mọi việc có thể giải quyết êm đẹp. Dù hắn chẳng ngại một trận huyết chiến, nhưng chỉ lo Điền Thất bị thương tổn. Cho đến khi những bàn tay bẩn thỉu của kẻ địch sắp chạm vào xiêm y của Điền Thất, thị vệ này cuối cùng đã xác định, chuyện này không thể hòa bình giải quyết, thế nên hắn không chút do dự xuất thủ.
Dù cho một chiêu này khiến bốn bề kinh hãi, làm tên thích khách cầm đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù sao bọn chúng cũng vì tiền mà hành sự, lúc này không thể dễ dàng để lộ vẻ sợ hãi. Nếu để con mồi chạy thoát, lần sau muốn chặn bắt e rằng khó gấp bội.
Thôi được, vậy thì chiến!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thị vệ lập tức phi thân xuống, ôm gọn Điền Thất vào lòng, rút trường đao ra nghênh địch. Võ công của hắn tuy cao cường, nhưng để bảo vệ Điền Thất, khó tránh sẽ phân tâm. Kẻ địch lại đông, triền đấu hơn mười hiệp, thị vệ dần lộ sơ hở.
Điền Thất lúc này lại thành gánh nặng, vướng chân cản trở. Nàng không dám cùng thị vệ nói chuyện, sợ làm hắn phân tâm. Cuối cùng, thấy cánh tay hắn bị thương, miệng vết thương dài đến hai tấc, m.á.u tươi không ngừng tuôn trào, Điền Thất nhịn không được nói: “Hay là… huynh cứ đi trước đi.”
“Câm miệng.” Hắn lại bị c.h.é.m một đao, lần này là ở phía sau lưng.
Điền Thất cảm thấy, thà một người hy sinh còn hơn cả hai bỏ mạng. Nàng đang muốn đẩy thị vệ ra, thì đúng lúc này, chiến trường gió nổi mây vần. Cũng không biết từ nơi nào, một bóng người chợt lao đến, thân pháp cực nhanh, gặp địch liền ra tay đả thương. Trong tay hắn tựa hồ còn cầm theo vật gì đó, nên chỉ có thể dùng khuỷu tay để tấn công. Đối với người thường, điều này có vẻ bất tiện, nhưng với một cao thủ mà nói, dù dùng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, cũng đều dễ dàng vô cùng.
Thế là người này đánh phá tứ tung, dùng khuỷu tay khiến mấy kẻ kia gãy răng, bọt m.á.u trào ra khóe miệng. Bóng dáng của hắn di chuyển quá nhanh, Điền Thất căn bản không thấy rõ mặt mũi của hắn, cho đến khi hắn ngừng lại trước mặt nàng, nàng mới nhận ra đó chính là Phương Tuấn.
Điền Thất ngây người há hốc miệng, quên cả nỗi sợ hãi.
Phương Tuấn trao vội hai bao đồ vào lòng Điền Thất, đoạn lại xông vào trận chiến. Lần này, hắn đoạt được một cây đao, sau đó đám thích khách kia liền thực sự nếm trải thế nào là hung tàn.
Điền Thất ngây ngốc cúi đầu, nhìn rõ vật trong lòng, là đặc sản mà Đường Thiên Viễn mang tới cho nàng.
Nhờ Phương Tuấn hiệp trợ, áp lực của thị vệ giảm đi không ít, hiện tại hắn chỉ cần một lòng bảo vệ Điền Thất là được. Vị thị vệ này là kẻ hiểu chuyện, thấy võ nghệ của Phương Tuấn không khỏi sinh lòng kính nể, thậm chí muốn quỳ xuống bái lạy hắn.
Chỉ là, Phương Tuấn vẫn bị ám toán một nhát. Một tên thích khách bị tước đoạt vũ khí, ôm hận nhặt lấy hai cục gạch trên mặt đất, liên tiếp ném thẳng về phía Phương Tuấn. Phương Tuấn đang một mình địch lại ba kẻ, nghe phía sau có tiếng gió, liền nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né. Song hắn nào ngờ, viên gạch này vừa qua, viên khác đã tới, thế là hắn liền bị đập trúng gáy.
Phương Tuấn bị gạch đập trúng, mắt hoa lên, động tác trong tay chợt khựng lại.
Thị vệ vội vã thế chỗ, dù sao việc cần giải quyết cũng chẳng còn nhiều.
Điền Thất kéo Phương Tuấn sang một bên xem xét thương thế cho hắn. Lúc này, bổ khoái tuần thành nhận được tin báo của dân chúng, cuối cùng cũng tới, bao vây tất cả những kẻ đang giao đấu. Bất quá, tình cảnh trước mắt là kẻ nằm nhiều hơn kẻ đứng.
Thị vệ và Điền Thất đều có thẻ bài Hoàng cung, bọn bộ khoái không dám bắt bọn họ, thế là mang toàn bộ đám thích khách đi.
Trong không khí còn đậm đặc mùi m.á.u tanh tưởi. Điền Thất kinh hãi vừa định thần lại, song đôi chân vẫn mềm nhũn. Nàng tự cảm thấy, mình không thất thố tại trận đã là dũng khí hơn người lắm rồi. Thị vệ có hai vết thương trên người, may mắn đều chỉ là vết thương ngoài da. Hắn tự mang theo kim sang dược, Điền Thất thoa thuốc cho hắn, rồi đơn giản băng bó miệng vết thương giúp cầm máu.
Nàng lại quay sang nhìn Phương Tuấn, phát hiện hắn bị đánh trúng gáy đang ngẩn ngơ.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
“Ngươi không sao chứ?” Điền Thất vừa hỏi vừa giơ tay lấy tay của Phương Tuấn ra, định nhìn vết thương của hắn.
Đầu Phương Tuấn quả nhiên cứng cáp, không đổ m.á.u mà chỉ sưng nhẹ một chút.
Nhưng Điền Thất vẫn không an tâm, Phương Tuấn cứ ngây ra đó, chẳng thốt một lời, hiển nhiên có điều bất thường. Đầu óc người này vốn đã không bình thường, giờ lại bị đập như vậy, e rằng lại càng hỏng nặng hơn.
Thế là nàng đưa Phương Tuấn và thị vệ đến Thái y viện. Thái y viện không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào, cũng chẳng phải ai cũng có tư cách để thái y khám bệnh. Nhưng đã là người do Điền công công đưa tới, mọi việc đều dễ bề xử lý.
Vương Mạnh cẩn thận xem xét cho hai người. Hắn bày tỏ sự lo lắng về vết thương của Phương Tuấn, chủ yếu vì người này bị thương xong thì ngay cả một lời cũng không thốt, cứ vậy mà trợn ngược hai mắt, sắc mặt đờ đẫn. Đầu óc có vấn đề là bệnh khó trị nhất, dù là thần y cũng phải cẩn trọng. Vương Mạnh không dám cứ thế mà châm kim cho hắn, chỉ kê một toa thuốc tán ứ tiêu sưng cho hắn uống trước. Điền Thất e rằng Phương Tuấn không thể tự lo liệu cho bản thân và mẫu thân, liền tức khắc tìm hai người đặc biệt tới chăm sóc họ.
Bận rộn nửa ngày trời, khi trở lại Hoàng cung đã là lúc đêm khuya. Trong tâm trí Điền Thất lúc này đều là kẻ tình nghi đứng sau chủ mưu cùng với cách báo đáp ân nhân cứu mạng. Hôm nay, Kỷ Hành dùng bữa tối xong, chẳng thấy Điền Thất trở về, trong lòng hắn có chút phiền muộn, chắp tay sau lưng đứng ở ngưỡng cửa Càn Thanh cung ngắm trăng.
Điền Thất cứ ngỡ mình đã sớm bình tĩnh, nhưng vừa thấy Kỷ Hành, nước mắt nàng liền tuôn rơi.