Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 90



 

Khi Kỷ Hành đặt chân tới Từ Ninh cung, Thái hậu đang rơi lệ.

 

Thái hậu, người này, khi bà ấy khóc vĩnh viễn sẽ chẳng hề ồn ào khóc lóc om sòm khiến kẻ khác phiền chán. Mà bà ấy chỉ lặng lẽ rơi lệ, khiến kẻ nhìn vào đều cảm thấy như cả thế gian này đã phụ bạc bà, ai thấy cũng không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi.

 

Kỷ Hành khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút nhức đầu: "Mẫu hậu, kẻ nào dám chọc giận người? Trẫm nhất định không tha cho kẻ đó."

 

"Còn có thể là ai khác sao! Ai gia vì con mà gánh vác cả đời, thật không dễ dàng gì mới chịu đựng đến bây giờ, vậy mà con hay lắm, lại đi gây ra những chuyện xấu xa tày trời kia. Có phải vì an nhàn quá lâu, mà con đã quên đi những đau khổ từng trải qua rồi chăng? Con đã quên phụ thân con từng bị thái giám che mắt lấp tai đến mức nào rồi sao? Con —-" Nói đến đây, bà liền ngậm miệng, tiếp tục rơi lệ.

 

Kỷ Hành liền hay tin chuyện thị phi kia đã lọt vào tai Thái hậu. Hắn phân trần: "Đó chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ từ kẻ ngoại cuộc, phẩm hạnh của con, mẫu hậu người rõ hơn ai hết. Lẽ nào người lại dễ dàng tin vào những lời xằng bậy đó như kẻ phàm phu tục tử?"

 

Thái hậu dù đã khóc ròng nửa buổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn: "Đến lúc này con còn muốn lừa dối ai gia sao! Trứng không có vết nứt, ruồi bọ nào dám bu vào? Ai gia không tin, nếu như chuyện không có căn cứ, kẻ tầm thường bên ngoài há dám tùy tiện phỉ báng Hoàng đế?"

 

Lòng Kỷ Hành chợt trùng xuống, song hắn đã sớm liệu một kế sách. Hắn lập tức thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ: "Mẫu hậu người đoán không sai, trẫm..." Hắn cắn chặt răng, như thể nghẹn lời, khó lòng thốt ra: "Trẫm quả thật... không ưa nữ giới..."

 

Lời này hắn thốt ra tuy chẳng sai, nhưng khi lọt vào tai Thái hậu, đương nhiên khiến người cho rằng hắn đã sa chân vào con đường đoạn tụ. Thế là Thái hậu gấp đến mức hai mắt tối sầm lại: "Con, con..." Người lắp bắp hồi lâu, không sao thốt nổi một lời trọn vẹn. Việc nghi ngờ là một nhẽ, việc xác thực lại là chuyện khác. Dẫu có ngờ vực đến đâu, một khi sự thật được xác minh, cũng khiến người ta có cảm giác trời đất như sụp đổ.

 

Lần này Thái hậu rốt cục không sao nhịn nổi nữa, đau đớn bật khóc nức nở.

 

Ngay cả Kỷ Hành cũng ít khi chứng kiến cảnh tượng này. Thái hậu cứ thế tuôn trào cảm xúc, vừa khóc vừa mắng. Mắng một hồi, thấy con trai không chút ý hối cải, người liền chuyển sang mắng Điền Thất. "Nhất định là tên tiểu thái giám khốn kiếp kia đã dụ dỗ A Hành nhà ta!"

 

Kỷ Hành cũng thuận thế mắng theo: "Kẻ Điền Thất ấy, quả thực không biết tốt xấu là gì, lại dám thà c.h.ế.t chứ không chịu nghe theo. Trẫm đâu có bạc đãi hắn bao giờ!"

 

Thái hậu: "..." Sự thật trớ trêu này một lần nữa đã đảo lộn mọi nhận thức của người. Hóa ra con trai ruột của mình lại cam tâm tình nguyện theo đuổi đoạn tụ, mà đối phương còn chưa hề thuận tình ư?!

 

Tâm tình Thái hậu quả nhiên vô cùng phức tạp. Một mặt, người nghĩ hai kẻ đó chưa từng sống phóng đãng với nhau, ấy là điều may mắn; mặt khác, khi nghĩ đến việc con trai mình bị người ta khinh bỉ, Thái hậu cảm thấy "cùng có nhục chung". Người chợt thấy con trai mình nào có tệ bạc gì, cái kẻ Điền Thất kia là cái thá gì mà dám chướng mắt Kỷ Hành chứ... Song, dù cho Điền Thất có chướng mắt A Hành đến mấy, A Hành vẫn một lòng một dạ muốn đoạn tụ. Điều này chứng tỏ điều gì?

 

Con trai mình e rằng khó lòng cứu vãn nổi nữa rồi.

 

Thái hậu lại càng thêm tuyệt vọng khôn cùng.

 

Người chợt nảy sinh một thứ xúc động muốn lập tức tiêu diệt sạch Điền Thất, song một khi Điền Thất ngã xuống, ắt sẽ có ngàn vạn Điền Thất khác trỗi dậy. Mấu chốt của chuyện này không nằm ở Điền Thất, mà ở chỗ khẩu vị quái gở không đâu vào đâu kia của Hoàng thượng. Nếu như người g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Thất, há chẳng phải Hoàng thượng sẽ đi tìm một thái giám khác sao? Nhân phẩm của Điền Thất quả là chẳng tệ. Ít nhất, qua chuyện này mà xét, hắn vẫn còn chút cốt khí và phẩm hạnh đáng nể. Lỡ như Điền Thất c.h.ế.t đi, Hoàng thượng lại đi tìm thái giám khác, mà kẻ thái giám kia chẳng may lại cam tâm tình nguyện theo Hoàng thượng...

 

Thái hậu lạnh lẽo rùng mình. Nói cách khác, xem xét tình hình hiện tại, há chẳng phải Điền Thất đang có công dụng thần kỳ trong việc kìm giữ Hoàng thượng?

 

Nghĩ như vậy, hình tượng của Điền Thất trong lòng Thái hậu lập tức trở nên rực rỡ chói mắt vô cùng.

 

Thái hậu vốn là người vốn thiếu chủ kiến, người cũng không biết phải khuyên giải con trai mình ra sao. Hiện tại ngay cả sát chiêu người đưa ra hắn cũng không mảy may thay đổi, thế là người liền trở nên bối rối khôn cùng, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra diệu kế nào.

 

Kỷ Hành len lén quan sát thần sắc của Thái hậu, thấy người đã tin, lòng hắn liền yên ổn. Hắn cũng không muốn lừa dối mẫu thân ruột thịt của mình, nhưng chuyện đã đến mức này, hắn tất nhiên phải chọn cách ổn thỏa nhất, để hạ thấp mọi khả năng có thể gây tổn hại cho Điền Thất. Tuy trong lòng có chút áy náy, thế nên Kỷ Hành liền chuyển sang kể một chuyện khác cho Thái hậu: "Chuyện này cũng chẳng phải việc gì to tát, nhưng chẳng hay vì sao Thuận phi lại hay biết."

 

Thái hậu vừa nghe thấy hai tiếng "Thuận phi", tai người liền vểnh lên ngay tắp lự, cũng chẳng còn tâm trí nào mà cùng Kỷ Hành phân tích xem chuyện này lớn hay nhỏ nữa. Trong hậu cung, Thuận phi là kẻ địch số một của người, kẻ địch này lại đi trước một bước, hay biết chuyện tư mật của Hoàng thượng, thì làm sao mà ổn được!

 

Kỷ Hành đã từng đánh mất khí tiết một lần rồi, nên lúc này lại càng thản nhiên, chẳng hề để tâm thêm lần nữa. Thế là hắn bình tĩnh lôi Thuận phi ra làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của Thái hậu, thuận tiện tiếp tục giúp Điền Thất xây dựng hình tượng "cao thượng" chói lọi: "Mẫu hậu có điều chưa hay, Thuận phi từng lấy chuyện này ra áp chế, bức bách Điền Thất phải làm việc cho ả. Song Điền Thất vốn chỉ nhận một chủ tử duy nhất là trẫm, nên đã thẳng thừng cự tuyệt Thuận phi, đồng thời tâu rõ chuyện này với trẫm."

 

"Làm tốt lắm!" Thái hậu thầm khen ngợi Điền Thất. Nhưng sau đó lại nghĩ tới Điền Thất này chính là mục tiêu săn bắt của con trai biến thái của mình, thì mặt người lại tối sầm, bất giác nâng tay lên, lấy khăn tay khẽ chấm khóe môi, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu.

 

Kỷ Hành tiếp tục nói: "Nào ngờ, kể từ lúc ấy Thuận phi liền ghi hận Điền Thất trong lòng. Vì muốn báo thù Điền Thất, ả đã tiết lộ chuyện này ra ngoài cung. Từ xưa đến nay, thiên hạ vốn thích nghe lời đồn đãi hơn là tin vào điều mắt thấy tai nghe, thà rằng tin vào chuyện mình nghe được, chứ nào muốn tin vào điều mình chứng kiến tận mắt. Chuyện này nhất thời bị đồn đãi vô cùng khó nghe, làm ô uế thanh danh của trẫm. Mấy tên ngôn quan cũng nhân cơ hội dâng tấu chương, mắng chửi trẫm một trận thậm tệ."

 

Thái hậu tức đến độ vỗ đùi cái bốp: "Thật là to gan lớn mật, há có thể làm càn đến thế!"

 

Kỷ Hành gật đầu phụ họa: "Quả thật quá đỗi không thể dung thứ được."

 

Đôi mắt Thái hậu bỗng nheo lại, ánh nhìn hồ nghi dõi về phía Kỷ Hành: "Những lời ngươi vừa thốt ra, có đúng sự thật chăng?" Người há phải kẻ ngu dốt, đã kinh qua bao sóng gió cung đình, tự nhiên thấu tỏ mưu sâu kế hiểm. Con trai người nhắm vào Điền Thất, hiện tại rất có thể vì bảo vệ tên tiểu thái giám kia mà cố ý tô vẽ cho hắn.

 

Kỷ Hành vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp lời: "Nếu mẫu hậu còn hoài nghi, cứ việc truyền Điền Thất tới đây tra hỏi. Trẫm nguyện ở lại Từ Ninh cung, không rời đi nửa bước."

 

Thái hậu biết rõ không tiện hành sự, đành gạt bỏ ý nghĩ đó: "Thôi vậy."

 

"Hay là cứ hỏi một phen cho mẫu hậu an tâm." Kỷ Hành nói đoạn, quay đầu gọi người vào, hạ lệnh đi triệu Điền Thất và Thuận phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có Thuận phi đối chất, Thái hậu liền yên lòng. Cho dù Điền Thất và Hoàng thượng có thể thông đồng diễn kịch, nhưng Thuận phi tất nhiên sẽ không tự hy sinh mình để phối hợp với bọn họ.

 

Cảnh giới cao nhất của lời dối trá chính là ba phần hư ảo bảy phần chân thực. Kỷ Hành đã sắp đặt một lời bịa đặt vô cùng hoàn mỹ, Điền Thất khi được triệu tới chỉ cần từ đầu đến cuối nói thật, một chữ cũng chẳng cần dệt nên. Chẳng hạn như ngày nọ Thuận phi đúng lúc ra tay cứu giúp, nàng đến tạ ơn, Thuận phi nào là "Sợ Hoàng thượng đau lòng", nào là "Mong Điền công công thành toàn".

 

Thái hậu nhớ lại ngày đó người trừng phạt Điền Thất, Thuận phi lại đột ngột đứng ra khẩn cầu, chuyện này quả nhiên khớp nhau đến lạ.

 

Sắc mặt Thuận phi thoắt trắng thoắt xanh, về chuyện này, Hoàng thượng đã cảnh cáo nàng một lần, lúc trước nàng không hề phủ nhận, giờ đây ngay trước mặt Hoàng thượng, nàng cũng chẳng thể chối cãi. Chỉ là Thuận phi tự cảm thấy việc mình làm không cấu thành tội danh gì, chuyện giờ đã loạn đến tai Thái hậu, nàng đành phải quấy đục dòng nước, dẫn sự phẫn nộ của Thái hậu sang phía khác. Thế là Thuận phi vội thưa: "Bẩm Thái hậu nương nương, có điều người không rõ, thần thiếp làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Hoàng thượng. Tên nô tài này đã mê hoặc Hoàng thượng, khiến người không có tâm tư sủng hạnh thần thiếp." Nói đoạn, nàng liếc nhìn Kỷ Hành, rồi cúi đầu: "Thần thiếp cả gan khuyên can, xin Hoàng thượng thứ tội."

 

Vì sao Hoàng thượng vô tâm sủng hạnh, trong lòng Thái hậu đã rõ như ban ngày. Sắc mặt người lạnh lùng: "Chuyện của Hoàng thượng, tạm thời ngươi còn chưa có tư cách can dự."

 

Thuận phi biến sắc.

 

Nàng quả thực không có tư cách quản, nàng đâu phải Hoàng hậu, nàng chỉ là một phi tần. Nói trắng ra, nàng chỉ là tiểu thiếp thấp hèn.

 

Kỷ Hành nhân đó, gán cho Thuận phi một trọng tội khác: Cấu kết ngoại thần, phỉ báng Thiên tử.

 

Đây chính là tử tội, Thuận phi tất nhiên sẽ không thừa nhận.

 

Hiện tại Kỷ Hành cũng không có chứng cứ, không thể lập tức giáng tội cho ả. Hắn bày ra một biểu tình cao thâm khó lường: "Ngươi có nhận tội hay không, cần do chứng cứ định đoạt. Chờ trẫm điều tra rõ chuyện này, sẽ cùng nhau nghiêm khắc xử lý. Trước tiên hãy cấm túc ngươi ở Hàm Quang điện, tĩnh tâm ngẫm nghĩ tội lỗi đi."

 

Dù Thái hậu căm hận không thể lập tức tước bỏ phong hào của Thuận phi mà giáng vào lãnh cung, nhưng người cũng hiểu rằng cần có chứng cứ mới có thể xử lý theo trình tự định tội của pháp luật, vì thế cũng không nhiều lời.

 

Kỷ Hành dẫn Điền Thất trở về Càn Thanh cung. Hắn thấy Điền Thất dường như đang có tâm sự, liền cười hỏi nàng: "Bị dọa sợ rồi chăng?"

 

"Không." Điền Thất đáp: "Hoàng thượng, nếu chuyện này thật sự do Thuận phi gây nên, người sẽ xử trí nàng ta thế nào?"

 

Kỷ Hành hỏi lại: "Nàng mong trẫm xử trí nàng ta ra sao?"

 

Điền Thất cúi đầu nói: "Người có thể tha cho nàng ta một mạng không?"

 

Kỷ Hành nhíu mày: "Nàng vì cớ gì mà lại cầu xin cho ả ta thế này?"

 

"Không phải ý đó. Ta cũng chán ghét nàng ta, nhưng bất luận mục đích lúc trước của nàng ra sao, thì nàng ta quả thật đã cứu ta một mạng. Có ân tất báo ân, có thù tất báo thù. Thù đã báo, ân cứu mạng cũng phải trả mới được."

 

Kỷ Hành cảm thấy có lý, không nên để Điền Thất mang ơn người này. Vừa lúc, hắn tha cho Thuận phi một mạng, hai người liền thanh toán xong ân oán.

 

Chẳng qua chuyện kế tiếp lại nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

 

Thái hậu nương nương kìm nén không được sự kích động trong lòng, tích cực giúp Hoàng thượng tìm kiếm chứng cứ. Sau khi tra không ra chứng cớ, người lại vô cùng sáng tạo mà bịa đặt chứng cứ. Thuận phi bị cấm túc ở Hàm Quang điện, toàn bộ người trong điện đều bị thay đổi, nàng ta chẳng thể hay biết bên ngoài diễn biến ra sao. Phàm là người khi lâm vào cảnh lo lắng bất an, tứ bề toàn kẻ xa lạ, ngày qua ngày chẳng thể trò chuyện đôi ba câu, tinh thần tất dần hao mòn, dẫn đến u uất phiền muộn trong lòng. Mục tiêu cả đời này của nàng chính là ngôi Hoàng hậu, giờ đây mục tiêu đó càng ngày càng xa vời, đã xa đến mức biến mất tăm. Đột nhiên nàng không còn động lực để sống sót.

 

Thế là ngay lúc Thái hậu đưa ra chứng cớ được dàn dựng vô cùng hoàn hảo giao cho Kỷ Hành, thì đúng lúc thái giám Hàm Quang điện vội vàng tới báo: Thuận phi nương nương đã tự vẫn!

 

Chuyện này liền cứ như vậy mà được định đoạt là sợ tội tự sát.

 

Thái hậu dọn dẹp xong một nỗi họa lớn trong lòng, lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái. Chuyện này có một phần công lao của Điền Thất, mặc dù công lao này là bị động. Tóm lại người không tự giác liền gom Điền Thất vào trong phe cánh của chính mình.

 

Đương nhiên, mỗi bận trông thấy Điền Thất, lòng bà lại càng thêm rối bời khôn xiết. Bà không rõ Hoàng thượng là bởi đã có tâm bệnh rồi mới đem lòng ưa thích Điền Thất, hay là vì phải lòng Điền Thất mà sau này mới phát sinh tâm bệnh. Ý bà vẫn nghiêng về vế sau nhiều hơn, bởi lẽ, điều đó ít nhất cũng chứng tỏ hoàng nhi của bà không phải bẩm sinh đã lạc lối, mà là do sau này mới phát tác, vẫn còn khả năng cứu chữa.

 

Vị tiểu thái giám này nếu là kẻ ác độc thì may ra còn dễ đối phó, cứ thẳng tay diệt trừ là xong. Đáng tiếc, y lại nào phải người xấu, trái lại còn đúng lúc kịp thời kéo lấy Hoàng đế, ngăn không cho người lún sâu vào vực thẳm của sự lệch lạc cuối cùng.

 

Tại Từ Ninh cung, Điền Thất cùng Như Ý nô đùa, Thái hậu an tọa một bên dõi theo. Với một lão bà bà đã trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời như bà, việc nhìn thấu một người có thật lòng đối đãi tốt với một đứa trẻ hay không vốn chẳng mấy khó khăn. Điền Thất đối với Như Ý quả là một lòng một dạ.

 

Thái hậu nhìn dung nhan thanh tú, tươi vui của Điền Thất, chợt thấy lòng ưu thương khôn tả. Bà quay đầu, hướng về phía Kỷ Hành đang an tọa bên cạnh mà khẽ nói: "Giá như Điền Thất là một đại cô nương thì hay biết mấy." Mọi vấn đề khi đó đều được giải quyết êm đẹp.

 

Khóe miệng Kỷ Hành khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ đến mức khó có thể nhận ra, rồi chợt tan biến, nhường chỗ cho vẻ mặt chán chường, buồn bã. Hắn khẽ thở dài: "Nếu như y là một cô nương, trẫm cũng chẳng hề ghét bỏ."

 

Lời vừa thốt ra, Thái hậu bất giác giật giật khóe miệng, chẳng rõ nên hoan hỷ hay ưu sầu.