Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 89



 

Điền Thất vẫn chưa hay Kỷ Hành đã tường tận quá khứ của nàng. Bấy giờ, toàn bộ tâm tư của nàng đều dồn vào việc truy lùng chứng cứ phạm tội của Tôn Tòng Thụy. Dẫu bản thân đã xem như được Tôn Tòng Thụy ‘tẩy trắng’ sạch sẽ, song vẫn khó lòng đề phòng người khác hãm hại lão. Chưa kể đến lũ con ruột, lão còn có mấy tên môn sinh chẳng mấy khi làm điều thiện, vậy mà dưới sự che chở của Tôn Tòng Thụy, chúng vẫn an an ổn ổn sống đến tận hôm nay. Điền Thất cùng Đường Nhược Linh bàn bạc một hồi, cảm thấy có thể lấy những việc đó ra làm văn chương để tố cáo.

 

Hôm nay Điền Thất trở về cung, chợt phát hiện ánh mắt của Hoàng thượng có chút khác lạ, một loại ánh nhìn trầm trọng, u ẩn, tựa như cái nhìn thấu thiên cơ sau khi ngộ đạo của các đạo sĩ, hay sự từ bi của chư vị hòa thượng đã thấu tỏ nhân gian đau khổ. Kiểu biểu cảm này xuất hiện trên dung nhan một vị Hoàng đế, quả thực khiến người ta vô cùng lo lắng. Điền Thất vô cùng đại nghịch bất đạo, khẽ vươn tay chạm nhẹ lên trán Hoàng thượng, ưu sầu hỏi: “Hoàng thượng người có sao không?”

 

Kỷ Hành nắm lấy tay nàng kéo xuống, siết thật chặt, rồi nhìn nàng mỉm cười khe khẽ.

 

Điền Thất: “…”

 

Kỷ Hành nào phải chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp hỏi Điền Thất. Dẫu sao Quý tiên sinh và hắn cũng xem như là “người một nhà”, việc Điền Thất cố tình giấu giếm khiến hắn có một cảm giác ngột ngạt vì không được tín nhiệm, lại thêm chút uất ức khó tỏ. Thế nhưng, đứng dưới góc độ của Điền Thất để suy xét, Kỷ Hành lại có phần thấu hiểu nàng. Tuổi còn nhỏ đã gặp phải biến cố nghiệt ngã đến vậy, sau đó lại một mình mạo hiểm, mỗi ngày đều phải treo đầu trên sợi tóc để tồn tại. E rằng, trước khi có được chứng cứ xác thực, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thổ lộ.

 

Dẫu đã nghĩ thông điểm này, Kỷ Hành vẫn không khỏi cảm thấy buồn bực.

 

Thế nhưng cùng lúc đó, hắn lại không tự giác mà để tâm tính toán. Trong lòng mơ hồ mong đợi Điền Thất có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, chủ động thổ lộ tất cả với hắn.

 

Thế là Kỷ Hành cố trấn tĩnh tinh thần suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng chẳng hỏi han chi, cũng chẳng nói lấy một lời. Hắn nguyện vô điều kiện làm hậu thuẫn cho nàng, cho đến khi nàng chân tâm chân ý phó thác trọn cả trái tim mình cho hắn.

 

Điền Thất nhận thấy Hoàng thượng cũng chẳng phát sốt, nhưng nàng vẫn đôi chút lo lắng cho hắn. Dẫu sao, hắn từng có tiền sử mắc chứng điên loạn. =)))))

 

Hoàng thượng ôm nàng, bắt đầu kể lể hỏi han những chuyện thuở ấu thơ của nàng. Thời thơ ấu của Điền Thất kỳ thực rất đỗi vui vẻ, nhưng nàng lại chẳng muốn hồi tưởng. Cho dù có biết bao nhiêu điều tốt đẹp đi chăng nữa, thì đó cũng là thứ đã mất đi, càng tươi đẹp bao nhiêu lại càng khiến nàng thêm phần khắc khoải bấy nhiêu. Kỷ Hành thấy nàng có vẻ không vui, liền tức thì im bặt không hỏi nữa. Hắn có chút hối hận vì trước đây đã không thể tham dự nhiều vào những năm tháng ấu thơ của Điền Thất, đến nỗi nàng dường như chẳng có chút ấn tượng nào về hắn. Chẳng qua, duyên phận của bọn họ dù sao cũng đã bắt đầu từ hơn mười năm trước, điều này ít nhiều cũng khiến Kỷ Hành cảm thấy đôi chút thỏa mãn. Hai người bọn họ, chính là mệnh trời đã định.

 

Thế là giữa hai người lại rơi vào một khoảng trầm mặc. Kỷ Hành kéo Điền Thất vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy. Toàn thân Điền Thất buông lỏng, mặc sức cho hắn ôm ấp. Nàng nghĩ thầm, hay là cứ nói thật với hắn đi…

 

Thôi, vẫn nên chuyên tâm lo liệu chuyện Tôn Tòng Thụy trước. Chờ đến khi xử lý xong Tôn Tòng Thụy, lập tức sẽ cùng hắn thẳng thắn tất cả.

 

Tôn Tòng Thụy biết Điền Thất đang đối phó lão, lão không thể ngồi yên chịu chết. Lão đã nghĩ ra vô số biện pháp, nhưng mỗi một biện pháp đều cần Hoàng thượng phối hợp. Nhưng Hoàng thượng có chịu phối hợp Tôn Tòng Thụy để trừng trị Điền Thất hay không? Tôn Tòng Thụy đối với điều đó chẳng thể nào trông mong.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Tòng Thụy đúc kết ra một kết luận đầy bi ai: Muốn đối phó Điền Thất, ắt phải đứng ở mặt đối lập với Hoàng thượng.

 

Chuyện này đối với một bậc thần tử mà nói, quả thực là vô cùng hiểm nguy.

 

Nhưng khí thế của Điền Thất quá mức lấn át, cho dù lão không phản kháng thì cũng chẳng thể có được kết cục tốt đẹp gì. Cứ nhìn vậy mà xem, lão cũng chỉ có thể liều mình thử sức một phen.

 

Thật khéo làm sao, mới vừa thiu thiu ngủ, đã có người đưa gối đầu đến. Có kẻ mách bảo Tôn Tòng Thụy, giữa Hoàng thượng và Điền Thất có tư tình.

 

Gian, gian tình?

 

Ban đầu Tôn Tòng Thụy chẳng hề tin. Thế nhưng cái thuyết "tư tình" này lại vừa lúc có thể giải thích vấn đề "vì sao Hoàng thượng lại sủng tín Điền Thất đến vậy". Tôn Tòng Thụy vốn chỉ nghĩ Hoàng thượng tin tưởng Điền Thất vì tên thái giám này giỏi nịnh hót và buông lời gièm pha, nhưng suy xét kỹ lưỡng lại thấy không đúng. Hoàng thượng đâu có ngu đần như tiên đế, trong lòng hắn đối với thái giám luôn có một sự cảnh giác thâm căn cố đế, vậy làm sao có thể tùy tiện tin theo lời gièm pha của một tên thái giám chứ?

 

Như vậy xem ra, sự thiên vị và tín nhiệm của Hoàng thượng đối với Điền Thất thực sự là vô lý tột cùng.

 

Trừ phi…

 

Tôn Tòng Thụy nhớ lại gương mặt ấy của Điền Thất, rốt cuộc cũng đã có vài phần tin tưởng.

 

Lão lại nghĩ tới con trai Tôn Phiền. Chuyện về sau, lão đã hoàn toàn biết được hành vi ngu xuẩn mà Tôn Phiền đã gây ra, nhưng ván đã đóng thuyền, lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng càng thêm bi thống và phẫn hận.

 

Trong tình huống mưu sát người khác nhưng đối phương lại không mảy may tổn hại, vậy mà Tôn Phiền lại mang tội danh mua sát thủ g.i.ế.c người, bị phán lưu đày vạn dặm tới hoang đảo, lại còn là vĩnh viễn, gặp ân xá cũng không được tha. Mức hình phạt như vậy xưa nay chưa từng có, đừng nói là con cháu của một trọng thần Nội các tắm gội trong Hoàng ân, mà cho dù là dân chúng đi chăng nữa, cũng không đến nỗi thê thảm như vậy. Tôn Tòng Thụy vẫn luôn cho rằng là do Điền Thất đứng giữa gây khó dễ, nhưng nếu Hoàng thượng cũng đối với Tôn Phiền hận thấu xương thì sao?

 

Nghĩ đến đây, Tôn Tòng Thụy toát ra một thân mồ hôi lạnh.

 

Nếu như giữa Hoàng thượng và Điền Thất thật sự có mối liên hệ mật thiết như vậy, vậy thì đây đúng là một cơ hội tuyệt vời để đả kích Điền Thất. Điền Thất có hành vi mị thượng cầu sủng, lại là gian hoạn hại nước hại dân, liệu có thể có được kết quả tốt đẹp gì? Đến lúc đó ắt sẽ trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trỏ, cho dù Hoàng thượng có muốn bảo hộ hắn, cũng phải hỏi lòng dân có ưng thuận hay không.

 

Nếu như không phải thì sao?

 

Vậy cũng chẳng sao cả, miệng lưỡi thế gian vốn có thể nói trắng ra đen, bọn họ hoàn toàn có thể biến cái không phải thành cái phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ đó Tôn Tòng Thụy tìm thấy một hướng đi mới. Kỳ thực vấn đề rất đơn giản, không cần biết Điền Thất có bò lên giường rồng hay không, mà chỉ cần tất cả mọi người đều tin tưởng là đủ, lấy chuyện đó bức bách Hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ làm gì? Chuyện phải hay không phải đã không còn là điều quan trọng, điều cốt yếu chính là danh tiết của Hoàng thượng. Thân là đế vương, so với người thường càng thêm chú trọng thanh danh của chính mình. Để bảo vệ hình tượng giữ mình trong sạch, Hoàng thượng chỉ còn cách đưa Điền Thất ra làm bia đỡ đạn. Hoặc giả vờ như bị yêu nghiệt mê hoặc, sau đó dứt khoát đoạn tuyệt với Điền Thất để tỏ vẻ ăn năn; hoặc chính là trực tiếp thanh minh quan hệ với Điền Thất, ban c.h.ế.t cho Điền Thất để lấy đó chứng minh thanh danh của chính mình, thế là mọi chuyện sẽ dàn xếp ổn thỏa.

 

Cho dù Hoàng thượng lựa chọn thế nào, điều chờ đợi Điền Thất đều là cái chết.

 

Tôn Tòng Thụy cuối cùng cũng yên lòng. Lão không rõ rốt cuộc là ai đã tiết lộ chuyện này, tóm lại khẳng định là kẻ thù của Điền Thất. Tôn Tòng Thụy không để tâm đối phương coi lão như con d.a.o mà lợi dụng, bởi vì chuyện này đối với hắn cũng là một mối lợi lớn lao.

 

Chẳng qua, muốn đạt được hiệu quả lý tưởng, thì việc đầu tiên mà lão phải làm là tạo thế tuyên truyền trong dư luận. Đương nhiên, trọng điểm không nằm ở Điền Thất, mà ở Hoàng thượng, như vậy mới có thể bức Hoàng thượng đến đường cùng, chỉ còn cách hy sinh Điền Thất.

 

Tai tiếng này khởi nguồn từ dân gian, dần lan truyền đến tận triều đình. Bá tánh đồn rằng Hoàng thượng đam mê đoạn tụ, lại còn yêu thích đùa giỡn với thái giám. Gã thái giám diễm lệ nhất bên cạnh ngài chính là Điền công công, kẻ mà Hoàng thượng sủng dưỡng như tiểu tướng công. Nếu không, làm sao kẻ ấy dám ngang ngược đến thế, ngay cả trọng thần Nội các cũng chẳng để vào mắt? ... Những lời đồn đại như vậy lan truyền không ngớt.

 

Đại Tề vốn là triều đại khai phóng ngôn lộ (1), khiến bách tính càng thêm lớn mật, gan dạ. Thế là, mọi chuyện riêng tư thầm kín của giới thượng lưu đều bị moi móc, bàn tán xôn xao. Tin tức này tự nhiên như mọc cánh mà bay nhanh truyền bá, dần dần, ngay cả giữa các quan lại triều đình, đề tài này cũng được công khai bàn luận.

 

(1) ngôn lộ: con đường cho dân nói, kiến nghị hoặc phê bình với chính phủ.

 

Đợi đến khi mọi chuyện gần như chín muồi, Tôn Tòng Thụy liền kích động ngôn quan dâng lên đợt tấu chương đầu tiên. Nội dung tấu chương không ngoài việc khuyên nhủ Hoàng thượng giữ mình trong sạch, tránh xa tà vật, chớ để yêu nghiệt nào đó mê hoặc. Tuy dùng lời lẽ hàm súc, nhưng ý tứ của bọn hắn lại vô cùng rõ ràng.

 

Điền Thất từng nghe qua những phiên bản còn sắc bén hơn nhiều. Bởi nàng thường xuyên xuất cung, ở khắp đầu đường cuối hẻm đều nghe thấy những lời bàn tán này. Lời lẽ của bách tính vốn không hề kiêng dè, Điền Thất vừa nghe xong đã kinh hãi tột độ, vội vàng trở về bẩm báo với Hoàng thượng.

 

Kỷ Hành an ủi Điền Thất một lúc, rồi dặn nàng tạm thời chớ nên xuất cung.

 

Hắn cảm thấy chuyện này thực sự quỷ dị. Chuyện này rốt cuộc làm sao lại bại lộ, còn lan truyền ra ngoài, lại ồn ào đến nỗi toàn thành đều hay biết? Ngay cả kẻ bán hoành thánh nơi đầu phố cũng hay? Bổn tọa vốn không thường xuyên xuất cung, càng hiếm khi nào trước mặt người khác mà thân cận quá mức với Điền Thất. Huống hồ, một vị Hoàng đế cùng một gã thái giám, đứng trước mặt bá tánh bình thường, đều là những gương mặt xa lạ, ai có thể nhận ra bọn họ? Lại còn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấu rõ quan hệ giữa cả hai?

 

Trừ phi là quan viên trong triều.

 

Song, chuyện này đâu phải nhỏ, lại liên quan đến danh dự của Hoàng đế, sao các quan viên trong triều có thể tùy tiện lan truyền, để bách tính đều hay? Chẳng có kẻ làm quan nào lại ngu ngốc đến mức ấy, trừ phi là cố tình bày ra.

 

Cố tình sao?

 

Kỷ Hành xem qua chữ ký trên vài đạo tấu chương, hắn bỗng chốc hiểu ra. Đừng cho rằng ngôn quan luôn công chính, bọn hắn cũng biết kết bè kết phái, cấu kết với nhiều quan viên khác. Những ngôn quan chân chính không kết đảng cũng có, song loại người này thường ngay thẳng, lời lẽ tuy không xuôi tai nhưng sẽ chẳng bao giờ phối hợp cùng kẻ khác làm việc khuất tất. Lần này liên hợp dâng sớ, hiển nhiên là hành động thống nhất của mấy kẻ ngôn quan. Dù Tôn Tòng Thụy có thể che giấu những chuyện khác, song lão ta có những vây cánh nào, Kỷ Hành cũng đại khái nắm rõ.

 

Kỷ Hành khẽ siết chặt tấu chương, hừ lạnh một tiếng. Tôn Tòng Thụy, lão già này, quả nhiên là chán sống rồi.

 

Tuy đã thấu rõ điểm này, song sự nghi hoặc trong lòng vẫn còn đó: Tôn Tòng Thụy rốt cuộc đã phát hiện ra manh mối bằng cách nào?

 

Thẳng thắn mà nói, việc ta và Điền Thất để lộ dấu vết trong cung tuyệt đối có khả năng hơn so với bên ngoài. Phía Hoàng cung vốn không hề có động tĩnh gì, vậy làm sao bên ngoài lại xôn xao dư luận đến vậy?

 

Kỷ Hành lập tức nghĩ tới Thuận phi.

 

Giương đông kích tây, thay mận đổi đào, với trí mưu của Thuận phi, ả ta quả thực có khả năng làm ra loại chuyện này. Kỷ Hành nheo mắt lại, giả sử đúng là ả ta, vậy thì tiện nhân này cũng đã đến hồi kết rồi.

 

Hắn khẽ rợn người một nỗi áy náy, vì ta đã quá yên tâm vào các nữ nhân trong hậu cung, mới để xảy ra chuyện kẻ gian trong ngoài cấu kết, hãm hại Điền Thất.

 

Chỉ là, chuyện quan trọng trước mắt là làm sao trấn áp được chuyện mà Tôn Tòng Thụy đã khơi mào. Lão già kia hiển nhiên là muốn làm lớn chuyện, lấy đó bức bách ta. Việc này quả thực có chút gai góc, Kỷ Hành nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được kế sách vẹn toàn.

 

Dù sao đi nữa, Tôn Tòng Thụy kẻ này lấy việc công làm việc tư, lòng dạ hiểm độc, tuyệt đối không thể để lão ta tiếp tục đảm đương trọng trách. Bằng không, về sau kẻ lão gây tai họa sẽ chính là bách tính thiên hạ.

 

Trước đây Kỷ Hành từng nghi hoặc rằng, mối quan hệ cá nhân của Quý tiên sinh và Tôn Tòng Thụy rất tốt, nhưng Điền Thất tựa hồ lại vô cùng chán ghét Tôn Tòng Thụy. Hiện tại, xét theo nhân phẩm của Tôn Tòng Thụy mà luận, nói không chừng chuyện năm đó còn có ẩn tình khác.

 

Hừm, đợi xử lý xong chuyện này, ta nhất định phải hỏi Điền Thất cho rõ một câu.

 

Đúng lúc Kỷ Hành đang miên man suy nghĩ, Thái hậu lại phái người đến mời hắn, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

 

Thái hậu sống nơi thâm cung, phản ứng với tin tức bên ngoài vốn không đủ linh mẫn. Thế nhưng giờ đây, rốt cuộc bà ấy cũng hay tin về chuyện này.