Tôn Tòng Thụy phun ra búng m.á.u ấy xong, liền nằm liệt tại tư gia hai ngày ròng. Cuộc đời này của lão đã quá mức chấp niệm với thanh danh, những việc làm trái lương tâm kỳ thực không nhiều nhặn gì, nhưng chuyện phản bội Quý Thanh Vân là nỗi canh cánh lớn nhất trong lòng lão. Một hai năm đầu khi Quý Thanh Vân vừa biến mất, Tôn Tòng Thụy sống trong kinh hồn bạt vía, lão e ngại một ngày nào đó Quý Thanh Vân sẽ trở về, rồi đối chất cùng lão. Nhất là, Tôn Tòng Thụy không ngờ Tiên đế lại băng hà nhanh đến thế, thế cho nên đảng phái của Trần Vô Dung trở tay không kịp, cuối cùng thất bại thảm hại.
Sau khi tân đế lên ngôi, Quý Thanh Vân càng có chỗ dựa vững chắc hơn. Chỉ cần hắn còn sống, trở lại kinh thành, thì Tôn Tòng Thụy tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục. May mắn thay, mấy năm trôi qua, đều không nghe đến tin tức của Quý Thanh Vân, rõ ràng hắn đã quy tiên thật rồi.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, hắn c.h.ế.t đi nhưng nữ nhi của hắn lại trở về.
Tôn Tòng Thụy nhớ tới ánh mắt oán hận cay nghiệt, hận không thể băm vằm lão thành vạn mảnh của Điền Thất. Tuy Điền Thất không có bằng chứng, nhưng không biết vì sao Tôn Tòng Thụy lại tin tưởng nàng thật sự là con gái của Quý Thanh Vân. Trên đời này, ngoại trừ nữ nhi của Quý Thanh Vân, còn ai có thể hận lão thấu xương đến vậy đâu?
Đây ắt hẳn là quả báo vậy.
Nhưng dù có đánh c.h.ế.t Tôn Tòng Thụy, lão cũng không thể thừa nhận tội danh này. Những người cả đời theo đuổi những mục tiêu khác nhau, có kẻ ái tài, có kẻ ái quyền, có kẻ ái mỹ nhân. Khát vọng cuối cùng của Tôn Tòng Thụy chính là được người đời ca ngợi, lưu danh thiên cổ, được vạn thế kính ngưỡng. Giờ đây bảo lão thừa nhận mình bán bạn cầu vinh, chi bằng trực tiếp lấy mạng lão còn hơn.
Lão biết, tình thế hiện tại của Điền Thất bất lợi vì thiếu chứng cứ. Một nữ tử được nuôi dưỡng trong thâm khuê, hầu như chẳng mấy ai từng diện kiến, thì làm sao có thể chứng minh thân phận của mình? Năm đó Quý Thanh Vân bị tội, gia bộc trong nhà người c.h.ế.t kẻ bị bán, đã sớm khó mà tìm được dấu vết. Mà dẫu có tìm được thì sao? Nữ nhi từ bé đến lớn biến hóa khôn lường đến thế, họ làm sao có thể nhận ra.
Lời lẽ thiếu chứng cứ thì đều là lời nói xằng bậy, vô căn cứ. Tôn Tòng Thụy quyết định dù c.h.ế.t cũng cắn chặt miệng không buông, lão muốn xem Điền Thất có thể làm gì được lão.
Dưỡng bệnh hai ngày, Tôn Tòng Thụy coi như vô sự, trở lại Nội các làm việc, sau đó tìm cơ hội diện kiến Hoàng thượng dâng lời kêu oan.
Đáng tiếc, lão không thể bước chân ra khỏi phủ.
Bởi vì phe của Đường Nhược Linh đột nhiên ráo riết buộc tội Tôn Tòng Thụy. Theo lệ thường, quan viên bị buộc tội phải tạm thời ở lại tư dinh, đóng cửa từ chối tiếp khách, chờ đợi phán xét.
Đường đảng đã giáng xuống Tôn Tòng Thụy muôn vàn tội danh, nào là kết bè đảng, phỉ báng triều đình, dung túng môn sinh tham nhũng, nhiễu loạn kỷ cương phép tắc, thiếu đôn đốc quản lý lỏng lẻo, phóng túng thanh sắc, trái quy chế triều phục, nhận hối lộ, tư vị bè phái, và nhiều điều khác nữa. Có những việc lão thực sự làm, có những việc lão chưa từng đụng tới. Thế rồi, một vị quan viên năm đó có mối giao hảo sâu sắc với Quý Thanh Vân, đã vạch ra một tội danh nghiêm trọng: Tôn Tòng Thụy cấu kết hoạn quan, mưu hại mệnh quan triều đình. Mấy tội danh phía trước tuy đều là giả dối, nhưng cái cuối cùng này, một khi được xác thực, thì con đường làm quan của Tôn Tòng Thụy cũng xem như chấm dứt vĩnh viễn.
Kỷ Hành xem xét nhiều tội danh như vậy, tuy có không ít điều vô căn cứ hoặc không có chứng cứ xác đáng, nhưng cũng có một hai cái hữu dụng. Thế là hắn ban chiếu giam giữ Tôn Tòng Thụy vào Hình bộ, sai người tiến hành thẩm tra kỹ lưỡng.
Tôn Tòng Thụy trong Hình bộ vẫn còn giữ chút ngạo mạn, cho dù đối phương hỏi gì đi nữa lão cũng một mực không chịu khai báo, chỉ khăng khăng đòi: “Ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Vị quan phụ trách thẩm vấn là người mới tới, làm người có chút chất phác, nghe Tôn Tòng Thụy nói thế thì lập tức đáp lời: “Nhưng mà Hoàng thượng không muốn gặp ngươi.”
Tôn Tòng Thụy liền bị tức đến nỗi tắc nghẹn lồng ngực.
Vị quan kia còn châm chọc lão: “Nói thật, ta cũng chẳng muốn gặp ngươi. Cho nên ngươi sớm chút cung khai đi, ta cũng báo cáo công vụ sớm chút.”
Tôn Tòng Thụy liền kể cho hắn nghe một câu chuyện, gọi là “Điền Thất và Đường Nhược Linh cấu kết hãm hại trung thần”.
Quan viên ghi chép lại câu chuyện này, dâng lên Hoàng thượng ngự lãm, xem như là bản cung khai đầu tiên của Tôn Tòng Thụy.
Kỷ Hành ngay khi tiếp nhận, liền đưa bản cung khai này cho Điền Thất xem xét.
Hiện tại Điền Thất đang bị giam lỏng. Đáng lẽ nàng phải bị áp giải đến Cung Chính tư, nhưng điều kiện ở Cung Chính tư khá là khắc nghiệt, lúc này lại đang mùa đông, vừa lạnh vừa ẩm ướt, Kỷ Hành không nỡ để nàng phải chịu nỗi khổ chốn ấy. Thế là hắn ban lệnh giam lỏng nàng tại Càn Thanh cung. Dù sao thì nàng vốn là người của Càn Thanh cung, làm như vậy tuy có chút thiên vị, nhưng người khác cũng không tiện nói gì.
Do đó hắn cũng chỉ có thể làm được tới mức này. Hắn cố giữ vẻ ngoài như chưa hề hay biết nội tình, là một Hoàng đế không quá thân cận với Điền Thất, nên cũng không thể thẳng thừng đến thăm nom nàng. Bởi vậy mấy ngày nay hắn tới tìm Điền Thất thì đều vượt cửa sổ mà vào. Thịnh An Hoài ở bên ngoài cửa sổ ngồi tản bộ, bề ngoài như đang sưởi nắng an nhàn, kỳ thực là để yểm trợ cho Hoàng thượng.
Điền Thất xem khẩu cung mà Kỷ Hành đưa cho nàng, xem xong cười khẩy rồi phán: “Thật vô liêm sỉ!”
“Đúng vậy, quá vô liêm sỉ.” Kỷ Hành phụ họa theo lời nàng. Hắn cầm lại bản cung khai, vò nát không chút do dự, rồi ném vào trong lò sưởi nhỏ cạnh đó. Vừa chạm vào than hồng, tờ giấy đã nhanh chóng hóa thành tro tàn, ngọn lửa bùng lên cao chừng nửa thước rồi vụt tắt, chỉ còn lại một lớp tro mỏng manh xám xịt.
Điền Thất nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Kỷ Hành, hai mắt chợt cay xè: “Đa tạ chàng.”
“Sao nàng lại nói lời này.” Kỷ Hành khẽ nhíu mày kiếm, hắn không thích nghe những lời khách sáo này từ nàng: “Giữa hai ta, hà tất phải như vậy?”
Điền Thất khẽ tựa đầu lên vai hắn: “Là ta có lỗi, trước kia không thành thật với chàng. Ta sợ… chàng sẽ không tin ta.” Dù sao sự việc này đâu phải nhỏ nhặt, mà nàng lại không có chứng cứ.
Kỷ Hành siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, cười nói: “Chỉ cần nàng nói, ta đều tin tưởng.” Hắn phát hiện lúc này hắn quả thực có tiềm năng trở thành một hôn quân, may thay, Điền Thất lại là người nhân phẩm đáng tin cậy, chẳng phải kẻ lòng dạ hiểm ác, khuynh đảo xã tắc. Dẫu sao thì, nếu nàng chỉ có mỗi dung mạo khuynh thành, hắn cũng sẽ không thích nàng đến thế.
Điền Thất cảm động không thôi. Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má hắn, rồi làn môi nàng mềm mại men theo gò má hắn, trượt xuống, tìm đến đôi môi y mà nhẹ nhàng mút lấy, l.i.ế.m láp.
Trên đời này không có chuyện gì tuyệt diệu hơn khi kẻ mình thầm yêu mến lại chủ động sa vào vòng tay mình. Kỷ Hành ôm lấy Điền Thất hôn lấy nàng, dục vọng trong lòng càng lúc càng trỗi dậy mãnh liệt. Hắn bỗng buông nàng ra: “Khoan đã.”
Điền Thất không hiểu lý do. Nàng mơ màng nhìn hắn đưa tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật bằng đồng thau màu vàng óng, sáng bóng. Chờ đến khi nàng thấy được hình dạng của thứ này thì mặt nàng lập tức đỏ bừng: “Sao chàng… lại mang thứ đồ chơi này…”
Kia là một vật dụng phòng the, được làm bằng đồng thau, hình dạng thô tục. Kỷ Hành mắt cười híp lại, nâng vật đó lên, khẽ vỗ lên khuôn mặt ửng hồng của Điền Thất, khiến nàng xấu hổ đến mức phải cúi gằm mặt xuống. Hắn còn muốn trêu chọc thêm, nhưng nàng đã giằng lấy, ném mạnh xuống đất.
Kỷ Hành quay người cúi xuống nhặt vật đó lên: “Đừng vứt! Thứ này phải rửa sạch sẽ, sao có thể để dính bụi đất thế này.” Hắn vừa nói, vừa tiến đến bên bàn, thử độ ấm của nước trong bình trà, thấy nhiệt độ vừa phải. Thế là hắn cầm lấy cây gậy đồng thau, khẽ vặn một cái.
Điền Thất: “…”
Kỷ Hành đổ đầy nước trà ấm vào ống đồng, sau đó lắp ráp lại như ban đầu.
Người thợ chế tác ra thứ này quả thực là thiên tài, mối nối tinh xảo vô cùng, khiến một giọt nước cũng chẳng thể lọt ra ngoài.
Kỷ Hành giơ nó lên, với nụ cười đầy ẩn ý, bước về phía Điền Thất.
Điền Thất: “…”
Nàng cố gắng chống cự, nhưng hiển nhiên chẳng thể nào lay chuyển được. Tài năng quyến rũ nữ nhân của Kỷ Hành quả thực cao siêu, hắn nhanh chóng lột sạch xiêm y trên người nàng, bàn tay không ngừng vuốt ve, chà xát khắp châu thân nàng. Điền Thất gần như đã mềm nhũn như một vũng nước xuân.
Nàng lõa thể nằm trên giường, thân thể phơi bày trong không khí, làn da trắng nõn vốn có của nàng giờ tái xanh như men sứ, tựa như một khối băng ngọc ẩn trong tuyết trắng. Giữa tiết đông giá buốt, dù phòng có lò than sưởi, hơi ấm vẫn chẳng thể sánh bằng tiết xuân. Điền Thất bị lạnh đến phát run.
“Lạnh…” Nàng ôm cánh tay, thút thít rên rỉ đầy tủi thân.
Kỷ Hành vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, hắn cầm cây gậy đồng, lướt nhẹ trên cơ thể nàng. Toàn thân Điền Thất đều lạnh lẽo, chỉ những nơi cây gậy đồng lướt qua lại nóng ran lên, vì thế nàng theo bản năng hướng về nó, vô thức kề sát, nghênh đón nó. Cho đến khi lý trí bừng tỉnh, nhận ra thứ kia là gì, nàng lập tức xấu hổ xen lẫn phẫn nộ vô ngần, vươn tay toan kéo chăn đắp che thân.
Kỷ Hành ngăn cản nàng. Hắn một tay đè chặt đôi tay nàng, tay kia cầm vật đó để ngay trước nơi thâm u ướt át, giọng nói khàn đặc: “Nàng có muốn chăng?”
“Không cần.” Điền Thất quay mặt đi chỗ khác.
Kỷ Hành để nó trêu đùa tại nơi mẫn cảm của nàng, chẳng nhanh chẳng chậm, như có như không. Điền Thất bị luồng nhiệt ấm nóng duy nhất ấy giày vò đến mức ngây dại, rốt cuộc nàng nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng nói: “Cho ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được.” Kỷ Hành mỉm cười đáp.
Hắn nhẹ nhàng đẩy vật đó vào trong, đổi lấy là một trận thở gấp của Điền Thất. Toàn thân nàng đều lạnh, chỉ một nơi kia là nóng, lại phong phú vô biên. Vị này quả thực tươi mới, lại có chút tiêu hồn cốt, Điền Thất cắn mu bàn tay của mình, nuốt những tiếng rên rỉ ngược vào trong cổ họng.
Kỷ Hành sợ nàng bị lạnh quá lâu sẽ sinh bệnh, nên rất nhanh dùng áo khoác của mình bọc nàng lại, tay hắn cũng không quên chầm chậm tiến thoái. Nàng vùi mình trong xiêm y của hắn, bị hắn trêu chọc, toàn thân mềm nhũn vô lực trong lòng hắn, mặc hắn tùy ý trêu đùa. Cự vật của Kỷ Hành đã sớm trướng lên cứng rắn khó nhịn, nhưng hắn lại chẳng cởi xiêm y, chỉ nới lỏng thắt lưng, hé mở vạt quần, để lộ tiểu huynh đệ đang ngẩng cao đầu: “Điền Thất, hãy hôn nó một cái đi.”
Điền Thất ngước nhìn cái đầu tiểu huynh đệ, đôi mắt phủ một tầng hơi sương. Nàng nuốt nước miếng, đang định kề sát, bỗng nghe bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa khẽ khàng, kế đó là tiếng trẻ thơ non nớt vọng lại: “Điền Thất, ta đến thăm ngươi đây!”
Điền Thất: “…”
Kỷ Hành: “…”
Cả hai ngây ngẩn một chốc mới hoàn hồn. Điền Thất sợ đến tái mét mặt mày, Kỷ Hành thì cuồng bạo vô cùng, giờ phút này lý trí đã tan biến, toan mở miệng quát đuổi tất cả những kẻ bên ngoài cút xéo.
Điền Thất lại che miệng hắn lại. Hắn vốn là lén lút tới, giờ đây đột ngột lên tiếng, há chẳng sợ người khác biết được sao?
Người bên ngoài vẫn không chịu buông tha, kiên trì gõ cửa: “Điền Thất, mau mở cửa! Ta là Như Ý!”
Biết ngươi là Như Ý rồi!
Trong Hoàng cung chỉ có một bảo bối duy nhất như vậy, ai mà chẳng biết ai mà chẳng hiểu. Điền Thất đành phải lay nhẹ Kỷ Hành: “Chàng… Mau đi đi!”
Mũi tên đã đặt trên cung mà lại bị kẻ khác cướp mất, nỗi thống khổ này còn hơn cả sinh ly tử biệt. Kỷ Hành không thể vội vàng bỏ đi lúc này, hơn nữa, nếu hắn đột ngột nhảy cửa sổ, lỡ có kẻ nào đi ngang qua, há chẳng phải càng bại lộ thân phận hay sao.
Điền Thất chẳng buồn bận tâm đến hắn, vội vàng mặc lại xiêm y. Nàng đẩy áo khoác vào lòng hắn. Hắn ôm y phục, đứng trên nền đất, chợt ngồi xổm xuống, chui tọt vào gầm giường.
Điền Thất: “…”
Nép mình dưới gầm giường quả là một cực hình, nhất là khi thân hình hắn vốn cao lớn, lại thêm một vật cứng ngắc đang thẳng tưng chọc trời. Kỷ Hành chỉ đành quỳ dưới gầm giường, chứ không thể nằm bệt, bằng không tiểu huynh đệ của hắn sẽ bị chèn ép… Chân hắn lại quá dài, chẳng thể quỳ thẳng, nếu không sẽ đẩy tung cả ván giường lên mất thôi.
Thế là hắn đành quỳ rạp thành hình thang dưới gầm giường, mặt nhăn nhó như đang táo bón, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện về sau phải dạy dỗ tiểu tử Như Ý kia một bài học.
Đùng một tiếng trầm đục, trước mặt Kỷ Hành bỗng xuất hiện một vật. Là Điền Thất đã ném món đồ chơi tình thú chứa đầy nước kia vào gầm giường.
Kỷ Hành thoáng nhìn thấy vật đó, liền nhớ đến cảm giác ướt át ban nãy, nhưng giờ đây nó lại hiện hữu ngay trước mắt, chỉ còn lại nỗi thống khổ khôn cùng. Trong lòng hắn, quyết tâm trừng trị Như Ý càng thêm kiên định.
Như Ý rốt cuộc chờ đến Điền Thất mở cửa, nó theo lệ cũ dang tay muốn được ôm một cái.
Điền Thất lòng đầy chột dạ, liền cong người ôm Như Ý lên, rồi chậm rãi bước vào gian phòng. Cửa sổ trong phòng đang mở toang, chút hương vị thoang thoảng ban nãy đã sớm bị làn gió đông lạnh lẽo thổi tan.
Như Ý vừa vào phòng liền gọi Điền Thất là “Điền Điền”, đây là biệt danh thân mật gần đây nó đặt cho Điền Thất, ngầm thể hiện mối quan hệ khác thường giữa hai người.
Kỷ Hành đang ẩn mình dưới gầm giường, nghe được tiếng xưng hô đó, trong lòng chợt dấy lên một cỗ phẫn hận: “Điền Điền”? Sao ta lại chưa từng nghĩ đến một cái tên thân mật đến vậy chứ…
Như Ý thấy cửa sổ mở toang, thì có chút thấy lạ: “Điền Thất, vì sao lại mở cửa sổ vậy?”
“… Nóng.” Nói nhiều dễ sai nhiều, nàng chỉ đành đáp gọn một chữ.
Như Ý chỉ chỉ chậu than: “Vậy vì sao còn đốt lò than?”
“… Lạnh.”
Như Ý: “…” Nó cảm thấy mình đang bị lừa dối.
Khi trẻ thơ gặp chuyện kỳ quái, chúng sẽ chẳng màng nghĩ xem việc đó có hợp lẽ thường hay không, mà chỉ thắc mắc vì sao. Vì sao Điền Thất lại vừa nóng vừa lạnh? Như Ý nhíu mày, sốt ruột đến độ cắn ngón tay, nhưng vẫn chẳng thể nghĩ ra lý do.
Điền Thất càng chột dạ, nàng ôm Như Ý vào lòng, kể chuyện xưa cho nó nghe để phân tán sự chú ý của nó.
Kỷ Hành núp dưới gầm giường, bỗng nhiên lại có chút mừng thầm. Đương nhiên, hắn vui mừng chẳng phải vì tiểu quỷ Như Ý, mà là vì Thái hậu. Như Ý đến thăm Điền Thất, Thái hậu há có thể không hay biết? Hẳn là đã ngầm đồng thuận, tức là, ít nhất trước mắt xem ra, thái độ của bà là chấp nhận Điền Thất rồi ư?
Cũng phải thôi, trải qua cơn khủng hoảng “Nhi tử muốn thành đoạn tụ” này, thì giới hạn chịu đựng của bà đã càng lúc càng hạ xuống thấp nhất.
Như Ý bị những chuyện xưa của Điền Thất làm cho say mê, nghe xong một câu chuyện lại muốn nghe câu khác.
Cảm xúc của Kỷ Hành cùng "tiểu huynh đệ" của hắn cũng đã bình ổn trở lại. Như Ý vẫn chưa chịu rời đi. Kỷ Hành chẳng thể nhịn thêm, bèn khẽ căng bắp đùi, dùng lưng nhẹ nhàng đẩy lên, khiến ván giường lay động khe khẽ.
Như Ý đang ngồi trong lòng Điền Thất, chỉ cho rằng thân thể của Điền Thất đang động đậy. Còn Điền Thất lại cảm nhận được động tĩnh bên dưới giường, nàng vội vàng kết thúc câu chuyện này, rồi tiễn Như Ý đi.
Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh. Kỷ Hành mặt mũi lem luốc bò từ gầm giường ra, vẫn không quên xách theo cây gậy đồng kia của hắn. Hắn u oán nhìn Điền Thất.
Điền Thất thấy hắn thê thảm như thế thì không khỏi bật cười: “Chàng hãy về trước đi, sớm trở về thay y phục khác.” Đường đường là thiên tử chí tôn, vậy mà giờ lại thành ra dáng vẻ này.
“Vậy buổi tối ta lại tới.”
Điền Thất đỏ mặt khẽ gật đầu.
Kỷ Hành bước tới bên cửa sổ, dùng cây gậy đồng gõ gõ cửa sổ. Chốc lát sau, bên ngoài vọng đến vài tiếng ho khan. Đây là ám hiệu của Thịnh An Hoài, ngụ ý hiện tại đã an toàn, mau chóng rời đi!
Kỷ Hành ngậm ngang cây gậy đồng vào miệng, hai tay đẩy cửa sổ, xoay mình nhảy vọt ra ngoài.
Sau này hắn nhiều lần nhớ lại cái hành động ngu xuẩn này của mình, thì thật không sao lý giải vì sao hắn không hề thấy áp lực trong lòng khi ngậm vật ấy vào miệng. Giải thích hợp lý duy nhất là hắn đã trải qua sự hành hạ khổ sở như thế, nên trí lực tạm thời suy yếu, không hề ý thức được việc đó.
Thế là Thịnh An Hoài trực gác bên ngoài bèn như thế trợn mắt nhìn Hoàng thượng ngậm vật kia bước ra ngoài.
Thịnh An Hoài: “…”
Kỷ Hành thấy được vẻ mặt gần như vặn vẹo của Thịnh An Hoài, cảm thấy ông ta e là suy nghĩ quá nhiều. Hắn ra vẻ bình tĩnh lấy cây gậy đồng xuống, chùi bừa bãi lên y phục, rồi vô ý thốt lên: “Không phải cho ta dùng.” Nói xong sắc mặt tối sầm, tại sao ta lại phải giải thích chuyện này chứ...