Kỷ Hành là một vị Hoàng đế chẳng có tinh thần tự kiểm điểm nào, cho nên hắn bèn đổ hết mọi chuyện ngu ngốc mình đã làm cho thằng nhóc Như Ý bất thình lình xuất hiện. Thế là hắn quyết định nghiêm trị nhi tử của mình.
Đầu tiên, điều hắn khẩn thiết muốn làm nhất, chính là tước đoạt quyền sử dụng xưng hô “Điền Điền” của Như Ý, biến nó thành đặc quyền hưởng dụng riêng của mỗi Kỷ Hành ta. Loại xưng hô vừa thân mật vừa ngọt ngào đến độ này chỉ thích hợp sử dụng giữa tình nhân với nhau, Như Ý thì tính là gì chứ!
À, mà nói mới nhớ, hiện tại là mùa đông, thằng nhóc kia bên trong vận ba tầng áo, bên ngoài khoác ba lớp quần, nhìn từ bên ngoài quả thực giống hệt một quả cầu.
Như Ý đối với cái quyết định này cảm thấy vô cùng ưu phiền, lúc này nó đang ở trong thư phòng của Kỷ Hành, Điền Thất cũng ở đây, lấy cớ “Hoàng thượng truyền gọi vấn an” mà được truyền vào thư phòng Càn Thanh cung.
Như Ý ấm ức nhìn Điền Thất: “Chẳng phải đã hứa là không kể với người khác rồi sao?”
Điền Thất lắc lắc đầu: “Điện hạ, không phải ta nói ra.”
Như Ý kinh ngạc: “Vậy sao phụ hoàng người lại biết được?”
Kỷ Hành há miệng toan nói, thật không thể không tự hổ thẹn mà nói rằng vì núp dưới gầm giường nghe lén được: “Trẫm… Không gì không biết.” Nói xong, còn cố ý bày ra một bộ cao ngạo lạnh lùng “Trẫm là Thiên đế chí tôn, pháp lực vô biên, kẻ tin Trẫm ắt trường tồn vạn kiếp”.
Dù cho hài tử có thông minh đến đâu, cũng khó tránh khỏi bị lừa dối. Như Ý quả thật là tin, trên gương mặt chỉ còn lại vẻ ủ rũ.
Điền Thất lặng lẽ nhìn hai kẻ lớn nhỏ này giằng co, nàng thật chỉ muốn mượn hai quả trứng mà đập thẳng lên đầu cả hai.
Sau đó Kỷ Hành quay đầu về phía Điền Thất, mang theo đầy hứng thú thử nghiệm cái xưng hô mới mẻ này. Một tiếng “Điền Điền” gọi lên triền miên trăm chuyển ngàn hồi, ôn nhu như nước.
Điền Thất: “…”
Lúc Như Ý gọi thì Điền Thất cũng không thấy có gì lạ nhưng khi bị Kỷ Hành gọi thì khiến nàng rợn hết cả da gà, gai ốc nổi đầy mình, quả thực chỉ muốn cụp đuôi thúc ngựa chạy trốn ngay tức thì.
Công tác thẩm vấn Tôn Tòng Thụy không hề thuận lợi. Lão già này cứng miệng vô cùng, chẳng hề kêu oan mà lại mở miệng nói “Ta muốn gặp Hoàng thượng”. Hắn cho rằng Hoàng thượng tất phải suy xét áp lực dư luận, không thể không có chứng cứ mà đẩy lão vào chỗ chết.
Sự chán ghét của Kỷ Hành đối với Tôn Tòng Thụy đã đạt tới đỉnh điểm. Âm mưu hãm hại Điền Thất, hãm hại Quý tiên sinh, hai chuyện này đều là chuyện hắn không thể nào dung thứ, thế mà Tôn Tòng Thụy này lại đều đã làm cả. Lão già này nhất định phải chết, không có gì phải bàn cãi.
Đương nhiên, dư luận thì vẫn cần phải quan tâm. Tôn Tòng Thụy không cung khai, Hình bộ tạm thời chưa thể định tội hắn. Bản thân Kỷ Hành cũng mong muốn thông qua việc này mà giúp Quý tiên sinh rửa sạch oan khuất, lấy lại thanh danh.
Chẳng qua, những cái c.h.ế.t như vậy thường muôn hình vạn trạng, không nhất định phải là đao kiếm kề cổ. Lịch sử đã dạy ta rằng, từ ngàn xưa đến nay, phàm là bậc đế vương có thể trị quốc an dân, thì tuyệt nhiên không phải người nhân từ. Kỷ Hành cũng chẳng phải bậc quân tử thiện lương gì, đôi khi hắn lãnh khốc tuyệt tình, tâm ngoan thủ lạt, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cách đây không lâu, cái c.h.ế.t của Thuận phi đã mang đến cho Kỷ Hành linh cảm lạ, thế là sau vài ngày, Tôn Tòng Thụy đang bị giam trong ngục thình lình "tự sát" mất.
Lao ngục giam Tôn Tòng Thụy vốn là loại cao cấp, điều kiện không tệ, rất sạch sẽ, không hề có chuột hay gián. Trên vách tường có một ô cửa sổ nhỏ, song cửa đúc bằng sắt kiên cố. Sáng sớm, khi quan coi ngục mang cơm đến cho Tôn Tòng Thụy, hắn tá hỏa khi thấy lão đối mặt với vách tường, hai chân lơ lửng giữa không trung, bên dưới một chiếc bô bị đổ nghiêng. Sợ hãi đến mức hắn vội vàng đi báo cáo cấp trên.
Một vị thần bổ của Hình bộ tự mình đến hiện trường khám nghiệm, bước đầu nhận định Tôn Tòng Thụy đã giẫm lên chiếc bô, sau đó dùng thắt lưng buộc vào song cửa sổ để tự sát. Khám nghiệm tử thi xong, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tôn Tòng Thụy được xác nhận là do ngạt thở vì thắt cổ.
Đương nhiên, bá tánh không dễ dàng bị lừa gạt như vậy. Vài người bắt đầu hoài nghi cái c.h.ế.t của Tôn Tòng Thụy quá đỗi kỳ lạ, hơn nữa không tự chủ được mà tưởng tượng ra một màn kịch: "Tôn Tòng Thụy trong ngục bị hãm hại, bị bức cung, cùng đường bí lối đành phải lấy cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của mình."
Kỷ Hành phất tay, truyền lệnh Hình bộ sắp xếp cho tất cả các ngỗ tác tập sự vây quanh t.h.i t.h.ể Tôn Tòng Thụy để tham quan học hỏi, tiến hành công khai thảo luận, không khí vô cùng sôi nổi. Thi thể Tôn Tòng Thụy ngoại trừ vết bầm tím trên cổ, trên người không hề có bất kỳ vết thương lớn nhỏ nào, nói cách khác, hoàn toàn không có tình huống "tra tấn", "hãm hại" hay "bức cung".
Phải biết rằng, một người khi chưa được minh oan, sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết. Bởi lẽ, nếu không, sự trong sạch của lão sẽ vĩnh viễn không được bảo toàn, hơn nữa lão cũng không hề trúng đòn hiểm, càng không cần phải nói tới việc tự sát.
Như vậy, nguyên nhân Tôn Tòng Thụy tự sát đã rõ như ban ngày: Sợ tội mà tự kết liễu.
Mà trong những tội trạng lão bị buộc tội, thì tội nghiêm trọng nhất chính là hãm hại Quý Thanh Vân.
Thế là, sự chỉ trích này tuy không hề có chứng cớ xác thực, nhưng đại đa số đã dần dần tin vào tính chân thực của nó.
Kỷ Hành dùng chính sách "gậy ông đập lưng ông", phái người khắp nơi truyền bá lời đồn Tôn Tòng Thụy là kẻ thối nát hãm hại trung thần. Năm đó, Quý Thanh Vân là tâm phúc của Thái tử, được quầng sáng chính thống chiếu rọi, cùng đại thái giám Trần Vô Dung hoàn toàn không đội trời chung. Sau này, ông lại bị oan uổng, bị tàn hại, những người như vậy dễ dàng giành được sự đồng tình và ủng hộ của dân chúng nhất. Thế là, cái tên Tôn Tòng Thụy này thường xuyên bị bách tính lôi ra mắng chửi thậm tệ. Cả một đời Tôn Tòng Thụy luôn theo đuổi thanh danh hiển hách, không ngờ sau khi lão c.h.ế.t lại rơi vào kết cục tiếng tăm ô uế. Nếu vong hồn lão nơi cửu tuyền có hay, không biết sẽ cảm thấy ra sao.
Kỷ Hành, để củng cố lòng người, còn sai người chuyên môn chấp bút tiểu thuyết ghi lại chuyện này, truyền bá hậu thế muôn đời.
Kỳ thực, điểm đáng ngờ lớn nhất trong chuyện này chính là không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào, việc Tôn Tòng Thụy sợ tội tự sát chỉ có thể xem như một bằng chứng phụ. Điền Thất lại không thể chứng minh thân phận, đương nhiên cũng không thể làm nhân chứng. Những người có liên quan đến chuyện này năm đó, nay đều đã chết. Nếu không có tin báo tử, thì cũng đã mất tích nhiều năm, chẳng khác gì đã bỏ mạng.
Cũng có người đề xuất về những vấn đề đó, chỉ là rất nhanh liền bị vùi lấp vào dĩ vãng. Để mau chóng giúp Quý thị rửa oan, chính danh cho Điền Thất, Kỷ Hành không cho phép vụ án này lại bị trì hoãn, nhất định phải kết thúc như vậy. Tôn Tòng Thụy vừa chết, Tôn đảng lập tức tan rã như cây đổ bầy khỉ tan, nên cũng không dấy lên được sóng gió gì. Cộng thêm, đa số người đều tin tưởng Tôn Tòng Thụy thật sự hãm hại Quý Thanh Vân, thế nên người nói giúp lão càng ít.
Chuyện này cứ thế mà ngã ngũ.
Thân phận của Điền Thất cũng vì vậy mà được xác định.
Chúng quan viên cũng không cố ý phản đối điểm này. Đại đa số người đối với nữ tử — đặc biệt là nữ tử xinh đẹp — lại càng dễ mềm lòng. Vả lại, Điền Thất cũng không phải không có người bảo hộ, chân tình Hoàng thượng dành cho Điền Thất rành rành trước mắt. Trong triều đình, Đường Nhược Linh cùng các thuộc hạ của ông ta dâng lên vài tấu chương, hết lời ca ngợi Điền Thất. Điền công công ngày thường hành xử vốn không tệ, trừ Tôn Tòng Thụy ra cũng không có thù oán với các quan viên khác… Tất cả những điều này khiến cho khi Điền Thất biến thành con gái của Quý Thanh Vân, tiếng phản đối cực kỳ nhỏ bé, không đáng kể chút nào.
Người cao hứng thì rất nhiều, trừ đương sự ra, người vui mừng nhất không ai khác chính là Thái hậu nương nương. Vốn dĩ, chuyện thái giám biến thành nữ nhân này nghe chừng thật quỷ dị, nhưng mà tình huống hiện tại lại vô cùng đặc biệt. Điền Thất thế mà lại là một tiểu cô nương, chuyện này thật là bất ngờ vô cùng. Đứa con trai mà bà hằng lo lắng đã được "cứu". Từ lúc Điền Thất bắt đầu bị giam lỏng, Thái hậu liền bóng gió dò hỏi thái độ của Kỷ Hành, xem hắn có thực sự không ghét bỏ Điền Thất. May mắn thay, chấp niệm cố hữu của Hoàng nhi với Điền Thất vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Cái gọi là Hoàng đế không vội, Thái hậu lại gấp. Kỷ Hành còn chưa đoái hoài đến Điền Thất, mà Thái hậu đã thiết tha suy tính xem nên tấn phong Điền Thất vào phân vị nào thì thỏa đáng. Bà từng bị những bằng hữu thân cận nhưng lại ngu muội hãm hại, nên giờ đây điều cần nhất chính là một cánh tay phải, một tâm phúc. Điền Thất là người thông minh, tất nhiên sẽ cùng bà chung thuyền, giúp bà đối phó với đám phi tần không an phận trong hậu cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là loại chuyển biến từ thái giám thành phi tử này có chút ly kỳ, ý của Thái hậu là trước tiên để Điền Thất trở thành cung nữ, an trí tại Càn Thanh cung. Khi nào Hoàng thượng sủng hạnh nàng thì lập tức tấn vị, như thế cũng không ai có lời nào bàn tán.
Nhưng Kỷ Hành lại không làm theo cách đó. Hắn hạ một đạo thánh chỉ, bày tỏ rằng việc Điền Thất giả mạo thái giám trà trộn vào Hoàng cung vốn là tội chết, nhưng niệm tình nàng hiếu thảo, công tội có thể bù trừ, không truy cứu thêm, hiện tại ban thưởng cho nàng được xuất cung. Quý Thanh Vân bị hàm oan hãm hại, chỉ còn lại đứa con gái này, Hoàng ân đồng tình, ban thưởng vàng bạc ruộng vườn cùng nhiều vật khác, cốt để nàng không còn phải chịu nỗi khổ cơ hàn, kèm theo ban thưởng trả lại gia trạch của Quý Thanh Vân. Khâm thử.
Thái hậu mơ hồ không rõ. Theo lẽ thường, Hoàng nhi của bà vẫn còn vấn vương người ấy, giờ có cơ hội tốt như vậy, trực tiếp lưu nàng lại trong cung chẳng phải tiện lợi biết bao sao, vì cớ gì lại muốn đẩy nàng ra ngoài? Thật là làm điều thừa thãi.
Lão thân đây cũng đâu phải kẻ ngu dốt, cẩn thận suy xét liền có một phán đoán kinh người: Hoàng thượng chẳng lẽ không muốn để Điền Thất làm phi tử, mà quyết định trực tiếp sách lập nàng vào cung làm hậu chăng?
Quý gia trạch vốn bị tịch thu sung công, sau này chuyển nhượng qua tay bao người, rồi khi Kỷ Hành đăng cơ, hắn đã chuộc về niêm phong, giữ gìn đến tận bây giờ. Hắn đã sớm lựa chọn sẵn một số nô bộc, tỳ nữ hầu hạ Điền Thất, truyền lệnh cho bọn họ quét dọn tề chỉnh lại phủ đệ.
Bố cục, bày trí cơ bản của phủ đệ không hề thay đổi, Quý Chiêu vừa bước vào cửa, một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc ập đến, cổ họng nàng nghèn nghẹn như có chùm bông vải mắc kẹt, không sao thốt nên lời.
Thấy nàng như vậy, Kỷ Hành khẽ thở dài, dịu dàng nắm lấy tay nàng.
Như Ý đang ngồi trên cánh tay của phụ hoàng nó, thấy Quý Chiêu chật vật như thế, tuy nó không rõ nguyên do nhưng đôi hàng mi cũng khẽ nhíu lại.
Quý Chiêu bị Như Ý làm cho phì cười, nàng xoa xoa khóe mắt, vươn tay ấn ấn trán Như Ý: “Con còn nhỏ dại, làm ra vẻ người lớn chi vậy?”
Như Ý cũng không hiểu ý nghĩa lời nói này, nó thấy Quý Chiêu cười, thì nó cũng nheo mắt cười theo một cách ngây thơ.
Kỷ Hành thật sự không nhìn nổi hai kẻ ngốc nghếch này nữa, liền kéo bọn họ đi vào cổng chính.
Quý trạch không lớn lắm, toàn bộ phủ đệ toát lên vẻ trang nhã, thanh lịch, trong viện trồng không ít cây cỏ, vào hè thì tốt tươi xanh rờn, một vẻ thanh u bao trùm. Chẳng qua hiện tại đang mùa đông giá rét, loài hoa duy nhất đang khoe sắc cũng chỉ có hoa mai. Quý Chiêu dẫn Kỷ Hành và Như Ý dạo quanh khắp phủ đệ, cuối cùng ngừng lại trước mảnh sân mà lúc bé nàng ở. Trong viện có một cây mai đang nở rộ, ngàn vạn đóa hoa đỏ tươi như những ngọn lửa nhỏ, biến thành một cây hoa lửa nóng bỏng điểm tô cho màu xám trắng của trời đông. Quý Chiêu đứng dưới cây mai, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân cây. Nhiều năm chưa gặp, cây mai này đã lớn hơn hai vòng, có lẽ đã lâu không ai tu bổ, nên cành lá giương nanh múa vuốt mọc ngang dọc tua tủa, đã sớm không còn vẻ tươi đẹp của năm xưa, tựa như thiếu nữ áo đỏ ngày nào nay đã hóa thành kẻ say điên cuồng.
Quý Chiêu lại thở dài một hơi. Tuy rằng nàng thương cảm nhưng cũng không quá đau khổ, kết quả hiện tại đã hoàn mỹ hơn nhiều so với kỳ vọng của nàng, việc tiếp theo nàng cần làm là tìm kiếm hài cốt thân nhân và an táng chu đáo. Làm người không thể quên lãng quá khứ nhưng cũng không nên chìm đắm vào quá khứ.
Kỷ Hành nắm tay Quý Chiêu, ôn nhu gọi nàng: “A Chiêu.”
A Chiêu khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
Như Ý nghe được phụ hoàng gọi Điền Thất là A Chiêu, thì cho rằng phụ hoàng đã buông bỏ xưng hô “Điền Điền”, thế là nó hớn hở hái một đóa mai đưa cho nàng, gọi: “Điền Điền.”
Mặt Kỷ Hành tối sầm: “Không cho phép gọi ‘Điền Điền’.”
Như Ý hỏi lại: “Vậy gọi là gì?”
Kỷ Hành suy nghĩ một chút, cũng không thể để Như Ý gọi thẳng tên của A Chiêu, thế là hắn liếc nhìn Quý Chiêu, nói với Như Ý: “Gọi nương.”
Quý Chiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Như Ý ngột ngạt không lên tiếng.
Kỷ Hành lại thúc giục nó một chút: “Gọi nương.”
Như Ý cười hì hì nhìn Quý Chiêu: “Nương tử!”
Kỷ Hành dâng lên một cỗ phẫn nộ như thể bị cướp lời. Tiểu tử này mới bốn tuổi rưỡi đã lắm tâm cơ như vậy, lớn lên còn ra thể thống gì nữa?
Hắn để Như Ý xuống, nghiêm mặt muốn dạy dỗ nó. Quý Chiêu vội vàng can gián hai cha con.
Như Ý cứ thế được Quý Chiêu ôm vào lòng. Quý Chiêu do dự một chút, quyết định vẫn là hỏi Kỷ Hành: “Vừa rồi ngươi… là có ý gì vậy?”
“Chính là ý nàng vừa suy tính trong lòng.” Kỷ Hành nghiêm túc nhìn nàng: “Ta muốn để nàng làm nương của Như Ý, kẻ khác ta không tin tưởng nổi.”
Như Ý là trưởng tử, làm nương của Như Ý có nghĩa là: Ngươi sẽ là Hoàng hậu của ta.
Đôi mắt Quý Chiêu đỏ bừng, nàng từng nghiêm túc cân nhắc việc cùng hắn sánh bước, nhưng chưa từng nghĩ hắn sẽ hành động đến mức này. Vị trí Hoàng hậu đã để trống nhiều năm, sách lập Hoàng hậu đâu phải chuyện đùa. Việc ta từ thái giám hóa thành nữ nhân đã đủ khiến người đời đàm tiếu, làm sao có thể… Quý Chiêu lắc lắc đầu: “Nhưng mà…”
Kỷ Hành cắt ngang lời nàng: “Chẳng có nhưng nhị gì cả, A Chiêu. Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, ta nhất định phải ban cho nàng những điều tốt đẹp nhất.”
Mũi Quý Chiêu chua xót, nàng sợ bản thân không kìm được lệ, bèn vờ ngẩng đầu ngắm nhìn khóm hoa mai.
Đúng lúc này, một nha hoàn tiến đến khải bẩm: “Tiểu thư, vừa rồi người canh cổng báo có một vị tên Vương Mạnh muốn diện kiến ngài, có vẻ như có chuyện khẩn.”
Quý Chiêu nghe vậy, vội vàng sai người đi thỉnh hắn đến.
Vương Mạnh đã rõ chuyện Điền Thất hóa thành nữ nhi. Chỉ là phản ứng của hắn với những chuyện ngoài y thuật ra vốn chẳng mấy linh hoạt, bởi vậy hắn chỉ thoáng chút kinh ngạc, rồi liền chấp nhận sự thật ấy. Vương Mạnh thấy Quý Chiêu, trà còn chưa kịp nhấp môi, liền vội vã cất lời: “Mau đi với ta, Phương Tuấn tựa hồ đã nhớ lại rồi, hiện giờ nói năng lộn xộn, dường như có can hệ đến lệnh phụ của nàng.”