Mấy gian nhà đổ nát của Phương Tuấn đã được Quý Chiêu ra tay giúp đỡ trùng tu, hiện giờ đã không còn hoang tàn tứ phía như trước nữa. Gian phòng nhỏ hẹp, mấy người chen chúc nhau, lại đốt thêm chậu than, cũng coi như ấm áp.
Như Ý đã bị đưa về Hoàng cung. Lúc Kỷ Hành cùng Quý Chiêu và Vương Mạnh đến trú sở của Phương Tuấn thì tâm trạng Phương Tuấn đã bình ổn trở lại. Hắn thấy Quý Chiêu liền có chút kích động, cao giọng thốt lên: “Ta không hề sát hại Quý Thanh Vân!”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Quý Chiêu vội vàng hỏi.
Đôi mắt Phương Tuấn thất thần, chìm vào hồi ức.
“Ngày đó ta quả thật có nhận được mật lệnh của Trần công… Trần Vô Dung, sai ta mang theo người cấp tốc đến Liêu Đông tìm kiếm Quý Thanh Vân, song tuyệt không phải vì truy sát ông ta.”
“Vậy vì lẽ gì?” Quý Chiêu nhíu mày truy hỏi.
Phương Tuấn lắc đầu nguầy nguậy: “Ta cũng không hay biết. Chỉ biết Trần Vô Dung đã nhiều lần nhấn mạnh rằng muốn bắt sống ông ta mang về. Năm đó ta chỉ là một hạ cấp sai vặt trong Trực Ngôn Tư, cho dù Trần Vô Dung muốn làm gì đi nữa, cũng chẳng có cớ gì phải giải thích nguyên do với ta.”
“Nhưng mà ta rõ ràng tận mắt chứng kiến có kẻ đuổi g.i.ế.c cả nhà ta, không phải các ngươi thì là ai?”
“Thật sự không phải ta, vả lại, những sát thủ mà ngươi nói, ta hẳn là đã từng gặp. Mấy ngày đó chúng ta đuổi theo ngày đêm, đuổi đến bên ngoài một ngôi miếu hoang đổ nát, trông thấy bên trong có ánh đèn le lói. Ta căn cứ vào thời gian mà phỏng đoán Quý… Quý đại nhân đang ở trong miếu, vốn tưởng có thể cứ thế bắt người, rồi trở về bẩm báo kết quả sự vụ. Nào ngờ, khi bước vào trong lại thấy t.h.i t.h.ể khắp nơi. Ta lần lượt thăm dò hơi thở của từng người, song đa số đều đã tắt thở, chỉ có một đứa bé còn thoi thóp, nhưng thương tích vô cùng nghiêm trọng, cần phải lập tức cứu chữa.”
Đôi mắt Quý Chiêu đỏ hoe, nàng kích động nắm chặt lấy cổ tay Phương Tuấn: “Đệ đệ của ta… Thằng bé… Thằng bé còn sống chăng?”
Phương Tuấn sửng sốt: “Ngươi là nữ nhi của Quý đại nhân ư?”
Quý Chiêu khẽ gật đầu.
Phương Tuấn giật mình, nhìn thấy Quý Chiêu vẫn còn mặc trang phục thái giám thì trên mặt hắn lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
Kỷ Hành nhắc nhở hắn: “Chuyện này hãy khoan bàn đến, ngươi hãy kể hết đi, đứa bé kia rồi ra sao? Hiện giờ đang ở nơi nào?”
Phương Tuấn liền nói: “Lúc ấy ta nghĩ, ấy hẳn là cốt nhục của Quý đại nhân. Trần Vô Dung đã dặn chỉ cần giữ mạng sống, nên ta không màng đến t.h.i t.h.ể của phu thê Quý đại nhân, chỉ băng bó cầm m.á.u cho đứa bé kia. Trước đó ta nhận được tin tức rằng cả nhà Quý đại nhân có bốn người, tại hiện trường lại không thấy bóng dáng nữ nhi của ông ta, nên chúng ta bàn bạc, lưu lại một nửa người ở phụ cận tìm kiếm tiểu cô nương kia, số còn lại thì dẫn đứa bé trai về. Nơi đó trước không thôn xóm, sau chẳng làng mạc, nghĩ bụng một đứa bé gái chắc không chạy xa được. Song đúng lúc đó, có kẻ xông đến phát hiện ra chúng ta, đôi bên rất nhanh động thủ giao chiến. Ta thấy bọn chúng chỉ có vài tên, vốn nghĩ rất dễ đối phó, nào ngờ bọn chúng lại phát tín hiệu cầu viện lên trời, rất nhanh sau đó liền có vô số đồng bọn đuổi đến c.h.é.m g.i.ế.c chúng ta. Những kẻ ấy ai ai cũng võ công cao cường, nhất thời chúng ta không địch lại, đành tháo chạy. Song ý đồ của bọn hắn lại là đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, ta vác đứa bé kia lên vai, đồng thời bị ba kẻ vây khốn, đành phải liều mạng ôm đứa bé đó chạy trốn. Chạy rất lâu, mấy tên kia vẫn đuổi sát không buông tha, cuối cùng bức ta đến một vách núi cheo leo. Ta tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách nhảy xuống vách núi, may ra còn một con đường sống. Nơi vách núi ấy lởm chởm đá sắc, thỉnh thoảng có cây cối dây leo mọc lan, dây mây rủ xuống lơ lửng. Ta một tay giữ đứa nhỏ, một tay bám lấy cây tùng, vốn định đợi bọn hắn rời đi rồi sẽ leo lên. Nào ngờ đám bọn chúng lại bắt đầu ném đá tảng xuống. Ta bị một tảng đá lớn nện trúng đầu, trước mắt liền tối sầm, sau đó bất tỉnh nhân sự.”
Quý Chiêu nghe mà trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực: “Sau đó thì sao? Thằng bé ấy đâu rồi?”
“Sau đó ta tỉnh lại, ký ức tiền trần đều phai nhạt, cũng chẳng thấy bóng dáng hài nhi nào. Ta lê cánh tay gãy, mò mẫm khắp đáy vực thẳm. Chẳng biết bằng cách nào, ta lại thoát khỏi nơi ấy, rồi lạc bước đến một thôn xóm nhỏ. Ta chẳng hay mình mang họ tên chi, cũng chẳng nhớ nơi chốn bản thân xuất thân. May mắn thay, ta gặp được những người lương thiện nơi thôn dã ấy. Họ không chỉ giúp ta chữa trị thương tích, còn dẫn ta lên núi săn b.ắ.n kiếm sống. Về sau, nhà họ chuyên buôn bán da lông, vận chuyển hàng hóa từ Liêu Đông về Kinh thành tiêu thụ. Ta liền theo chân đoàn người đó lên Kinh, và tại ngoại ô thành, ta gặp được một lão bà. Vừa thấy ta, lão bà liền không ngừng khóc than thảm thiết, một mực tự xưng là mẫu thân của ta. Thế là, ta được bà ấy đưa về nhà. Vì bà ấy quá mức lo lắng cho ta, tâm bệnh tích tụ, lâm trọng bệnh. Ta bôn ba cầu y vấn dược, dốc cạn gia tài. Sau đó, bằng sức lực của một thân này, ta đi làm thuê mướn, kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân. Bức tượng đất mà trước đây ta bán cho ngươi, vốn là vật do Trần Vô Dung tặng ta. Một lần nọ, ta thấy mẫu thân lấy ra ngắm nghía, cảm thấy có lẽ nó cũng đáng giá không nhỏ, nên bất chấp sự phản đối của bà, ta quyết định đem bán đi. Chính vì lẽ đó mà ta mới có duyên gặp gỡ ngươi. Còn những chuyện sau này, hẳn ngươi đều đã tường tận cả rồi.”
Phương Tuấn dứt lời, cả người dường như hao tổn không ít tinh lực, thần sắc hiện rõ vẻ mỏi mệt. Cuối cùng, hắn đúc kết rằng: “Tóm lại, nửa đời trước ta gây không ít nghiệp chướng, nay gặp phải báo ứng này, ta cũng cam lòng đón nhận. Song, án mạng của Quý đại nhân, quả tình không phải do ta gây ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quý Chiêu sớm đã không chịu nổi, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ: “Ngươi... ngươi hãy gắng sức nhớ lại xem, về đứa bé kia, ngươi còn có thể nhớ được điều gì không?”
Phương Tuấn nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có. Sau khi rơi từ vách núi xuống, ta và nó đã lìa xa nhau. Nhưng...” Hắn định nói chắc là dữ nhiều lành ít, song nhìn thấy nàng khóc bi thương đến vậy, hắn đành nuốt lời, không nỡ thốt ra.
Thật ra, dù hắn không thốt, Quý Chiêu trong lòng cũng tỏ tường. Tiết trời giá buốt như thế, đệ đệ lại trọng thương, còn rơi từ vách đá cao, hy vọng sống sót quả là vô cùng mong manh. Quý Chiêu nghĩ đến đây, chút hy vọng nhỏ nhoi vừa mới le lói đã dần dần bị dập tắt, nước mắt nàng càng tuôn như mưa.
Lòng Kỷ Hành cũng quặn thắt theo từng tiếng nấc của nàng. Hắn nhẹ nhàng vỗ về bờ vai Quý Chiêu, thấp giọng an ủi.
Ngay cả Vương Mạnh, kẻ xưa nay vẫn luôn chậm chạp, cũng không khỏi sầu não trầm mặt. Hắn hận bản thân lúc đó không có mặt ở hiện trường, bằng không, chỉ cần đứa bé kia còn một hơi thở, hắn cũng nguyện dốc sức cứu về.
Vụ án tưởng chừng đã đến hồi kết, lại bất chợt chìm trong màn sương mù dày đặc của bao điều nghi vấn. Quý Chiêu tuy lòng đầy vướng mắc khôn nguôi, song cũng hiểu rằng Phương Tuấn chỉ biết được đến đó. Nàng vô cùng hối lỗi với hắn, rồi lưu lại chút ngân lượng, sau đó cáo từ rời đi.
Trên đường trở về, tâm tình Quý Chiêu vẫn hết sức nặng nề. Kỷ Hành nắm lấy tay nàng, khẽ nói: “A Chiêu, nàng hãy thả lỏng một chút. Chí ít, hiện giờ chúng ta đã có manh mối rồi. Ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, tìm ra hung thủ thật sự, rửa nỗi oan khuất cho nàng.”
Đôi mày thanh tú của Quý Chiêu khẽ cau lại, nàng cất lời: “Ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Rốt cuộc là kẻ nào lại muốn tận diệt cả gia đình ta đến vậy? Chàng nói xem, phải chăng là Tôn Tòng Thụy?”
“Không giống như là lão ta.” Kỷ Hành lắc đầu. “Mục đích Tôn Tòng Thụy bán đứng Quý tiên sinh chỉ vì bảo toàn chức quan của mình mà thôi. Giữa lão và Quý tiên sinh đâu có thâm cừu đại hận gì khác? Cớ gì phải hạ độc thủ tàn nhẫn đến thế?”
Quý Chiêu khẽ gật đầu: “Ta cũng cho là vậy. Song, trừ lão ta ra, còn ai có động cơ sát nhân đây? Hơn nữa, chàng không thấy Trần Vô Dung cũng thật kỳ lạ sao? Lão ta rõ ràng không đội trời chung với phụ thân ta, vì sao lại cố chấp muốn bắt phụ thân ta về, còn đặc biệt nhấn mạnh phải bắt sống?”
Kỷ Hành cúi đầu trầm tư, im lặng không nói. Bỗng nhiên, tựa hồ nghĩ ra điều gì, đôi lông mày hắn khẽ nhướng lên. Hắn lén lút liếc nhìn Quý Chiêu, thấy nàng vẫn còn đang cau mày suy tư, không hề phát hiện ra sự khác lạ của hắn. Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng: “Nếu nghĩ không thông, nàng đừng nghĩ nữa. Đây đâu phải chuyện nhất thời nửa khắc có thể giải quyết được.”
Quý Chiêu có chút ngập ngừng: “Ta muốn đi tìm đệ đệ của ta.” Cho dù nó thực sự... ít nhất địa điểm đại khái hẳn vẫn có thể xác định, Phương Tuấn ắt hẳn còn nhớ được.
“Ừm. Chỉ là lúc này đang giữa tiết trời giá rét, gió tuyết nơi ấy rất lớn, đã che lấp mọi dấu vết. Muốn tìm e rằng cũng chẳng dễ dàng. Chi bằng cứ đợi sang năm, khi tiết trời ấm áp trở lại rồi hẵng đi.”
Kỷ Hành đưa Quý Chiêu về đến Quý trạch. Lúc sắp sửa từ biệt, hắn mấy lần muốn nói lại thôi. Quý Chiêu có chút khó hiểu: “Chàng có điều gì muốn nói với ta sao?”
Kỷ Hành ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài, giọng nói trầm buồn: “A Chiêu, ta thật xin lỗi.”
Quý Chiêu ôm chặt hắn: “Đang yên đang lành, sao chàng lại nói lời này?”
“Ta thật xin lỗi.” Hắn lại lặp lại một lần nữa, giọng nói kiên định hơn: “Sau này, ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ nàng trọn cả một đời. Nàng chấp thuận không?”
Quý Chiêu tựa vào n.g.ự.c hắn, lặng lẽ gật đầu. Nàng cảm thấy cảm xúc của hắn hôm nay có chút kỳ lạ, song nghĩ kỹ lại, trong lòng nàng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ, hắn đang thống hận bản thân mình vì đã không thể bảo vệ người nhà nàng. Nghĩ đến đây, nàng ôm hắn chặt hơn nữa.