Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 96



 

Lúc Quý Chiêu đi đến trước Từ Ninh cung, liền thấy Hoàng thượng và Ninh vương đã động thủ đến mức khó lòng nhận ra, người chung quanh đều im thin thít như hến, chỉ có Như Ý đang vỗ tay la to cổ vũ. Nàng giật hết cả mình, trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không tiện tiến lên ngăn cản.

 

Nhưng mà đang yên đang lành, sao lại đánh nhau chứ? Quý Chiêu cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay nàng tới Từ Ninh cung là vì Thái hậu truyền triệu, nói rằng có chuyện muốn thương nghị với nàng. Quý Chiêu không rõ Thái hậu có chuyện gì muốn “thương nghị” cùng nàng.

 

Như Ý thấy Quý Chiêu, nó hướng nàng vẫy vẫy tay: “Điền Thất!”

 

Quý Chiêu đi tới đón Như Ý vào tay, đôi mắt của cậu nhóc hồng hồng, trên hàng mi còn vương vài giọt lệ chưa kịp lau khô, nhìn qua liền biết là vừa khóc xong. Nàng khẽ nhíu mày, hỏi Như Ý: “Điện hạ đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nàng vừa hỏi như thế, khuôn mặt Như Ý lập tức sụp đổ xuống, tủi thân ôm chặt lấy cổ Điền Thất, vùi đầu trên vai nàng, trầm mặc không nói lời nào.

 

Quý Chiêu càng thêm đau lòng.

 

Lúc này, Thịnh An Hoài đi tới, khó xử nhìn Quý Chiêu: “Điền… Quý cô nương, vậy thì nàng… có thể khuyên nhủ bọn họ chăng?”

 

Quý Chiêu đành phải khẽ cất tiếng: “Hai vị đừng động thủ nữa.”

 

Hai huynh đệ quả nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Chiêu.

 

Quý Chiêu bị ánh mắt của hai người nhìn chăm chú, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên. Nàng ôm Như Ý đi qua: “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia.”

 

Hai người bọn họ giống như đã thương lượng trước, không nói chuyện.

 

Quý Chiêu thấy Kỷ Chinh, quả thực có chút kinh hỉ: “Vương gia ngài đã trở về rồi sao? Chuyện công việc có thuận lợi chăng?”

 

“Thuận lợi, vô cùng thuận lợi.” Kỷ Chinh cười ấm áp như gió xuân, chẳng qua là trên mặt hắn sưng một cục, nên nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa: “A Thất, thật lâu không gặp, có nhớ bản vương chăng?”

 

“Nhớ chứ —-” Quý Chiêu vừa định khách khí một câu, nhưng mắt thoáng nhìn qua thấy sắc mặt Hoàng thượng không được tốt lắm, thế là tiếp tục nói: “Nhớ cái gì chứ, ha ha ha…”

 

Như Ý ôm cổ Điền Thất, nó vươn thẳng người lên, rốt cuộc xấp xỉ có thể cùng phụ hoàng và hoàng thúc nhìn thẳng. Thế là nó tự mình cảm thấy bản thân cao lớn uy mãnh hơn, tràn đầy sức mạnh mà nhìn hoàng thúc của nó. Ít nhất thì lúc này Điền Thất đang ở trong lòng Như Ý nó đây, như vậy có thể nói rõ vấn đề… Thôi được, nàng ở trong lòng nó cũng là giống nhau vậy.

 

Kỷ Hành không chịu nổi con trai hắn ngốc nghếch như thế —- Hắn hoàn toàn xem nhẹ việc vừa rồi chính hắn cũng ngu ngốc đến mức nào.

 

Bấy giờ, một thái giám trong Từ Ninh cung chạy ra nói: “Thái hậu nương nương mời Hoàng thượng, Ninh vương gia, Quý cô nương vào cung gặp mặt.”

 

Xem ra Từ Ninh cung đã biết chuyện này. Bên ngoài gây ra chuyện lớn như vậy, cho dù không ai chạy vào cáo trạng, thì người bên trong cũng có thể phát hiện.

 

Vừa lúc, Kỷ Hành cũng muốn nói rõ ràng, đỡ phải để kẻ có ý đồ lợi dụng chuyện này, biến đổi khó lường.

 

Trong Từ Ninh cung, Thái hậu trầm mặt nhìn Kỷ Hành và Kỷ Chinh. Kỷ Hành nhìn qua lại không có gì thảm hại, riêng Kỷ Chinh thì mặt mũi đã bầm tím lên. Cuối cùng ánh mắt của bà ngừng lại trên người Quý Chiêu.

 

Quý Chiêu khép mắt, thần sắc lại rất trấn định.

 

Thái hậu trước là sai nhũ mẫu ôm Như Ý rời đi.

 

“Các ngươi đối đãi hiếu kính với ai gia như vậy sao? Dám ở ngay ngưỡng cửa cung của ai gia mà dựng kịch trường, diễn trò ẩu đả hay sao?”

 

“Khụ khụ.” Kỷ Hành có chút ngại ngùng: “Mẫu hậu hiểu lầm, trẫm chỉ là cùng A Chinh luận bàn vài chiêu, xem gần đây y có hoang phế võ nghệ hay không.”

 

Kỷ Chinh liền vội vã gật đầu.

 

Chuyện này mà gây huyên náo đến tai trưởng bối e cũng chẳng hay ho gì, hắn đâu còn là trẻ con nữa. Huống hồ, Thái hậu là mẫu thân ruột thịt của Hoàng thượng, bà tất sẽ không nhẫn tâm quở trách con trai mình, lúc này hẳn là đang chờ một lối thoát hạ đài.

 

“Hoàng huynh nói chí phải, mẫu hậu, gần đây nhi thần tập nghệ không tinh, đôi phần thụt lùi, chỉ bị chút thương ngoài da, cũng xem như một bài học kinh nghiệm.”

 

Sắc mặt Thái hậu giãn ra đôi phần, ít ra hai huynh đệ vẫn không cãi vã trước mặt bà, xem ra cũng chưa đến mức vì sắc đẹp mà mê muội tâm trí. Chẳng qua, việc hai người này đánh nhau chỉ vì Quý Chiêu, đủ thấy Quý Chiêu quả là một cái nghiệt duyên. Thái hậu thầm nghĩ, đoạn đánh giá Quý Chiêu từ trên xuống dưới. Hiện tại nàng đã đổi về nữ trang, tuy ăn mặc rất đỗi bình thường nhưng dung nhan xinh đẹp vẫn như ngày thường vô cùng bắt mắt. Người ta, một khi đã sở hữu dung mạo xuất chúng, dù khoác lên mình y phục thô sơ cũng khó lòng che giấu vẻ kiều diễm. Chẳng qua, tuy Quý Chiêu cực xinh đẹp nhưng không hề có vẻ diêm dúa lẳng lơ, mà từ tận cốt tủy toát lên một khí chất thanh khiết thoát tục. Thái hậu muốn quở mắng nàng vài câu, song lại tìm không ra lời lẽ thích hợp để hình dung. Mỹ nhân như vậy, Thái hậu nào nỡ không muốn đặt nàng bên cạnh con mình, nếu như nàng có thể sinh hạ một bé gái cũng xinh đẹp đáng yêu thì thật quá tốt. Nhưng Thái hậu lại tưởng tượng đến những ý nghĩ điên rồ của Hoàng nhi, trong lòng bà lại vô cùng phiền muộn.

 

Quý Chiêu càng thêm hồ đồ, nàng chẳng hiểu cớ sự vì sao bị triệu đến Từ Ninh cung, rồi lại mơ mơ hồ hồ chứng kiến một trận xung đột, đến giờ vẫn chẳng hay biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, chỉ biết Thái hậu dường như có ác cảm sâu sắc với nàng. Hiện tại, bà ấy gần như muốn dùng ánh mắt khoét thủng vài lỗ trên thân thể nàng. Nàng biết đây hẳn là do Hoàng thượng đã tâu chuyện đó với Thái hậu, nhưng mà… Thái hậu nương nương, người có điều gì xin cứ phán bảo! Người bày ra chiêu gì, ta cũng xin tiếp hết, chỉ xin đừng trầm mặc mãi thế này…

 

Trong lúc Quý Chiêu đang nhiệt liệt chờ đợi, Thái hậu cất lời: “Quý Chiêu, ngươi cũng đã đến tuổi cập kê. Song, trong nhà lại thiếu vắng phụ mẫu chủ trì đại sự, quả là điều chẳng hay ho. Hiện tại ai gia vì ngươi chọn được một mối hôn nhân tốt, một là không cô phụ tuổi xuân tươi đẹp của ngươi, hai là cũng có thể an ủi hương hồn tiên phụ nơi cửu tuyền của Quý tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”

 

Một mối… mối hôn nhân ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quý Chiêu có chút sững sờ, nàng có thể từ sắc mặt của Thái hậu mà nhìn ra, bà ấy không thích nàng, thấy rõ “mối hôn nhân” này không phải là cùng Hoàng thượng, cũng có nghĩa là bà ấy muốn đẩy nàng đi ra? Gả cho ai?

 

Không cần biết là gả cho ai, nàng đều sẽ không đồng ý. Thế là nàng quỳ sụp xuống, cất lời: “Thái hậu nương nương tứ hôn, dân nữ cảm động đến rơi lệ, nhưng hài cốt của song thân vẫn chưa biết nơi nào, e rằng nơi suối vàng khó lòng an nghỉ. Lúc này dân nữ thật sự không thể vướng bận chuyện hôn nhân, kính mong Thái hậu nương nương thông cảm.”

 

“Chỉ là trước tiên định ra một mối hôn sự mà thôi, đâu phải muốn ngươi lập tức thành thân. Phu thê Quý tiên sinh gặp kiếp nạn này, trong lòng ai gia cũng vô cùng bi thống. Nhưng mà Liêu Đông rộng lớn như vậy, nếu mười năm ngươi cũng không tìm ra, chẳng lẽ thật sự mười năm cũng không thành thân hay sao? Chuyện này mới thật sự khiến cho phụ mẫu ngươi dưới suối vàng khó an nghỉ.”

 

“Ta…”

 

“Thôi được rồi, đừng nói nữa.” Thái hậu vung tay áo, cắt lời nàng: “Nam lớn phải cưới vợ, nữ lớn phải gả chồng, ngươi cũng chẳng cần e thẹn. Ngươi là hậu duệ của trung thần, ai gia tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Người nam kia, vô luận là gia thế hay nhân phẩm, đều rất xứng với ngươi… Ngươi thấy Ninh Vương thế nào?”

 

“Hả?” Quý Chiêu có chút trợn tròn mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Kỷ Chinh. Mặt hắn còn sưng tấy kia mà, thấy nàng nhìn hắn, hắn khe khẽ mỉm cười, khóe miệng khẽ động chạm đến vết thương, đau đến mức nhe cả răng.

 

Quý Chiêu đã hiểu rõ, Thái hậu đây là muốn đẩy nàng cho Kỷ Chinh. Bà ấy ra tay thật là rộng lượng, Kỷ Chinh vốn là mục tiêu hàng đầu của rất nhiều thiếu nữ chờ gả trong Kinh thành. Quý Chiêu cảm thấy nếu như lòng mình chưa từng chứa ai, thì có lẽ sẽ không cự tuyệt mối hôn sự này. Nhưng mà hiện tại, từ thể xác đến tâm hồn của nàng đều đã trót trao cho Kỷ Hành, vậy thì không thể lại cùng Kỷ Chinh dây dưa lẫn lộn. Chỉ là xem phản ứng vừa rồi của Kỷ Chinh, hắn hình như đã biết Thái hậu muốn làm như vậy? Đã vậy hắn cũng không ngăn trở ư? Có chút loạn a…

 

Cho dù nói sao đi nữa, Quý Chiêu đã quyết định từ chối, nhưng làm sao từ chối đây? Thái hậu đều nói đến như thế rồi, nàng căn bản chẳng thể tìm ra lý do cự tuyệt thỏa đáng. Có chút chuyện không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ càng rối, không có cách nào thì chỉ đành dùng đao sắc c.h.é.m đứt sợi tơ rối ren này mà thôi. Thế là Quý Chiêu cắn răng một cái, bất chấp tất cả nói: “Bẩm Thái hậu nương nương, dân nữ cùng Hoàng thượng chung sống lâu ngày, ngưỡng mộ phong thái anh tuấn của người, trái tim đã trót trao, kính mong Thái hậu nương nương tác thành. Dân nữ không dám yêu cầu danh phận địa vị chi xa vời, chỉ khẩn cầu Thái hậu nương nương ân chuẩn cho dân nữ được tiếp tục kề cận hầu hạ Hoàng thượng, thế là mãn nguyện lắm rồi.”

 

Đây quả thật chính là lời thổ lộ trước đám đông. Kỷ Hành lập tức đắc ý khôn tả, hận không thể mọc thêm một cái đuôi để vênh váo vẫy vẫy. Trái lại, sắc mặt Kỷ Chinh lại trở nên khó coi hơn bội phần. Điền Thất sao có thể thích Hoàng thượng? Chắc chắn là bị ép buộc!

 

Thái hậu trong lòng trăm mối tơ vò: Quý Chiêu thích Hoàng thượng ư? Hay là Quý Chiêu có ý đồ với Hoàng thượng? Nàng ta đang nhăm nhe đến ngôi vị Hoàng hậu chăng…

 

Thế nhưng, Quý Chiêu lại chính miệng cất lời: “Không cầu danh phận địa vị.” Đương nhiên, ở hoàng gia, nữ nhân đã được Hoàng thượng sủng ái qua vẫn phải có danh phận, nàng sở dĩ nhấn mạnh điểm này, ý của nàng là nàng làm Hoàng hậu hay không cũng không sao cả. Nàng không bận tâm, nhưng Hoàng thượng lại rất có sao, chi bằng nói là hắn rất bận tâm, như vậy chẳng phải là giống nhau sao! Huống hồ, ai có thể nói đây không phải là thủ đoạn mềm nắn rắn buông của nàng?

 

Thái hậu phát hiện bản thân lại thêm một phen bị Quý Chiêu qua mặt. Bà luyên thuyên muốn giúp người ta suy xét chuyện hôn nhân đại sự, nhưng không ngờ vị cô nương này lại mặt dày đến thế, trực tiếp nói ra điều mình mong muốn, khiến Thái hậu không biết nên cự tuyệt ra sao. Mấu chốt là còn có con trai mình ở một bên âm thầm thêm vào cản trở. Thế là Thái hậu có chút bất đắc dĩ, bà cười nói: “Ôi chao, loại chuyện này là chuyện cả đời, còn cần bàn bạc kỹ hơn. Ngươi đứng lên trước đi.”

 

Chuyện này cứ thế đành tạm gác lại.

 

Chư vị ở đây ai nấy đều tinh thông thế sự, nên rất nhanh tìm ra đề tài mới để nói chuyện, hùa theo lời Thái hậu nương nương làm ra cảnh thái bình giả tạo.

 

Một lát sau, Thái hậu cho Kỷ Chinh và Quý Chiêu lui, chỉ giữ Kỷ Hành lại nói chuyện.

 

Kỷ Hành vô cùng sốt ruột, Kỷ Chinh và Quý Chiêu cùng nhau đi ra ngoài, hắn làm sao có thể an lòng đây.

 

Thái hậu cứ không cho hắn được như ý, kéo hắn lại chuyện trò dông dài. Cản trở con mình trong chuyện tình duyên cũng xem như là niềm vui lớn nhất của một bậc mẫu thân.

 

Bên này, Quý Chiêu và Kỷ Chinh cùng ra ngoài Từ Ninh cung. Hiện tại Quý Chiêu không phải nô bộc, tuy rằng chỉ là thứ dân nhưng cũng có tư cách cùng Kỷ Chinh bước đi sóng vai. Lúc này nàng thật sự ngượng nghịu, cố ý cười khan nói: “À thì… Thái hậu nương nương quả là thú vị.” Nàng cố ý nhắc đến Thái hậu, chính là hi vọng nghe Kỷ Chinh giải thích một chút, nói một câu rốt cuộc chuyện này là thế nào.

 

Thế nhưng Kỷ Chinh lại hỏi nàng: “A Thất, nàng nói thật với ta, vừa rồi những lời nàng nói ở trước mặt Thái hậu, là do bị Hoàng huynh ép buộc đúng không?”

 

“Khẽ ho, không phải, ta là thật lòng nói.” Hiện tại nhớ đến vừa rồi bản thân dũng cảm thừa nhận những lời kia, thì nàng rốt cuộc cũng cảm thấy đôi chút ngượng ngùng.

 

Kỷ Chinh đột nhiên có chút phẫn nộ, rồi lại thất vọng, không cam lòng. Cho tới nay hắn chỉ nghĩ Điền Thất là bị Hoàng thượng cưỡng ép, nhưng không ngờ lại trở thành thật tâm. Hắn có chút hận, rồi lại không biết nên hận ai, trước kia hắn có lẽ còn có thể dùng lời lẽ chính nghĩa để chỉ trích Hoàng thượng cưỡng đoạt Điền Thất nhưng bây giờ, người ta lại đã tình ý tương thông, hắn lại có cái tư cách gì để ngăn trở chứ?

 

Cho dù hắn có không cam tâm đi nữa, thì bọn họ cũng đã thành uyên ương xứng đôi, đã chung chăn gối, còn hắn thì sao? Tâm ý si mê này của hắn biết trao gửi cho ai? Rõ ràng hắn mới là người đầu tiên phát hiện, là người đầu tiên phải lòng, Kỷ Hành chẳng qua chỉ dựa vào lợi thế gần nước được trăng trước mà thôi. Nếu để cho Điền Thất cùng ta đây ngày ngày chung sống, chỉ cần ta đối xử tốt với nàng, sao nàng có thể không phải lòng ta đây?

 

Ý nghĩ này giống như là một khối khí tức căng trướng, không ngừng đè nén tâm trí của Kỷ Chinh. Hắn một hồi nghiến răng nghiến lợi, một hồi lại lộ vẻ chán nản. Quý Chiêu thấy hắn thật là kỳ quái, bèn chuyển sang đề tài khác mà hỏi hắn: “Vương gia, lần này huynh đi xa, có thu hoạch được gì không?”

 

Kỷ Chinh dừng lại, đăm đăm nhìn nàng, đáp: “Có, ta đi Liêu Đông.”

 

Liêu Đông đối với Quý Chiêu mà nói là một nơi nhạy cảm, nàng không dám đáp lời.

 

“Nàng có biết ta là vì ai không?” Hắn hỏi.

 

Quý Chiêu không dám trả lời, nàng bất an né tránh ánh mắt hắn.

 

Kỷ Chinh khóe miệng khẽ giật lên đầy cay đắng, lại nói: “A Thất, ta đi Liêu Đông chính là vì nàng… Nàng có biết ta tìm được cái gì không? Ta vừa về đến đây liền muốn nói với nàng ngay, không ngờ lại nghe được lời thổ lộ chân tình của nàng.”

 

Quý Chiêu lập tức vội vàng hỏi: “Huynh tìm được cái gì?”

 

“Ta tìm được…” Kỷ Chinh nhìn đôi mắt trong veo của nàng, hắn khẽ búng vào trán nàng một cái, cười: “Ta tìm được phương pháp để cho nàng yêu ta.”