Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 97



 

Đối với thái độ đột ngột thay đổi của Kỷ Chinh, Điền Thất vô cùng nghi hoặc, rồi lại có chút e ngại trước lời cầu yêu đó. Nàng nghĩ không ra vì sao hắn lại để mắt đến nàng, bởi đủ loại nguyên nhân. Sau khi hắn biết nàng là nữ nhân thì số lần hai người gặp gỡ thật sự không nhiều, việc lâu ngày sinh tình chắc chắn là không thể.

 

Cho dù nói thế nào đi nữa, tâm ý của nàng đã tỏ bày rất rõ ràng. Thiên hạ này há thiếu gì giai nhân, nàng cảm thấy Kỷ Chinh chắc chắn sẽ không một lòng một dạ nhất quyết treo mình trên một cành cây cong queo như nàng. Ít nhất thì nàng hi vọng như vậy.

 

Mỗi lần Kỷ Hành được Thái hậu cho phép rời đi đều chạy đi tìm Quý Chiêu. Hôm nay hắn được Quý Chiêu công khai thổ lộ trước mặt mọi người, hắn vui sướng giống như là đang đi trên mây, cưỡi gió đạp sóng mà lao đi, mấy thị vệ ẩn mình trong đám đông hộ vệ hắn suýt chút nữa không theo kịp. Khinh công của Hoàng thượng quả thực —– tuyệt luân.

 

Quý trạch đã được Kỷ Hành điều động đầy đủ nhân mã tới canh gác, trước đó hắn còn ban một đạo chỉ dụ: Bất kể ai, đặc biệt là nam nhân, không có Quý Chiêu cho phép đều không được đi vào Quý trạch.

 

Nhưng có một vài người bị Kỷ Hành liệt vào “danh sách những kẻ không được Quý trạch chào đón”, dù cho có sự cho phép của Quý Chiêu, cũng không thể đi vào, ví dụ như Ninh vương gia Kỷ Chinh.

 

Kỷ Hành bước vào Quý Trạch, trong lòng hắn vốn bao lời muốn ngỏ cùng Quý Chiêu, song khi bắt gặp nàng đứng dưới tàng hoa mai, khẽ mỉm cười nhìn hắn, hắn lại chợt nhận ra vạn lời cũng hóa dư thừa. Hắn và nàng tâm đầu ý hợp, tình cảm mặn nồng, ngôn ngữ nào lúc này cũng trở nên vô nghĩa, chi bằng giữ im lặng. Hắn tiến đến, khẽ nắm lấy tay nàng, suy tư giây lát rồi mỉm cười nói: “Nàng hãy đợi ta đến cưới nàng về.”

 

“Vâng!”

 

Tình ý của Kỷ Chinh khiến Quý Chiêu đôi phần khó xử, bởi vậy dạo gần đây nàng cố sức tránh mặt hắn.

 

Chẳng hạn như khi Quý Chiêu ở Bát Phương Thực Khách chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho Trịnh Thiếu Phong, nàng cũng chẳng mời Kỷ Chinh góp mặt.

 

Bình thường, quân sĩ trấn thủ biên cương không có quân lệnh không được phép tự tiện rời doanh, càng chẳng thể về Kinh đô, nhưng khốn nỗi, Trịnh Thiếu Phong lại là công tử thế gia. Điều quan trọng hơn cả là mẫu thân hắn nhớ con đến khắc khoải, nhiều phen muốn mang y phục, thực phẩm đến Tuyên phủ thăm con, khiến Trịnh Thủ phụ đau đầu nhức óc không thôi. Trịnh Thiếu Phong bèn nhân lúc năm sắp tàn, xin về nhà một chuyến. Ngoài ra, còn một lý do khác thúc giục hắn trở về, chính là chuyện “Điền Thất bỗng dưng hóa thành nữ nhi”. Nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi tột cùng, một bằng hữu thân thiết của mình bỗng chốc thành nữ nhân! Thế gian này quả thực khiến người ta thiếu thốn cảm giác an toàn đến nhường nào!

 

Ngày thứ hai sau khi trở về kinh đô, Trịnh Thiếu Phong tìm gặp Đường Thiên Viễn, đối mặt lắng nghe y kể lại quá trình “Điền Thất hóa nữ nhân”. Trịnh Thiếu Phong bấy giờ mới hay, y đã bỏ sót một mắt xích quan trọng, ấy là “Điền Thất hóa thái giám”. Nói cách khác, toàn bộ quá trình chuyển đổi thân phận của Điền Thất là “Nam nhân —- Thái giám —- Nữ nhân”. Ít nhất từ bên ngoài mà xét, chuyện này càng tựa một vụ cải biến thân thể, quả thực quá đỗi kỳ dị. Trịnh Thiếu Phong vừa cảm thấy ghê tởm, vừa mừng thầm vì Điền Thất đích thực là nữ nhân, chứ không phải vì tự hoạn mà thành nữ nhân. Chỉ là, tiểu tử kia, à không, cô nương ấy, lại dám vì ám sát Trần Vô Dung mà một mình giả dạng thái giám nhập cung, quả thực là một kỳ nữ anh hùng!

 

So với Trịnh Thiếu Phong thì Đường Thiên Viễn bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì sự kinh ngạc của y đã nguôi ngoai. Thưở ban đầu khi nghe được chuyện này, y cũng cảm thấy không thể tin nổi, dù sao những chuyện y biết cũng nhiều hơn Trịnh Thiếu Phong gấp bội. Ngẫm kỹ trước sau, liền xác tín chuyện này không phải giả dối. Thế nên, Đường Thiên Viễn một mặt than thở vận mệnh Quý Chiêu không mấy tốt đẹp, một mặt lại cảm thán nàng có dũng có mưu, điều này đương nhiên không cần phải nói thêm.

 

Hiện tại, hai người này đang tọa trong nhã gian của Bát Phương Thực Khách, ngơ ngẩn ngắm nhìn Quý Chiêu trong bộ nữ trang thanh lệ. Vị cô nương này quả thực quá đỗi mỹ lệ, nàng đang khẽ mỉm cười nhìn bọn họ. Đường Thiên Viễn và Trịnh Thiếu Phong đều có đôi phần ngượng ngùng. Dù sao trước kia bọn họ từng chung sống với người ta như huynh đệ, không ít lần kề vai sát cánh. Giờ đây nghĩ lại, tất thảy đều là những cử động thuộc về “Phi lễ chớ động”, quả là đáng phạt đòn.

 

Ngược lại Quý Chiêu lại vô cùng tự tại thản nhiên, trước tiên bưng chén rượu lên, cất lời rằng: “Thưở trước thân phận bất tiện, nên có nhiều điều đành giấu giếm chư vị. Hai vị huynh đệ tấm lòng rộng lượng, không chấp nhất lỗi lầm của kẻ hậu bối, ta trước xin bồi tội cùng hai vị, tự phạt ba chén.” Dứt lời, nàng quả nhiên nâng chén uống cạn ba tuần rượu.

 

Ngay cả cô nương còn thâm tình như thế, hà cớ gì đại trượng phu còn lắm lời tranh cãi, thế là bèn quyết đoán nâng chén cùng uống cạn.

 

Trịnh Thiếu Phong là người hào sảng, thẳng thắn mà nói, trí tuệ của y chưa đủ sâu sắc để suy nghĩ viển vông, tính toán xa gần. Thế nên sau vài chén rượu hạ bụng, y liền tự nhiên tiếp nhận việc “Điền Thất là cô nương”, rồi bắt đầu kể lể cùng hai người về cuộc sống của mình tại Tuyên phủ. Tuyên phủ dẫu không phồn hoa như Kinh thành, nhưng lại là nơi hiểm yếu nối liền nam bắc, đông tây, khách thương tụ tập, tự có vẻ đẹp riêng của nó. Thuở trước hay có thổ phỉ kéo đến gần chợ cướp bóc, nhiễu loạn dân chúng. Trịnh Thiếu Phong đã đặc biệt cùng Sở Tướng quân dẹp yên bọn cướp, dồn thổ phỉ Mông Cổ quanh Tuyên phủ vào thế cùng đường bí lối. Quý Chiêu cũng chẳng bận tâm lời y có bao nhiêu phần khoác lác, vẫn say sưa lắng nghe đến quên cả thời gian.

 

Trịnh Thiếu Phong nói mãi rồi cũng nhắc đến tình địch của mình, chính là người tên là Nghê Thế Tuấn kia. Y theo lệ muốn trước mặt bằng hữu thân thiết mà châm chọc Nghê Thế Tuấn đôi lời. Quý Chiêu vô cùng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Phụ thân của Nghê Thế Tuấn rốt cuộc là ai? Hắn có gốc gác ra sao? Hắn đức hạnh tài năng gì mà được đến Hoàng thượng ân sủng quan tâm đến vậy?”

 

“Phụ thân hắn tên Nghê Tùng, là người thế nào thì ta cũng chẳng rõ. Chỉ biết y đã mất từ sớm.”

 

“Mất khi nào? Vì cớ gì mà qua đời?”

 

“Để ta ngẫm lại chút, ta nghe người ta đồn đãi, dường như là… Tháng mười năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba… Ngày hai mươi lăm tháng mười thì phải? Nguyên do qua đời có phần khiến người ta dở khóc dở cười: Chính thê và tiểu thiếp của Nghê Tùng cãi vã, động đến binh khí. Nghê Tùng tiến lên can ngăn, không cẩn thận bị chính thê vô tình làm bị thương, ngay lúc đó liền bất tỉnh nhân sự. Khi đại phu đến nơi, y đã tắt thở từ bao giờ.”

 

“…”

 

“…”

 

Chết kiểu này quả là… Thật khiến người ta cạn lời. Thôi vậy, người c.h.ế.t là lớn nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trịnh Thiếu Phong bèn cảm thán: “Bởi vậy mới nói, nam nhân không nên giữ quá nhiều nữ nhân trong nhà, ắt sinh hỗn loạn.”

 

Hai kẻ vô lại kia liền bắt đầu khoác lác không chút ngượng nghịu, bàn luận vấn đề có nên nạp thiếp hay chăng. Quý Chiêu thầm nghĩ, nhiệm vụ thiết yếu của các ngươi giờ đây, chính là cưới được thê tử về nhà trước đã...

 

Song… Quý Chiêu khẽ chống trán, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, trầm tư suy ngẫm. Nàng luôn cảm thấy ngày Nghê Tùng qua đời dường như có đôi phần đặc biệt, nhưng rốt cuộc đặc biệt ở điểm nào? Năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba chính là năm nhà nàng gặp biến cố lớn, phụ thân bị bãi quan và bắt giam vào tháng Mười Một. Ngày hăm lăm tháng Mười Một vừa vặn là sinh nhật mẫu thân nàng. Ngày ấy, nàng đang làm gì đây?

 

À, phải rồi. Dù những năm qua phụ thân nàng vẫn luôn chúc mừng ngày sinh của mẫu thân, nhưng hôm ấy, không hiểu vì cớ gì, người lại có vẻ đôi chút mất tập trung. Khi ấy nàng còn thơ dại, chưa hiểu sự đời, song vẫn có thể cảm nhận được phụ thân dường như đang vướng bận việc khác. Sau đó thì sao? Ban ngày xem diễn kịch, đến tối phụ thân lại không đến bầu bạn cùng mẫu thân. Nàng và đệ đệ còn cho rằng phụ mẫu bất hòa, thế nên một người ở lại dỗ dành mẫu thân, một người thì đi an ủi phụ thân. Đệ đệ đến thư phòng tìm phụ thân, song rất nhanh đã bị người đuổi trở về. Nàng hỏi đệ đệ phụ thân đã nói gì. Lúc ấy, đệ đệ trả lời ra sao nhỉ?

 

—— “Phụ thân tự mình đứng giữa sân ngắm trăng, lầm rầm lầu bầu điều gì đó về ‘thành bại đều ở hành động này’. Người vừa thấy ta, không đợi ta cất lời đã đuổi ta về.”

 

Ngày đó Quý Chiêu chẳng hề để tâm, sớm đã chìm vào giấc ngủ. Nay nghĩ lại quả thật kỳ lạ, rốt cuộc ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì? Cớ sao phụ thân lại thốt ra câu ‘thành bại đều ở hành động này’? Người đang lo lắng điều gì? Sau rốt, việc ấy thành hay bại?

 

Khi ấy phụ thân đã là người đứng đầu Chiêm Sự phủ, chuyện thường tình khó lòng khiến người nôn nóng đến vậy. Điều người quan tâm nhất không gì ngoài ngôi vị trữ quân của Thái tử.

 

Vậy phải chăng việc này có liên quan tới Thái tử, nhưng lại là liên quan thế nào?

 

Phải chăng có liên quan tới Nghê Tùng? Là loại liên quan ra sao?

 

Quý Chiêu xâu chuỗi các nhân vật cùng thời gian này lại với nhau, trong óc bỗng nhiên bừng sáng, mọi khúc mắc đều sáng tỏ thông suốt.

 

Tuy Nghê Tùng chỉ là một võ quan chính lục phẩm nhỏ bé, song Ngũ Thành Binh Mã ti lại chưởng quản trị an của cả Kinh thành, xem như một phần binh lực không hề nhỏ. Bởi quân đội đóng giữ kinh đô và vùng lân cận đều trú đóng ngoài thành. Thế nên đêm ấy, khi cửa thành đã đóng kín, ngăn cách hoàng thành, binh lực duy nhất còn lại trong Kinh thành chính là Ngũ Thành Binh Mã ti. Phần binh sĩ này so với quân đội ngoài thành mà nói, không khác gì kiến với voi. Song voi không vào được thành, kiến lại có thể tự do hoạt động trong thành.

 

Trong Tử Cấm thành tuy có một đội thị vệ, song nhân số lại đối lập với Ngũ Thành Binh Mã ti, càng ít lại càng ít hơn.

 

Đây là loại ý niệm gì đây? Nếu Thái tử có thể nghĩ ra biện pháp khiến cửa Tử Cấm thành hé mở một lối vào ban đêm, để Nghê Tùng dẫn Nhất Thành Binh Mã ti mà hắn chưởng quản đánh thẳng vào Hoàng cung, một đòn tiêu diệt đảng phái Trần Vô Dung, bức bách Hoàng đế thoái vị —- đây là việc hoàn toàn có khả năng!

 

Việc này ẩn chứa hiểm nguy cực lớn, song kết quả cũng vô cùng hấp dẫn. Theo sự hiểu biết của Quý Chiêu về Kỷ Hành, quả thật hắn dám làm ra loại chuyện như thế. Đến lúc ấy, Nghê Tùng ắt sẽ là đại công thần hộ giá. Một khi thành công, công danh lợi lộc quả thực như trò đùa.

 

Đứng dưới góc độ của Thái tử mà suy xét, có lẽ hắn cũng không thể không làm như vậy. Năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba, hai năm trước khi Tiên hoàng băng hà, chính là lúc mà đảng phái Trần Vô Dung càn rỡ nhất. Nếu Thái tử không chủ động ra tay, chỉ e ngày sau liền phải chắp tay dâng giang sơn cho kẻ khác.

 

Việc này nào phải chuyện nhỏ, cho nên phụ thân nàng mới khẩn trương đến vậy. Đêm hôm đó, người hẳn là vẫn đang chờ Thái tử phát ra tín hiệu.

 

Chỉ tiếc thay, sau đó chẳng đợi được bất cứ điều gì.

 

Quả đúng là người tính không bằng trời tính, Nghê Tùng cứ thế mà bỏ mạng. (Thái tử Kỷ Hành thật đáng thương, duyên phận mỏng manh =)))))

 

Thái tử là người trọng tình nghĩa, Nghê Tùng vốn là thủ hạ cũ của hắn, tất nhiên cũng là người hắn tín nhiệm tột bậc. Bởi vậy, việc này tuy vì Nghê Tùng bỏ mạng mà thất bại, nhưng sau khi Thái tử lên ngôi, vẫn luôn lưu tâm chiếu cố hậu duệ của y.

 

Khi ấy, số người biết chuyện này rất ít, quả là may mắn trong bất hạnh. Lời lẽ của bọn họ đều hết sức kín kẽ, cho nên cuộc mưu đồ đoạt cung này tuy thất bại, vẫn không hề lộ ra tin tức.

 

Không, hẳn là vẫn bị lộ ra chút ít. Đây chính là lý do vì sao sau khi phụ thân nàng bị phán lưu đày, Trần Vô Dung lại trăm phương ngàn kế muốn bắt người trở về. Bản thân Thái tử làm việc cẩn trọng chu đáo, nhân vật mấu chốt là Nghê Tùng lại bỏ mạng. Trần Vô Dung tuy hoài nghi Thái tử mưu đồ đoạt cung nhưng không tìm được chứng cứ, nên mới đi bắt người có khả năng biết chân tướng nhất. Hắn cần phụ thân nàng làm chứng. Bởi vậy, Phương Tuấn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, muốn “bắt sống”.

 

Đến đây, mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.

 

Song vẫn còn một vấn đề chưa rõ: Rốt cuộc ai là kẻ muốn đoạt mạng phụ thân nàng?