Nhặt Lại Nhân Sinh

Chương 3



Sáng sớm vừa mở mắt, điện thoại bên cạnh đã reo không ngừng.



Tôi cầm lên xem, đều là cuộc gọi nhỡ của chồng.



Tôi gọi lại, vừa kết nối, giọng nói bên kia đã chói tai xuyên qua màng nhĩ.



"Trần Thiến, cô điên rồi à? Giờ này còn chưa về!"



Là mẹ tôi, bà ta ở đầu dây bên kia dùng hết sức lực hét vào mặt tôi.



"Giận dỗi một lúc là đủ rồi! Cô còn tưởng mình là cô bé mười tám tuổi à?"



"Mười tám tuổi tôi không có tư cách giận dỗi."



Hiện tại tôi chỉ nghĩ đến việc tìm lại ước mơ, trực tiếp cúp máy.



Bên kia vẫn không ngừng gọi lại, thấy vậy tôi trực tiếp rút sim ra.



Trần An cười lạnh nói: "Tớ thấy họ căn bản không biết mình sai ở đâu, còn trông chờ cậu quay về hy sinh."



Tôi xoa xoa đầu, ép bản thân không nghĩ đến những chuyện đó nữa.



Trần An có chút do dự nhìn tôi, "Mục tiêu hiện tại của cậu vẫn là đại học B à? Có phải hơi khó quá không?"



Tôi cười một tiếng, kiên quyết nói: "Không, tớ nhất định phải vào đại học B."



Ánh mắt châm biếm của chồng khi nhìn thấy tờ giấy báo trúng tuyển hôm ấy, tôi có thể nhớ cả đời.



Anh không phải coi thường tôi sao? Không phải nói tôi mơ tưởng hão huyền sao?



Vậy thì tôi nhất định phải thi đỗ cho anh xem! Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, thứ gì là của tôi, nhất định sẽ là của tôi!



Dù có bao nhiêu năm trôi qua!



Kể từ ngày rút sim điện thoại đó, tôi không liên lạc với họ nữa.



Trong thời gian đó, Lâm Tư có đến tìm tôi vài lần, khuyên tôi sớm quay về nhận lỗi.



"Mẹ muốn thi đại học, với tư cách là thí sinh tự do."



Lâm Tư trực tiếp bật cười, "Mẹ đừng đùa nữa, với cái đầu óc đó của mẹ, mẹ còn muốn thi đại học?"



Tôi nhìn vào mắt nó, cho nó cơ hội cuối cùng.



"Vậy là con không định ủng hộ mẹ sao?"



Lâm Tư bắt đầu mất kiên nhẫn, "Đây là chuyện con có thể ủng hộ sao? Đây là chuyện mẹ căn bản không thể đạt được, bảo sao bà ngoại luôn mắng mẹ bị bệnh, con thấy mẹ đúng là có vấn đề."



Trần An ở bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện, tức giận suýt chút nữa đánh c.h.ế.t Lâm Tư.



Tôi kéo Trần An lại, nhẹ nhàng đẩy Lâm Tư ra ngoài cửa.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cứ như vậy đi, coi như là kịp thời dừng lại.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi thầm tự nhủ trong lòng.



Hai tháng sau, chồng tôi không chịu được nữa, anh ta chạy đến tìm tôi, nhất quyết kéo tôi về nhà.



Tôi còn định từ chối, không ngờ bố mẹ tôi lại đi theo sau anh ta.



Mẹ tôi vừa đến đã tát tôi một cái, bố tôi đỏ mắt chỉ vào tôi mắng.



"Mày còn muốn cái nhà này nữa không? Đến con cũng không quản! Mày còn muốn làm gì nữa?"



Xung quanh dường như có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi không quan tâm, hiên ngang đứng thẳng.



Mẹ tôi tức điên lên, đ.ấ.m đá túi bụi vào người tôi, còn chồng tôi thì ở bên cạnh giả vờ khuyên can.



"Không phải cô muốn đi thi đại học sao?"



Tim tôi co rút lại, ngẩng đầu nhìn mẹ tôi.



Nụ cười của bà ta giống như ác quỷ, nói với tôi: "Nói thật cho mày biết, năm đó không phải bố mày giấu tờ giấy báo trúng tuyển của mày. Là tao, là tao giấu đi."



"Tao đã có thể ngăn cản mày một lần, thì tao có thể ngăn cản mày lần thứ hai."



Mẹ tôi chỉ tay vào tôi, điên cuồng nói: "Cả đời này, mày đừng hòng đi học đại học!"



4



"Dựa vào cái gì!"



Tôi không thể tin nổi nhìn bà ta hỏi: "Dựa vào cái gì mà đối xử với con như vậy! Mẹ là mẹ của con cơ mà! Tại sao mẹ không thể mong con tốt hơn!"



"Thế nào mới là tốt?"



Mẹ tôi vặn lại tôi, bà ta chỉ vào căn nhà của Trần An phía sau, lớn tiếng hét: "Là giống như cái đồ bỏ đi này sao? Gần bốn mươi tuổi rồi, đến gia đình sự nghiệp cũng không có, suốt ngày không biết bận rộn cái gì ở bên ngoài, như thế này người ta nhìn vào thì ra thể thống gì!"



Giọng bà ta càng lúc càng gay gắt, "Mày có biết bố mẹ nó ở trong làng không ngẩng đầu lên được không!"



Nói xong, bà ta thở hổn hển, giọng dịu lại, kéo tay tôi nói: "Con nghe lời mẹ, mẹ đều là vì tốt cho con, mẹ làm sao có thể hại con?"



"Phụ nữ sinh ra là để nối dõi tông đường, để chăm sóc đàn ông."



"Con xem mẹ, cả đời không sinh được cho nhà họ Trần một đứa con trai, mẹ cả đời không thể ngẩng đầu lên ở nhà bố con."



Bà ta vỗ vỗ tay tôi, ân cần nói: "Con khác với mẹ, con đây là lần đầu tiên đã sinh được con trai, phúc khí của con còn ở phía sau!"





Bố tôi ở bên cạnh gật đầu, ông vô cùng khó hiểu nhìn tôi, "Rốt cuộc con còn có gì không hài lòng, cuộc sống hiện tại không tốt sao?"



Sao bây giờ tôi mới biết, thì ra mẹ tôi luôn ôm giữ suy nghĩ này.



Trước đây khi còn nhỏ, trong làng có rất nhiều người già trọng nam khinh nữ


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com