Nhặt Lại Nhân Sinh

Chương 4



Chỉ có nhà tôi là khác, tôi là con gái duy nhất trong nhà, luôn nhận được tất cả sự quan tâm của bố mẹ.



Cũng chính vì lý do này, sau khi thi đại học, bố tôi nói với tôi rằng tôi không đỗ, tôi không hề nghi ngờ một chút nào.



Tôi mệt mỏi rút tay về, lùi lại một bước nhìn họ nói.



"Con sẽ không về cùng mọi người, con thực sự chịu đủ rồi."



Tôi ngẩng đầu nhìn chồng tôi đang đứng bên cạnh xem kịch, "Lâm Húc, ngày mai chúng ta đến cục dân chính ly hôn. Không phải anh đã sớm muốn ở bên người phụ nữ anh nuôi ở ngoài sao? Bây giờ tôi thỏa mãn anh."



Sắc mặt Lâm Húc lập tức thay đổi, phản bác theo phản xạ, "Nói gì vậy! Nuôi tình nhân gì!"



"Tóc ngắn, đeo kính, năm nay hai mươi sáu tuổi."



Tôi nhếch mép cười trước sắc mặt ngày càng trắng bệch của anh ta, mỉa mai nói: "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết, đừng có coi tất cả mọi người là đồ ngốc."



Lâm Húc hoàn toàn im lặng, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống sàn nhà.



"Mẹ! Sao mẹ lại nói bố!"



Lâm Tư vừa tan học về, vẫn còn đeo cặp sách, hùng hổ đi về phía tôi.



Nó đẩy tôi một cái, tôi không đề phòng, đầu đập vào khung cửa phía sau, đau đến mức nước mắt chảy ra.



Lâm Tư không thèm nhìn tôi một cái, sán lại gần bố nó hỏi han ân cần.



Mẹ tôi vừa nhìn thấy Lâm Tư, mắt liền sáng lên, kéo nó nói: "Tư Tư, con mau khuyên mẹ con đi, mẹ con muốn ly hôn với bố con kìa!"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Cứ ly hôn đi!"



Lâm Tư không cần suy nghĩ đáp: "Với cái dạng của mẹ con, ngoài bố con ra thì ai thèm lấy."



Lâm Húc vui đến phát điên, xoa đầu Lâm Tư khen là con trai ngoan của mình.



Lâm Tư cũng cười theo, nũng nịu với bố nói rằng nhất định phải ở với bố, nó không muốn ở với tôi.



Tôi nhịn cơn đau trên đầu, lạnh lùng nhìn hai bố con đang vui vẻ hòa thuận.



Lâm Húc căn bản không biết chăm sóc người khác, anh ta không nhớ bất cứ điều gì về Lâm Tư, bất cứ điều gì nó kiêng kỵ, thậm chí cả ngày sinh nhật của con cũng không biết.



Mà Lâm Tư từ lâu đã hình thành tính cách thiếu gia, không biết làm bất cứ việc gì.



Anh ta và Lâm Tư sống cùng nhau, nhiều nhất là nửa tháng, sẽ có một người phát điên.



Nghĩ như vậy, tôi không kìm được mà bật cười.



Mẹ tôi ở phía sau dậm chân mắng một tiếng nghiệt duyên, rồi vội vàng chạy theo đứa cháu trai lớn của bà ta, trước khi đi còn chỉ vào tôi mắng một trận.



"Đồ mất mặt!"



Bố tôi nhổ nước bọt vào tôi, "Cả đời này đừng gọi tao là bố, mày làm tao không ngẩng đầu lên được!"



5



Từ khi sinh Lâm Tư, tôi không đi làm.



Dẫn đến việc hiện tại trên người tôi không có một xu, chỉ có thể dựa vào Trần An giúp đỡ mà sống qua ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Dù quan hệ của chúng tôi có tốt đến đâu, tôi cũng biết nên có chừng mực.



Vì vậy, tôi tìm một công việc rất đơn giản, đó là quét dọn vệ sinh trong một tòa nhà văn phòng.



Ở đó toàn là những người trẻ tuổi, những thứ họ thảo luận đều là những thứ tôi chưa từng tiếp xúc.



Rất may mắn là, họ đều rất tốt bụng.



Tôi có thể cầm sách vở hỏi họ những điều tôi không biết, mà họ khi biết tôi muốn thi đại học, phản ứng đầu tiên đều là ngưỡng mộ.



"Chị, chị giỏi quá!"



Tôi có chút ngượng ngùng, xua tay giải thích, "Tôi mới chỉ đăng ký thôi, còn chưa thi cơ!"



"Có dũng khí như vậy đã là giỏi lắm rồi!"



Mọi người xôn xao bên tai tôi: "Nếu là tôi, chắc chắn tôi không dám quyết tâm như vậy đâu."



Đây thực sự là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể tự do làm những điều mình muốn.



Khi Lâm Tư thi cấp ba, tôi vẫn quyết định đến thăm thằng bé.



Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt mà thằng bé thích, định bụng sẽ mang đến cho nó.



Không biết nó có nhớ tôi không, có lẽ là có.



Trẻ con mà, đứa nào mà chẳng sĩ diện.



Bỏ mặc nó lâu như vậy, chắc bây giờ nó cũng biết mình sai rồi.



Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên, đứng nhìn cổng trường, chỉ chờ lát nữa Lâm Tư nhìn thấy tôi sẽ vui mừng thế nào.



Lâm Tư ra rất nhanh, thằng bé chạy ào ra.



Tôi mỉm cười đứng trước mặt nó, chờ nó chạy đến ôm tôi.



"Mẹ!"



Thằng bé chạy vụt qua tôi, ôm chầm lấy người phụ nữ phía sau.



Tôi thậm chí còn không thể quay người lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.



"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đón con?"



"Hôm nay con thi cấp ba mà, mẹ chắc chắn phải đến chứ."



Cảnh tượng mẹ hiền con thảo phía sau khiến tim tôi nhói đau.



Tôi biết rõ Lâm Tư vừa nhìn thấy tôi.



Thằng bé cố tình diễn kịch cho tôi xem, cho tôi thấy nó đang hạnh phúc đến nhường nào.



Con tôi mà, chỉ cần nó liếc mắt một cái là tôi biết nó muốn làm gì.



Tôi không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về phía trước, đến khi gặp thùng rác thì ném hết đồ ăn vặt đã chuẩn bị cho nó vào đó.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com