Nhặt Lại Nhân Sinh

Chương 5



Mẹ tôi lại đến khuyên nhủ, bà nói việc tôi ly hôn khiến bà không thể ngẩng mặt lên nhìn ai trong làng.



Bà mắng tôi té tát, "Đàn ông có mấy người không trăng hoa? Sao con cứ phải vạch áo cho người xem lưng thế hả? Với lại thằng Lâm Húc người ta đường đường là sinh viên giỏi, nhà nào mà chẳng coi nó như vàng như ngọc?"



"Mẹ biết Lâm Húc là sinh viên giỏi à?"



Tôi cười lạnh, "Mẹ, vậy mẹ có biết cái trường đại học mà con đỗ ấy, cả đời này anh ta cũng không với tới được không?"



Tôi nhìn mẹ đầy oán hận, "Chính mẹ đã bẻ gãy con đường của con, vậy mà bây giờ lại quay ra nói người ta là sinh viên giỏi, mẹ không thấy nực cười à?"



Bốp!



Mặt tôi tê rần, miệng đầy mùi m.á.u tanh.



Mẹ tôi vốn khỏe mạnh, bây giờ vẫn còn giúp bố tôi làm ruộng, sức lực của bà còn mạnh hơn cả đàn bà bình thường.



"Đàn ông với đàn bà có giống nhau không?"



Bà ta dùng hành động sỉ nhục, vỗ vào mặt tôi, "Cho dù con có học xong thì làm được gì? Con còn đòi so với Lâm Húc? Mẹ nói cho con biết, người ta cho dù không học đại học, cũng giỏi giang hơn con!"



Tôi nghiến răng, quay mặt đi không nhìn bà ta.



Tôi không biết mẹ tôi rời đi lúc nào, chỉ biết mặt tôi sưng vù suốt ba ngày.



Tôi ôm mình ngồi trên sân thượng khóc nức nở.



Tôi tự nhủ với mình, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời.



Nếu lần này không tận dụng được, thì Trần Thiến ơi, cả đời này của mày coi như bỏ đi.



6



Thời tiết tháng Mười mát mẻ dễ chịu, khi tôi đến công ty, mọi người đều cổ vũ tôi.



Ông chủ dựa vào cửa, mỉm cười nói: "Chị à, nếu chị thi đỗ, tôi sẽ lì xì cho chị một phong bao thật to."



Mấy đứa nhỏ khác thì phấn khích, hò hét ầm ĩ, bảo rằng tiền này không lấy không được.



Tôi cũng cười theo, cùng mọi người đi ăn một bữa "trạng nguyên".



Trần An còn căng thẳng hơn cả tôi, vừa sang tháng Mười, cô ấy đã xin nghỉ hết việc.



Tôi trêu chọc hỏi: "Hồi xưa cậu thi đại học cũng đâu có căng thẳng thế này?"





"Sao mà giống nhau được?" Trần An lo lắng ra mặt, liên tục kiểm tra giấy tờ trong cặp sách của tôi.



Tôi có chút rảnh rỗi, chạy ra ban công ngắm sao.



Trần An kiểm tra xong, cũng chạy ra đứng cạnh tôi hỏi: "Lần này thi đỗ rồi, cậu định làm gì?"



"Trước tiên cứ đi học đã, rồi tìm việc làm thêm ở ngoài, tự nuôi bản thân."



Những ngôi sao trên trời sáng lấp lánh, tôi mỉm cười chỉ lên trời, "Cậu nhìn sao trên trời kìa, ngày mai chắc chắn thời tiết sẽ đẹp."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giống như cuộc đời tôi, cuối cùng cũng đã có ánh sáng dẫn đường.



Sáng sớm hôm sau, tôi cùng Trần An đến điểm thi.



Chúng tôi đến sớm, người xếp hàng còn khá ít.



Trần An trò chuyện cùng tôi, đến khi bắt đầu kiểm tra, cô ấy vẫy tay định rời đi.



Tôi vừa định giơ tay lên thì đột nhiên nhìn thấy mẹ tôi.



Trong khoảnh khắc, những lời mẹ tôi từng nói vang vọng bên tai tôi.



Tao có thể cản mày một lần, thì cũng có thể cản lần thứ hai.



Tim tôi đập thình thịch, tôi lấy mũ che kín đầu, cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của bà ta.



"Ai thế kia! Đang xếp hàng cơ mà!"



Phía sau có người khó chịu lên tiếng: "Bác gái ơi, xếp hàng vào đi! Bác đứng đây làm gì thế?"



"Tôi tìm con gái tôi!"



Giọng mẹ tôi rất lớn, lớn đến mức ai cũng có thể nghe thấy.



"Xin chào, mời chị xuất trình giấy tờ."



Người kiểm tra phía trước lại gọi tôi một lần nữa, tôi mới sực tỉnh, run rẩy lấy giấy tờ ra khỏi túi.



Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, giấy tờ vẫn không thể lấy ra được.



Ánh mắt nghi ngờ của nhân viên, cùng tiếng thúc giục của những thí sinh phía sau càng khiến tôi thêm căng thẳng.



Cuối cùng, tôi cũng cầm được chứng minh thư và giấy báo dự thi đưa cho anh ta.



Ngay khi nhân viên vừa cầm lấy, một bàn tay thô ráp chìa ra trước mặt tôi.



Mẹ tôi trừng mắt giật lấy giấy báo dự thi của tôi, "Cuối cùng cũng tìm được mày, mày cũng giỏi trốn đấy!"



Tôi có chút hoảng loạn, đưa tay định giật lại giấy báo dự thi của mình.



Bà ta cầm lên, tùy tiện liếc nhìn tôi một cái, tay tôi còn chưa kịp đưa đến trước mặt bà ta, thì đã trơ mắt nhìn bà ta dùng sức.



Tiếp đó, tờ giấy mỏng manh dưới tay bà ta đã bị xé làm đôi.



Đồng tử của tôi co rút lại, mẹ tôi giống như ác quỷ trốn thoát từ địa ngục.



Bà ta xé từng mảnh, từng mảnh, như để trút giận lên tờ giấy báo dự thi của tôi.



Bà ta giẫm nát chúng dưới chân, dùng sức nghiền nát.



"Cho mày thi! Tao cho mày thi!"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bà ta ngẩng đầu, nhìn tôi đầy căm hận, "Lần này tao xem mày thi bằng cách nào!"



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com