Năm thứ tám sau khi thành thân, ta quyết định hòa ly với Thẩm Thế An.
Khi ta đề nghị hòa ly, cả phủ trên dưới đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện ta và Thẩm Thế An bất hòa đã không còn là bí mật, nên họ không ngạc nhiên về việc hòa ly, mà chỉ ngạc nhiên về thời điểm ta đưa ra quyết định.
Ngày hôm đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày.
Sáng sớm, ta đến thỉnh an bà mẫu, hầu bà hai tách trà.
Buổi trưa, ta ra cửa hàng bánh bên ngoài, đặt mua năm mươi hộp bánh để biếu họ hàng vào dịp Tết Đoan Ngọ.
Đến buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, ta thấy không ưng ý với hoa văn trên bình phong, liền tự tay vẽ lại mẫu khác.
Tất cả những việc ta làm đều là vì tương lai lâu dài của cả hai, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy ta muốn rời đi.
Nhưng đến tối, sau khi tắm xong, ta còn chưa kịp lau khô tóc, đã bình tĩnh đề nghị hòa ly với Thẩm Thế An.
Không hề có một dấu hiệu nào báo trước.
Trong mắt người đời, nếu ta có hòa ly với Thẩm Thế An, thì cũng phải là chuyện đã xảy ra từ lâu.
Ta đã từng có ba cơ hội rất tốt để làm việc đó.
Cơ hội đầu tiên là khi Thẩm Thế An bị giáng chức xuống huyện Tùng Sơn làm một chức quan nhỏ.
Quan nhỏ, lại còn ở nơi rừng thiêng nước độc.
Ta từ Thanh Châu theo Thẩm Thế An vượt đường sá xa xôi đến nhậm chức, nếm đủ khổ sở của việc di chuyển đường dài.
Sâu bướm ở Tùng Sơn to bằng cả bàn tay, trên cánh còn có hoa văn hình mặt người với hai con mắt, chúng bám đầy bên giếng, lớp nọ chồng lên lớp kia.
Mỗi khi thả xô xuống giếng rồi kéo lên, thì nửa xô là nước, nửa xô là bùn, thêm cả đám sâu bướm hoảng sợ nổi lềnh bềnh, cánh của chúng phủ một lớp phấn trắng nhợt nhạt, ghê tởm vô cùng.
Lúc đó, ta hận trời hận đất, hận sao quân giặc không đánh đến Tùng Sơn, hận Thẩm Thế An lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm quan, hận cả mặt trời, mặt trăng ở Tùng Sơn, hận đường sá xa xôi cách trở, ta chỉ nhớ mong cha mẹ ở quê nhà.
Chỉ có một điều, ta chưa từng nghĩ đến chuyện hòa ly để trở về Thanh Châu, tiếp tục sống cuộc đời tiểu thư Từ gia vui vẻ.
Cơ hội thứ hai là khi bà mẫu đưa cho hắn hai nha hoàn để làm thiếp.
Khi ta và Thẩm Thế An thành thân, coi như là ta gả thấp hơn nhà hắn, hai bên gia đình đã từng nói rõ rằng hắn sẽ không nạp thiếp
Nhưng chuyện đời vốn vô thường, ai mà nói trước được điều gì.
Đó là năm thứ tư ta về làm dâu Thẩm gia, bốn năm trời vẫn chưa có con.
Vô số thầy lang đã đến khám, đều kết luận rằng ta thể hàn, khó mang thai.
Ta uống hết bát thuốc đắng này đến bát thuốc đắng khác, đến cuối cùng, nước mắt chảy ra cũng mang vị đắng chát của hoàng liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói gì đến việc Thẩm Thế An không muốn bước chân vào phòng ta, đến bản thân ta mỗi khi thức dậy ngửi thấy mùi thuốc trên người cũng thấy buồn nôn.
Lúc đó, Thẩm Thế An đã thoát khỏi chốn quan trường ẩm thấp Tùng Sơn, hắn đã chọn đúng phe phái trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, tân đế lên ngôi, phong cho hắn chức quan coi sóc việc dệt ở Tô Châu.
Đến lúc này, Thẩm gia coi như đã khôi phục lại danh tiếng, sự nghiệp hưng thịnh đang ở trước mắt, chỉ có điều vẫn chưa có con nối dõi.
Bà mẫu quyết định đưa cho hắn hai nha hoàn để làm thiếp.
Bà đến gặp ta, nói năng khẩn thiết, giọng nghẹn ngào.
Bà nói không phải vì Thẩm gia bây giờ khác xưa mà muốn nuốt lời hứa hẹn trước kia, chỉ là việc có con nối dõi vô cùng quan trọng với gia tộc.
Công công ta chính là ví dụ điển hình, cả dòng họ Thẩm chỉ có mỗi mình ông ấy, nếu như ngày trước có thêm huynh đệ giúp đỡ, thì làm sao có thể rơi vào cảnh tan đàn xẻ nghé.
Bà mẫu khuyên ta, đã làm dâu Thẩm gia, thì ta và Thẩm gia chính là cùng vinh cùng nhục.
Hai nha hoàn kia, nói đúng ra thì cũng không phải nạp thiếp, con cháu các gia đình giàu có, hầu như ai cũng có thông phòng, ta cũng không phải là trường hợp đầu tiên.
Vậy là ta đành ngậm đắng nuốt cay, chấp nhận cho hắn có thêm hai người thiếp.
Lần thứ ba ta có cơ hội được giải thoát, là khi Thẩm Thế An rước Lý Mộ Dao, nữ nhân mà hắn thương nhớ bấy lâu về phủ.
Lý Mộ Dao...
Ta và Thẩm Thế An kết duyên đã tám năm.
Suốt tám năm qua, ta chỉ biết đến nàng ta qua lời kể của người đời.
Chuyện xảy ra vào tám năm trước, khi Thẩm gia còn chưa suy vong.
Họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, thuở thiếu thời chẳng chút nghi kỵ.
Nhưng số phận trớ trêu, ngay khi họ sắp thành thân, Thẩm gia gặp biến cố, mưa lạnh vây quanh căn nhà nhỏ.
Đêm dài ly biệt, khổ đau triền miên, trong mộng mị vẫn gọi tên người thương.
Nhưng ông trời cũng không tuyệt đường của Thẩm Thế An.
Khi hắn công thành danh toại, nữ nhân năm xưa vẫn vẹn nguyên như thế.
Chỉ tiếc, bao nhiêu sóng gió ập đến, giờ nàng lại rơi vào cảnh khốn cùng.
Ngày hắn trở về kinh thành nhậm chức, dưới bóng cây phù dung, trên cầu đá xanh, hắn tình cờ gặp lại Lý Mộ Dao, nàng bị hành hạ tiều tụy nơi hậu trạch.
Dường như bao năm gió sương, trăm cay nghìn đắng, cũng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này, khi hắn nắm trong tay quyền lực, có thể dùng chiếc dù giấy dầu che chở cho nữ nhân hắn yêu.
Ta biết Thẩm Thế An vẫn luôn nặng lòng với Lý Mộ Dao, nên việc hắn muốn cưới nàng về, ta không hề ngăn cản.
Vả lại, ta có ngăn cản cũng vô ích, hà cớ gì phải làm điều vô nghĩa?
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Sau tất cả, trong lòng ta vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi vào tình cảm của Thẩm Thế An.