Gia đình ta ở thành Thanh Châu cũng thuộc hàng có tiếng tăm.
Ba đời Từ gia làm nghề đồ tể, đến đời cha ta vẫn tiếp nối truyền thống, nhờ mổ lợn bán thịt mà nuôi sống mẹ con ta.
Năm ta lên tám, lên chín, sau khi mổ lợn xong, cha nhìn thấy ta đang ngồi xổm cạnh bên hứng tiết lợn vào chậu lớn, mới sực nhớ ra ta là con gái.
Con gái thì làm sao có sức mạnh vật ngã cả con lợn mà mổ được.
Mà cho dù có khỏe được như vậy, thì sau này cũng sẽ ế mất.
Cha ta chán nản, nghĩ bụng nghề tổ truyền của Từ gia có lẽ đến đời mình là chấm dứt.
Nhưng rồi ông lại nghĩ, đằng nào cũng bỏ nghề, bỏ bây giờ cũng là bỏ, đợi đến lúc bảy tám mươi tuổi sức tàn lực kiệt mới bỏ thì có khác gì nhau.
Vậy thì tội gì không đổi nghề ngay từ bây giờ?
Thế là cha quyết định chuyển sang buôn bán, đầu tiên là đi buôn đường biển, khi đã có chút vốn liếng thì về Thanh Châu mở một tửu lâu.
Khi Thẩm gia suy sụp, cả nhà nghèo khó đến Thanh Châu thì "Nhất Phẩm Tiên" của nhà ta đã là tửu lâu lớn nhất thành này rồi.
Từ nhỏ ta đã quen với việc theo chân các bác đồ tể vạm vỡ, sau này lớn lên thì làm việc ở tửu lâu, suốt ngày thấy toàn mấy kẻ bợm nhậu say khướt.
Đến khi ta nhìn thấy Thẩm Thế An mặc áo xanh, phong thái nho nhã như tùng, ta ngỡ như mình gặp được tiên nhân giáng trần.
Dù cho áo hắn đã bạc màu vì giặt giũ.
Khi đó, cả một Thẩm phủ to lớn, dòng dõi thế gia trăm năm, nghèo đến mức chỉ còn lại tấm biển đề tên nhà.
Ngoài lúc đọc sách ra, Thẩm Thế An còn dựng một sạp hàng trước cửa tửu lâu "Nhất Phẩm Tiên" để viết thư thuê kiếm sống.
Ngày nào ta cũng tìm đến nhờ Thẩm Thế An viết thư hộ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mỗi lần ta đưa cho hắn một ít bạc vụn, hắn đều hỏi ta muốn viết gì, ta liền cười tít mắt bảo: "Viết cho phu quân của ta!.”
“Phu quân của ta ơi, nhìn chữ như thấy người, mở thư ra xin chàng hãy mỉm cười. Chúng ta đã thành thân được mấy năm rồi, tình cảm vẫn mặn nồng như thuở ban đầu. Ta vẫn nhớ như in lần đầu gặp chàng, dưới gốc hải đường, trước cửa tửu lâu "Nhất Phẩm Tiên".”
“Chàng mặc chiếc áo xanh, trên vai thêu nhành trúc mực, ta vừa nhìn đã say đắm, chỉ hận không thể hóa thành nhành trúc ấy, ngày ngày ở trong lòng chàng."
Ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nhành trúc mực trên vai Thẩm Thế An, nuốt nước miếng ừng ực rồi nói tiếp: "Môi chàng mỏng, mím chặt, đỏ thắm như hoa hồng tháng hai; trên mũi chàng có một nốt ruồi nhỏ, lấp lánh như ngôi sao trong đêm tối; ánh mắt phượng của chàng khẽ liếc nhìn, như mặt hồ mùa xuân, sóng nước dạt dào, lớp này nối tiếp lớp kia, tràn vào lòng ta, khiến con tim ta như muốn vỡ òa."
Càng nghe ta nói, mặt Thẩm Thế An càng tối sầm lại.
Đến khi nghe ta thốt ra câu "khiến con tim ta như muốn vỡ òa", Thẩm Thế An không thể nhịn được nữa, ném phịch cây bút lông xuống bàn, mặt mày đen sì nói: "Cô nương xin tự trọng!"
Ta liền tỏ vẻ ấm ức, mắt rơm rớm nước: "Thẩm công tử, ta nói sai chỗ nào ạ? Nếu có gì không ổn, xin công tử sửa giúp ta vài chữ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cô nương rõ ràng là đang nói... đang nói..."
Thẩm Thế An tức giận đến run cả người, khiến ta cũng sợ đến phát khóc.
Ta lấy khăn tay lau khóe mắt, khẽ nói: Ta rõ ràng là đang viết thư cho tướng công của ta mà, không biết đã đắc tội gì với công tử?”
“Ơ, Thẩm công tử, chàng cũng mặc áo xanh thêu nhành trúc mực giống y hệt tướng công của ta kìa, trùng hợp quá, trùng hợp quá đi mất.”
“Thẩm công tử, chàng nhận tiền rồi đấy nhé, thư còn chưa viết xong đâu, chàng không được nuốt lời đâu đấy!"
Từ đó về sau, Thẩm Thế An không chịu viết thư thuê cho ta nữa.
Hắn không viết cho ta, nhưng ta vẫn muốn tìm cách làm phiền hắn.
"Nhất Phẩm Tiên" là tửu lầu lớn nhất thành Thanh Châu này, đến cả các cửa hàng gạo, cửa hàng vải vóc cũng phải kiêng nể Từ gia chúng ta vài phần.
Thế là ta vác gạo, quấn vải, oằn vai gánh gồng, lạch cạch đi gõ cửa sổ nhà Thẩm Thế An.
"Thẩm công tử, mua gạo không?"
Hắn đáp cộc lốc: "Không mua."
Ta lại ngọt nhạt: "Thế vải vóc có cần không công tử?"
Hắn vẫn một mực: "Không mua."
Ta bèn cười tít mắt, buông lời trêu ghẹo: "Mua gạo mua vải để rước nương tử về nhà, hay là công tử mua luôn nương tử ta đi?"
Thẩm Thế An im re, chẳng buồn hé cửa, ấy thế mà cái đầu của Nhị Hổ tử nhà họ Vương sát vách lại thò ra.
Hắn hớn hở: "Ta mua, ta mua!"
Ta chẳng nể nang, vác đòn gánh phang bốp vào cái đầu ngó nghiêng của hắn: "Mua cái đầu nhà ngươi! Bà đây không bán! Mơ đẹp nhỉ, cái đồ vương bát đản nhà ngươi!"
Đến đây, chắc hẳn có người sẽ chê bai ta ăn nói lỗ mãng, thiếu tao nhã.
Chuyện này thì phải trách lão cha ta rồi.
Mấy năm trước, lão còn hăng hái với nghiệp đồ tể, đao to búa lớn, sát sinh ầm ầm.
Ai ngờ mở được cái tửu lầu thì bị tiền bạc làm mờ mắt, đến khi sực nhớ ra phải mời thầy về dạy dỗ, uốn nắn ta thành một tiểu thư khuê các thì đã muộn màng.
Ta biết chữ nghĩa, cũng thông làu kinh sử, nhưng hình ảnh những năm tháng bưng thau hứng tiết lợn đã in sâu vào tận xương tủy ta rồi.
Bởi vậy, sau này khi thành gia thất, trong lòng Thẩm Thế An vẫn không khỏi có chút khinh khi ta.