Nhất Phẩm Tiên

Chương 10



Cố Trường Phong cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Ta nhổ phắt một bãi nước bọt xuống đất: “Bà cô đây bảy tuổi đã phụ giúp gia đình mổ lợn, ngươi tính là cái thá gì?” 

“Máu người ngươi thấy còn chưa nhiều bằng m.á.u heo ta thấy. Ngươi cũng không tự lượng sức mình!"

Cố Trường Phong im lặng, chắp tay cúi chào ta: "Trước kia có nhiều điều đắc tội, đa tạ nữ hiệp không giết."

Ta khẽ cúi người: "Công tử nói gì vậy, nô gia chỉ là một khuê nữ, nào biết gì chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết?"

Đợi vết thương của Cố Trường Phong bắt đầu đóng vảy, ta liền đẩy xe lăn, chuẩn bị đưa hắn ra ngoài hóng gió.

Không khéo, hắn đang thay thuốc.

Áo lót trắng muốt nửa cởi, lộ ra mảng n.g.ự.c tráng kiện.

Ta chống cằm ngẩn ngơ: "Hít... to quá..."

Cố Trường Phong liếc nhìn ta một cái lạnh lùng.

Ta cười trừ: "... xe lăn, ân công mời ngồi."

Ta nghĩ có lẽ mình đã quá lâu không gặp nam nhân.

Ta đã từng thành thân, đương nhiên cũng từng nếm mùi vị đó.

Có câu "nếm tủy biết vị", nhưng quả thật đã bốn năm năm chưa được nếm lại thứ tủy này, lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Ta đang nghĩ vậy, tay bỗng khựng lại, hóa ra bánh xe lăn bị kẹt vào một viên đá.

Ta ngồi xổm xuống gạt viên đá ra, ngồi không đúng vị trí, mặt Cố Trường Phong vừa vặn phóng to trước mặt ta.

Ta ho khan một tiếng.

"Cố công tử, chàng xem giờ vết thương của chàng đã khỏi hẳn, chắc là sắp đi rồi, chàng đi rồi, ta phải làm sao đây?” 

“Người ngoài luôn dòm ngó gia nghiệp nhà ta. Nhất Phẩm Tiên ít nhiều cũng xem như cứu chàng một mạng. Vậy nên..."

"Vậy nên thế nào?"

"Nô gia nghe nói, giang hồ nhi nữ, vốn phóng khoáng. Công tử phong tư tuấn tú, chắc chắn là bậc phóng khoáng trong những người phóng khoáng."

"Vậy nên?"

"Vậy nên, liệu có thể nhờ công tử giúp ta một việc, để ta có thể sinh một đứa con, giúp Nhất Phẩm Tiên có người kế thừa, coi như giải quyết được khó khăn trước mắt.” “Công tử cứ yên tâm, Từ gia giàu có, nuôi một đứa trẻ không thành vấn đề, sau này nhất định sẽ không đến làm phiền công tử."

Cố Trường Phong không tỏ ý kiến, thậm chí còn khen ta chu đáo.

Thấy hắn không phản đối, ta đoán là có cơ hội, liền nói tiếp: "Chỉ là..."

Cố Trường Phong đột nhiên mỉm cười hòa nhã.

Hắn hơi cúi người xuống.

"Ồ? Vậy mà còn có 'chỉ là', 'chỉ là' gì?"

"Chỉ là... đại phu đã bắt mạch cho ta, nói rằng ta có thể chất khó mang thai. Tất nhiên, Cố công tử hẳn là người dũng mãnh hơn người, chắc chỉ cần ba năm lần là được."

"Ba năm lần? Từ tiểu thư, ta đây là người bệnh vừa mới khỏi, ngươi nhẫn tâm vậy sao?"

"Hay là ta làm cho ngài một con gà trống lớn tẩm bổ nhé?"

"Được, hay lắm, ngươi đi làm đi."

Cố Trường Phong gật đầu, vỗ nhẹ vào tay vịn xe lăn, đứng dậy, thản nhiên bước đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chàng đi được mà! Vậy sao còn bắt ta đẩy chàng?"

Ta vội đẩy chiếc xe lăn nặng nề đuổi theo.

Cố Trường Phong quay đầu nhìn ta, dải lụa xanh biếc buộc tóc hắn bay phấp phới trong gió.

Hắn chỉ tay vào n.g.ự.c mình, rồi lại chỉ về phía ta, đoạn nói: "Nhớ ăn óc gà vào, tẩm bổ."

Ta chợt nhận ra, thì ra hắn bị thương không phải ở chân.

Đi thêm vài bước, chiếc xe lăn bỗng nhiên vỡ tan thành từng mảnh vụn, hóa thành bụi phấn.

Ta đang đẩy xe lăn, bị ngã nhào xuống đất, ngồi bệt xuống đất muốn kêu đau, miệng há ra khép lại, vậy mà không thốt nên lời.

Hắn đã điểm huyệt câm của ta từ lúc nào?

Cố Trường Phong thản nhiên ngồi xổm xuống, không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o găm nhỏ, nhẹ nhàng kề lên má ta: "Lưỡi của Từ tiểu thư, chắc là nấu với gà trống thì ngon lắm."

Ta sợ đến phát khóc, nước mắt lã chã rơi.

Lần này là ta khóc thật.

Cố Trường Phong khựng lại một chút, khẽ chạm vào gáy ta.

Ta cuối cùng cũng nói được, khóc đến nấc nghẹn.

"Cố Hoài, chàng đúng là đồ nhỏ mọn."

Cố Trường Phong mặt đen lại, lại điểm mạnh vào huyệt câm của ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cố Trường Phong thấy ta phiền phức.

Dưới lầu quán rượu có một sạp bán rau nhỏ, chủ sạp họ Tôn, là một thẩm nương. Thẩm nương bị trẹo chân, nên sai con trai đến bán thay.

Con trai bà ấy dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, hóa ra là một người đọc sách, kiểu như Thẩm Thế An.

Ôi... ôi... ôi!

Sao ta có thể vấp ngã ở cùng một chỗ hai lần được chứ?

Nhưng lòng ta vốn mềm yếu, thấy người đọc sách chịu khổ thì không đành lòng.

Vấp ngã thì vấp ngã vậy.

Cả thành Thanh Châu đều biết ta có ý với Cố Trường Phong, ta đành phải bịt mặt, đội mũ sa, tìm mọi cách để nói chuyện với Tôn công tử thêm vài câu.

Ta sáng đi mua rau, chiều nhặt rau, tối nấu rau.

Mệt đến mức mặt mày hồng hào.

Cố Trường Phong gắp thức ăn trong bát, mặt rõ ràng không vui.

Hắn hỏi ta: "Tại sao ngày nào cũng ăn đậu que?"

Ta cũng muốn hỏi Tôn công tử, tại sao ngày nào hắn cũng bán đậu que, chẳng lẽ vườn rau nhà hắn chỉ trồng mỗi loại đó thôi sao?

Lời đến miệng, ta lại ngượng ngùng, rốt cuộc chỉ nói được: "Công tử, đậu que này tươi quá, ta xin mua thêm hai lạng."

Ta tự cho là mình đã qua mặt được mọi người, không ngờ lại bị Cố Trường Phong phát hiện.

Hắn tức giận bóp nát một cái ly lưu ly.

"Ngươi mua rau của hắn thì cứ mua! Sao ngày nào cũng bắt ta cùng ngươi nhặt rau?!"

Ta dùng khăn tay lau khóe mắt, ấm ức nói: "Lúc thì hai lạng, lúc lại hai lạng, một mình ta nhặt sao cho xuể."

Cố Trường Phong ho ra một ngụm máu.