Đợi đến khi đậu que ngoài ruộng hái xong một lứa, ta thừa dịp gió êm mặt trời ấm, thuê hai cỗ xe ngựa, đưa chúng ta ra ngoại ô.
Không phải Cố Trường Phong cần đạp thanh, là ta cần.
Ta đã ở nhà trông hắn quá lâu, gạch xanh trong nhà cũng sắp đếm rõ ràng rồi.
Ngoại ô gió êm mặt trời ấm, cỏ dại nở đầy hoa vàng tươi.
Phong cảnh đẹp, gặp một người quen, là bà lão nhà họ Vương.
Ta hỏi bà lão đi đâu.
Bà lão ngồi trên xe trâu, nói muốn lên kinh thành, thăm cô con gái gả xa.
Xe trâu cọt kẹt vang lên, chỉ sợ làm hỏng người già, ta không khỏi hỏi thêm vài câu.
Ta hỏi bà lão: "Xem xong còn về Thanh Châu không?"
Bà lão nói: "Đương nhiên là phải về rồi, chẳng lẽ ở nhà con rể ăn không ở không. Chỉ là tuổi già, xem một mặt, thiếu một mặt thôi."
Ta hỏi: "Có từng nghĩ đến lên kinh thành tìm một công việc? Giải nỗi khổ tương tư."
Bà lão nói: "Tuổi này rồi, đến đâu mà tìm. Giặt quần áo cũng giặt không lại người ta."
Ta nghĩ nghĩ, nói: "Diệu Diệu dạy bà nấu cháo táo tàu, tiền xe ngựa về, đổi thành dựng một sạp hàng ở cổng thành."
Bà lão nói thẳng không được.
Cháo táo tàu của "Nhất Phẩm Tiên" nổi tiếng khắp chốn, người dân Thanh Châu ai mà chẳng hay biết.
Ta cười: "Chỉ là một bát cháo nhỏ, có gì mà không thể chứ?"
Rồi ta cẩn thận dặn dò bà lão về bí quyết nấu món cháo ấy.
Sau khi bà lão rời đi, Cố Trường Phong liền liếc nhìn ta.
"Ngươi không sợ cha ngươi đánh cho một trận sao?"
Ta ngậm cọng cỏ, nằm dài trên đám hoa vàng tươi, thoải mái nói: "Cha ta làm sao nỡ lòng nào đánh cục cưng bé bỏng của ông ấy."
“Kể cả khi ngươi tiết lộ bí quyết của 'Nhất Phẩm Tiên' cho người ngoài?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Chỉ là một món cháo thôi mà, ngoài cháo táo tàu ra, nhà ta còn có ngỗng quay, gà hấp lá sen, heo sữa quay và cơm dứa, còn nhiều món ăn đặc trưng khác nữa, 'Nhất Phẩm Tiên' không dễ gì mà sụp đổ được đâu."
Cọng cỏ ngọt thanh, ta khẽ cắn, ngẩng đầu nhìn những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời.
Bà lão họ Vương kia, vì không sinh được con trai nên bị nhà chồng đuổi đi.
Bà ấy nhặt được một đứa bé gái, một tay nuôi nấng bằng nghề thêu thùa, rồi gả con bé đến kinh thành.
Bà lão giờ đã già yếu, mắt mũi cũng đã mờ vì thêu thùa nhiều năm.
Nếu ta không dạy bà ấy nấu cháo để bán, thì sau này bà ấy sống ở kinh thành bằng gì?
Không phải ai cũng may mắn được như ta, sau khi hòa ly còn có cha chống lưng, ta chỉ là có số phận tốt hơn người ta thôi.
Mỗi khi nhắc đến những chuyện này, lòng ta lại trĩu nặng.
Đến cả những đám mây trên trời kia cũng trở nên trắng xám, nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta thở dài, ngồi dậy khỏi thảm cỏ, nói: "Về nhà thôi."
Vừa mới ra khỏi nhà đã đòi về, Cố Trường Phong hiếm khi không tỏ vẻ khó chịu.
Hắn thậm chí còn hái một cọng cỏ xanh trên đầu ta cài lên tóc hắn nữa chứ.
Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, trước khi ra khỏi nhà, ta đã cẩn thận xem kỹ thiên tượng.
Đáng tiếc, ta lại quên mất việc xem hoàng lịch.
Không biết từ đâu xuất hiện một đám người áo đen, vây chặt chúng ta.
Mỗi tên một thanh đao dài, lưỡi d.a.o lạnh lẽo, sáng loáng.
Nhìn sang Cố Trường Phong, hắn tay không tấc sắt, vết thương còn chưa lành hẳn, chỉ có hai tay áo phất phơ trong gió.
Ta nhìn trái ngó phải, nhịn cơn đau lòng, rút chiếc trâm cài tóc trên đầu đưa cho hắn.
Ta nói: "Cố Trường Phong, chàng đừng có c.h.ế.t đấy nhé."
Hắn đáp: "Biết rồi."
Thấy sắp giao chiến đến nơi, ta ôm chặt lấy cánh tay Cố Trường Phong, lòng đầy luyến tiếc.
"Ta còn một chuyện muốn nói, xin chàng cho ta nói xong đã."
Giọng Cố Trường Phong nghe có chút dịu dàng.
Hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Ta nói: "Trâm vàng mềm lắm, chàng đừng làm nó bị cong vênh đấy. Ta còn phải đem về rửa sạch để dùng tiếp."
Cố Trường Phong đen mặt đẩy ta ra.
Ta vội vã tìm một hòn đá to, ngồi xổm núp sau đó, ngoan ngoãn chờ Cố Trường Phong giao chiến.
Nếu có tên áo đen nào bị đánh bay ra, ta sẽ dùng hòn đá đó nện vào chân hắn.
Tên đầu lĩnh đám áo đen nhận ra tình hình không ổn, hắn nhanh chóng lao đến bên cạnh ta, kề d.a.o lên cổ ta và hét lớn ra lệnh cho Cố Trường Phong dừng tay.
Cố Trường Phong quả nhiên dừng tay, đứng cách ta ba bước chân, có vẻ như đang lưỡng lự.
Người ta thường nói "Mệnh ta do ta, không do trời định".
Vận mệnh của mình phải do chính mình nắm giữ.
Ta khẽ nói với tên đầu lĩnh áo đen: "Có một chuyện, tráng sĩ có lẽ chưa biết."
"Chuyện gì?"
"Nhà ta trước đây vốn làm nghề mổ lợn."
"Việc nhà ngươi mổ lợn thì liên quan quái gì đến ta..."
Hắn ta còn chưa nói hết câu.
Ta đã nhanh như chớp giật ngang con d.a.o trên cổ, mũi d.a.o sắc lẻm đ.â.m phập vào cánh tay hắn.
Hắn ta có lẽ không ngờ một cô nương chân yếu tay mềm như ta lại có thể ra tay mạnh mẽ đến vậy.