Thẩm gia bị giáng chức đến Thanh Châu, nàng vẫn một lòng chờ đợi Thẩm Thế An, nếu không cố thủ ba năm không gả, lần đầu thành hôn, nàng đã có thể gả vào nhà danh giá hơn.
Ngày Lý Mộ Dao vào cửa Thẩm gia là một ngày nắng đẹp hiếm hoi của mùa đông, trước thềm năm mới, khi tuyết còn chưa rơi dày.
Nàng được Thẩm Thế An chăm sóc chu đáo, lúc bước vào cửa, nàng đã không còn dáng vẻ tiều tụy như ngày đầu Thẩm Thế An gặp lại ở kinh thành.
Nàng xinh đẹp tao nhã, đứng đó như một cành mai.
Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Lẽ ra, giờ đây, trải qua bao năm tháng truân chuyên, nếm trải bao cay đắng, họ đã chẳng còn là dáng vẻ của thuở thiếu thời.
Mọi người đều đã đổi thay.
Nhưng thời gian dường như đặc biệt ưu ái họ, khi họ đứng bên nhau, khóe mắt đuôi mày ngập tràn ý cười, đời người hiếm hoi, nay lại vẹn tròn giấc mộng ngày thơ ấu.
Trong lòng họ, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, vẫn là chàng cưỡi ngựa trúc, nàng quanh giường hái quả xanh.
Ta từ xa nghe tiếng chúc tụng của khách khứa, ca ngợi "chỉ ước uyên ương, chẳng ước thần tiên".
Ta nghĩ có lẽ mình đang rất buồn.
Nếu không, sao lại thấy hơi nước trong chén trà làm cay mắt.
Lý Mộ Dao đã chờ hắn ba năm ở kinh thành.
Nỗi nhớ thương dĩ nhiên là muôn vàn khổ ải, giày vò tâm can.
Nhưng còn ta ở Tùng Sơn...
Ta ở Tùng Sơn vo gạo nấu cơm, đến một bát nước trong cũng không có.
Vậy mà ta đã nuôi Thẩm Thế An béo tốt.
Sao chẳng ai khen ta trung trinh tiết liệt nhỉ?
Ta bỗng dưng nghĩ muộn màng.
Dạo ấy tuy ta không bỏ trốn, nhưng ta chỉ trời mắng đất, lọt vào tai người khác, dĩ nhiên là chẳng hay ho gì.
Tiêu rồi, sớm biết thế lúc đó đã ngậm miệng.
Nếu không, ở kinh thành, người ta nhắc đến Lý Mộ Dao, may ra còn nhớ đến ta một câu.
Rằng ta thuỷ chung không thay lòng đổi dạ, có tình có nghĩa.
Ta khóc lớn quá, Cố Trường Phong nghe thấy.
Người luyện võ, tai thính thật.
Hắn lục lọi khắp người, không thấy chiếc khăn tay nào.
Cuối cùng, hắn ngồi xổm xuống, lật vạt áo lót sạch sẽ ra lau mặt cho ta.
Ta hỏi hắn: "Có huyệt nào mà điểm vào là hết khóc không?"
Cố Trường Phong thở dài, cuối cùng cho ta mượn bờ vai.
Hắn nói: "Khóc đi."
Ta nói: "Nào có thạch tín gì, chỉ là một lọ muối, cùng lắm thì mặn c.h.ế.t Thẩm Thế An thôi."
Cố Trường Phong xoa đầu ta: "Lãng phí thạch tín, lãng phí cả muối, một kiếm là xong ngay. Chắc ngươi chưa thấy ta múa kiếm nhỉ, không thua gì Trần ca của ngươi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hỏi: "Chiêu nào g.i.ế.c người lợi hại nhất?"
Cố Trường Phong khẽ cười: "Chiêu nào cũng lợi hại."
"Vậy chàng múa thử cho ta xem đi."
Thế là Cố Trường Phong múa kiếm dưới trăng.
Ta học hành muộn màng, văn chương chẳng hay ho gì.
Nhưng khi thấy Cố Trường Phong cầm kiếm, ta bỗng nhớ đến câu thơ mà nữ tiên sinh dạy năm xưa.
【Đào hoa tầm kiếm khách, bất ngữ tiếu xuân phong.】
Người kia quay đầu mỉm cười: "Kiếm của ta dĩ nhiên là kiếm hay, chỉ tiếc là thiếu một cái tua kiếm, màu xanh mực, vừa hay hợp với dải lụa của ta. Không biết nàng có thể làm cho ta không?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tua kiếm xanh mực, dưới hàng mi, trong lòng bàn tay mỗi bên một nốt ruồi nhỏ.
Người kia, chính là người trong lòng của đại tiểu thư Từ gia.
Chuyện đồn ầm cả thành Thanh Châu.
Ta lặng lẽ nhìn ánh trăng trong mắt hắn, chẳng hiểu sao cũng bật cười. "Khéo thế, bổn tiểu thư đây lại hay làm món đó."
Tưởng đâu Thẩm Thế An đến đây phải ở lại vài ba ngày.
Ai ngờ chiều hôm sau, hay tin Khâm sai đại nhân đã rời đi.
Khi đến thì rình rang, khi đi cũng được Tri Châu đích thân tiễn ra khỏi thành.
Nghe nói các phủ châu lân cận, chẳng nơi nào như Thanh Châu, chỉ ghé hai ngày.
Tính ra chưa đầy hai ngày, khảo hạch được cái gì?
Chỉ có thể nói, phẩm hạnh quan viên, Khâm sai đại nhân ắt hẳn đã định liệu từ trước.
Đến đây chỉ là làm qua loa mà thôi. Người chạy bàn kể, các món tối qua được đưa lên đều bị Thẩm Thế An ăn sạch, chỉ là không đợi được cháo táo tàu.
Hắn đợi đến tận lúc đóng cửa.
Ta nghe xong im lặng hồi lâu. Chẳng biết nói gì.
Cuối cùng chỉ nói: "Biết rồi. Sau này tin tức của hắn, không cần báo lại nữa."