Năm quả trứng gà thay phiên chườm mắt, ta trang điểm, thay xiêm y, hớn hở ra phố chọn tơ chỉ.
Ta còn một lời hứa, phải làm một cái tua kiếm màu xanh mực.
Cố Trường Phong thong dong đi bên cạnh ta, tóc đuôi ngựa buộc cao, lưng đeo trường kiếm, cổ tay áo thắt chặt bằng vòng hộ cổ tay màu bạc, toát ra khí chất thiếu niên phóng khoáng ngút trời.
Các cô nương trên phố cứ lén lút liếc nhìn hắn.
Ta thầm nghĩ, may quá, may mà ta đã sớm tung tin đồn, hắn là người trong mộng của đại tiểu thư Từ gia.
Ai ngờ, ta vẫn đánh giá thấp sức quyến rũ của hắn.
Lần thứ ba có cô nương đánh rơi khăn tay trước mặt Cố Trường Phong, ta không nhịn được nữa, nhanh tay nhặt lấy, hùng hổ nói: "Hoa đinh hương trên khăn tay này, thêu đẹp thật, chỉ tiếc là..."
Cố Trường Phong hơi nghiêng người, khóe môi vô tình lướt qua chuỗi trân châu bên tai ta, tự nhiên tiếp lời: "Chỉ tiếc rằng, danh hoa đã có chủ."
Cô nương kia đỏ mặt tía tai, kiếm cớ rồi chạy mất.
Ta ngẩn người tại chỗ, tai phải nóng ran. Cố Trường Phong thản nhiên, đưa tay chỉnh lại chuỗi trân châu bên tai ta, nhìn xa xăm về phía sau chúng ta, nghiêm túc nói: "Không diễn cho trọn vai, sao người ta chịu buông tay?"
Nghĩ kỹ thì cũng có lý.
Ta xoa xoa mặt, mặc kệ hắn.
Chỉ là không ngờ, trên đường đi, ta mải lo đề phòng các cô nương, lại quên mất phải đề phòng nam nhân.
Một tên say rượu lao thẳng tới, ta được Cố Trường Phong nhanh tay lẹ mắt kéo vào lòng.
Ta thở dài, chắp tay sau lưng nói: "Cố Hoài, Cố công tử, giờ chàng cũng có cuộc sống tốt đẹp rồi nhỉ, ngay cả bổn tiểu thư đây cũng phải đích thân làm tua kiếm cho chàng.”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Ta cũng không hiểu sao chàng lại may mắn đến thế, nhớ lại năm xưa, cả đám thanh niên tuấn tú trong thành Thanh Châu này, đều xếp hàng dài đòi cưới ta.”
“Chưa nói đâu xa, ngay cả tên say rượu kia, trước đây cũng từng tặng ta hai con chim nhạn."
Cố Trường Phong cười tít mắt.
Hắn gật đầu, ra vẻ tán thành: "Giờ cuộc sống đúng là tốt đẹp hơn nhiều, lại còn có người làm tua kiếm cho ta."
Không hiểu sao, mặt ta lại nóng bừng lên.
Cố Trường Phong dẫn ta đi mua trâm vàng, mua kẹo đường, ta cùng hắn cười đùa vui vẻ, vô tình liếc nhìn ra sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong đám đông, hình như ta thấy một gương mặt.
Một thân thanh y, khí chất như tùng bách, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Đang đứng trong ánh đèn lờ mờ, lẳng lặng nhìn ta.
Chỉ chớp mắt, người kia đã biến mất.
Biển người mênh mông, chỉ thấy bóng dáng chúng sinh.
Ta ngẩn người một lát, chợt nhớ ra người kia, chẳng phải đã được tấu trống vang trời, tiễn ra khỏi thành Thanh Châu rồi sao?
Hắn có thể ở bất cứ đâu, nhưng chắc chắn không phải ở đây.
Chắc là ta nhìn nhầm thôi.
Cố Trường Phong quay người lại, hỏi ta đang nhìn gì.
Ta nói đèn cá vàng ở đầu cầu đá kia đỏ rực, sáng long lanh, trông rất thích mắt.
Cố Trường Phong hỏi: "Nàng thích cá sao?"
"Thích chứ. Khi cha ta còn chạy thuyền đi biển, nhà ta từng bán cả cá."
"Nếu vậy, ở Giang Lăng có một đầm lớn, trải dài mấy trăm dặm, giữa đầm hoa sen nở rộ, có cá nhảy như rồng, nàng có muốn cùng ta đến xem một lần không?"
Ta: "Được."
Khoan đã.
"Vừa nãy chàng nói gì?"
Đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập, Cố Trường Phong ôm ta chặt hơn, cúi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chỉ nghe hắn nói từng chữ một: "Cố Trường Phong của Vạn Kiếm sơn trang, cầu cưới Từ Diệu Diệu, tiểu thư Từ gia ở Thanh Châu. Không biết đại tiểu thư có bằng lòng chăng?"
Ta ngẩng đầu, vừa vặn thấy một bông pháo hoa nở bung trên đầu, hóa thành vô số đom đóm bay lượn trên trời.
Ta cười hì hì hỏi: "Cố Trường Phong, chàng không chê ta lắm lời sao?"
Cố Trường Phong cũng cười, trong mắt lấp lánh ngàn sao: "Lắm lời gì chứ? Đó gọi là náo nhiệt!"